Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 225: Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai

Đã là tháng hai đầu xuân, một cơn gió xuân lạnh lẽo khó hiểu ập tới, luồng hơi lạnh giá như một cái lồng thủy tinh bao phủ trên kinh thành, rõ ràng đang buổi ban ngày mà cơn rét lan toả từ lòng bàn chân lên trên. Hạ phu nhân đứng trước cửa nhìn về phía chân trời, dậm chân vùng khỏi cơn giá lạnh, dặn dò bà hầu mau đốt địa long: “Đốt thêm hai lồng than trong phòng các cô chủ cậu chủ, bảo mấy đứa hầu theo dõi sát sao vào kẻo lại cảm lạnh.” Suy nghĩ giây lát lại dặn thêm: “Bên kia cũng thế, đừng để cảm lạnh rồi lại gây chuyện.”

Bà hầu cười đồng ý, khen ngợi bà chủ vài câu nhân đức xã giao rồi lui xuống, bấy giờ một nàng hầu trang điểm đẹp đẽ hào hứng chạy tới hành lang, cười nói vọng vào trong phòng: “Thưa phu nhân, ông An phòng nuôi ngựa mới về, bảo rằng lão gia sắp tới cổng thành, chỉ chờ dỡ mấy xe thuốc vào trong cửa hàng là về nhà.”

Hạ phu nhân vui mừng: “Lần này đi xa nhưng lại về nhanh, đi nào, bảo các cô chủ cậu chủ lão gia sắp về rồi, mau chóng lấy chữ viết và tranh vẽ mang ra, để lão gia được vui vẻ.”

Nàng dâu lanh lợi đáp ứng.

Ông chủ gia đình đi xa trở về, Hạ phu nhân đương nhiên bận bịu, chuẩn bị mấy thùng nước nóng to, rải thảo dược giúp giải toả mệt mỏi, chuẩn bị áo lót sạch sẽ và áo choàng ngoài, hâm nóng giường đệm, nghĩ có khi tầm này hắn vẫn chưa dùng cơm trưa, bèn sai nhà bếp chuẩn bị mấy món ăn mà hắn thích, bọn nhỏ tới tấp đến, bèn bảo vào trong phòng chờ trước…

Bận bịu hồi lâu, gần tối, một bà hầu mồ hôi mồ kê nhễ nhại lao vào, vừa tức giận vừa khinh thường nói: “Phu nhân, lão gia về rồi, nhưng kẻ gây chuyện kia lại làm loạn kìa! Sai đứa hầu chặn đường, vừa thấy lão gia liền vừa khóc vừa gào đòi phải sang nhìn một cái, nói gì mà dì Tào sắp ốm chết đến nơi rồi!”

Trò này bên kia chẳng phải lần đầu diễn, Hạ phu nhân vốn mặc kệ, dù sao chồng cũng không thích bên kia, nhưng bây giờ thấy hai đứa con đều đang mong ngóng cha về, nàng không nhịn nổi cơn tức.

Nhà mẹ đẻ Hạ phu nhân theo nghiệp binh đao, nàng theo phụ huynh mưa dầm thấm đất từ nhỏ, tính khí dữ dằn mạnh mẽ, tức khắc đứng lên, xoay người lao ra khỏi cửa, lúc bước ra còn vung tấm rèm gấm kẹp bông dày kêu vang dội.

Nhà họ Trạch nhỏ xinh, tổng cộng ba sân, chẳng qua có vài bước đường Hạ phu nhân liền tới chái phòng trong viện nhỏ phía Tây, chẳng đợi hầu già lên tiếng thông báo, nàng đã sải bước tiến vào, vừa vén rèm lên liền thấy một người phụ nữ ngồi tựa đầu giường ăn vận hớ hênh, ngực lộ một nửa, bầu ngực mịn màng, áo yếm đỏ tươi.

Dì Tào trông thật đáng thương, tóc mai rối loạn, một tay vỗ ngực, một tay kéo chặt người đàn ông bên giường, buông giọng xót xa: “Anh họ, anh họ, anh thật tàn nhẫn, mấy ngày nay chẳng đến thăm em…”

Người đàn ông phong trần mệt mỏi, giọng nói đầy uể oải: “Tôi ra ngoài mua hàng, đến thăm cô kiểu gì.”

Dì Tào rưng rưng nước mắt nhìn chăm chú vào hắn, giọng nói càng nhu mì: “Vậy lần trước thì sao, nếu không phải em mặt dày, chỉ e anh họ chẳng thèm ngó ngàng gì tới em! Dù em chết rồi chỉ e cũng chẳng ai hay!”

Người đàn ông đặt tay bắt mạch, thờ ơ: “Cô không sao, máu hơi ứ đọng, uống thuốc là khỏi.” Chết hay không chết, mấy năm nay hắn nghe nhiều, chai rồi.

Dì Tào thầm hận, nếu là đàn ông tầm thường còn thôi, có điều hắn lại là thầy thuốc cao minh, muốn giả ốm cũn không xong, thoáng thấy hắn định đứng dậy, chị ta vội kéo lấy tay áo hắn, nỉ non: “Anh họ thương em với chứ!”

Tiếp đến chị ta dựa nửa người lên người hắn, ẽo ợt kêu: “…Từ khi dì qua đời năm trước, anh họ chẳng thích gặp em, em biết em có lỗi, mấy năm nay em làm ảnh hưởng đến anh, không uống thuốc thì chính là dùng đồ bổ, có lẽ anh đã ghét em từ lâu rồi. Nhưng mà em lại chẳng muốn buông xuôi, chỉ mong được bên anh họ thật dài thật lâu, chị gái lại chẳng cho em bước vào chỗ chị ấy nửa bước…”

Hạ phu nhân chẳng nghe nổi nữa, hất mạnh rèm lên, xông vào, lôi dì Tào ra khỏi người đàn ông, đẩy mạnh xuống đất, mắng: “Tiện nhân! Cô còn cần thể diện không hả? Cởi quần áo, lộ bộ ngực, mẹ chồng qua đời mới được mấy tháng hả?! Tướng công còn đang giữ hiếu đấy, cô bỉ ổi đến mức dụ dỗ đàn ông thế hả! Đang có nạn đói nghiêm trọng đấy, tôi ra ngoài tìm mấy thằng đàn ông khoẻ mạnh đến diệt hoả cho cô nhé! Cần gì làm cho tướng công mang tiếng bất hiếu!”

Dì Tào xưa giờ e sợ bà chủ ưa động tay chân này, đặc biệt sau khi dì qua đời chị ta đã từng nếm trải một trận đòn do đích thân bà chủ ra tay, mặt chị ta đỏ bừng lên, bò trên mặt đất khóc tu tu: “…Phu nhân ăn nói… sao khó nghe thế! Tôi… Tôi không sống nổi nữa…”

Hạ phu nhân chả thèm thương hương tiếc ngọc, nhổ một ngụm nước bọt lên người chị ta, khinh thường: “Cô chết sớm càng tốt! Chỉ sợ chẳng chịu chết, đội lốt đầu trâu mặt ngựa tìm cớ hại người thì có! Mẹ chồng đối xử khoan dung với cô, thế mà cái loại không biết xấu hổ như cô thừa dịp mẹ chồng ốm nặng gây ra chuyện gì hả?! Cô còn dám khóc hả! Cô hạ dược cho tướng công, sai đứa hạ tiện bò lên giường, định lôi đứa ất ơ vào nhà gây hoạ! Mẹ chồng vốn còn sống được nửa năm nữa, bị cô tức chết luôn rồi!”

Dì Tào che mặt lệ tuôn như mưa: “Phu nhân chán ghét tôi, đánh tôi mắng tôi đều được, nhưng đừng có oan uổng tôi! Tôi cũng biết suy nghĩ cho nhà họ Hạ, anh họ đến giờ mới chỉ có một trai một gái, chi bằng lấy nhiều vợ lẽ, sinh con đẻ cái mới phải! Tôi không làm được, đành phải tìm đứa béo khoẻ đến, nào ngờ con bé đó lòng dạ khó lường, tôi đâu có biết…”

Hạ phu nhân giận dữ, đá mạnh vào người Tào thị, chửi: “Hừ, cô lừa ai hả! May mà bà nội đề phòng, chứ không cô mà thành công thì tôi giết chết cô cũng không có ai dám ra mặt! Đồ bẩn thỉu, giẫm lên đất của tôi tôi cũng thấy bẩn!”

Tào thị bị bà chủ cấu véo đau đớn, muốn lao đến chân người đàn ông, nhưng lại bị Hạ phu nhân đá thêm một cú, chị ta lăn ra đất gào khóc: “Anh họ, anh cứ giương mắt nhìn em bị đánh chửi thế sao?”

Người đàn ông đứng trước cửa, sắc mặt mờ mịt, dường như hai người phụ nữ đang đánh nhau ngay trước mắt hoàn toàn không liên quan đến hắn: “Nàng là bà chủ, cô là phận hầu, nàng muốn dạy bảo cô, cô phải chịu… Tôi mệt rồi, đi về trước.”

Nói rồi liền xoay người ra khỏi phòng.

Hạ phu nhân đắc ý, cao giọng gọi đám đứa ở bà hầu vào, Tào thị thấy không ai giúp được mình liền hoảng hốt, quỳ xuống bên chân bà chủ định cầu xin đôi câu, chợt thấy hai bà hầu lôi một đứa hầu gái bị vả miệng tới nỗi hai má sưng tấy nhỏ máu tiến vào, chị ta liền thất thanh kêu lên: “Biên Tiên, tại sao em lại bị đánh đến nông nỗi này?!”

Đây là hầu gái tâm phúc còn sót lại duy nhất hiện giờ của Tào thị, đồng thời là kẻ vừa mới đến chặn đường người đàn ông.

Hạ phu nhân đá văng Tào thị ra, đi tới chỗ cửa sổ ngồi xuống, nhìn quanh bà hầu trong phòng, cất giọng chậm rãi: “Năm trước tôi đã nói rồi, trong mắt tôi không chứa nổi hạt cát, đừng tưởng chiếm hời…” Nàng chỉ Biên Tiên mềm nhũn dưới đất, lạnh giọng: “…Chỉ vì một ít bạc vụn mà dám đối chọi với ta hả! Người đâu, nếu con bé này tốt với dì Tào nến thế thì đưa giấy bán thân của nó sang nhà họ Tào đi!”

Biên Tiên tức khắc run rẩy, nó ở bên dì Tào khá lâu, làm sao không biết tình hình nhà họ Tào, nghèo túng đến nỗi ngay cả đốt củi nấu cơm con dâu họ Tào đều phải tự làm, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cha con nhà họ lại còn dâm đãng độc ác, bản thân là một cô gái trong sạch, sang đó chẳng phải dê vào miệng cọp?! Chỉ sợ một bị bọn họ chơi chán liền bán cho kỹ viện!

Con bé cực kỳ hoảng sợ, dợm cầu xin, phát hiện quá run không nói thành lời, liền bị hai bà hầu kéo ra ngoài.

Bà hầu xung quanh yên lặng, không dám gây tiếng động.

“Xách lên cho tôi!” Hạ phu nhân hét lên, hai nàng hầu giữ chặt cánh tay Tào thị lôi lên phía trước.

Hạ phu nhân xắn tay áo, giương bàn tay dày dặn lên tát tới tấp, Tào thị ăn mười mấy cái tát, sứt môi rách mặt, liên tục xin tha.

“…Lúc trước tôi còn tưởng cô là người tốt, tiểu thư khuê các gặp khổ sở, chịu khổ ở thâm sơn cùng cốc, tôi còn định đối xử tử tế, cho cô ăn ngon mặc đẹp…” Hạ phu nhân ra tay sung sướng, từ tốn bỏ tay áo xuống, cất giọng châm chích như kim đâm: “Nào ngờ cô tham lam, không biết xấu hổ! Con bé hạ tiện đó bảy, tám ngày trước đó mới bò giường, tại sao lại chẩn ra có thai hai tháng?”

Hạ phu nhân cố tình làm nhục nhà họ Tào trước mặt mọi người, cất giọng thẳng thừng: “Hừ, cô đừng giả vờ ngớ ngẩn, tướng công với tôi đã điều tra ra, con bé đó ngày ngày đến nhà họ Tào đưa tin đưa đồ, câu kết làm bậy với anh em nhà cô từ lâu rồi, đứa bé trong bụng bất kể là ai thì đều là của họ Tào. Ha ha, nhà họ Tào của cô giỏi lắm, còn định vơ vét gia sản họ Hạ hả! Tôi nói cho cô, mơ nhé! Bà nội đã phát hiện ra rồi, chẳng qua đợi cô tự tìm đường chết mà thôi!”

Hạ lão phu nhân từ khi thấy con dâu chuẩn bị dầu cạn đèn tắt liền biết nhà họ Tào không chờ nổi, định gây rối, bèn bảo cháu dâu cứ chờ mà xem, người mất là hết, nhân tiện phòng bị con dâu trước khi lâm chung đề ra yêu cầu bất hợp lý.

Kết quả trước khi con dâu qua đời chỉ còn đủ sức cầu xin giúp đứa cháu ngoại, còn lại chẳng nói được gì, nhớ lại bà nội khôn khéo thông suốt, Hạ phu nhân vừa cảm kích vừa kính nể.

Kế sách bị vạch trần, Tào thị yên ổn được một thời gian, không dám thấy người, nào ngờ mới được vài tháng lại chứng nào tật nấy, Hạ phu nhân nghẹn đã lấy liền lấy cớ trừng trị chị ta!

“Cô ngoan ngoãn cho tôi, trước khi mất mẹ chồng từng dặn dò phải chăm sóc cô tử tế! Tôi và tướng công đều nhớ, sẽ không để cô đói khổ, nhưng nếu cô còn dám gây rối, ngoài thành nhiều am ni cô lợi lắm, chủ trì cũng lợi hại, tôi có rất nhiều cách chỉnh cô!”

Đe doạ mắng mỏ xong, Hạ phu nhân thoải mái hơn nhiều. Ném Tào thị khóc sướt mướt lên giường, một lần nữa cử thêm hai đứa hầu gái “đắc dụng”, vài bà hầu “hiểu quy củ” cho chị ta.

Hả lòng hả dạ trở lại phòng mình liền thấy chồng đã tắm rửa xong, đang ngồi trên giường đùa giỡn với các con, con trai nghịch ngợm, giơ tờ giấy viết chữ đòi phụ thân khen ngợi, còn rúc rích bò lên vai cha cười đùa ầm ĩ, con gái dịu ngoan ngồi bên cạnh vừa hỏi vừa đáp sách thuốc “Hoàng đế nội kinh” với cha, người cha vừa ôm đứa con trai vặn vẹo trong lòng, vừa nhìn về con gái bằng ánh mắt tự hào.

Hạ phu nhân hân hoan vui sướng.

“Được rồi, hai con khỉ này còn không mau xuống!” Hạ phu nhân bật cười: “Cha các con còn chưa ăn cơm đâu!”

Nàng mới lại gần giường, con trai út đã tiện đà leo lên người, nũng nịu: “Mẹ, con với chị ăn cơm với cha nhé, con sẽ gắp thức ăn rót rượu cho cha.”

“Hừ, có con ở đây, cha con mà yên ổn ăn cơm được?… Thôi nào, Thục nhi, dẫn con khỉ nhỏ về đi!”

Thục nhi xoay người che miệng cười khẽ, sau đó nắm tay em trai, nửa kéo nửa lôi ra ngoài.

Vợ chồng mỉm cười nhìn hai đứa con ra cửa, Hạ phu nhân vội gọi bà hầu dâng đồ ăn lên bàn trên giường, tự mình rót rượu vàng cho chồng.

“Lần này tướng công làm việc thuận lợi chứ?” Hạ phu nhân đã ăn lót dạ, không ăn nữa, chỉ ngồi đối diện cùng chồng: “Hoàng đại phu của cửa hàng Bảo An đã đến hai lần, bảo là có phương thuốc muốn thảo luận với chàng. Phủ Nghiêm quốc công đến nói lần trước ăn thuốc viên mà tướng công cho rất tốt, lão phu nhân và lão thái gia thích lắm, muốn xin thêm, nếu tướng công rảnh thì sau này mời tướng công thường qua phủ bắt mạch. À, còn cả Lâm thái y ở ngõ Song Hoa, ông ấy quyết tâm cáo lão, bảo tướng công suy nghĩ kỹ càng, thật sự không cần ông ấy tiến cử vào Thái y viện ư? Dù trong Thái y viện nhiều phiền phức nhưng lại có khá nhiều phương thuốc và sách thuốc cổ đã thất truyền, nếu tướng công không muốn vào thì cũng phải mở cửa hàng đi chứ…”

Hạ phu nhân quản gia rành mạch, bất luận là việc trong nhà hay xã giao đều giỏi giang.

Hạ đại phu nhấp nhẹ chén rượu, cất giọng cảm tạ tự đáy lòng: “Dạo này vất vả cho nàng, trong ngoài đều phải lo liệu, nàng cũng phải bảo trọng thân thể, lần này tôi mang về nhà ít táo đỏ và tổ yến, nàng giữ lại mà ăn, đừng đưa người khác.”

Hạ phu nhân bật cười: “Vợ chồng với nhau cần gì phải cảm ơn, tôi khoẻ lắm.”

Hạ đại phu mỉm cười, không nói thêm, cúi đầu ăn cơm.

Hạ đại phu hiện giờ mới hơn ba mươi, mặt mày tuấn tú, thường ngày sống đạm bạc, năm tháng ít để lại dấu vết trên mặt hắn, chỉ có đôi mắt thì lại già nua, luôn toát vẻ uể oải thẫn thờ.

Hạ phu nhân nhìn chồng một lát, chợt nhớ tới nhiều năm về trước. Nàng và chồng thành hôn đều ở độ tuổi không nhỏ.

Cha của Hạ phu nhân vốn là võ quan đóng tại kinh thành cấp bậc thấp, đến tuổi cập kê chọn cho nàng một hôn sự phù hợp, đối phương vừa là hàng xóm lâu năm vừa là đồng liêu, quả thực thích hợp làm thông gia.

Chuyện kế tiếp xảy ra, chẳng biết nên nhận định là tốt hay xấu.

Từ khi Nhân Tông hoàng đế về già, các vương gia phiên vương liên tục mưu nghịch, đương kim thiên tử lên ngôi, sau đó là bình loạn, vài năm sau lại có phản nghịch, sau đó lại bình loạn, trong ngoài kinh thành trở nên hỗn loạn.

Cha anh Hạ phu nhân liên tiếp đạt được công huân ở những lần biến loạn này, làm việc đúng đắn, cũng đứng đúng hàng, trong vòng mấy năm nhanh chóng thăng chức, nàng từ một cô con gái võ quan nho nhỏ không mấy nổi bật trở thành thiên kim tiểu thư của Phó Chỉ huy sứ cửa Nam có máu mặt trực thuộc Ngũ thành binh mã, các anh trai cũng có tiến đồ hứa hẹn, nhưng mà, vị hôn phu của nàng lại bỏ mạng trong chiến loạn.

Cứ thế kéo dài, nàng liền kéo đến hơn hai mươi tuổi, đến tận khi họ Hạ tới cầu hôn.

Nhân phẩm của chồng khá tốt, còn trẻ tuổi đã sở hữu y thuật giỏi, họ Hạ cũng được coi là danh môn. Dù sớm nghe phong thanh bên cạnh Hạ đại phu có cô em họ làm quý thiếp (nhà họ Tào làm ầm vài lần), nhưng Hạ phu nhân đã qua cái tuổi kén cá chọn canh, thế là cha mẹ nàng bèn đồng ý.

Sau khi lấy chồng cuộc sống cũng dễ chịu, dì Tào không khó ứng phó, đặc biệt quan trọng là, Hạ lão phu nhân đứng đầu gia đình vẫn còn quắc thước, nói năng to rõ, định ra một quy củ bằng sắt, hoặc con dâu Hạ Tam phu nhân hoặc Tào thị, phải có một người đi cùng bà ấy về quê Bạch Thạch Đàm.

Không có mẹ chồng làm chỗ dựa, Hạ phu nhân dũng mãnh thừa sức chỉnh đốn Tào thị, mà không có Tào thị ở bên, mẹ chồng Hạ Tam phu nhân có thở ngắn than dài cũng vô dụng. Chỉ có điều hàng năm về Bạch Thạch Đàm ăn tết, Tào thị và mẹ chồng đều ở cùng một chỗ thì hơi đáng ghét, may mà chồng cũng sáng suốt, thường đối xử có lệ với mẹ ruột, cũng chẳng thương hại cô em họ Tào thị là mấy so với nghe đồn, chẳng qua nể mặt mẹ mà thường đến phòng Tào thị ngồi một lát.

Lâu ngày, Hạ phu nhân còn cảm thấy sâu trong lòng chồng có vẻ chán ghét nhà họ Tào, để chia rẽ vợ chồng họ, Tào thị còn tiết lộ, ban đầu chồng từng có một hôn sự cực kỳ tốt, v.v…

Tào thị sai rồi, Hạ phu nhân hoàn toàn chẳng bận tâm, bản thân nàng đã từng có hôn phu, hơn nữa biết việc này càng có lợi, nàng càng xác định trong lòng chồng quả thực cực kỳ chán chường Tào thị, thế là ra tay trừng trị Tào thị càng ngày càng không nể nang gì.

Nên mắng thì mắng nên đánh thì đánh, nàng lớn lên nơi phố phường từ nhỏ, trong nhà chỉ có hai bà hầu chuyên làm việc nặng thô lỗ, có lúc còn phải theo mẹ ra phố mua đồ, nàng há mồm có thể thốt trơn tru những lời khó nghe, Tào thị không phải đối thủ.

Huống hồ chỉ cần nàng chiếm lý lẽ, dù trừng trị phận hầu thế nào, Hạ lão phu nhân hoàn toàn tán thành, mẹ chồng cũng chỉ có thể lau nước mắt, chẳng dám nói gì.

Hạ phu nhân bấy giờ mới hiểu tại sao Hạ lão phu nhân lại chọn mình làm cháu dâu, đối mặt với em họ kiêm quý thiếp mặt dày, với nhà họ Tào dai như kẹo kéo hàng ngày tới kiếm chác, với bà mẹ chồng không được việc không đáng tin, nếu lấy tiểu thư hoặc nết na hoặc hiền dịu hoặc nhát gan vào nhà, chỉ e trong nhà chẳng những càng ầm ĩ, vợ chồng cũng bị chia rẽ.

Cũng chỉ có nhà mình, dòng dõi tàm tạm, nhà vợ có thể làm chỗ dựa cho con rể, bản thân mình tính cách lại mạnh mẽ, chỉnh đốn phận hầu, tảng lờ mẹ chồng, xoay người còn có thể tỏ ra ân ái hoà hợp với chồng.

Đến năm trước, bà mẹ chồng luôn được coi là sắp chết lại mãi không chết cuối cùng cũng qua đời.

Nhờ có hành tây, nàng khóc lóc sướt mướt ra vẻ dâu thảo, khóc đến nỗi ai cũng chạnh lòng, kỳ thực, quỷ mới đau lòng, nếu không vì người mẹ hồ đồ, với nhân phẩm và tài cán của Hạ đại phu thì đã lấy được danh môn quý nữ, chấn hưng gia đình nhỏ từ lâu rồi, làm gì đến lượt bản thân mình?

Còn chồng đối với quả phụ qua đời dường như cũng chẳng đau lòng mấy.

Hạ phu nhân thấu hiểu, bao năm hao mòn, tình thương đã cạn kiệt. Còn Tào thị… sau này nằm trong lòng bàn tay nàng, nếu ngoan ngoãn thì nàng còn để yên, nếu dám ồn ào, ha ha…

Nghĩ tới đây, tâm tình Hạ phu nhân rất tốt, vừa giúp chồng gắp thức ăn, vừa thi thoảng kể lại những việc dạo này nghe thấy ở kinh thành.

“…Tháng sau vào xuân, kinh thành lại có vài việc vui đấy. Trong đó quan trọng nhất tất nhiên là cô Cả phủ Ninh Viễn hầu lấy chồng…” Nàng còn chưa dứt lời, Hạ đại phu chợt xen ngang: “Cô Cả họ Cố hai năm trước mới xuất giá mà, làm sao lại có một cô Cả nữa?”

Hạ phu nhân thầm kinh ngạc, chồng vốn từ tốn, nói hơi khó nghe thì chính là chậm chạp, thế mà cũng biết xen ngang cơ đấy.

Nàng cười bảo: “Chàng không biết đấy thôi, hai năm trước lấy chồng là con gái ruột của Cố hầu, còn người hiện nay lấy chồng là con gái của anh trai đã qua đời của Cố hầu, kể ra thì cũng là cô Cả phủ Hầu mà. Vị Cố Đại tiểu thư này được hứa hôn cho thế tử phủ Vĩnh Xương hầu, đúng là môn đăng hộ đối, phú quý song toàn!”

Hạ đại phu khựng lại, gật đầu.

Hạ phu nhân tiếp tục cười kể lể: “Chúng ta vẫn đang cung cấp y dược cho nhà họ Lương đúng không, lần này phải biếu xén thật nhiều mới được. Ôi chao, Lương lão phu nhân thật giỏi, đích thân đến cầu được hôn sự này với vị Đại phu nhân ở goá đấy. Lương hầu gia là người thành thực, kém xã giao, phòng thứ nhất họ Lương mấy năm nay càng ngày càng náo nhiệt. Lương hầu phu nhân nhã nhặn lắm, mấy lần còn kể với tôi khổ sở phát khóc, ha ha, như thế rất tốt, bám víu được nhà họ Cố…”

Nàng vui vẻ kể lể, chưa từng phát hiện Hạ đại phu ngồi đối diện hơi buồn bực, chỉ nghe hắn bảo: “Nếu họ Lương có mưu đồ đó, chẳng lẽ họ Cố cũng bị lôi xuống nước?”

Hạ phu nhân sửng sốt, đoạn tươi tắn bảo: “Tướng công nói gì thế? Nếu không phải là hôn sự tốt, Cố hầu còn lâu mới chịu. Lương thế tử tốt lắm, không thành thực như cha mẹ đâu, thật sự rất triển vọng. Có điều…”

Nàng dừng lại giây lát, nhỏ giọng: “Theo tôi thấy, hôn sự của Cố Đại tiểu thư hai năm trước mới gọi là tốt.”

Hạ đại phu ngẩng đầu lên, chần chừ: “Một là thế tử phủ Hầu có tước vị cha truyền con nối, một là tân khoa tiến sĩ, tuy nói cũng phú quý, nhưng dù sao vẫn mém hơn.” Nói rồi lại ngập ngừng: “Có điều Cố Đại tiểu thư không phải con dòng chính, cũng không chịu thiệt.”

Hạ phu nhân cười bảo: “Tướng công không hiểu rồi. Họ Lương dù có tước vị, nhưng vài năm nay trong nhà trống rỗng, lại đông dân cư, năm, sáu phòng chị em dâu ở với nhau, anh em lại bất hoà, đích thứ tranh đấu, ngày ngày bất ổn, Lương hầu phu nhân chống chọi sắp bạc hết cả đầu. Nhìn xem, con gái họ Cố vào cửa liền bận bịu. Nhà họ Thường lại bất đồng, Thường phu nhân mất sớm, trong nhà chỉ có bà nội và chị gái đã lấy chồng, Cố Đại tiểu thư vừa gả đến liền là bà chủ gia đình. Mấy năm nay Thường đại nhân lại quan vận hanh thông, nữ quyến xã giao, nào ai dám coi thường cô Cả phủ Hầu?!… Chậc chậc, nghe bảo Cố hầu phu nhân rất thương đứa con gái này, thoạt đầu tôi còn không tin, bây giờ quả nhiên thấy đúng, hiếm có, thật hiếm có.”

Hạ đại phu yên lặng chốc lát, cầm đũa lên, chậm rãi gảy đồ ăn.

“Cố hầu canh giữ biên cương, Cố Đại phu nhân là quả phụ, hôn sự này phải làm thế nào?… Hai năm trước, Cố hầu phu nhân vội vàng trở về từ phía Nam, đích thân xử lý hôn sự mà.”

Thấy ông chồng xưa nay kiệm lời có hứng thú với việc này, Hạ phu nhân cũng hào hứng kể ra bằng sạch.

“Lần này Cố hầu phu nhân không đến, anh em Cố thế tử thay cha đưa gả chị họ. Chậc chậc, chàng không thấy chứ, Cố thế tử còn thôi, tuổi nhỏ nhưng đầy vẻ khí khái, còn cậu Hai Cố, đúng là đẹp như Phan An, giống hệt tranh vẽ. Hôm đó cậu ấy không ngồi xe, ruổi ngựa qua cửa Đắc Thắng, các chị các cô điên cuồng vứt túi thơm khăn tay và đồ bên người lên cậu ấy! Nghe bảo Cố hầu phu nhân năm đó là mỹ nhân hạng nhất, cậu Hai giống mẹ mới tuấn tú như thế. Chẳng biết cô gái nhà nào may mắn được xứng đôi với cậu ấy nhỉ, có khi nằm bên gối nửa đêm lại tỉnh giấc bật cười ấy chứ. Nghe nói Thẩm quốc cữu và cha vợ Anh quốc công rất ưng hai anh em họ Cố, còn định chọn mỗi cậu một bên làm con rể…”



Dùng xong cơm tối, uống xong trà, Hạ phu nhân ngồi trên giường thuê thùa, Hạ đại phu đứng yên dưới cửa sổ, hồi lâu, hắn đột nhiên nói: “Tuyết rơi.” Sau đó mở cửa ra ngoài.

Trong đình viện có cây mai già, đoá hoa đầu cành run lẩy bẩy, bông tuyết bay lả tả giữa không trung, Hạ đại phụ đứng dưới bóng cây đưa lưng về phía cửa, ngước nhìn cánh hoa mai đọng tuyết.

Hạ phu nhân đẩy khung thêu sang một bên, chậm rãi đến bên cửa thưởng tuyết, ánh trăng bàng bạc, cánh hoa nhỏ bé ánh xạ màu bạc giữa trời tuyết, mông lung như tấm voan mỏng.

Nàng ngơ ngác đứng một lát, hoảng hốt nhớ lại năm ấy, cũng là đêm trăng sáng tỏ tuyết bay khắp trời, người thiếu niên tuấn tú hoạt bát nằm sấp trên tường, si mê ngắm mình, nàng cũng đứng dưới gốc cây mai già trong nhà, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lông mày chàng thiếu niên đậm màu chếch cao, ánh mắt rừng rực, đôi mắt đen lay láy chỉ có bóng hình của mình, bông tuyết lạnh băng rơi lên mặt nàng, nàng cũng chẳng hay, lòng nàng đã bị ánh mắt nóng cháy của hắn làm tan chảy, cảm thấy tan thành nước.

Hai trẻ vô tư, thanh mai trúc mã, kết thúc được cha mẹ hai nhà hứa hẹn cho nhau, cuộc sống thật hạnh phúc…

“…Sáng sớm tôi sẽ xuất phát với cha và các anh, đợi tôi về, chúng ta thành hôn nhé, mai này, chúng ta… chúng ta… vĩnh viễn ở bên nhau, cho dù rụng hết răng, bạc hết tóc cũng ở bên nhau!”

“Em gái, tôi, tôi… trong lòng tôi chỉ có em… Xưa giờ đều chỉ có em.”

“Em yên tâm, tôi nhất định bình an trở về, vì em tôi cũng phải bình an trở về.”

Lời nói hãy còn văng vẳng bên tai, người thương trong mộng đã thành thi thể lạnh buốt, không còn ánh mắt nóng rực, không còn tiếng cười cởi mở, cánh tay nóng bỏng lực lưỡng…

Nước mắt tràn mi, Hạ phu nhan vội vã cúi đầu lau.

Nàng mất rất nhiều năm mới có thể thoát khỏi đau buồn, không biết đã từ chối bao nhiêu hôn sự mà cha mẹ tìm cho, bỏ lỡ tuổi xuân đẹp nhất, bỏ lỡ hôn sự tốt đẹp, nhưng nàng không bao giờ hối hận.

Chợt có một ngày, nàng nhìn các cháu chơi đùa trong viện, chợt phát hiện bản thân vẫn muốn có gia đình, vẫn muốn có hạnh phúc con cái sum vầy, cũng để cho cha mẹ và anh trai chị dâu khỏi phiền phức, thế là nàng đồng ý lấy chồng.

Chồng là người tốt, dù không hề yêu nàng, nàng biết rõ, nhưng chàng đối xử với mình và con cái đều dịu dàng săn sóc, vợ chồng quý nhau như khách, kính trọng lẫn nhau, cuộc sống giàu có bình thản bận bịu, nàng đã rất thoả mãn.

Một người phụ nữ, đời này từng được hưởng mối tình chân thành như thế, nàng đã mãn nguyện, đã cảm thấy không uổng sống trên đời này.

Hạ phu nhân định thần lại, nhìn người chồng đứng dưới gốc cây, trong lòng chợt dâng nỗi áy náy và tò mò.

Người đàn ông bình thản đạm bạc này, có phải trong lòng cũng từng có một người, một bóng hình làm hắn ghi khắc cả đời hay chăng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương