1

Dưới ánh đèn ấm áp, vòi hoa sen vẫn còn đang lách tách xả ra nước ấm.

“Trần Thất Thất?”

Người đàn ông bị tôi đẩy ngã ở trong phòng tắm hơi ngước mắt lên, kinh ngạc, nhìn tôi.

Giọt nước từ trên tóc anh chảy xuống, chảy qua cổ, xuống ngực, lăn qua bụng rồi xuống đến...

Lúc đó tôi nhận ra, hình như anh chẳng mặc gì cả………

Ánh mắt tôi bất giác nhìn xuống thêm một chút……………

Xuống một chút nữa.

“Sao, em hối hận à?”

“Hối hận gì cơ?” Nhất thời, tôi chưa kịp phản ứng lại.

Thẩm Thuật cười nhẹ nhàng:

“Trần Thất Thất, hôm nay chính em là người dùng hết sức lôi kéo anh đến cục dân chính đăng ký kết hôn đấy.”

Tôi có hơi sửng sốt.

Đây là một quyển tiểu thuyết thành xuân vườn trường ngọt ngào.

Trong nguyên tác, tôi thân là nữ phụ ác độc, tôi theo đuổi thanh mai trúc mã Tống Chương suốt mười mấy năm, nhưng lại yêu mà không có được, dùng tất cả mọi thủ đoạn cũng không thể chia rẽ anh ta và nữ chính, ngược lại còn trở thành một phần trong trò chơi của họ.

Cuối cùng vào ngày hai người đó tổ chức hôn lễ, tôi giận dỗi kéo Thẩm Thuật người chung cảnh ngộ với tôi, nam phụ thâm tình cũng yêu mà không có được nữ chính đi Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.

Cuối cùng hai chúng tôi sống trong bất hòa cả đời.

Mà hôm nay, chính là ngày nam chính Tống Chương và nữ chính Chu Tình tổ chức hôn lễ.

“Ván đã đóng thuyền, em có hối hận, thì cũng đã muộn rồi.”

Giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Thuật kéo dòng suy nghĩ trên mây của tôi quay lại.

Tôi nghĩ anh nói “Ván đã đóng thuyền” là để nói nam nữ chính, nên vội vàng phản bác.

“Vẫn chưa muộn, dù Chu Tình đã kết hôn, nhưng biết đâu họ lại lập tức ly hôn vì bất hòa tình cảm thì sao?”

“Lúc đó, chắc chắn cô ấy sẽ đến tìm anh.”

“Sẽ rất tệ nếu để cô ấy phát hiện anh đã kết hôn với em.”

Tôi nuốt nước miếng, muốn đánh thức tình yêu và chấp niệm của anh dành cho nữ chính, cứu mình khỏi cuộc sống sắp nát bét*.

(滑铁卢: Từ lóng cư dân mạng dùng để chỉ sự thất bại)


Thẩm Thuật im lặng trong một cái chớp mắt: “Em muốn ly hôn?”

“Đương nhiên rồi!” Tôi cợt nhả: “Đây không phải là để sửa chữa sai lầm à.”

“Sai lầm?”

Tôi gật đầu như giã tỏi: “Hay là ngày mai ly hôn luôn nhé?”

Thẩm Thuật không nói gì, chỉ yên lặng nhìn tôi.

Tôi cứ nghĩ anh đã bị tôi thuyết phục, hưng phấn, muốn kéo cánh tay anh.

“Nhân lúc bây giờ chúng ta vẫn chưa......”

Mới vừa cửa động, thì cảm giác bủn rủn đã lan ra khắp toàn thân, đặc biệt là ở cái chỗ nào đó bên dưới vừa trướng vừa đau.

Không thể nào......

Khi cúi đầu nhìn lại chính mình, trái tim tôi gần như ngừng đập.

Tôi chỉ cuốn một cái khăn tắm, những vệt đỏ cùng với dấu răng nằm chi chít trên xương quai xanh và bả vai, vừa tươi đẹp vừa sống động.

Nhìn xuyên qua rèm cửa nhà tắm là có thể thấy chiếc giường bừa bộn trong phòng ngủ, chiếc cà vạt bị ném đi của Thẩm Thuật vẫn còn nằm trên mặt đất, nhìn qua thôi cũng biết được ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Tôi nhớ ra rồi.

Trong nguyên tác, tôi kết hôn với nam phụ vốn dĩ là vì muốn kích thích nam chính Tống Chương, dĩ nhiên tôi sẽ không để xảy ra chuyện quan hệ với anh.

Tôi vốn định ra 3 quy ước* với Thẩm Thuật, nhưng anh lại nói muốn chia phòng ngủ trước.

(约法三章: ước pháp tam chương: bắt nguồn từ hành động của Lưu Bang trong việc đơn giản hóa luật lệ hà khắc của nhà Tần sau khi ông chiếm được kinh đô Hàm Dương. Sau này cụm từ này dùng để chỉ hiến pháp, điều lệ hoặc quy ước)

Giọng điệu còn vô cùng lạnh lùng, như kiểu anh rất chán ghét tôi.

Đột nhiên tôi nổi lên máu hơn thua, cũng chả biết cái gì khiến tôi phát điên, vậy mà lại bỏ thuốc vào trong sữa của Thẩm Thuật, nửa đêm, mặc đồ ngủ gợi cảm bò lên giường anh!

Tôi cuộn tròn ngón chân, đứng một cách ngượng ngùng, e lệ.

Đúng là khóc không ra nước mắt mà.

Đây là cái cốt truyện qu.ỷ tha m.a bắt gì vậy….

Mệnh làm nữ phụ ác độc cũng là mệnh mà.

Có lẽ Thẩm Thuật nhìn ra tôi đang suy, nên anh bổ thêm một dao:

“Trần Thất Thất, là em bỏ thuốc anh.”

“Sau đó em làm anh, hai lần liền.”

(Bản gốc là Ngủ - nhưng ngủ ở đây đồng nghĩa với làm)


Anh nhìn tôi, cười vô cùng dịu dàng: “Em muốn làm cái gì, sửa chữa sai lầm hả?”

2

Nhưng tôi là nữ phụ ác độc đó, tôi không thể chịu được khi thấy người khác đắc ý.

Vậy nên tôi mỉm cười với Thẩm Thuật.

Ngay giây sau, tôi liền nhào lên người anh, cưỡi lên eo anh, cúi đầu hôn lên môi anh.

Người đang ở bên dưới tôi, hình như đông cứng cả người rồi.

Cũng vậy.

Dù chúng tôi có hai lần, nhưng lại chưa từng hôn môi.

Hình như tối hôm qua trong lúc tình mê, ý loạn Thẩm Thuật đã từng chủ động muốn hôn, nhưng lại bị tôi từ chối.

“Đứng lên.” Giọng Thẩm Thuật có hơi khàn khàn, u ám.

“Không muốn.”

Tôi ôm lấy eo Thẩm Thuật, dựa vào ngực anh, đột nhiên tôi phát hiện trái tim anh đập rất nhanh.

Tôi đùa: “Tim đập nhanh đến vậy luôn, chẳng lẽ anh yêu thầm em à?”

Không ngờ cơ thể anh lại cứng đờ trong chốc lát.

?

Không thể nào, không thể nào, không thể nào.

Mang theo tâm tư muốn thử anh, bỗng, tôi vòng tay qua ôm cổ anh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, sau đó hôn lên yết hầu anh.

Trong đầu tôi hiện lên những kỹ năng mà mình đã lén trùm chăn xem phim để học, những hình ảnh ấy liên tục hiện lên.

Thẩm Thuật đè tay tôi lại, ánh mắt anh tối sầm đi rất nhiều.

“Trước đây lúc em theo đuổi Tống Chương, em cũng dụ dỗ hắn như này à?”

Giọng nói của anh rất lạnh lùng, như sương lạnh của những ngày thu, khiến tôi lạnh đến rùng mình.

Tôi rất muốn trợn tròn mắt.

Đây là một quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường trong sáng ngọt ngào đó! Sao làm người khác lạnh run như này được!

Đang định mở miệng, thì đột nhiên cửa phòng ngủ bị người ta dùng sức mở ra.


“Anh Thẩm Thuật ơi! Em chỉ có anh thôi!”

Tôi mở to hai mắt nhìn.

Ồ hóa ra là nữ chính, người đáng nhẽ phải đang ở cùng nam chính trải qua đêm tân hôn??!!

Thẩm Thuật tay nhanh mắt lẹ, vơ lấy khăn tắm quấn quanh cơ thể chúng tôi.

Hình như bên ngoài đang mưa rất to, người nữ chính ướt sũng, nhìn y như con gà suýt ch…ết đuối trong nồi canh.

Cô ta khóc lóc, lên án dữ dội:

“Tống Chương là tên cặn bã! Em muốn ly hôn với anh ta!”

Tôi dựng tai lên.

Chu Tình khóc nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp*: “Trong lúc thân mật với em, anh ta lại đi gọi tên Trần Thất Thất!”

(Hoa lê dính hạt mưa: chỉ người con gái xinh đẹp khóc)

Tôi hít vào một hơi.

Nữ chính cuối cùng cũng để ý đến tôi.

“Trần Thất Thất? Sao cô lại ở đây?”

“Khoan, các người đang làm cái gì?”

3

“Ra ngoài.”

Giọng Thẩm Thuật nhàn nhạt, nhưng tôi lại nhận ra được một tia nguy hiểm.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ giải thích, hoặc ít nhất anh sẽ nói gì để cho qua tình cảnh trước mắt.

Duy nhất việc đuổi nữ chính đi là tôi không nghĩ đến?

Nước mắt Chu Tình rơi ra càng nhiều, yếu đuối đáng thương nhìn anh.

Thẩm Thuật không hề dao động.

Bộ dáng lạnh lùng của anh khiến tôi không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc anh có phải là nam phụ thâm tình, đau khổ chờ đợi nữ chính cả đời hay không.

Nhưng nữ chính không hổ là nữ chính, rất nhanh đã ổn định cảm xúc.

“Anh Thẩm Thuật, em ra phòng khách chờ anh, hai người...... mặc quần áo vào trước đi.”

Tôi cảm thấy choáng váng, hoảng hốt nhìn theo bóng dáng vừa quật cường vừa yếu ớt của nữ chính.

Trong nguyên tác, sau khi nữ chính kết hôn, mỗi khi cô ta cảm thấy ấm ức, tủi thân cái gì là đều sẽ đi tìm Thẩm Thuật.

Lần nào Thẩm Thuật cũng sẽ làm tất cả những gì anh có thể làm để khiến nữ chính vui vẻ, thậm chí còn đối địch với nam chính ở chốn làm ăn, để trút giận thay cho nữ chính.

Mà tôi là vợ anh, dĩ nhiên sẽ không cam lòng để bị lãng quên ở phía sau.

Chỉ cần anh và nữ chính gặp nhau một lần, là tôi sẽ đi dây dưa với nam chính một lần.


Quan hệ của bốn người, quay lại tình trạng kỳ cục như lúc còn đang đi học.

Bây giờ tôi vô cùng nghi ngờ, tác giả viết như vậy là vì thiếu ý tưởng nên cố chắp vá* cho đủ, dùng một cốt truyện y trang để hút máu người đọc, kiếm thêm một đống tiền!

(Thiếu gấm chắp vải thô)

Nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Thẩm Thuật với nữ chính, tôi không sao hiểu nổi.

Sau khi tôi và Thẩm Thuật ăn mặc chỉnh tề rồi xuống tầng, thì thấy Chu Tình ôm bụng ngồi trên sô pha, vẻ mặt đau khổ.

Thẩm Thuật lạnh lùng nhìn cô ta một cái:

“Sao cô vẫn còn ở đây?”

Chu Tình giả bộ không nghe thấy: “Anh Thẩm Thuật, bệnh đau bao tử của em tái phát, đêm nay, em có thể ở nhờ ở chỗ anh một đêm không?”

“Vừa rồi em có gọi cho dì Diêu, dì bảo em cần gì thì đều có thể tìm anh, cũng là dì nói chỗ để chìa khóa dự phòng của nhà anh cho em.”

Dì Diêu là mẹ của Thẩm Thuật, bà và mẹ Chu Tình là bạn thân, còn hứa hôn cho hai đứa nhỏ từ khi còn ở trong bụng mẹ.

Tiếc là trúc mã không địch lại trời giáng*, người Chu Tình yêu vẫn là nam chính.

(Trúc mã không đấu lại người nhảy ra giữa chừng)

Không đợi Thẩm Thuật lên tiếng, Chu Tình đã đứng lên đi đến bên cạnh chúng tôi: “Trần Thất Thất, sao cô còn chưa đi? Tôi và anh Thẩm Thuật muốn nghỉ ngơi rồi.”

Tôi có hơi cạn lời, nói thẳng: “Đã kết hôn rồi, còn liên mồm gọi người đàn ông khác là anh ơi, anh à, chả biết rốt cuộc là do cô ngây thơ trong sáng hay do cô muốn nuôi lốp dự phòng nữa?”

Biểu cảm của Chu Tình vỡ vụn, tủi thân nhìn về phía Thẩm Thuật, “Anh Thẩm Thuật, vì sao cô ấy lại nói em như vậy, em không phải người như thế mà.”

Vừa nói vừa muốn đến kéo cánh tay Thẩm Thuật, lại bị anh nghiêng người tránh né.

“Chúng ta đều là người đã có gia đình, xin cô giữ chút tự trọng.”

Chu Tình mở to hai mắt: “Cái gì mà chúng ta đều......”

Thẩm Thuật vẫn giữ cái bộ dáng lạnh như băng đáp: “Hiện tại tôi và Thẩm Thất Thất* là vợ chồng hợp pháp.”

(Thẩm trong họ của Thẩm Thuật)

Chu Tình ngây ngẩn cả người.

Mặt mũi cô ta tái mét, không dám tin nhìn về phía Thẩm Thuật.

Rồi bỗng nhiên cô ta nhìn về phía tôi, một cái nhìn đầy thù địch, còn có thêm một chút ghen ghét lẫn không cam lòng khó phát hiện ra.

Tôi thực sự không hiểu vì sao, chuyện này khác hoàn toàn so với cốt truyện.

Chẳng lẽ, Thẩm Thuật cũng thức tỉnh rồi?

Trái tim tôi nhảy dựng lên, đập bình bịch, nếu, nếu......

Ngay giây sau, tôi liền nghe thấy Thẩm Thuật lên tiếng:

“Chu Tình, cô chỉ cho phép cô kết hôn cùng Tống Chương, mà không cho phép tôi theo đuổi hạnh phúc của mình à?”

Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại mang theo đầy giận dỗi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương