Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên)
-
Chương 2
Nghe Tống Thanh nói, hoàng hậu Bùi Mạn cùng Đại Khỉ Ti đều lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, Đại Khỉ Ti nghi hoặc là bởi vì vừa rồi lúc thẩm vấn Hoàn Nhan Đản thì đối phương không hề có biểu lộ ra là đã đem Hổ Phù đưa cho người khác..
Về phần Hoàng hậu Bùi Mạn sở dĩ nghi hoặc, là vì người nàng đợi không phải là Đường Quát Biện, hơn nữa Đường Quát Biện cùng với Hoàn Nhan Đản có mối quan hệ lâu nay không tính là mật thiết, vậy thì hoàng đế há lại đem Hổ Phù một vật trọng yếu như vậy giao cho một người chưa đến mức gọi là thân tín của mình?
-Nói hươu nói vượn!
Hoàn Nhan Lượng phẫn nộ quát lên, đã nhiều năm như vậy thì tính tình của Hoàn Nhan Đản là cái dạng gì hắn lại không biết hay sao? Hoàn Nhan Đản nếu quả thật là có mưu trí, thì hắn đâu có dám nổi lên chi tâm phạm thượng làm loạn, bởi vậy hắn cũng không tin Hoàn Nhan Đản giao Hổ Phù cho Đường Quát Biện, thế nhưng tình huống lúc này xem ra, thì trong tay đối phương rất có thể là có Hổ Phù, đây chính là điều mà hắn không có cách giải thích được..
Chú ý tới mọi người đều biểu lộ nghi hoặc, Tống Thanh âm thầm bật cười, các ngươi cứ từ từ suy đoán đi, mặc cho các ngươi đoán điên đầu cũng không được đoán hắn bằng cách nào lấy được Hổ Phù đấy.
Hoàn Nhan Đản đương nhiên là không có đem Hổ Phù giao cho hắn, phải biết rằng trước đó không lâu, Hoàn Nhan Đản còn đem hắn nhốt vào thiên lao, suýt chút nữa là đã gϊếŧ hắn.
Tống Thanh Thư trong tay sở dĩ có Hổ Phù, là hắn theo từ trong miệng Đồ Đan Tĩnh biết được, sắp tới Hoàn Nhan Lượng sẽ phát động chính biến, bởi vậy hắn liền âm thầm chuồn ra khỏi thiên lao, tiềm nhập tẩm cung Hoàn Nhan Đản đem Hổ Phù lấy trộm mang đi...
Bất quá Hổ Phù thứ này, nếu như bình thường cho dù là trộm được cũng không có bao nhiêu tác dụng, một khi hoàng đế phát hiện ra Hổ Phù bị mất trộm, đương nhiên sẽ có biện pháp ứng đối, lúc đó cho dù là Tống Thanh Thư muốn điều binh khiển tướng cũng không được. Chỉ bất quá Đại Khỉ Ti cùng Hoàn Nhan cùng lúc lại phát động chính biến, làm cho Hoàn Nhan Đản chưa có kịp phát hiện Hổ Phù mất trộm thì đã bị gϊếŧ chết rồi.
Tống Thanh ngoài mặt thì dựa theo thánh chỉ rời kinh đi đến Trùng Dương cung, bất quá hắn đi không có bao xa, định tìm cơ hội trừ đi Đồ Đan Trinh đang theo dõi, sau đó mang thủ cấp của Đồ Đan Trinh đi gặp Bồ Sát A Hổ Đặc , báo rõ tất cả mọi chuyện, Bồ Sát A Hổ Đặc vốn là cảm thấy lần này thánh chỉ phái lão mang binh đi đến Trùng Dương cung có chút đột ngột, nghe được Tống Thanh phân tích, lão tuy rằng không đến mức hoàn toàn tin tưởng lời của hắn, nhưng cũng đã đáp ứng âm thầm hồi kinh xem xét tình hình một phen.
Kết quả vừa trở lại kinh thành thì phát hiện trong nội cung quả nhiên có biến, Bồ Sát A Hổ Đặc vội mang quân binh hướng đến phương hướng điện Nhân Chính hộ giá, đang tiếp thu phòng vệ hoàng cung là Bồ Sát A Hổ Điệt đương nhiên cũng mặc kệ, quân binh hai bên liền đánh nhau, Tống Thanh thừa dịp náo loạn vượt lên trước phóng tới điện Nhân Chính trước.
Hoàn Nhan Lượng dù sao cũng là một kẻ loạn thế kiêu hùng, bắt đầu thì hốt hoảng, nhưng hắn rất nhanh trấn định lại:
-Ha ha, ngươi dùng chiêu này cũng không cao minh lắm, nếu như ngươi có thể điều động đại doanh quân binh thành bắc, thời điểm này há lại chỉ có lẻ loi một mình xuất hiện ở nơi đây? Bất quá chỉ là phô trương thanh thế để làm loạn tâm quân binh của ta mà thôi, người đâu… ai ra mặt thay bổn vương gϊếŧ tên tà thuyết mê hoặc này, bổn vương sẽ có đại thưởng.
Tống Thanh không khỏi bội phục, lúc vừa nghe được Hổ Phù có tại trong tay mình, đừng nói trong tràng mấy tên quân binh kia, ngay cả tâm phúc dưới tay Hoàn Nhan Lượng cũng có người thấp thỏm, nhưng Hoàn Nhan Lượng cũng là phản ứng cực nhanh, chỉ mới nói dăm ba câu liền ổn định quân tâm. Tuy rằng Hoàn Nhan Lượng hoang dâʍ tàn bạo, bất quá theo khách quan nói, hắn đúng là một người có bản lĩnh vô cùng.
Công Tôn Chỉ tiến lên một bước nói ra,
-Tại hạ sẽ thay vương gia cống hiến sức lực, sau khi gϊếŧ tên tặc tử này, không dám yêu cầu ban thưởng gì nhiều, chỉ cầu vương gia đem nữ nhân phản nghịch vừa rồi ban cho tại hạ là được..
Hoàn Nhan Lượng nhíu đôi lông mày, biết trong miệng Công Tôn Chỉ ám chỉ đến là Huy Nguyệt sứ, nàng nhan sắc tuy không bằng Đại Khỉ Ti khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có thể xem là một mỹ nhân xuất sắc, hắn vốn là có ý định lưu lại để hoan ái, bất quá nếu như Công Tôn Chỉ mở miệng, hắn cũng không đứng tại đây tranh giành nữ nhân với kẻ dưới quyền.
-Được…. Công Tôn tiên sinh sau khi gϊếŧ chết Đường Quát Biện, bổn vương liền đem Huy Nguyệt sứ ban ngay cho tiên sinh.
Hoàn Nhan Lượng mỉm cười.
-Đa tạ Vương gia!
Công Tôn Chỉ trên mặt lộ ra vẻ mặt tà sắc, Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn lông mày cùng cau chặt, liền di chuyển bước chân, cách xa lão ta một chút, tựa như là không muốn cùng nhân vật này làm bằng hữu..
Tống Thanh mỉa mai:
-Công Tôn Chỉ, lão trong giang hồ tốt xấu cũng coi như là nhân vật thành danh, không ngờ tới ngày hôm nay luân lạc tới mức vẫy đuôi như chó đói xin xương, lão có biết xấu hổ hay không vậy?
Công Tôn Chỉ lập tức giận dữ:
-Tặc tử muốn chết!
Vừa dứt lời kim đao hắc kiếm rút ra khỏi vỏ, trực chỉ hai chân Tống Thanh xuất chiêu, lão bị châm chọt tức tối, nên không có ý định thoáng cái liền đem đối phương gϊếŧ chết, mà là trước chém đứt hai tay hai chân, giày vò đối phương muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Đối với một kích của mình, Công Tôn Chỉ vô cùng tự tin, võ công của lão thả trên giang hồ, chỉ cần không đụng phải cấp tông sư cỡ Ngũ tuyệt, thì đều có thể tung hoành ngang dọc, huống chi chỉ là một Đường Quát Biện xưa nay không có võ công nổi danh, cao lắm chỉ là biết một chút công phu cỡi ngựa bắn cung trên chiến trường, cho nên trong mắt Công Tôn Chỉ, cái công phu như vậy thì so cùng thợ săn sơn dã cũng không có gì khác nhau.
Đao quang kiếm ảnh xẹt đến, Công Tôn Chỉ trong lòng đột nhiên có một linh cảm không tốt, bởi vì lão phát giác được đao kiếm của mình tựa hồ đánh vào khoảng trống rồi, càng làm cho hắn khó có thể tin, chính là Đường Quát Biện lúc này rõ ràng thản nhiên hai chân đứng tại trên thân kim đao, hắc kiếm của lão vừa chém tới..
"Làm sao có thể!"
Công Tôn Chỉ vội vàng đem kim đao hắc kiếm rút về, thế nhưng vào lúc này đao kiếm dường như bị một tòa thái sơn ngăn chặn lại, vô luận lão dùng sức như thế nào, đều không chút lay chuyển mảy may..
Đối với con người của Công Tôn Chỉ, Tống Thanh tìm không thấy chút nào xứng đáng để mà thưởng thức, nên lạnh lùng nói ra:
-Gϊếŧ lão thì quả thực ô uế bàn tay của tại hạ..
Công Tôn Chỉ tâm trí vốn đã có chút ít tan vỡ rồi, nghe được hắn một câu nói kia, lập tức thật dài thở phào nhẹ nhỏm, trong mắt hiện lên một tia oán độc:” Hừ, cái nhục ngày hôm nay, ngày sau ta nhất định gấp mười lần hoàn trả…”
Chỉ tiếc là cái ý nghĩ này vừa bay lên, mũi chân của đối phương đã phóng tới trước mắt “ răng rắc..” tiếng vang lên, cái đầu của Công Tôn Chỉ bị vặn xoay quá hơn một nữa vòng tròn, chỉ còn có một lớp da treo dính trên cổ…
-Gϊếŧ lão sẽ làm ô uế bàn tay của tại hạ, bất quá dùng chân thì sẽ không thành vấn đề này.
Tống Thanh lạnh lùng nói ra …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook