Thật Sự Có Cái Gọi Là Số Phận Sao?
-
Chương 8
Sau một hồi hỏi hỏi đáp đáp, cuối cùng đám người Thượng Quan Vu cũng tra ra dược, bọn họ là đến từ một lục địa tên là Đrây, mấy chục năm trở lại đây, kinh tế của họ phát triển, đời sống nhân dân phồn thịnh nên quốc vương của bọn họ cho đóng thuyền lớn, đi tìm vùng đất mới để phát triển thương nghiệp. Bọn họ đi chừng 4 tháng thì đến được đây, sau đó thì gặp bão, mọi chuyện sau đó thì ai cũng biết rồi đấy.
Thiên Vu cực kì thích tư tưởng của vị quốc vương kia, rất biết nhìn xa trông rộng nếu vị quốc vương đó thật sự có thiện chí này. Nếu thật sự hợp tác được với quốc gia có nên công nghiệp phát triển như Đrây kia sẽ là cơ hội rất tốt để Thiên Thần quốc phát triển.
Sau cuộc thẩm vấn cộng với năn nỉ của Lê Thiên Vu, Thượng Quan Vu quyết định không nhốt họ trong lồng nữa mà cho giam lỏng ở một khu nhà. Bọn họ cần nhanh chóng quay lại yến tiệc, thái tử và thái tử phi không thể vắng mặt quá lâu được.
Quả nhiên sau khi quay lại, vị Vân hoàng phi kia liền lên tiếng trách cứ: “Thọ yến của hoàng thượng, thân là thái tử và thái tử phi như hai người đi đâu vậy?”
“Ngu ngốc” Thiên Vu trong lòng mắng, có ai lại vạch áo cho người xem lưng như bà ta, làm thế này mặt mũi hoàng thất Thiên Thần để ở đâu. Trong lòng mắng vậy thôi, ngoài mặt nàng vẫn duy trì vẻ mặt ngơ ngơ, xấu hổ không biết làm gì cho phải.
Như nàng mong muốn, Thượng Quan Vu rất nhanh lên tiếng:
- Thiên Vu cảm thấy không thoải mái nên ta đưa nàng ra ngoài hít thở một chút.
Nói xong còn tình ý liếc nàng một cái. Thiên Vu còn thắc mắc sao tên này lại cho nàng theo, thì ra là đem nàng ra làm cớ, đồ hồ ly tinh. Nàng cũng không thể làm gì ngoài việc cúi đầu thấp hơn chút nữa, trong lòng không ngừng thầm rủa. Đã thế lão hoàng đế còn quan tâm hỏi:
- Vu Nhi, con bị làm sao vậy?
Còn đang suy nghĩ nên bịa ra chuyện gì, tên trời đánh bên cạnh lại nên tiếng:
- Nhi thần cũng không biết nữa, nàng ấy dạo này hay bị chóng mặt, thỉnh thoảng còn nôn khan nữa.
Hả!? Thiếu chút nữa tròng mắt của Lê Thiên Vu rớt ra ngoài, hắn còn có thể bi ra lý do này, khá lắm, ta vừa giúp ngươi một việc lớn như vậy... hừ.
Quả nhiên, mặt lão hoàng đế tươi như hoa, còn lớn giọng khuyên can.
- Con thật là, ngày mai hãy mời thái y khám.
- Nhi thần tuân chỉ.
Sứ thần cuối cùng cũng dâng lễ vật lên lão hoàng đế xong, toàn là kì chân dị bảo, nàng lần đầu tiên được mở rộng tầm mắt nha. Sau đó các công chúa còn thi nhau mang tài nghệ ra góp vui, các nàng trong lúc biểu diễn còn thi nhau phóng điện về phía Thượng Quan Vu. Nàng có cảm giác giống cuộc thi tìm kiếm tài năng nha, mà tài năng của các nàng rất đáng để thưởng thức, vì vậy, nàng cũng rất vui vẻ xem.
Cuối cùng, một cô công chúa mang gương mặt xinh đẹp mị hoặc hướng nàng cười cười, chính xác là nhìn nàng nha, nhưng nụ cười của nàng ta rất quỷ dị.
Nàng ta nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ngọt ngấy, cực kì đi vào lòng người:
-Thần, Công chúa tộc Pháp Lăng tham kiến hoàng thượng.
- Bình thân, vũ khúc của công chú quả là rất đẹp.
- Đa tạ hoàng thượng. Thần nghe nói thái tử phi của quý quốc tài năng đầy mình, không biết có thể học hỏi.
Đang bận nghiên cứu vũ khúc vừa rồi, đột nhiên nghe thấy loáng thoáng cái gì đó thái tử phi, Thiên Vu mới ngẩng đầu nên, nhìn Thượng Quan Vu mờ mịt, hắn thấy vậy, nhắc nhở nàng:
- Công chúa Pháp Lăng muốn mời nàng biểu diễn tài năng.
- Ta làm gì có tài năng.
Nàng rất thẳng thắn mà ngây thơ nói ra, cả Thiên Thần quốc có ai không biết nàng vốn bẩm sinh ngu ngốc chứ. Ngay sau khi nàng nói ra, rất nhanh rất đến ánh mắt khinh miệt của nàng ta. Nàng không thèm để ý, lười cùng nàng ta so đo.
“Thái tử phi đừng khiên tốn”. Lăng Xảo Kỳ quyết ép Thiên Vu đến cùng, nàng ta muốn chứng minh cho thiên hạ thấy, nàng ta không hề xứng làm thái tử phi của Thiên Thần quốc.
Thiên Vu cười lạnh trong lòng, nữ nhân này quá tự tin rồi. Nàng ta cho rằng bản thân có chút tài nghệ cùng nhan sắc thì cái tên tự cao Thượng Quan Vu kia sẽ để nàng vào trong mắt sao. Quá ngu ngốc rồi.
Thiên Vu cực kì thích tư tưởng của vị quốc vương kia, rất biết nhìn xa trông rộng nếu vị quốc vương đó thật sự có thiện chí này. Nếu thật sự hợp tác được với quốc gia có nên công nghiệp phát triển như Đrây kia sẽ là cơ hội rất tốt để Thiên Thần quốc phát triển.
Sau cuộc thẩm vấn cộng với năn nỉ của Lê Thiên Vu, Thượng Quan Vu quyết định không nhốt họ trong lồng nữa mà cho giam lỏng ở một khu nhà. Bọn họ cần nhanh chóng quay lại yến tiệc, thái tử và thái tử phi không thể vắng mặt quá lâu được.
Quả nhiên sau khi quay lại, vị Vân hoàng phi kia liền lên tiếng trách cứ: “Thọ yến của hoàng thượng, thân là thái tử và thái tử phi như hai người đi đâu vậy?”
“Ngu ngốc” Thiên Vu trong lòng mắng, có ai lại vạch áo cho người xem lưng như bà ta, làm thế này mặt mũi hoàng thất Thiên Thần để ở đâu. Trong lòng mắng vậy thôi, ngoài mặt nàng vẫn duy trì vẻ mặt ngơ ngơ, xấu hổ không biết làm gì cho phải.
Như nàng mong muốn, Thượng Quan Vu rất nhanh lên tiếng:
- Thiên Vu cảm thấy không thoải mái nên ta đưa nàng ra ngoài hít thở một chút.
Nói xong còn tình ý liếc nàng một cái. Thiên Vu còn thắc mắc sao tên này lại cho nàng theo, thì ra là đem nàng ra làm cớ, đồ hồ ly tinh. Nàng cũng không thể làm gì ngoài việc cúi đầu thấp hơn chút nữa, trong lòng không ngừng thầm rủa. Đã thế lão hoàng đế còn quan tâm hỏi:
- Vu Nhi, con bị làm sao vậy?
Còn đang suy nghĩ nên bịa ra chuyện gì, tên trời đánh bên cạnh lại nên tiếng:
- Nhi thần cũng không biết nữa, nàng ấy dạo này hay bị chóng mặt, thỉnh thoảng còn nôn khan nữa.
Hả!? Thiếu chút nữa tròng mắt của Lê Thiên Vu rớt ra ngoài, hắn còn có thể bi ra lý do này, khá lắm, ta vừa giúp ngươi một việc lớn như vậy... hừ.
Quả nhiên, mặt lão hoàng đế tươi như hoa, còn lớn giọng khuyên can.
- Con thật là, ngày mai hãy mời thái y khám.
- Nhi thần tuân chỉ.
Sứ thần cuối cùng cũng dâng lễ vật lên lão hoàng đế xong, toàn là kì chân dị bảo, nàng lần đầu tiên được mở rộng tầm mắt nha. Sau đó các công chúa còn thi nhau mang tài nghệ ra góp vui, các nàng trong lúc biểu diễn còn thi nhau phóng điện về phía Thượng Quan Vu. Nàng có cảm giác giống cuộc thi tìm kiếm tài năng nha, mà tài năng của các nàng rất đáng để thưởng thức, vì vậy, nàng cũng rất vui vẻ xem.
Cuối cùng, một cô công chúa mang gương mặt xinh đẹp mị hoặc hướng nàng cười cười, chính xác là nhìn nàng nha, nhưng nụ cười của nàng ta rất quỷ dị.
Nàng ta nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ngọt ngấy, cực kì đi vào lòng người:
-Thần, Công chúa tộc Pháp Lăng tham kiến hoàng thượng.
- Bình thân, vũ khúc của công chú quả là rất đẹp.
- Đa tạ hoàng thượng. Thần nghe nói thái tử phi của quý quốc tài năng đầy mình, không biết có thể học hỏi.
Đang bận nghiên cứu vũ khúc vừa rồi, đột nhiên nghe thấy loáng thoáng cái gì đó thái tử phi, Thiên Vu mới ngẩng đầu nên, nhìn Thượng Quan Vu mờ mịt, hắn thấy vậy, nhắc nhở nàng:
- Công chúa Pháp Lăng muốn mời nàng biểu diễn tài năng.
- Ta làm gì có tài năng.
Nàng rất thẳng thắn mà ngây thơ nói ra, cả Thiên Thần quốc có ai không biết nàng vốn bẩm sinh ngu ngốc chứ. Ngay sau khi nàng nói ra, rất nhanh rất đến ánh mắt khinh miệt của nàng ta. Nàng không thèm để ý, lười cùng nàng ta so đo.
“Thái tử phi đừng khiên tốn”. Lăng Xảo Kỳ quyết ép Thiên Vu đến cùng, nàng ta muốn chứng minh cho thiên hạ thấy, nàng ta không hề xứng làm thái tử phi của Thiên Thần quốc.
Thiên Vu cười lạnh trong lòng, nữ nhân này quá tự tin rồi. Nàng ta cho rằng bản thân có chút tài nghệ cùng nhan sắc thì cái tên tự cao Thượng Quan Vu kia sẽ để nàng vào trong mắt sao. Quá ngu ngốc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook