Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
-
Chương 184: Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
Đều là khai quốc công thần được thụ tước, phủ Tề quốc công cùng Ninh Viễn hầu vốn có giao tình, tuy nhiên nhà họ Tề thông suốt sớm hơn nhà họ Cố, từ lâu đã phát hiện so với để con cháu tiếp tục liếm máu đầu đao, chi bằng mài mực kiếm cơm bằng đầu bút. Vì vậy khai quốc vừa được sáu mươi năm, nhà họ Tề đã có một tiến sĩ, hai cử nhân, ba tú tài, mặc dù chất lượng còn cần phát triển nhưng tinh thần rất đáng khen.
Cái tâm hướng về văn chương của nhà họ Tề có trời đất chứng giám, tuy vậy chọn con dâu lại chọn toàn những người xuất thân từ các thế tộc theo nghiệp nhà binh, dẫn tới kết quả đàn ông nhà họ Tề các đời sau nho nhã yếu ớt hơn đời trước, con dâu lại ngày một dũng mãnh, như vậy nên sinh lòng sợ vợ là không thể tránh khỏi.
Có điều danh tiếng ‘sư tử Hà Đông rống’ sinh ra là do vị lão công gia hiện tại của phủ Tề.
Cụ thể vì sao lại sợ vợ, thời gian đã qúa lâu không thể kiểm tra, chỉ biết năm đó phi tần của Võ hoàng đế được sủng mà kiêu, hoàng hậu Tĩnh An đóng chặt cửa cung ẩn cư. Vị Tề lão phu nhân này khi đó không chỉ giữ chồng giống như canh tù nhân, còn thường bất bình tức giận thay Tĩnh An hoàng hậu, ra lệnh cưỡng chế chồng không được qua lại kết giao cùng mấy gia tộc của ‘hồ ly tinh’, lão công gia sợ vợ như sợ cọp, đương nhiên làm theo.
Người đương thời gọi đùa ‘nghe sư tử Hà Đông rống một tiếng, người đi qua cửa run ba lần’.
Vì thế nhà họ Tề khi đó chịu không ít sự lạnh nhạt, có điều đến khi Tĩnh An hoàng hậu hoăng, người thành thật phúc hậu như ông bà nội Cố Đình Diệp còn bị đuôi bão quét trúng suýt mất tước, phủ họ Tề lại bình yên vô sự.
Tiên đế Nhân Tông kế vị từng nhiều lần tán dương nhà họ Tề có nề nếp lại trung hậu, dựa vào tiếng tăm này, ông bà họ Tề lúc chọn con dâu cho hai người con trai đều được chọn từ danh môn quý nữ hàng đầu, đến đây, ba con cọp mẹ cùng tụ hội tại phủ Hà Đông.
Mẹ chồng đã khiến người ta không chịu nổi, không ngờ hai nàng dâu càng không kém. Một người là tướng môn hổ nữ, nghe đồn hai tay có thể căng cây cung nặng hai trăm thạch, một người là con nhà quyền tước, thân thuộc với dòng dõi vua chúa trong cung. Hai người này người nào người nấy thuộc dạng cặp vợ chồng già đều không trêu chọc được, chỉ đành than thở. Có điều nói tóm lại, danh tiếng Bình Ninh quận chúa so với Tề đại phu nhân vẫn tốt hơn một chút.
Ngày hôm đó Cố Đình Diệp hạ triều liền về cùng đi với Minh Lan. Xuống kiệu, Cố Đình Diệp ném dây cương, vào thẳng tiền viện, có bà hầu nâng kiệu mềm đến đưa Minh Lan vào nhà trong.
Trong sảnh khách nữ vẫn chưa đến nhiều, Bình Ninh quận chúa vừa thấy Minh Lan đi vào liền rời chuyện với mấy vị phu nhân, cười đi tới: “Ôi, ôi, ta còn tưởng vị nào, mới mấy ngày không gặp, khí sắc ngày càng tốt lên, ta còn không dám nhận!”
Kỳ thực mỗi khi bà ta thấy Minh Lan đều rất xấu hổ, người gọi bà ta là ‘bác gái’ mấy năm, trong chớp mắt trở thành em dâu trong họ, sau này nên xưng hô thế nào, bà ta phiền não đã lâu rồi.
“Quận chúa, ngài đừng chê cười tôi… Ngài trêu ghẹo tôi như vậy, tôi, sau này tôi không đến nữa.” Minh Lan đỏ mặt làm lễ, trong lòng vô cùng cảm kích tiên đế phong hào cho Bình Ninh quận chúa.
Thấy Minh Lan vẫn thẹn thùng hiền lành, Bình Ninh quận chúa cười nói càng thoải mái, lại dẫn Minh Lan vào phòng, chỉ thấy đang ngồi trên giường la hán giữa phòng là một bà cụ tóc mai đã bạc, vây quanh là mấy phu nhân già trẻ đang nói cười, Thân thị ở trong số đó.
“Cụ ơi, cụ nhìn một cái, đây là em dâu phủ Ninh Viễn hầu con thường nhắc tới.” Bình Ninh quận chúa cao giọng nói.
Bà lão kia đáp lời: “Mau tới đây cho ta nhìn một cái.”
Minh Lan biết rõ đây là Tề lão phu nhân, nhanh chóng tới hành lễ, lại nói: “Thỉnh an cụ.”
Tề lão phu nhân mắt sáng, dáng vẻ vẫn khỏe mạnh nhưng nói lời lại không rõ ràng lắm, giống như người già dễ bị mệt, bà nhìn ngắm Minh Lan từ trên xuống dưới một hồi, gật đầu liên tục: “Được lắm, đúng là đứa nhỏ đoan trang.”
Bình Ninh quận chúa lại chỉ vào một phu nhân trung tuổi đứng cạnh bà cụ nói: “Đây là chị dâu cả của ta, cô gọi theo ta là được.”
Phu nhân kia ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt như trăng rằm, hai mắt sắc như dao, Minh Lan nhanh chóng hành lễ, cung kính nói: “Vấn an chị dâu.”
Tề đại phu nhân cười nhẹ, vẻ mặt cũng coi như hòa ái: “Cũng đã ngoài năm đời rồi, xưng hô thế nào cũng được. Xa gần thân sơ cũng không phải gọi là được.”
Vẻ mặt Bình Ninh quận chúa cứng đờ, biết là chị ta đang ngầm trào phúng mình bám vào quyền quý. Vua nào triều thần ấy, từ sau khi tiên đế qua đời, cha mình và chồng không còn được như trước; hai cung thái hậu, trước kia bà ta có chút tình cảm với Thánh Đức thái hậu, còn với Thánh An thái hậu mẹ đẻ của hoàng đế chỉ thường thường, giờ không biết như thế nào cho phải.
Lúc này Tề lão phu nhân chợt hướng về phía Thân thị cùng một nàng dâu trẻ khác nói: “Đây là vợ mới cưới của cậu hai trong tộc, nói về bối phận, hai người các cháu phải đi chào.”
Thân thị tiến lên một bước, dịu dàng nói: “Thỉnh an mợ.”
Mợ cả họ Tề hình như có chút do dự, chậm một lúc mới nói: “Chào Cố hầu phu nhân.”
Minh Lan còn chưa mở miệng, Bình Ninh quận chúa đã cười khanh khách: “Ơ kìa, cụ à, em họ kia của con có con trai đã sắp tròn tuổi rồi, ngài còn gọi là vợ mới cưới.”
Tề đại phu nhân lạnh mặt, không vui trừng mắt nhìn con dâu. Mợ cả Tề rụt rè lùi về phía sau mấy bước. Minh Lan lén nhìn chị ta, không giống đã sinh con, dường như còn chưa phá thân, lẽ nào thân thể Tề đại công tử thật sự gầy yếu như vậy?
Bình Ninh quận chúa vẫn không chịu bỏ qua, quay sang Minh Lan cười nói: “Lại nói, Ngọc nhi Hàn nhi của ta chỉ kém con trai cô có mấy tháng, sau này có thể cùng chơi.”
Mấy tháng trước, Thân thị sinh được một đôi long phượng, hai phòng nhà họ Tề, một phòng không sinh được, một phòng sinh một lúc hai đứa, đúng là như lửa với nước, chả trách lại giương cung bạt kiếm.
Lúc này Tề lão phu nhân ngáp một cái, buồn ngủ phất tay: “Người già rồi không được việc. Mấy người đừng ở chỗ này hết, thất lễ với khách mời bên ngoài, trừ mấy bà già chị em của ta, ra nói chuyện với khách bên ngoài đi.”
Hai cô con dâu vội nói thứ lỗi, lại nói thêm mấy lời cung kính rồi mới lui ra ngoài, đến ngoài phòng lớn thấy thêm không ít khách nữ. Tề đại phu nhân lạnh lùng nhìn Bình Ninh quận chúa một cái rồi dẫn con dâu mình tự đi chào hỏi khách.
Bình Ninh quận chúa nhìn mẹ con Tề đại phu nhân đi mới quay lại hơi đỏ mặt nói với Minh Lan: “Cô ngồi đi, chốc nữa ta lại đến.” Minh Lan mỉm cười nói: “Chúng ta là thân thích, quận chúa không cần khách khí, đừng chậm trễ khách mời khác.”
Những lúc như thế này, khách mời không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là nhà quyền quý, là lúc phải kết giao lôi kéo quan hệ. Thấy Minh Lan hiểu chuyện như vậy, Bình Ninh quận chúa rất cao hứng, nhanh chóng dẫn con dâu Thân thị đi.
Minh Lan cũng không mất tự nhiên, tự tới ngồi xuống bên cửa sổ thoáng mát, lập tức có hai đứa hầu nhỏ dâng trà và hoa quả, nàng vừa uống trà, vừa nhìn quanh bố trí trong sảnh. Chỉ thấy phòng rộng thoáng, bày viện thanh nhã, sạch sẽ, cửa sổ gỗ mộc, vách tường màu phấn trắng, treo rải rác ít thư pháp, bốn góc là bốn chậu sứ xanh biếc trồng lan quân tử, nghe mùi thơm ngát, khiến người ta cảm thấy tao nhã thoát tục, người hầu hạ qua lại ngay ngắn có thứ tự.
Đúng là gia đình phú quý, Minh Lan thầm khen ngợi.
“Cố hầu phu nhân.”
Tiếng xưng hô bình thản an tĩnh, Minh Lan nhanh chóng định thần, thấy Vĩnh Xương hầu phu nhân ở trước mặt nàng. Minh Lan liền vội đứng lên hành lễ, “Đã lâu không gặp bác, dạo này bác khỏe không?”
Lương phu nhân vẫn như cũ, lạnh lùng thanh đạm, chỉ có điều giữa lông mày có nét mệt mỏi, hai người không nói gì nữa.
“Con trai cô giờ hẳn biết đi rồi?”
Qua một lúc, Lương phu nhân mới hỏi một câu, Minh Lan vội nói, “Chỉ mới đi vài bước, có điều bò rất nhanh, thả thằng bé trên đất cũng bám được chân Hầu gia leo lên giường, giống như con khỉ con.”
Minh Lan không có ý khoe khoang, chỉ là hàng ngày nhìn thấy mới kể lưu loát. Lương phu nhân mỉm cười ôn hòa: “Cô đúng là có phúc.” Rồi lại khẽ thở dài, “Là nhà ta vô phúc.”
Lương phu giờ không vui vẻ lắm. Phủ Vĩnh Xương hầu dần thoát cảnh mờ mịt trước kia, Hoàng đế cũng triệu kiến hai lần, đáng tiếc người bỏ công sức lại là con trai cả dòng thứ nhà họ Lương. Giờ bên ngoài đều khen con trai trưởng của Vĩnh Xương hầu đắc lực, lại không có mấy người nhắc tới đích tôn phủ Lương. Tâm trạng Lương phu nhân thế nào có thể tưởng tượng được. Con trưởng có thế lực, con thứ đọc sách chưa có công danh, con trai út trong phòng tranh đua khoe sắc, vợ cả vợ lẽ náo loạn tưng bừng, đến nay vẫn chưa có con nối dõi.
Mà vợ cả trong ‘vợ cả vợ lẽ’ chính là nữ sĩ Mặc Lan, chị của Minh Lan.
“Nếu có thời gian, tới chỗ chị của cô chơi, cùng con bé… nói chuyện.” Lương phu nhân ngập ngừng chọn từ.
Minh Lan im lặng một chút mới nhỏ giọng nói: “Lời của cháu, chị Tư hẳn không nghe.”
Lương phu nhân khẽ thở dài, vẻ ưu tư trên mặt càng đậm. Minh Lan rũ đầu xuống, chết sống không nói lời nào. Lúc này có người đi tới cười nói: “Nói cái gì đó? Ngày lành nhà người ta, hai người các cô mặt mày ủ rũ, cẩn thận chủ nhà cầm chổi đuổi béng đi!”
Minh Lan ngẩng đầu nhìn lên, là Trương phu nhân Anh quốc công cười bước tới, nàng vui vẻ nói: “Bác đến rồi, cháu còn đang ngóng khi nào bác đến, mời ngồi mời ngồi.” Cứu tinh đến rồi!
Trương phu nhân ngồi xuống cạnh Minh Lan cười nói: “Cô đến sớm vậy?” Minh Lan khiêm tốn nói: “Hôm nay mừng thọ lão công gia, cháu là bề dưới vốn nên đến sớm.” Trương phu nhân lại quay sang Lương phu nhân nói: “Em cũng ngồi đi, chúng ta lâu rồi chưa nói chuyện.” Ai biết Lương phu nhân lắc đầu, ảm đạm nói: “Hai người nói chuyện đi, em đi thỉnh an lão phu nhân.” Sau đó chậm rãi rời đi.
Minh Lan thấy tình hình khác thường, liền hỏi dò: “Bác với Lương phu nhân có quen biết?”
Trương phu nhân ngẩn ra nhìn theo bóng lưng Lương phu nhân: “Nhà mẹ đẻ chúng ta có quen biết, nhà lại gần, chúng ta lớn lên giống như chị em ruột. Sau đó, cô ta… Quên đi, thóc mục vừng thối.” Lại quay lại nói: “Ta còn chưa cám ơn cô đâu, cô nói với dì Trâu cái gì, cô đi rồi ả ta rầu rĩ không vui mất mấy ngày? Khẩu vị đứa con gái ngốc nhà ta cũng tốt lên, còn tươi cười, ôi…” Nói rồi liên tục cười khổ.
Minh Lan hơi sững sở, thấy hơi bất ngờ: “Cũng không có gì, chỉ nói với cô ta ít chuyện xưa.” Sau đó tóm tắt lại chuyện phò mã và vợ lẽ, bỏ bớt mấy câu cuối không nhắc lại.
Trương phu nhân im lặng một hồi rồi than thở: “Là cô có lòng, nếu dì Trâu kia có thể hiểu ra, chung sống hòa thuận với con gái ta thì cũng là chuyện tốt.”
Minh Lan gật gù, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Lúc này trong phòng lớn rộ lên tiếng cười nói, hai bà hầu ôm hai bọc tã lót tới, chỉ nghe một vị quý phụ ngồi cạnh Bình Ninh quận chúa cưới nói: “Ông trời của tôi ơi, làm chị em với bà bao nhiêu năm, muốn gặp cháu trai cháu gái bà cũng khó, cuối cùng cũng chịu ôm ra?!”
Bình Ninh quận chúa liên tục xin thứ lỗi: “Chị gái tốt ơi, là tôi không phải, em bé còn nhỏ, chả xinh đẹp gì đâu.”
Một quý phụ khác liền nói: “Hiếm thấy đôi long phượng thai quý giá, còn không mang ra khoe, đến tiệc đầy tháng cũng không mời chúng ta! Đúng là keo kiệt.”
Bình Ninh quận chúa nói: “Là ông cụ nhà tôi nói, trẻ con đừng quá rêu rao, ăn bữa rượu nhạt trong nhà thôi là được.”
Phụ nhân kia lại nói: “Rượu nhạt cái gì? Trong cung ban thưởng hai bức khánh vàng, ân điển như vậy mà bà không thấy ngại lại còn đóng cửa vui một mình.”
Bình Ninh quận chúa quen biết rộng, những phụ nhân hay qua lại, dù không chắc sẽ đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi nhưng sẽ không ngại dệt hoa trên gấm. Một trái một phải luôn mồm, khen hai đứa nhỏ không gì sánh bằng. Bình Ninh quận chúa khiêm tốn liên tục, đến nửa lời bất cẩn tự mãn cũng chưa từng thốt. Nhưng dù như vậy Đại phu nhân đứng một bên sắc mặt đã chuyển xanh, mợ cả Tề đứng hầu bên cạnh tay chân luống cuống, rưng rưng muốn khóc. Minh Lan thầm thương hại trong lòng.
Trương phu nhân không động chút nào, cười sâu xa: “Lúc trước vốn tưởng họ Tề tổ chức tiệc rượu đầy tháng, lễ ta cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, ai ngờ chỉ có đóng cửa trong phủ Tương Dương hầu, không mời người ngoài. Còn tưởng cứ im hơi lặng tiếng như vậy, ha ha… Vẫn là nhà họ Thân có mặt mũi.” Lúc ban thưởng xuống, khẩu dụ còn đặc biệt nói là lão Thân hồ ly có ‘cống hiến xuất sắc’.
Minh Lan cũng biết việc này, chỉ cười không tiếp lời.
Ngẫm lại, Bình Ninh quận chúa có thể coi như phấn son sinh anh hùng, từ nhỏ lớn lên trong tôn quý nhưng không bị phú quý làm mờ mắt mà kiêu căng ngạo mạn. Bà ta hiểu rõ nguy cơ trong tương lai, hoàng đế già, cha già, bản thân mình không có anh em ruột, chồng chỉ là con thứ, còn có chị dâu giỏi giang, dù là phủ Tề quốc công hay phủ Tương Dương hầu đều khó mà dựa vào cả đời.
Từ rất lâu bà ta đã bắt đầu tính toán, dù là Gia Thành huyện chủ khi xưa hay Thân thị bây giờ, kỳ thực bà ta chọn đều không sai.
Nếu bà ta là đàn ông, hẳn cũng là một người giỏi giang.
“Gần đây trong kinh chuyện tốt liên tục, chị Trương cũng sớm sinh thôi.” Minh Lan thuận miệng nhắc tới.
Lông mày Trương phu nhân nhíu lại lộ vẻ ưu tư: “Sắp rồi. Không biết là con trai hay con gái.” Minh Lan há mồm: “Nhất định là con trai!” Trương phu nhân kinh ngạc: “Sao cô biết? Cô còn biết nhìn à.”
Minh Lan hé miệng cười: “Trước cứ nói vậy cho bác vui vẻ, hơn nữa…” Nàng có ý co kéo, “Có là con gái, chẳng nhẽ có người lại không thích?”
Trương phu nhân bật cười, không nhịn được véo má Minh Lan: “Quỷ nghịch ngợm này! Đúng là cái đồ khéo miệng!”
Nghĩ lại chỉ cần con gái mình khỏe mạnh, sinh ra con trai hay con gái cũng chỉ là thứ yếu; là phụ nữ, sinh con rồi sau này sẽ sáng suốt hơn, không đến nỗi bướng bỉnh như bây giờ.
Đón tiếp khách gần đông đủ rồi, Tề đại phu nhân liền mời mọi người vào bàn. Chúng nữ quyến nâng cốc cạn ly, mời rượu sôi nổi, dù có Trương phu nhân giúp đỡ, Minh Lan vẫn từ chối không hết được, nhắm mắt cạn mấy chén rượu, gương mặt xinh đẹp nhuộm màu đỏ ửng ngất ngây.
Bữa cơm rượu này ăn tới tận giờ Mùi ba khắc, Minh Lan thấy no rồi, uống trà xong, Thúy Tụ tới bên nàng nói Cố Đình Diệp đã đứng dậy. Minh Lan bèn cũng cáo từ, ai biết Thân thị kia nhất định phải tiễn nàng ra ngoài. Minh Lan đành phải nhẫn nại, câu được câu mất tán gẫu cùng chị ta, chỉ mong nhanh nhanh ra cửa.
“… Có hai đứa sinh đôi này, cháu mới biết thế nào là sống. Chỉ cần hai đứa khỏe mạnh, cái khác cháu đều không quan tâm.” Thân thị không nhanh không chậm nói, Minh Lan cũng chỉ đành ỉu xìu đáp lời.
“Mợ có biết, hai đứa nhỏ của cháu tên là gì?” Thân thị chợt dừng bước.
Minh Lan đỡ trán, cố gắng nhớ lại: “Hình như gọi là … Ngọc nhi, Hàn nhi.”
“Đó là nhũ danh.” Thân thị hơi phiền muộn. “Còn đại danh là do tướng công đặt. Một đứa là Ngọc Minh, một đứa là Hàn Minh, là minh trong minh bạch.” Sau đó mắt chăm chú nhìn Minh Lan.
Minh Lan lặng trong giây lát mới hiểu Thân thị đang nói gì, đột nhiên tỉnh rượu hơn nửa, may mà nàng phản xạ tốt, lập tức điềm tĩnh nói: “Quả đúng là tên hay. Minh bạch rõ ràng, lặng lẽ mà trông xa. Nhất định hai đứa nhỏ có thể sống cuộc đời trôi chảy.”
Thân thị nhìn nàng, Minh Lan hung hăng lườm lại, hai vợ chồng các người lên cơn, mời cách xa ta một chút!
Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Thân thị mềm ra, thu ánh mắt, khẽ thở dài: “Là tên rất hay.”
Thực ra trong lòng chị ta cũng rõ ràng, chồng còn trẻ lại đẹp trai, tài cao, cần cù thật thà, xuất thân quý tộc nhà giàu, tiền đồ trong tương lai không thể đo đếm, lại không tham hoa háo sắc, thời gian mình mang thai, Tề Hành cũng chưa từng thu hầu ngủ. Ngoại trừ trái tim không biết treo nơi nào, thực sự không có gì để soi mói. So với một đám chị em trong nhà, mình đã may mắn hơn nhiều lắm rồi, cần gì phải được voi đòi tiên.
Nhưng nếu không cho Minh Lan biết, chị ta lại cảm thấy ấm ức đến khó chịu.
Sau đó hai người không nói chuyện nữa, yên lặng đi tới cổng trong.
Từ biệt Thân thị rồi, Minh Lan quyết định đi bộ ra cổng lớn: “Không cần kiệu, ta muốn đi bộ mấy bước cho bay mùi rượu.” Thúy Tụ thấy sắc mặt nàng không tốt, không dám hỏi nhiều liền cùng mấy bà hầu đi theo phía sau.
Bố cục phủ tước không khác nhau mấy, đi dọc hành lang hẹp là thẳng tới cửa chính, vừa tới nơi nàng đã nhớ lại lúc đó. Giờ phút này trong lòng Minh Lan đang ngùn ngụt lửa giận, hận không thể lôi Tề Hành lại đây đánh đập một trận.
Tên ngu ngốc kia không biết chập mạch chỗ nào, sống qua ngày cho tốt không được sao, lại đi đâm đầu vào chỗ không thoải mái, còn liên lụy chính mình! Sống thư thái lâu quá rồi đúng không, muốn ăn đòn đúng không? Minh Lan càng nghĩ càng giận, càng đi càng nhanh, bước chân vừa vội vừa nặng, lòng vô cùng khó chịu, mọi người phía sau cũng không dám theo sát, chỉ đi cách một khoảng.
Đến chỗ rẽ, Minh Lan bước chân ra suýt tí nữa va vào người đi tới, người kia vội dừng lại, hai người đột nhiên đối mặt rồi cùng giật mình.
Tề Hành giống như vừa tiễn khách, người đầy mùi rượu, hai má đỏ ửng, da trắng hồng giống như thoa son, đúng là xứng với danh người đẹp tựa ngọc, thanh tú như lan.
“… Em Sáu…” Mắt hắn vẫn còn mơ màng, kêu lên theo thói quen.
Làm cha rồi còn không an phận! Giờ trong lòng Minh Lan không có nửa phần hào hứng, chỉ muốn đánh người, hung tợn gào ra mấy chữ: “Câm miệng! Anh là đồ ngốc!”
Sau đó lách đi liền, trong phút chốc xoay người lại, mắt lộ ý muốn giết người, quát thêm một câu: “Nhanh đổi tên cho con anh!”
Tổng cộng chưa tới mười giây đồng hồ, Tề Hành trợn mắt há mồm, hoàn toàn không kịp phản ứng, Minh Lan đã đi mất, bước chân còn nhanh hơn trước, mấy người hầu hạ vội chào Tề Hành rồi lại đuổi theo Minh Lan, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ có mấy chục bước lại rẽ thì đã tới phòng gác cổng, chỉ thấy Cố Đình Diệp đã chờ ở đó, áo lụa lam đậm đẫm mùi rượu, sắc mặt không thay đổi, vẻ mặt hơi lạnh.
Minh Lan buông tay đang ôm trán, cười chào đón: “Phiền hầu gia đợi lâu.”
Cố Đình Diệp khẽ cau mày, nhìn chằm chằm động tác của nàng: “Em uống rượu đau đầu sao? Lên xe sợ lắc càng không thoải mái, chi bằng nghỉ một lát rồi đi.”
Minh Lan ngẩn ra rồi cười nói: “Còn tốt, không ngại. Đừng nán lại, chúng ta đi thôi.”
Cố Đình Diệp nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi nói ngắn gọn; “Em chờ một chút, tôi đi gọi kiệu.”
Không chờ Minh Lan từ chối liền xoay người đi.
Cái tâm hướng về văn chương của nhà họ Tề có trời đất chứng giám, tuy vậy chọn con dâu lại chọn toàn những người xuất thân từ các thế tộc theo nghiệp nhà binh, dẫn tới kết quả đàn ông nhà họ Tề các đời sau nho nhã yếu ớt hơn đời trước, con dâu lại ngày một dũng mãnh, như vậy nên sinh lòng sợ vợ là không thể tránh khỏi.
Có điều danh tiếng ‘sư tử Hà Đông rống’ sinh ra là do vị lão công gia hiện tại của phủ Tề.
Cụ thể vì sao lại sợ vợ, thời gian đã qúa lâu không thể kiểm tra, chỉ biết năm đó phi tần của Võ hoàng đế được sủng mà kiêu, hoàng hậu Tĩnh An đóng chặt cửa cung ẩn cư. Vị Tề lão phu nhân này khi đó không chỉ giữ chồng giống như canh tù nhân, còn thường bất bình tức giận thay Tĩnh An hoàng hậu, ra lệnh cưỡng chế chồng không được qua lại kết giao cùng mấy gia tộc của ‘hồ ly tinh’, lão công gia sợ vợ như sợ cọp, đương nhiên làm theo.
Người đương thời gọi đùa ‘nghe sư tử Hà Đông rống một tiếng, người đi qua cửa run ba lần’.
Vì thế nhà họ Tề khi đó chịu không ít sự lạnh nhạt, có điều đến khi Tĩnh An hoàng hậu hoăng, người thành thật phúc hậu như ông bà nội Cố Đình Diệp còn bị đuôi bão quét trúng suýt mất tước, phủ họ Tề lại bình yên vô sự.
Tiên đế Nhân Tông kế vị từng nhiều lần tán dương nhà họ Tề có nề nếp lại trung hậu, dựa vào tiếng tăm này, ông bà họ Tề lúc chọn con dâu cho hai người con trai đều được chọn từ danh môn quý nữ hàng đầu, đến đây, ba con cọp mẹ cùng tụ hội tại phủ Hà Đông.
Mẹ chồng đã khiến người ta không chịu nổi, không ngờ hai nàng dâu càng không kém. Một người là tướng môn hổ nữ, nghe đồn hai tay có thể căng cây cung nặng hai trăm thạch, một người là con nhà quyền tước, thân thuộc với dòng dõi vua chúa trong cung. Hai người này người nào người nấy thuộc dạng cặp vợ chồng già đều không trêu chọc được, chỉ đành than thở. Có điều nói tóm lại, danh tiếng Bình Ninh quận chúa so với Tề đại phu nhân vẫn tốt hơn một chút.
Ngày hôm đó Cố Đình Diệp hạ triều liền về cùng đi với Minh Lan. Xuống kiệu, Cố Đình Diệp ném dây cương, vào thẳng tiền viện, có bà hầu nâng kiệu mềm đến đưa Minh Lan vào nhà trong.
Trong sảnh khách nữ vẫn chưa đến nhiều, Bình Ninh quận chúa vừa thấy Minh Lan đi vào liền rời chuyện với mấy vị phu nhân, cười đi tới: “Ôi, ôi, ta còn tưởng vị nào, mới mấy ngày không gặp, khí sắc ngày càng tốt lên, ta còn không dám nhận!”
Kỳ thực mỗi khi bà ta thấy Minh Lan đều rất xấu hổ, người gọi bà ta là ‘bác gái’ mấy năm, trong chớp mắt trở thành em dâu trong họ, sau này nên xưng hô thế nào, bà ta phiền não đã lâu rồi.
“Quận chúa, ngài đừng chê cười tôi… Ngài trêu ghẹo tôi như vậy, tôi, sau này tôi không đến nữa.” Minh Lan đỏ mặt làm lễ, trong lòng vô cùng cảm kích tiên đế phong hào cho Bình Ninh quận chúa.
Thấy Minh Lan vẫn thẹn thùng hiền lành, Bình Ninh quận chúa cười nói càng thoải mái, lại dẫn Minh Lan vào phòng, chỉ thấy đang ngồi trên giường la hán giữa phòng là một bà cụ tóc mai đã bạc, vây quanh là mấy phu nhân già trẻ đang nói cười, Thân thị ở trong số đó.
“Cụ ơi, cụ nhìn một cái, đây là em dâu phủ Ninh Viễn hầu con thường nhắc tới.” Bình Ninh quận chúa cao giọng nói.
Bà lão kia đáp lời: “Mau tới đây cho ta nhìn một cái.”
Minh Lan biết rõ đây là Tề lão phu nhân, nhanh chóng tới hành lễ, lại nói: “Thỉnh an cụ.”
Tề lão phu nhân mắt sáng, dáng vẻ vẫn khỏe mạnh nhưng nói lời lại không rõ ràng lắm, giống như người già dễ bị mệt, bà nhìn ngắm Minh Lan từ trên xuống dưới một hồi, gật đầu liên tục: “Được lắm, đúng là đứa nhỏ đoan trang.”
Bình Ninh quận chúa lại chỉ vào một phu nhân trung tuổi đứng cạnh bà cụ nói: “Đây là chị dâu cả của ta, cô gọi theo ta là được.”
Phu nhân kia ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt như trăng rằm, hai mắt sắc như dao, Minh Lan nhanh chóng hành lễ, cung kính nói: “Vấn an chị dâu.”
Tề đại phu nhân cười nhẹ, vẻ mặt cũng coi như hòa ái: “Cũng đã ngoài năm đời rồi, xưng hô thế nào cũng được. Xa gần thân sơ cũng không phải gọi là được.”
Vẻ mặt Bình Ninh quận chúa cứng đờ, biết là chị ta đang ngầm trào phúng mình bám vào quyền quý. Vua nào triều thần ấy, từ sau khi tiên đế qua đời, cha mình và chồng không còn được như trước; hai cung thái hậu, trước kia bà ta có chút tình cảm với Thánh Đức thái hậu, còn với Thánh An thái hậu mẹ đẻ của hoàng đế chỉ thường thường, giờ không biết như thế nào cho phải.
Lúc này Tề lão phu nhân chợt hướng về phía Thân thị cùng một nàng dâu trẻ khác nói: “Đây là vợ mới cưới của cậu hai trong tộc, nói về bối phận, hai người các cháu phải đi chào.”
Thân thị tiến lên một bước, dịu dàng nói: “Thỉnh an mợ.”
Mợ cả họ Tề hình như có chút do dự, chậm một lúc mới nói: “Chào Cố hầu phu nhân.”
Minh Lan còn chưa mở miệng, Bình Ninh quận chúa đã cười khanh khách: “Ơ kìa, cụ à, em họ kia của con có con trai đã sắp tròn tuổi rồi, ngài còn gọi là vợ mới cưới.”
Tề đại phu nhân lạnh mặt, không vui trừng mắt nhìn con dâu. Mợ cả Tề rụt rè lùi về phía sau mấy bước. Minh Lan lén nhìn chị ta, không giống đã sinh con, dường như còn chưa phá thân, lẽ nào thân thể Tề đại công tử thật sự gầy yếu như vậy?
Bình Ninh quận chúa vẫn không chịu bỏ qua, quay sang Minh Lan cười nói: “Lại nói, Ngọc nhi Hàn nhi của ta chỉ kém con trai cô có mấy tháng, sau này có thể cùng chơi.”
Mấy tháng trước, Thân thị sinh được một đôi long phượng, hai phòng nhà họ Tề, một phòng không sinh được, một phòng sinh một lúc hai đứa, đúng là như lửa với nước, chả trách lại giương cung bạt kiếm.
Lúc này Tề lão phu nhân ngáp một cái, buồn ngủ phất tay: “Người già rồi không được việc. Mấy người đừng ở chỗ này hết, thất lễ với khách mời bên ngoài, trừ mấy bà già chị em của ta, ra nói chuyện với khách bên ngoài đi.”
Hai cô con dâu vội nói thứ lỗi, lại nói thêm mấy lời cung kính rồi mới lui ra ngoài, đến ngoài phòng lớn thấy thêm không ít khách nữ. Tề đại phu nhân lạnh lùng nhìn Bình Ninh quận chúa một cái rồi dẫn con dâu mình tự đi chào hỏi khách.
Bình Ninh quận chúa nhìn mẹ con Tề đại phu nhân đi mới quay lại hơi đỏ mặt nói với Minh Lan: “Cô ngồi đi, chốc nữa ta lại đến.” Minh Lan mỉm cười nói: “Chúng ta là thân thích, quận chúa không cần khách khí, đừng chậm trễ khách mời khác.”
Những lúc như thế này, khách mời không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là nhà quyền quý, là lúc phải kết giao lôi kéo quan hệ. Thấy Minh Lan hiểu chuyện như vậy, Bình Ninh quận chúa rất cao hứng, nhanh chóng dẫn con dâu Thân thị đi.
Minh Lan cũng không mất tự nhiên, tự tới ngồi xuống bên cửa sổ thoáng mát, lập tức có hai đứa hầu nhỏ dâng trà và hoa quả, nàng vừa uống trà, vừa nhìn quanh bố trí trong sảnh. Chỉ thấy phòng rộng thoáng, bày viện thanh nhã, sạch sẽ, cửa sổ gỗ mộc, vách tường màu phấn trắng, treo rải rác ít thư pháp, bốn góc là bốn chậu sứ xanh biếc trồng lan quân tử, nghe mùi thơm ngát, khiến người ta cảm thấy tao nhã thoát tục, người hầu hạ qua lại ngay ngắn có thứ tự.
Đúng là gia đình phú quý, Minh Lan thầm khen ngợi.
“Cố hầu phu nhân.”
Tiếng xưng hô bình thản an tĩnh, Minh Lan nhanh chóng định thần, thấy Vĩnh Xương hầu phu nhân ở trước mặt nàng. Minh Lan liền vội đứng lên hành lễ, “Đã lâu không gặp bác, dạo này bác khỏe không?”
Lương phu nhân vẫn như cũ, lạnh lùng thanh đạm, chỉ có điều giữa lông mày có nét mệt mỏi, hai người không nói gì nữa.
“Con trai cô giờ hẳn biết đi rồi?”
Qua một lúc, Lương phu nhân mới hỏi một câu, Minh Lan vội nói, “Chỉ mới đi vài bước, có điều bò rất nhanh, thả thằng bé trên đất cũng bám được chân Hầu gia leo lên giường, giống như con khỉ con.”
Minh Lan không có ý khoe khoang, chỉ là hàng ngày nhìn thấy mới kể lưu loát. Lương phu nhân mỉm cười ôn hòa: “Cô đúng là có phúc.” Rồi lại khẽ thở dài, “Là nhà ta vô phúc.”
Lương phu giờ không vui vẻ lắm. Phủ Vĩnh Xương hầu dần thoát cảnh mờ mịt trước kia, Hoàng đế cũng triệu kiến hai lần, đáng tiếc người bỏ công sức lại là con trai cả dòng thứ nhà họ Lương. Giờ bên ngoài đều khen con trai trưởng của Vĩnh Xương hầu đắc lực, lại không có mấy người nhắc tới đích tôn phủ Lương. Tâm trạng Lương phu nhân thế nào có thể tưởng tượng được. Con trưởng có thế lực, con thứ đọc sách chưa có công danh, con trai út trong phòng tranh đua khoe sắc, vợ cả vợ lẽ náo loạn tưng bừng, đến nay vẫn chưa có con nối dõi.
Mà vợ cả trong ‘vợ cả vợ lẽ’ chính là nữ sĩ Mặc Lan, chị của Minh Lan.
“Nếu có thời gian, tới chỗ chị của cô chơi, cùng con bé… nói chuyện.” Lương phu nhân ngập ngừng chọn từ.
Minh Lan im lặng một chút mới nhỏ giọng nói: “Lời của cháu, chị Tư hẳn không nghe.”
Lương phu nhân khẽ thở dài, vẻ ưu tư trên mặt càng đậm. Minh Lan rũ đầu xuống, chết sống không nói lời nào. Lúc này có người đi tới cười nói: “Nói cái gì đó? Ngày lành nhà người ta, hai người các cô mặt mày ủ rũ, cẩn thận chủ nhà cầm chổi đuổi béng đi!”
Minh Lan ngẩng đầu nhìn lên, là Trương phu nhân Anh quốc công cười bước tới, nàng vui vẻ nói: “Bác đến rồi, cháu còn đang ngóng khi nào bác đến, mời ngồi mời ngồi.” Cứu tinh đến rồi!
Trương phu nhân ngồi xuống cạnh Minh Lan cười nói: “Cô đến sớm vậy?” Minh Lan khiêm tốn nói: “Hôm nay mừng thọ lão công gia, cháu là bề dưới vốn nên đến sớm.” Trương phu nhân lại quay sang Lương phu nhân nói: “Em cũng ngồi đi, chúng ta lâu rồi chưa nói chuyện.” Ai biết Lương phu nhân lắc đầu, ảm đạm nói: “Hai người nói chuyện đi, em đi thỉnh an lão phu nhân.” Sau đó chậm rãi rời đi.
Minh Lan thấy tình hình khác thường, liền hỏi dò: “Bác với Lương phu nhân có quen biết?”
Trương phu nhân ngẩn ra nhìn theo bóng lưng Lương phu nhân: “Nhà mẹ đẻ chúng ta có quen biết, nhà lại gần, chúng ta lớn lên giống như chị em ruột. Sau đó, cô ta… Quên đi, thóc mục vừng thối.” Lại quay lại nói: “Ta còn chưa cám ơn cô đâu, cô nói với dì Trâu cái gì, cô đi rồi ả ta rầu rĩ không vui mất mấy ngày? Khẩu vị đứa con gái ngốc nhà ta cũng tốt lên, còn tươi cười, ôi…” Nói rồi liên tục cười khổ.
Minh Lan hơi sững sở, thấy hơi bất ngờ: “Cũng không có gì, chỉ nói với cô ta ít chuyện xưa.” Sau đó tóm tắt lại chuyện phò mã và vợ lẽ, bỏ bớt mấy câu cuối không nhắc lại.
Trương phu nhân im lặng một hồi rồi than thở: “Là cô có lòng, nếu dì Trâu kia có thể hiểu ra, chung sống hòa thuận với con gái ta thì cũng là chuyện tốt.”
Minh Lan gật gù, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Lúc này trong phòng lớn rộ lên tiếng cười nói, hai bà hầu ôm hai bọc tã lót tới, chỉ nghe một vị quý phụ ngồi cạnh Bình Ninh quận chúa cưới nói: “Ông trời của tôi ơi, làm chị em với bà bao nhiêu năm, muốn gặp cháu trai cháu gái bà cũng khó, cuối cùng cũng chịu ôm ra?!”
Bình Ninh quận chúa liên tục xin thứ lỗi: “Chị gái tốt ơi, là tôi không phải, em bé còn nhỏ, chả xinh đẹp gì đâu.”
Một quý phụ khác liền nói: “Hiếm thấy đôi long phượng thai quý giá, còn không mang ra khoe, đến tiệc đầy tháng cũng không mời chúng ta! Đúng là keo kiệt.”
Bình Ninh quận chúa nói: “Là ông cụ nhà tôi nói, trẻ con đừng quá rêu rao, ăn bữa rượu nhạt trong nhà thôi là được.”
Phụ nhân kia lại nói: “Rượu nhạt cái gì? Trong cung ban thưởng hai bức khánh vàng, ân điển như vậy mà bà không thấy ngại lại còn đóng cửa vui một mình.”
Bình Ninh quận chúa quen biết rộng, những phụ nhân hay qua lại, dù không chắc sẽ đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi nhưng sẽ không ngại dệt hoa trên gấm. Một trái một phải luôn mồm, khen hai đứa nhỏ không gì sánh bằng. Bình Ninh quận chúa khiêm tốn liên tục, đến nửa lời bất cẩn tự mãn cũng chưa từng thốt. Nhưng dù như vậy Đại phu nhân đứng một bên sắc mặt đã chuyển xanh, mợ cả Tề đứng hầu bên cạnh tay chân luống cuống, rưng rưng muốn khóc. Minh Lan thầm thương hại trong lòng.
Trương phu nhân không động chút nào, cười sâu xa: “Lúc trước vốn tưởng họ Tề tổ chức tiệc rượu đầy tháng, lễ ta cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, ai ngờ chỉ có đóng cửa trong phủ Tương Dương hầu, không mời người ngoài. Còn tưởng cứ im hơi lặng tiếng như vậy, ha ha… Vẫn là nhà họ Thân có mặt mũi.” Lúc ban thưởng xuống, khẩu dụ còn đặc biệt nói là lão Thân hồ ly có ‘cống hiến xuất sắc’.
Minh Lan cũng biết việc này, chỉ cười không tiếp lời.
Ngẫm lại, Bình Ninh quận chúa có thể coi như phấn son sinh anh hùng, từ nhỏ lớn lên trong tôn quý nhưng không bị phú quý làm mờ mắt mà kiêu căng ngạo mạn. Bà ta hiểu rõ nguy cơ trong tương lai, hoàng đế già, cha già, bản thân mình không có anh em ruột, chồng chỉ là con thứ, còn có chị dâu giỏi giang, dù là phủ Tề quốc công hay phủ Tương Dương hầu đều khó mà dựa vào cả đời.
Từ rất lâu bà ta đã bắt đầu tính toán, dù là Gia Thành huyện chủ khi xưa hay Thân thị bây giờ, kỳ thực bà ta chọn đều không sai.
Nếu bà ta là đàn ông, hẳn cũng là một người giỏi giang.
“Gần đây trong kinh chuyện tốt liên tục, chị Trương cũng sớm sinh thôi.” Minh Lan thuận miệng nhắc tới.
Lông mày Trương phu nhân nhíu lại lộ vẻ ưu tư: “Sắp rồi. Không biết là con trai hay con gái.” Minh Lan há mồm: “Nhất định là con trai!” Trương phu nhân kinh ngạc: “Sao cô biết? Cô còn biết nhìn à.”
Minh Lan hé miệng cười: “Trước cứ nói vậy cho bác vui vẻ, hơn nữa…” Nàng có ý co kéo, “Có là con gái, chẳng nhẽ có người lại không thích?”
Trương phu nhân bật cười, không nhịn được véo má Minh Lan: “Quỷ nghịch ngợm này! Đúng là cái đồ khéo miệng!”
Nghĩ lại chỉ cần con gái mình khỏe mạnh, sinh ra con trai hay con gái cũng chỉ là thứ yếu; là phụ nữ, sinh con rồi sau này sẽ sáng suốt hơn, không đến nỗi bướng bỉnh như bây giờ.
Đón tiếp khách gần đông đủ rồi, Tề đại phu nhân liền mời mọi người vào bàn. Chúng nữ quyến nâng cốc cạn ly, mời rượu sôi nổi, dù có Trương phu nhân giúp đỡ, Minh Lan vẫn từ chối không hết được, nhắm mắt cạn mấy chén rượu, gương mặt xinh đẹp nhuộm màu đỏ ửng ngất ngây.
Bữa cơm rượu này ăn tới tận giờ Mùi ba khắc, Minh Lan thấy no rồi, uống trà xong, Thúy Tụ tới bên nàng nói Cố Đình Diệp đã đứng dậy. Minh Lan bèn cũng cáo từ, ai biết Thân thị kia nhất định phải tiễn nàng ra ngoài. Minh Lan đành phải nhẫn nại, câu được câu mất tán gẫu cùng chị ta, chỉ mong nhanh nhanh ra cửa.
“… Có hai đứa sinh đôi này, cháu mới biết thế nào là sống. Chỉ cần hai đứa khỏe mạnh, cái khác cháu đều không quan tâm.” Thân thị không nhanh không chậm nói, Minh Lan cũng chỉ đành ỉu xìu đáp lời.
“Mợ có biết, hai đứa nhỏ của cháu tên là gì?” Thân thị chợt dừng bước.
Minh Lan đỡ trán, cố gắng nhớ lại: “Hình như gọi là … Ngọc nhi, Hàn nhi.”
“Đó là nhũ danh.” Thân thị hơi phiền muộn. “Còn đại danh là do tướng công đặt. Một đứa là Ngọc Minh, một đứa là Hàn Minh, là minh trong minh bạch.” Sau đó mắt chăm chú nhìn Minh Lan.
Minh Lan lặng trong giây lát mới hiểu Thân thị đang nói gì, đột nhiên tỉnh rượu hơn nửa, may mà nàng phản xạ tốt, lập tức điềm tĩnh nói: “Quả đúng là tên hay. Minh bạch rõ ràng, lặng lẽ mà trông xa. Nhất định hai đứa nhỏ có thể sống cuộc đời trôi chảy.”
Thân thị nhìn nàng, Minh Lan hung hăng lườm lại, hai vợ chồng các người lên cơn, mời cách xa ta một chút!
Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Thân thị mềm ra, thu ánh mắt, khẽ thở dài: “Là tên rất hay.”
Thực ra trong lòng chị ta cũng rõ ràng, chồng còn trẻ lại đẹp trai, tài cao, cần cù thật thà, xuất thân quý tộc nhà giàu, tiền đồ trong tương lai không thể đo đếm, lại không tham hoa háo sắc, thời gian mình mang thai, Tề Hành cũng chưa từng thu hầu ngủ. Ngoại trừ trái tim không biết treo nơi nào, thực sự không có gì để soi mói. So với một đám chị em trong nhà, mình đã may mắn hơn nhiều lắm rồi, cần gì phải được voi đòi tiên.
Nhưng nếu không cho Minh Lan biết, chị ta lại cảm thấy ấm ức đến khó chịu.
Sau đó hai người không nói chuyện nữa, yên lặng đi tới cổng trong.
Từ biệt Thân thị rồi, Minh Lan quyết định đi bộ ra cổng lớn: “Không cần kiệu, ta muốn đi bộ mấy bước cho bay mùi rượu.” Thúy Tụ thấy sắc mặt nàng không tốt, không dám hỏi nhiều liền cùng mấy bà hầu đi theo phía sau.
Bố cục phủ tước không khác nhau mấy, đi dọc hành lang hẹp là thẳng tới cửa chính, vừa tới nơi nàng đã nhớ lại lúc đó. Giờ phút này trong lòng Minh Lan đang ngùn ngụt lửa giận, hận không thể lôi Tề Hành lại đây đánh đập một trận.
Tên ngu ngốc kia không biết chập mạch chỗ nào, sống qua ngày cho tốt không được sao, lại đi đâm đầu vào chỗ không thoải mái, còn liên lụy chính mình! Sống thư thái lâu quá rồi đúng không, muốn ăn đòn đúng không? Minh Lan càng nghĩ càng giận, càng đi càng nhanh, bước chân vừa vội vừa nặng, lòng vô cùng khó chịu, mọi người phía sau cũng không dám theo sát, chỉ đi cách một khoảng.
Đến chỗ rẽ, Minh Lan bước chân ra suýt tí nữa va vào người đi tới, người kia vội dừng lại, hai người đột nhiên đối mặt rồi cùng giật mình.
Tề Hành giống như vừa tiễn khách, người đầy mùi rượu, hai má đỏ ửng, da trắng hồng giống như thoa son, đúng là xứng với danh người đẹp tựa ngọc, thanh tú như lan.
“… Em Sáu…” Mắt hắn vẫn còn mơ màng, kêu lên theo thói quen.
Làm cha rồi còn không an phận! Giờ trong lòng Minh Lan không có nửa phần hào hứng, chỉ muốn đánh người, hung tợn gào ra mấy chữ: “Câm miệng! Anh là đồ ngốc!”
Sau đó lách đi liền, trong phút chốc xoay người lại, mắt lộ ý muốn giết người, quát thêm một câu: “Nhanh đổi tên cho con anh!”
Tổng cộng chưa tới mười giây đồng hồ, Tề Hành trợn mắt há mồm, hoàn toàn không kịp phản ứng, Minh Lan đã đi mất, bước chân còn nhanh hơn trước, mấy người hầu hạ vội chào Tề Hành rồi lại đuổi theo Minh Lan, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ có mấy chục bước lại rẽ thì đã tới phòng gác cổng, chỉ thấy Cố Đình Diệp đã chờ ở đó, áo lụa lam đậm đẫm mùi rượu, sắc mặt không thay đổi, vẻ mặt hơi lạnh.
Minh Lan buông tay đang ôm trán, cười chào đón: “Phiền hầu gia đợi lâu.”
Cố Đình Diệp khẽ cau mày, nhìn chằm chằm động tác của nàng: “Em uống rượu đau đầu sao? Lên xe sợ lắc càng không thoải mái, chi bằng nghỉ một lát rồi đi.”
Minh Lan ngẩn ra rồi cười nói: “Còn tốt, không ngại. Đừng nán lại, chúng ta đi thôi.”
Cố Đình Diệp nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi nói ngắn gọn; “Em chờ một chút, tôi đi gọi kiệu.”
Không chờ Minh Lan từ chối liền xoay người đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook