Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]
C60: Bánh Sandwich Số 4

Người dịch: laiina982

Lop cau mày nhìn hai người bạn của mình.

“Tại sao lại đưa mấy cái quà này cho tôi? Có phải của tôi đâu.”-Lop nói với giọng hơi khó chịu.

“Đều là của chúng tôi nhưng mà chúng tôi thích đưa cho cậu. Có vấn đề gì đâu.”-Ruth nói, mỉm cười dịu dàng.

(Tui: Chúng tôi thích cậu 😏😏😏)

“Nhưng những cô gái đó, người ta đưa quà cho hai người mà. Tự nhiên hai người lại đưa nó cho tôi. Không thấy kì lạ à? Nếu mấy cô nàng đó biết thì họ sẽ cảm thấy thế nào đây?”- Lop hỏi với một giọng điệu căng thẳng.

“Cậu nghĩ nhiều thế làm gì? Cả hai chúng tôi đều không để ý đến những người đã tặng cho chúng tôi những thứ này đâu.”-Kit nói.

“Nếu hai người không quan tâm, tại sao lại lấy đồ của người ta làm gì.”- Lop bĩu môi hỏi.

“Nếu chúng tôi không nhận đồng nghĩa với việc không tôn trọng lòng tốt của mọi người. Coi như một truyền thống hàng năm thôi. Người tặng hy vọng chúng tôi nhận được nó, đã thế thì chúng tôi sẽ nhận giúp họ. Thế thôi.”

(Tui: Cái gì nói cũng được hết hé. Nhận thì bảo là tôn trọng. Không nhận sẽ bảo không nên cho hy vọng)

“Nhưng họ sẽ thầm hy vọng hai người nghĩ đến họ đó.” Lop tiếp tục.

“Vậy thì sao? Người ta tặng đồ cho mình, nếu mình nhận thì có nghĩa là mình phải thích họ sao? Mình thích ai đó hay không là quyền của mình, không phụ thuộc vào những gì họ cho. Còn nếu cậu nghĩ như thế thì tôi sẽ đem trả lại tất cả những món quà này cho chủ của nó, thế thì sẽ không có bất kỳ vấn đề gì nữa” Kit nói. Ruth liền vỗ nhẹ vào vai Kit.

“Bình tĩnh, Kit.”-Ruth nói nhỏ. Lop thì ngồi im lặng thả theo suy nghĩ của mình.

“Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều Lop. Ba người chúng ta là bạn. Đồ của tôi cũng giống đồ của cậu. Chúng ta lúc nào cũng chia sẻ mọi thứ cho nhau mà, không phải sao?” Ruth
nói với giọng bình thường.

“Ừm..đúng vậy.” Lop nói nhỏ. Trong khi hai người bạn ngồi đối diện liếc mắt nhìn nhau.

“Xin lỗi.”-Giọng một thanh niên cắt ngang. Kit, Lop và Ruth liền quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh và thấy một thanh niên trẻ đẹp trai trong bộ dáng học sinh đang cầm trên tay một bó hoa và một chiếc túi lớn. Nhìn qua có lẽ lớn tuổi hơn ba người.

“Cái gì vậy?” Kit cau mày hỏi khẽ. Nhưng người thanh niên không hề tỏ ra sợ hãi, anh ta nhẹ nhàng gửi một nụ cười thân thiện cho Kit và Ruth.

“Tôi mang một số quà cho Lop,” Người thanh niên cao lớn nói và đưa một bó hoa lớn và một chiếc túi to. Điều này làm cho Lop bất ngờ tròn mắt.

“Đưa nó cho tôi á??” Lop hỏi ngay lập tức.

“Ừ, em cứ cầm đi, tôi chỉ muốn em biết, tôi tên là Win. Đến từ Khoa Kỹ thuật.” Người kia nói, cuối cùng cũng tự giới thiệu về bản thân.

“Tôi là đàn ông!” Lop vội vàng nói, nhấn mạnh một cách rõ ràng.

“Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ gì khác đâu, chỉ là muốn làm bạn với em. Tôi thấy Lop rất hài hước, đột nhiên liền muốn biết về em nhiều hơn.”- Win cười nói.

“Bạn của anh có mua hoa rồi tặng cho anh không?” Kit liếc nhìn Win rồi hỏi ngay lập tức.

“Thôi thì làm bạn của nhau đi, người ta cất công mua những thứ này tới để tặng kia mà.” Ruth nói khẩy trước khi kéo chiếc túi trên tay Win để mở nó ra. Về phần Kit, anh ấy lấy bó
hoa và mở nó ra.

(Laiina: Lấy quà rất tự nhiên, không một động tác thừa luôn ạ! Châm ngôn: Đồ của mình mình đã đưa cho vợ thì đồ của vợ cũng là của mình yaa!)

“Người ta có phải mang đồ đến làm lễ vật định tình đâu chứ. Tôi còn chưa chết mà. Đưa đồ đây.” Lop nói với hai người bạn của mình trước khi lấy lại những thứ từ tay Ruth và mấy
bông hoa trên tay Kit để tự mình cầm chúng. Lop cũng cảm thấy kỳ lạ khi người thanh niên này chỉ muốn làm bạn với cậu nhưng lại mua những thứ này còn tặng cậu vào ngày lễ tình nhân. Mà thôi, dù sao thì Lop cũng rất vui vì ai đó đã tặng món quà đặc biệt này cho cậu.

“Dù sao thì cảm ơn anh rất nhiều. Mấy món đồ này xem như là quà làm quen bạn mới. Chào anh tôi là Lop!”- Lop nói sau liền đứng dậy và Win nở nụ cười nhẹ.

“Cảm ơn em đã làm bạn với tôi. Giờ tôi sẽ không làm phiền em nữa. Hẹn gặp lại!” Win lịch sự nói. Trước khi quay lại cười với Kit và Ruth rồi bỏ đi. Nụ cười của Win thành công khiến Kit và Ruth cảm thấy khó chịu và không hài lòng.

“Chà hài lòng rồi nhỉ, có người tặng quà cho cậu, còn tặng cả hoa.” Kit không giấu được vẻ mặt khó chịu, nhăn nhó nói.

“Anh ta muốn tán tỉnh cậu à?” Ruth nói với giọng khó chịu, tâm trạng không khác gì Kit nhưng lại cố mỉm cười nhẹ để Lop không bối rối.


“À, khi nãy các cậu đã nói lấy đồ của người ta, không có nghĩa phải nghĩ về họ, đúng không? Hơn nữa, Win nói anh ấy chỉ muốn làm bạn thôi mà.” Lop trả lời, lúc này Lop đang
có tâm trạng rất tốt đối lập hoàn toàn với Kit và Ruth-hai người họ đang trưng ra vẻ mặt khó coi.

“À à!” giọng Lop cất lên khi cậu gói mấy bông hoa thành bó trở lại và đưa túi kẹo của Win cho Ruth, ý muốn dập tắt tâm trạng bực bội của hai người bạn.

“Gì?” Ruth hỏi.

“Để nó vào túi của cậu đi. Đồ của tôi cũng là đồ của các cậu. Khi nãy cậu cũng nói rằng ba chúng ta là bạn và luôn chia sẻ các thứ cho nhau mà. Vì thế nên những thứ người ta tặng
hai người, hai người đều đưa cho tôi rất nhiều luôn. Ngoài ra còn nhiều thứ khác hai người đều cho tôi như thế. Giờ thì tôi cũng làm vậy, tôi sẽ chia sẻ mấy thứ này với hai người. Ruth cậu giữ nó cho tôi trước. Ngay khi về đến nhà, chúng ta sẽ lấy nó ra và chia đều. Còn nữa chúng ta cũng sẽ lấy nó và chia cho P’Kom và những người khác luôn, được chứ?”

Lop nói với một cái nhướng mày nhẹ. Và lời nói của Lop đã khiến Kit và Ruth mỉm cười.

“Giờ thì vào lớp thôi.” Lop nói, trước khi đứng dậy. Kit và Ruth vội vàng gom tất cả những thứ ba người họ được tặng chia nhau giữ trước khi bước đến choàng lấy vai Lop từ hai
phía. Lop đi giữa hai chàng trai cao lớn với gương mặt tràn đầy sức sống, nở một nụ cười tươi.

+++++++++++++++++++++++
Ngày đầu năm mới

“Đi uống đi!”-Vào đầu năm mới, Kamol đã tổ chức một bữa tiệc tại nhà cho tất cả những người đang sống với anh ấy. Đồ ăn thức uống đều được cung cấp tối đa, nhưng vì nhiệm vụ phải trực đêm nên Kamol cấm họ uống rượu quá mức.

“Lop, đừng uống rượu quá nhiều như thế, nếu không ngưng uống thì lát nữa cậu sẽ bò lết xung quanh như một con thú biết sủa cho xem.”-Kom nói khi thấy Lop tau cầm rượu
uống không ngừng.

“Ồ, P’Kom, thỉnh thoảng mới có dịp mà.” Lop mỉm cười nói.

“Lop nó uống bao lâu rồi?” Kom quay qua hỏi người khác.

“Không sao mà anh, nếu em có say thì Ai’Kit và Ai’Ruth sẽ đưa em lên giường. Có gì đâu mà sợ, haha.” Lop nói mà không cần suy nghĩ. Kom nghe đáp sau khẽ cau mày trước khi
quay sang nhìn Kit đang ngồi lặng lẽ uống rượu, Ruth cũng ở bên cạnh nhâm nhi thức uống màu đỏ. Điểm chung là họ đều đang nhìn chằm chằm vào Lop và kéo nhẹ khoé môi.

(L:Ờ đúng, say thì có người đưa lên giường mà có gì đâu mà sợ, Lop ha😂)

“Ai’Kit và Ai’Ruth, có phải hai người chăm sóc Ai’Lop quá kỹ rồi không?” Kom nói một cách mỉa mai, nhưng thật sự mà nói họ quả thực chăm Lop rất tốt.

“Có lẽ đúng như vậy. Vì nếu không có ai chăm sóc cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ đi lạc ngay.” Ruth nói đùa.

“Nè tôi không có bị điên đến ngớ ngẩn nhé Ruth.” Lop đáp lại ngay lập tức, sau liền đứng dậy vờ đánh Ruth nhưng cùi chỏ của Lop lại đâm vào ly rượu, may mà Kit đã kịp thời đỡ lấy
ly nên không vỡ, Lop cũng không bị thương.

“Ngồi xuống đi”-Kit nhìn Lop và nói với một giọng trầm. Lop bĩu môi liền ngồi xuống ngay lập tức.

“Ồ, vậy tôi chỉ có thể ngồi yên ở đây và nói chuyện hay sao?”-Lop bất mãn nói nhưng lời nói mang ý trêu chọc nhiều hơn.

“Ngồi yên đi. Tôi sẽ nói chuyện với cậu.”-Kit nói với Lop sau liền quay sang Kom tiếp lời:

“Thật ra tôi cũng lo khi cậu ấy uống nhiều rượu. Nhưng P’Kom anh thấy đó, Lop thường khá cứng đầu với chúng tôi.” Kit nhún vai nói.

“Tôi biết cậu ấy rõ và tôi đương nhiên càng hiểu rõ hai cậu hơn.”-Kom nói với một nụ cười
trước khi tiếp tục uống rượu, anh ngồi dậy và quan sát ba người một cách tập trung. Ruth luôn chăm sóc cho Lop, anh ta mang cho Lop mọi thứ Lop cần; về phần Kit, anh ấy luôn nói chuyện với Lop nhưng vẫn đảm bảo cho Lop ăn uống đầy đủ. Sẽ chẳng có gì bất thường nếu Kit và Ruth cũng làm điều đó với những người khác, nhưng không! Hai người này chỉ đang làm điều đó với mỗi một mình Lop và chỉ chăm sóc cho riêng Lop. Kom mỉm cười, anh
dường như đã đoán ra điều gì đó giữa ba người em của mình. Tất cả đều ngồi đó, uống và ăn đến tận khuya. Bây giờ Lop đang say...

Lop đứng lên và hát karaoke với những người khác, tâm trạng cậu vô cùng vui vẻ. Lop đã say rượu tới mức đi ôm một người khác gần đó cho đến khi Kit phải bước đến và kéo cậu ta ngồi lại vào bàn.

“Tôi nghĩ hai người có thể đưa cậu ta lên giường ngay bây giờ. Lop đang say nhất định sẽ không biết chuyện xảy ra đâu”- Kom nhướng mày nói với hai người em đang đứng cạnh.
Kit và Ruth nhìn nhau thoáng qua trước khi đi đến đưa Lop trở về nhà. Khi đến nơi, họ đặt Lop lên ghế sofa phòng khách.

“Ồ, sao các người lại đưa tôi đến nhà. Tôi muốn uống thêm mà!!” Lop chồm người lên, hét lớn khi nói chuyện với Kit và Ruth đang ở ngay bên cạnh.

“Cậu đang rất say và biến thành một mớ hỗn độn đây này.” Kit nói đồng thời bước chân ra ngoài.

“Hưm.. cậu cái đồ xấu xa. Tại sao lại nói tôi như vậy chứ.”-Lop nói với giọng nghẹt thở, mắt đỏ hoe, mặt và cổ họng dần bỏng rát vì cồn.


“Cậu đang chóng mặt đúng không?” Ruth hỏi..

“Oii, ai sẽ chạy và chiến đấu hả? Chúng ta sẽ chiến đấu sao??” Lop, người nghe nhầm vẫn còn mãi luyên thuyên.

------------- T / N: Trong tiếng Thái, từ chóng mặt và các động từ: nhìn, chạy và chiến đấu phát âm rất giống nhau.

“Cởi áo ra trước đi. Tao sẽ đi lấy khăn lạnh và lau mặt cho cậu ấy.” Kit nói trước khi bước vào căn bếp nhỏ. Ruth liền ngồi xổm xuống trước mặt Lop.

“Nằm yên đi, tôi cởi áo cho cậu, lau người sạch sẽ để cậu ngủ thoải mái hơn.” Ruth vừa nói vừa cởi cúc áo cho Lop nhưng Lop đã xua tay qua lại một cách rất say sưa.

“Tôi sẽ tiếp tục uống.” Lop nói dứt lời liền muốn đứng dậy, nhưng việc đứng dậy quá nhanh ngay lập tức khiến anh choáng váng.

“Ực ... ục ục ục ục.”

“Này!” Ruth kinh ngạc hét lên khi Lop nôn ra áo của mình.

“Cậu làm gì vậy?” Ruth lẩm bẩm, nhưng anh cũng không tức giận.

“Này, tao đã nói là đừng để cậu ấy uống quá nhiều rồi.”-Kit-người vừa bước ra đã thấy Lop nôn vào người Ruth.

“Mày cũng biết cậu ấy cứng đầu tới cỡ nào mà.” Ruth nói, dù anh có cản ngăn thì Lop vẫn sẽ tiếp tục uống, không bao giờ chịu ngoan. Kit lắc đầu sau liền đi đến giúp Ruth cởi bỏ
quần áo của Lop.

Lop bây giờ đã ngoan ngoãn ngủ. Hai người họ đã lau sạch người cho Lop và thay áo cho cậu ấy. Sau đó Ruth cũng đi tắm và thay quần áo. Về phần Kit, anh ta ngồi dậy và dọn dẹp
đống đồ nôn của Lop vương vãi trên sàn.

“Cậu say ngất thế này thì làm sao biết bản thân đã làm mọi thứ rối tung cỡ nào?”-Kit lẩm bẩm.

....
......

Sau khi Ruth trở ra từ phòng tắm, cả hai cùng đứng dậy và nhìn Lop đang ngủ say trên ghế sofa khoác trên người là chiếc áo sơ mi đã bị mở hết cúc.

“Ê tên khốn, chúng ta có nên đưa cậu ấy vào phòng không? Và còn..” Ruth đề nghị, câu cuối liền hất mắt nhìn Kit.

“Được, nhưng cứ từ từ thôi. Tao không muốn cậu ấy sợ tao và mày.”-Kit nói với người bạn thân nhất của mình. Họ đã giúp đưa Lop vào ngủ trong phòng của cậu ấy. Đặt Lop nằm trên một chiếc giường
rộng và rồi Kit chậm rãi cởi quần của Lop cho đến khi cậu ấy chỉ còn lại quần lót.

“Chết tiệt, tao là hỏi mày thật lòng, mày có thật thích Lop nhiều như tao không?” Ruth hỏi Kit với giọng nghiêm túc, anh hỏi để tìm một câu trả lời chắc chắn.

“Ừm, thật..” Kit không nghĩ gì thêm thẳng thừng đáp.

“Tao biết, cả hai chúng ta đều có sở thích giống nhau từ thời mới gặp. Mày cũng là bạn thân nhất của tao, nếu một ngày nào đó Lop phải lựa chọn giữa hai chúng ta thì thật lòng mà nói tao sẽ không thể quyết định được rằng bản thân nên rút lui hay tiếp tục. Nếu Lop chọn mày thì mày sẽ hạnh phúc ở bên cậu ấy nhưng nếu người Lop chọn là tao, tao cũng sẽ cảm thấy tồi tệ cho mày. Tao không muốn cả hai xảy ra mẫu thuẫn vì Lop.” -Ruth thở dài.

“Tại sao cậu ấy phải chọn một trong hai chúng ta?” Kit hỏi, Ruth liền cau mày, trước khi nở một nụ cười tự mãn.

“Ý mày là, mày định bắt Lop phải chọn cả hai chúng ta luôn à?” Ruth nói lại.

“Đúng, tao không muốn mày hối hận hoặc thấy tồi tệ nếu Lop chọn tao. Nhưng tao hỏi trước, tao thì không vấn đề, vậy còn mày thì sao?-Nếu cậu ấy chấp nhận cả hai chúng ta thì
mày có phiền khi phải chia sẻ Lop với tao không?”- Kit hỏi một cách nghiêm túc.

“Tao không phiền. Không phải sẽ rất tuyệt khi chúng ta cùng nhau chăm sóc Lop hay sao?” Ruth cười nói.

(Tui: Chăm sóc? Tui thề là tui không có nghĩ cái gì hết á)

“Ừ. Này, đó cũng là chuyện của tương lai. Bây giờ, tao nghĩ tốt hơn là chúng ta nên buông thả mình một chút.”-Kit nói trước khi cả hai cởi bỏ quần áo, chỉ để lại nội y. Kit đi đến một bên giường và Ruth cũng trèo vào bên kia.

Lop bây giờ đã ngủ rất say, hoàn toàn không biết gì nữa. Kit cúi xuống và vùi mặt vào cổ Lop ở phía bên phải. Ruth cũng cúi đầu từ bên trái, vùi mặt vào cổ Lop nhẹ hôn lên.


“Owh…” một tiếng rên rỉ vang lên trong cổ họng Lop cùng một cảm giác nóng ran trong lồng ngực.

“Không được để lại dấu vết.” Kit khẽ nói.

“Tao biết.” Ruth trả lời khi người bạn thân nhất của anh đang chơi đùa với cơ thể của Lop, nhưng chỉ là trêu chọc bên ngoài. Kit cúi xuống hôn nhẹ lên môi Lop trước khi đưa chiếc
lưỡi nóng bỏng vào khoan miệng để nếm vị ngọt. Ruth liền di chuyển đôi môi dần dần lướt xuống tìm nụ hồng trên ngực Lop mút nhẹ.

“Uhhh” Cơ thể gầy gò của Lop co giật vì cảm giác phấn khích chạy dọc não bộ, nhưng cậu ấy vẫn đang nhắm mắt và ngủ ngon lành.

“Tao muốn hôn cậu ấy.” Ruth nói, Kit vừa nghe đã rời khỏi môi Lop để Ruth có thể tiếp tục hôn lên.

“Chết tiệt, tao đến lúc rồi. Tao phải vào phòng tắm trước. Nếu còn tiếp tục, tao sẽ không thể dừng lại mà làm tới cùng mất.” Ruth nói trước khi nhanh chóng rời khỏi giường để đi vào phòng tắm. Bản thân Kit cũng không thể chịu được. Kit lấy khăn giấy và đặt ở cạnh giường,
bản thân ngồi xuống mép giường và cố gắng giữ cơ mặt bình tĩnh. Kit ngồi thẳng lưng và nhìn vào khuôn mặt của Lop-người đang chìm vào giấc ngủ và Kit cũng bắt đầu tự giúp
mình.

“A ... quá tốt!” cho đến khi Kit cuối cùng cũng giải phóng ra sau một hồi kìm chế. Đó cũng là thời điểm Ruth bước vào phòng.

“Mày cũng đã xong rồi à.” Ruth nói, cả hai đều coi đó là điều bình thường vì họ đã từng cùng xem phim khiêu dâm sau đó cả hai cũng sẽ ngồi và thủ dâm như thế. Kit gật đầu trước khi ném tờ giấy vào thùng rác.

“Ngủ đi!” Kit nói, trước khi nằm nghiêng người. Ruth cũng đã nằm ngủ ở phía bên kia. Hiện tại cả ba chỉ mặc quần lót.

“Tao đoán ngày mai khi Lop thức dậy chắc hẳn sẽ gây ra một mớ hỗn độn.”-Ruth cười nói.

..
..

“Ực” Lop thức dậy vào buổi sáng. Âm thanh phát ra từ cổ họng cậu vì nó quá khô; Lop từ từ mở mắt ra và nhận thấy đây là phòng ngủ của chính mình, nhưng cảm giác nặng nề ở giữa người khiến Lop nhìn chằm chằm hoang mang cho đến khi vén chăn lên.

Cánh tay của ai? Lop sửng sốt nghĩ sau liền giơ cả hai cánh tay của mình lên. Rõ ràng cánh tay của cậu vẫn đang ở trên đây mà. Ủa..Vậy hai cánh tay khác vòng qua eo cậu là thế
nào? Cậu thật không biết chúng thuộc về ai. Ngoài ra, cậu ấy chỉ mặc một bộ đồ lót. Lop ngay lập tức ngồi dậy trước khi nhìn thấy mái tóc của hai người nằm cạnh mình, Lop có thể nhận ra ngay họ là ai ngay lập tức.

(Tui: Cưng chết luôn)

“Ầm ầm, Ốiiiiiii!” Hai người họ hét lên khi bị Lop ném ra khỏi giường.

“Tại sao cậu lại đá tôi?” Một giọng nói khàn khàn hét lên. Lop lập tức túm lấy chăn và đắp cho mình. Bây giờ là sáng sớm và hầu hết tất cả mọi người đều đang ngủ, bao gồm cả Kit
và Ruth nhưng họ đã bị Lop làm đột ngột thức giấc. Mọi thứ hiện lên rõ ràng trong tầm mắt Lop và cậu ấy chưa thể thoát khỏi cú sốc của mình. Khuôn mặt của Lop lập tức sáng lên
ngay khi Kit và Ruth đứng dậy.

“Ối, tại sao hai người lại ngủ trong phòng của tôi? Còn hoàn toàn khỏa thân nữa, thế nào kia chứ?”- Lop hỏi ngay lập tức.

“Sao, cậu không nhớ đêm qua à?” Ruth giả vờ hỏi, lúc này đôi mắt anh ta mở to khi thấy Lop đang ngồi ở giữa giường.

“Có chuyện gì, chuyện quái gì, có chuyện gì vậy?” Lop vội vàng hỏi. Tâm trí cậu không còn ở cùng cơ thể nữa, nó chỉ mãi nghĩ về những thứ cậu cùng Kit và Ruth có thể đã làm. Mặt Lop thoáng nóng bừng.

“Cậu đã say rượu và tạo ra một mớ hỗn độn. Khó khăn lắm chúng tôi mới có thể dọn dẹp và đưa cậu đi ngủ”-Kit nói, cảm giác có chút nhói ở ngực khi thấy vẻ mặt kinh hãi của Lop.

“Vậy tại sao hai người lại ngủ khỏa thân cạnh tôi? Hai người có phòng riêng mà!” -Lop hỏi.

“Chúng tôi buồn ngủ và quá lười để đi về ngủ trong phòng riêng của mình. Ngoài ra, lúc ngủ tôi luôn chỉ mặc đồ lót của mình thế này thôi”-Ruth cười nói trước vẻ mặt của Lop.

“Chờ đã, thật sự hai người không làm gì tôi phải không?” Lop hỏi lại.

“Chà, nếu chúng tôi có làm, có lẽ cậu sẽ không thể ngồi xuống như bây giờ đâu. Cậu cũng sẽ hét lên đến mức vỡ cả cái phòng này đó Lop”-Kit nói trước khi bước ra khỏi phòng ngủ
của Lop, anh không muốn ở lại lâu thêm nữa vì Lop bây giờ đang ngồi ôm chăn với vai trần và rút người bên thành giường-hình ảnh này đặc biệt khiêu khích.

“Dậy đi tắm đi,” Ruth cười nói. Trước khi rời đi. Ruth đi ra ngoài để đóng cửa và đứng trước phòng của Lop.

“Ai’Ruth, tao nghĩ chúng ta cần phải tấn công Lop ngay. Tao bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.” Kit nói. Ruth liền nhếch mép.

“Được, tao cũng không thể chịu đựng được nữa.” Ruth nói trước khi hai người họ giải tán về phòng riêng. Lop bây giờ đang ngồi với gương mặt đỏ bừng trên giường.

Này, sao hôm nay cậu lại cảm thấy hai người đó đẹp trai quá nhỉ? Nghĩ xong Lop liền đi tắm và thay quần áo.
..
..
..

“Jew, tôi sẽ ngồi với cậu.”- Lop nói khi cậu rời khỏi nhà để ăn sáng và thấy rằng chiếc ghế bên cạnh Jew đang trống. Lop lúc này không dám đối mặt với hai người bạn của mình vì nhìn thấy mặt của hai người họ cậu chỉ toàn nghĩ đến họ trong bộ quần áo lót và khi họ đứng dậy, lộ ra toàn thân. Lop đưa tay xoa xoa đầu mình và nhìn xung quanh kiểm
tra một cách nghiêm túc.

“Còn các bạn thân mến của cậu?” Jew hỏi về hai người còn lại, những người thường không bao giờ để Lop ngồi ăn với người khác.


“Họ chưa tắm xong và chưa thay quần áo. Tôi đã rời khỏi nhà sớm hơn. Tôi đói bụng lắm!!.”-Lop nói.

“Nếu lát nữa cả hai đều đến thì sao?” Jew định hỏi.

“Nè tại sao cậu lại ghét tôi. Đến mức không muốn cho tôi ngồi cùng luôn hả?” Lop hỏi, Jew lắc đầu.

“Không, tôi chỉ muốn ngồi xuống và ăn trong yên ổn. Tôi cũng chỉ là đang hỏi cậu thôi mà!?”- Jew nói, trước khi Lop bước tới chọn một số thức ăn. Khi nhìn thấy Kit và Ruth đang đi từ
xa, Lop ngay lập tức ngồi xuống cạnh Jew khiến Kit và Ruth hơi nhíu mày. Sau đó, họ liền quay lại nhìn nhau.

“Mày đi nói chuyện với cậu ấy đi. Trong lúc đó, tao sẽ đi lấy cơm” Kit nói, bởi vì Ruth bình tĩnh hơn anh. Ruth gật đầu đồng ý trước khi bước đi tìm Lop- người đang ăn và không thèm quay lại nhìn họ. Thấy Ruth bước vào, Jew liền cong chân đạp nhẹ vào chân Lop dưới gầm
bàn.

“Tại sao cậu không đợi đi ra ngoài với chúng tôi, Ai’Lop?” Ruth hỏi, quay lại nhìn Kit một chút sau đó nhanh chóng quay lại.

“Tôi đói nên tôi vội ra ngoài. Tôi đi ăn cơm mà” Lop cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thường.

“Đến đây và ngồi với chúng tôi đi.” Ruth nói.

“Thì hai người ngồi xuống và ăn cùng nhau đi. Tôi ngồi đây là được rồi. Mọi thứ vẫn ổn mà, tôi đã lấy đổ ăn để đây hết rồi nè.” Lop nói lại, hơi cau mày nhìn Jew đang nhún vai và lắc đầu như thể báo hiệu cho Lop biết rằng bản thân anh cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

“Vậy thì lấy đĩa của cậu rồi qua đây ngồi ăn cùng tôi là được.”- Ruth nói một lần nữa.

“Ngồi ở đâu cũng vậy thôi trời. Đi ăn đi!!” Lop quay sang đẩy người bạn đi ăn sáng. Lúc này Kit đang đi đến chỗ Ruth với hai đĩa cơm, nhướng mày nhìn Ruth thắc mắc.

“Ngồi vào bàn đó ăn đi.” Ruth nói nhỏ, Kit liền cau mày nhưng anh ấy vẫn đồng ý sang ngồi bàn bên kia

“Cậu sao thế? Hôm nay cậu bị sao vậy?” Jew thì thầm với Lop một cách nhẹ nhàng. Lop ngay lập tức lắc đầu.

“À ... Không, không có gì đâu. Do thời tiết nóng, chắc vậy rồi.” Lop lặp lại, khiến Jew cảm thấy bối rối vì thời tiết lúc này khá lạnh, nhưng anh cũng không hỏi thêm câu nào.

..
..
..

“Tại sao cậu ấy không đến ngồi với chúng ta?” Kit ngay lập tức hỏi Ruth khi họ ngồi xuống ăn.

“Tao không biết. Cậu ấy là đang nổi điên lên vì cả hai chúng ta đã trêu đùa cậu ấy sao?” Ruth hỏi.

“Tao không nghĩ cậu ấy đang nổi điên vì như thế đâu.”

“Nhưng Lop từ chối ngồi cùng chúng ta còn gì. ”Ruth nói với giọng căng thẳng.

“Mày muốn tao kéo cổ hỏi cậu ấy hay sao?” Kit bình tĩnh hỏi. Ánh mắt anh ta luôn rơi vào Lop một cách định kỳ.

“Tốt hơn hết là mày nên hỏi khi không còn ai xung quanh.” Ruth nói, trước khi tiếp tục ăn. Về phần Lop, khi đã ăn no, cậu ta đi giúp những người khác dọn dẹp nơi đã diễn ra sự kiện đêm qua.

“Lop, tôi nghĩ cậu nên về nhà trước đi, mặt cậu tái mét, có sao không?” Kom hỏi khi thấy vẻ mặt của Lop.

“Em thực sự không nghĩ là em ổn. Hừ P’Kom, em không biết phải làm gì để không cảm thấy chóng mặt nữa.” Lop trả lời, Kit và Ruth gần đó đã nghe thấy.

“Được rồi, đi ngủ đi. Dù sao thì hôm nay ngài Kamol cũng để chúng ta nghỉ ngơi thoải mái.” Kom đáp. Lop liền giơ tay và đi về phía biệt thự mà không nói với Ruth bất cứ điều gì, khiến Kit và Ruth nhìn theo cậu với vẻ mặt lo lắng. Riêng bản thân Kom thì lúc nào cũng nhận thấy họ lo lắng cho Lop.

“Kit, đi trông chừng nó đi phòng trường hợp Lop bị ngất trước khi chúng ta về nhà. Còn Ai’Ruth, đi nói với dì Nee làm bất kỳ đồ uống nào có thể giải rượu và đưa cho Lop uống.”
Kom dặn dò.

“Vâng,” cả hai đều đồng thanh trả lời trước khi nhanh chóng phân tán sau khi nhận lệnh của Kom.

(Laiina: Thế mới thấy Lop quả thật là vệ sĩ được cưng nhất nhà.hh)

+++++++

Laiina: Này là t dùng gg dịch để dịch truyện rồi chỉnh câu văn, sửa lỗi lại cho suôn ấy. Nhưng mà mỗi tội nhiều lúc đọc t không hiểu ý luôn ạ nên là bản dịch này chỉ là dịch theo cách hiểu của t thôi, một số ý có thể không đúng 100% theo ý gốc ấy ạ. Lần đầu dịch nên có nhiều sai sót m.n thông cảm cho mình nha.

---

Bả có để mấy cái icon nữa mà tui không có. Icon của tui lạ lắm nên thôi không thêm vô được. Con người đã kì mà icon cũng lạ nữa.

Mọi người hóng chap mới thì nói bà laiina982 á nha chứ tui hổng biết gì hết.

3 anh trai nhà tui cháy quá, chịu khum nổi luôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương