Thật Sự Có Cái Gọi Là Số Phận Sao?
-
Chương 2
Lê Thiên Vu sau khi lấy thân phận Anh Đào đến Di Hồng Viện mang về 6000 lạng. Mẹ nó, TRiệu San San chỉ nói vài câu, cho nàng mượn chỗ vài canh giờ mà lấy của nàng nhưng 4000 lạng.
Vì lâu dài, nàng nhịn, nàng nhịn. Lê Đức bỏ 1000 lạng vào hũ gạo rồi viết một phong thư nói mình là người ngày xưa được Lê lão gia cứu nên quay lại trả ơn. Cha mẹ nàng sau khi nghiên cứu kĩ càng cộng với tài ăn nói siêu phàm của Tiểu Đức quyết định mang tiền ra dùng.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, nàng lại chạy đến Di Hồng Viện kiếm tiền. Mỗi lần đến nàng lại mang một mỹ nhân mới đến. Họ chính là nhưng người đẹp nổi danh trên thế giới, may mắn đây là thế giới cổ đại chứ mấy người đó mà biết hình ảnh mình bị mang đi đấu giá thì chắc sẽ kiện chết nàng.
Nàng phải công nhận, Triệu San San chính là thiên tài kinh doanh. Nàng ta tung đủ mọi tin đồn về thân thế của nàng, làm người ta xưng tụng nàng không khác gì tiên nữ, các nhà giàu thì tìm mọi cách để có tranh của nàng.
Sau đó, nàng ta tổ chức bán vé vào cửa với giá cao ngất, tiền kiếm được ngày càng nhiều.
Lê Đức lúc nào cũng cằn nhằn một khuê nữ như nàng lại chạy đến kĩ viện kiếm tiền, nếu để người khác biết được, mắt mũi Lê gia biết để đâu. Nói thì nói vậy thôi, chứ hắn chính là kẻ không biết giữ tiền như Thiên Vu quản lý tiền bạc.
Để nàng không phải đến kĩ viện nữa, hắn kêu nàng dùng tiền mở cửa tiệm. Tất nhiên những kẻ có đầu óc đều biết rằng, thời kì thái bình này kẻ có tiền rất nhiều, tiền muốn kiếm cũng phải kiếm ở kẻ có tiền.
Vì vậy họ nhất trí mở một cửa tiệm chuyên kinh doanh đồ cao cấp, gọi là Lê Ngọc các. Sau khi cửa tiệm mở ra, tranh của Anh Đào cũng được bày bán ở đây thay vì kĩ viện. Lê NGọc các làm ăn ngày càng phát đạt, có lẽ đến mùa hạ tới là có thể khai chương chi nhánh nha.
Đông cung.
Thư phòng.
Thượng Quan Vu đang tìm kiếm một văn kiện quan trọng, èm, nói chính xác là đi lấy vì hắn ngoài dung nhan người khác ra thì chẳng bao giờ quên cái gì. Đột nhiên hắn chạm vào bức tranh vẽ một cô gái dựng ở góc tường ( k thể hiểu nổi, 1 vạn lạng mang góc tường dựng, huynh cũng dư tiền quá đi) nhớ đến một đoạn đối thoại.
THư phòng hai tháng trước.
Hoàng Giao Chính đẩy cửa bước vào, cúi đầu hành lễ:
- Tham kiến thái tử.
Thượng Quan Vu vẫn đang xem tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên:
- Huynh có việc gì?
- Ta đã tìm được thông tin về cô gái thêu hoa.
Nghe đến nàng, hăn liền đặt tấu chương xuống, ngẩng mặt lên, sắc mặt không thay đổi nhưng ánh mắt lại có chút chờ mong, hứng thú:
- Nói.
- Nàng tên Lê THiên Vu là con gái duy nhất của đại tướng quân Lê Thiên Phong. Từ nhỏ nàng đã rất ít ra ngoài nhưng mọi người đều nói nàng xấu xí lại ngốc nghếch.
- "Xấu xí, ngốc nghếch" khóe môi hắn nhếch lên " được, chúng ta đi xem cô con gái ngốc nghếch xấu xí cỏa Lê tướng quân" nói rồi quay về bàn, ánh mắt quái dị:
- Huynh lui trước đi. Giờ Dậu đợi ta ở cổng thành.
Hoàng Giao Chính sau khi ra đến cửa thì ngây ngốc mất nửa ngày, hắn là không có mơ nha, người huynh đệ này của hắn lần đầu tiên có hứng thú với nữ nhân lại đi để ý một xấu cô nương, khẳng định mắt hắn có vấn đề.
Giờ dậu, bọn họ có mặt trước cửa Lê gia. Nhìn tiểu viện nhỏ bé trước, mi Thượng Quan Vu không khỏi nhìu lại:
- "Nàng sống ở đây?" Một đại tướng quân uy phong một thời lại sống ở một nơi nhỏ bé như thế này.
- Vâng. Cha nàng sau khi cáo quan lại bất đồng ý kiến với đại lão gia nên đưa gia đình dọn đến đây.
- "Chúng ta vào trong." Hắn ra lệnh.
Vào trong ở đây tất nhiên là nhảy tường vào rồi, tâm Hoàng Giao Chính âm thầm rơi lệ, Thái tử không cần thể diện nhưng hắn cần nha. Đường đường là Ngự tiền thị vệ, quan tam phẩm lại ở đây làm việc trèo tường vào nhà nữ nhi, nếu truyền ra ngoài, sao dám nhìn mặt ai, quá mất mặt nha.
May mắn, ông trời nghe được nỗi lòng của Hoàng Giao Chính, khi bọn hắn đang định nhảy vào thì thấy một bóng người từ trong viện nhảy ra. Lập tức Thượng Quan Vu ra lệnh:
- Đuổi theo.
Hai người đuổi theo người đó đi lòng vòng, kẻ này võ công rất là kém, không thể là đàn ông trong Lê gia, cũng không thể là phụ nữ vì nơi người nay đến là kĩ viện nha. Phụ nữ đến kĩ để làm gì, có lẽ là người tình của phu nhân hay tiểu thư Lê gia, không ngờ nha. ( suy nghĩ của a hOÀNG na, k bít IQ bằng bao nhiêu nữa).
Người này có vẻ rất quen thuộc nơi này, nay cả người gác cổng cũng quen thuộc. Không biết người đó nói gì với hắn mà được dẫn thẳng lên một gian phòng, cửa vừa mở ra hai kẻ theo dõi lợi dụng khinh công thượng thừa của mình lướt qua người ta vào trước, nhanh chóng an vị trên mái nhà.
Vạt áo choàng của người đó chỉ hơi bay lên, căn bản không phát hiện có gì lạ. Vào đến phòng, áo choàng được cởi ra, nhưng mảnh tuyết nhẹ rơi xuống, lộ ra gương mặt làm cho Hoàng Giao Chính suýt nữa rớt tròng mắt xuống sàn nhà. Nàng vô cùng mỹ lệ, trên người mang theo một loại khí chất như tiên tử làm cho nam nhân nhìn thấy không hề nổi lên dục vọng mà là ngưỡng mộ, thờ phụng.
Con mẹ nó, hắn là nam nhân thực thụ đấy, nếu để mấy anh em trong đội biết hắn có cảm giác này với nữ nhân chắc chắn sẽ cười vào mặt hắn cho xem, không khéo còn bị nam nhân trong quốc phỉ nhổ đến chết.
Không như Hoàng Giao Chính, mặt Thượng Quan Vu không hề đổi sắc, ánh mắt chỉ sáng lên một chút.
Cô nương đó ngồi trước gương, bắt đầu trang điểm, xinh đẹp vậy mà còn trang điiểm, nữ nhân vẫn là nữ nhân, Hoàng Giao Chính ngán ngẩm. Một lát sau, mắt hắn mở to, cô nương thoát tục biến mất, thay vào đó là một nữ tử hồng trần không lẫn vào đâu được, kĩ thuật dịch dung không tệ nha.
- Anh Đào, ta mang đồ đến cho ngươi, đúng như ngươi yêu cầu.
- "Đa tạ." Anh Đào cầm lấy quần áo, quay đi.
- Ta muốn thay quần áo.
- Được rồi, ta đi. ngươi thật lạnh nhạt nha.
Thấy nàng muốn thay quần áo, Thượng Quan Vu liền dùng ánh mắt "nhắc nhở" kẻ bên cạnh không được nhìn, còn hắn tất nhiên mở to mắt xem cảnh xuân.
Nàng thay xong quần áo, mở cửa đi ra ngoài, hắn cũng đàng hoàng ngồi vào một bàn bên trong Di HỒng Viện. Tiếp đó là một màn bán tranh mua tranh,
Hắn thừa nhận, hắn là kẻ tính toán và ích kỉ và hắn cần phải như vậy để có thể bảo vệ đất nước này. Truyền thuyết từ mấy nghìn năm của Thiên Thần quốc luôn đúng, hắn không thực sự tin vào truyền thuyết nhưng hắn cần nàng để lấy được sự ủng hộ, quyền lực.
Nàng là người đầu tiên làm hắn hứng thú, vì lý do gì, hắn cũng phải giữ nàng bên mình.
Tiểu viện Lê gia phía tây kinh thành.
Lê gia đã biết được danh sách tú nữ, không có tên nàng nhưng cha mẹ nàng vẫn lo lắng sợ nàng bị lộ. Lê Thiên Vu thì thấy việc này chẳng có gì, cứ như trước giả ngu là được rồi, mặc kệ mọi người nói qua nói lại, nàng lên giường kéo chăn đi ngủ.
Nàng đang ngủ rất ngon, còn mơ được trở về, được đứng trước máy quay, đang rất vui vẻ thì bị kẻ đáng chết nào đó đánh thức. Hắn không biết giấc ngủ rất quan trọng với phụ nữ sao, giữ dáng, giữ da đều nhờ vào nó hết đấy, hơn nữa Thiên Vu ghét nhất là bị gọi dậy lúc ngủ. Đang định mở miệng mắng người thì đã bị Lê Đức lôi nàng dậy vừa mắng:
- Giờ này tỉ còn ngủ, có chuyện lớn rồi, mau dậy hóa trang.
- Có việc đáng chết gì mà làm phiền giấc ngủ của ta.
- Thánh chỉ.
NGhe thấy thánh chỉ, nàng lập tức tỉnh ngủ nhanh chóng hóa trang rồi chạy đến sảnh. Khi nàng đến nơi, mọi người đã tụ tập đầy đủ, không biết nói gì mà thái giám che miệng cười. Vừa nhìn thấy nàng, lão ta liền ngừng cười nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, trịnh trọng:
- Nếu đã đến đông đủ, phiền mọi người quỳ xuống nghe thánh chỉ.
MỌi người cùng quỳ xuống, Thiên Vu không thèm để ý đến thánh chỉ, chỉ nghe loáng thoáng cái gì "Lê Thiên Vu" với "thái Tử phi".
Nhất thời ngây ngốc, cư nhiên làm thái tử phi lão hoàng đế này thần kinh không bình thường à, cọn vợ cho con không chọn người đẹp lại chọn kẻ kém nhất, nhất định không bình thường. (lão hoàng: k phải ý của ta mà, mèo:ta hiểu mà,haha).
Nàng không muốn vào cung, trở thành nhân vật chính trong mấy tiểu thuyết máu chó nha, không muốn cùng một đám nữ nhân ngực to não bé tranh gianh, rất mệt. Vai diễn này rất tốn sức, nàng ngàn lần không muốn, vạn lần không muốn, thánh chỉ chết tiệt, lão hoàng đế chết tiệt.( lão hoàng đang đọc tấu chương liên tục hắt hơi).
Khi Lê lão gia nhận lấ thánh chỉ, tên thái giám không sợ chết lại còn nói thêm:
- Lê tiểu thư rất may mắn nha, được đích thân thái tử chỉ hôn. Ngài ấy cũng thật kì lạ, lại chọn Lê tiểu thư....
Chọn cái con mẹ nhà hắn, nàng muốn bóp chết hắn, đồ thái tử ngu đần lại đi chọn lão bà vừa xấu vừa ngốc (mèo:tự chửi mk hả?*vẻ mặt ngây thơ*). Thương Quan Vu đang luyện kiếm cũng không thoát được giống cha hắn liên tục hắt hơi.
Vài ngày sau lễ vật được đưa đến, lụa là, gấm vóc, vàng bạc châu báu, không trân phẩm nào trên đời không có mặt tại đây. Thiên Vu nhìn đống lễ vật âm thầm khing bỉ, cha con lão hoàng đế kia không phải làm quá rồi sao, cưới một cô nương xấu xí có cần khoa trương vậy không.
Viên thái giám áp tải lễ vật còn đặc biệt đưa nàng một phong thư, nói là do thái tử viết. Nàng không quan tâm mở ra xem, xem xong liền choáng váng, nói không ra lời:
- Hắn... hắn... làm sao... biết.
Nàng phải đi tìm Lê Đức, chỉ có tiểu tử đó mới có thể giúp nàng nghĩ cách, nàng lập tức hướng phòng hắn đi tới.
Thư viết:
" Nương tử, từ giờ nàng ngàn vạn lần không nên trang điểm.
Thượng Quan Vu."
Lê Đức 7 tuổi, ngón tay trắng trắng mập mập đang thoăn thoắt tính toán sổ sách. Lê Ngọc các lại mở thêm chi nhánh, Tỉ tỉ nhà hắn thì lười biếng, cứ quăng tiền cho hắn rồi không lo nữa làm hắn bận muốn chết.
Đang mệt mỏi ai oán thì Lê THiên Vu đạp cửa xông vào, Lê Đức rất không hài lòng với hành động không thực nữ này của tỉ tỉ, đang định mở miệng mắng thì thấy nàng vẻ mặt hoang mang:
- Tiểu Đức, có chuyện lớn rồi.
Âm thầm nuốt cơn tức vào bụng, đẩ đống sổ sách cùng bàn tính sang bên, rót giúp nàng ly trà, dịu dàng:
- Tỉ bình tĩnh, uống ly trà rồi kể cho đệ nghe có chuyện gì. Đệ sẽ giúp tỉ giải quyết.
Thiên Vu làm gì còn tâm trạng uống trà, trực tiếp đưa bức thư cho hắn:
- Đệ xem đi.
Lê Đức cầm bức thư xem, mặt có chút đổi sắc:
- Thái tử biết gương mặt thật của tỉ?
- Đúng vậy.
- Làm sao hắn biết?
- Ta không biết, mỗi lần ra ngoài ta đều hóa trang rất kĩ, không lẽ hắn cho người đột nhập điều tra ta.
- "Tỉ chẳng qua chỉ là con gái một tướng quân từ quan, mắc mớ gì phải điều tra tỉ... Đúng rồi..." Hắn đột nhiên hét lên. "Lần đó, người tỉ đâm vào chính là hắn, hắn thù cũng rất dai nha."
Ngay từ đầu hắn đã thấy rất lạ, thái tử không thể nào lại chọn một kẻ không sắc không tiền làm phi, quả nhiên vị thái tử này không hề đơn giản. Bất quá, thái tử cũng rất quan tâm tỉ tỉ hắn nha, với võ công của lão bá cùng lão cha hắn, kẻ có võ công bình thường dột nhập chắc chắn sẽ bị phát hiện, thái tử hắn là tự mình đột nhập nha.
- " Không hổ là con cháu Tướng gia." Lê Đức cảm thán.
Thiên Vu từ khi biết mình được gả cho hắn thì đã nhờ cậy rất nhiều nguồn điều tra về hắn. Hắn không chỉ là siêu cáp soái ca, còn là hàng cực phẩm hội đủ sắc, tiền, tài, hàng hiến như vậy tất nhiên các cô nương ái mộ cũng không ít. Vậy mà, hắn cho tới bây giờ chưa có lấy một sườn phi dù đã 21 tuổi làm người ta hoài nghi hắn là kẻ đoạn tụ.
Không ngờ thái tử lại là hắn, nàng đúng là chó ngáp phải ruồi mà, tự dưng được gả cho phu quân tốt như thế. Nhưng nàng là không muốn nha, ước mong của nàng là gả cho một người bình thường, sống một cuộc đời bình thường.
Nàng biết chốn hậu cung là nơi tranh giành sống chết, thị phi, cứ cho nàng là người chiến thắng trong cuộc chiến ấy thì ai dám trách không có đảo chính hay phản loạn. Lúc đấy ai dám chắc nàng chết được toàn thây, mạng nàng là mạng khổ nha.
- Tiểu Đức, đệ nhất định phải giúp tỉ.
Lê Đức đăm chiêu:
- Vu tỉ, chuyện đến nước này cũng không còn cách nào khác. Tỉ xem. hắn đã biết rõ mọi chuyện lại không nói ra, nếu tỉ cứ giả xấu đi gặp hoàng đế rồi, nếu một ngày hắn tâm trạng không tốt "sơ ý" nói ra thì không phải cả nhà bị chém sao.
- Vậy tỉ phải nghe lời hắn sao?
- Không còn cách nào khác, đến đâu hay đến đấy thôi. bất quá....
- " Xấu không thể giả nhưng ngốc thì phải tiếp tục làm." Hai tỉ đệ đồng thanh.
Tục lệ của Thiên Thần quốc, các cô nương sau khi được chỉ hôn cho hoàng thất đều phải vào cung học nghi thức. Riêng Lê Thiên Vu thì được miễn, tại sao ư? Vì đích thân thái tử đã nên tiếng với Vân phi và được Vân phi đồng ý nên nàng vui vẻ ung dung không phải học nghi thức.
Mặc dù vậy, trước hôn lễ mười ngày nàng phải chính thức nhập cung để thỉnh an và nghe trình tự lễ cưới, đây là quốc hôn nên không thể làm qua loa được. Khi xe ngựa của hoàng cung đến, nàng lưu luyến chia tay mọi người, bắt đầu cuộc sống đầy thị phi chốn hậu cung.
- "Nhớ trông coi cửa tiệm cho tốt, nếu để thất thoát một xu thì đừng trách ta." Vô cùng thân thiết căn dặn Lê Đức.
Lê Đức cũng rất phối hợp, oa oa khóc lớn:
- Đệ biết rồi, đệ sẽ nhớ tỉ, tỉ nhớ bảo trọng nha.
Lưu luyến lên xe ngựa, trước khi xe ngựa khởi hành, mẹ nàng đột nhiên vén rèm cửa, mỉn cười thâm thúy, nói vọng vào:
- Cảm ơn tiền của con.
Xe ngựa lăn bánh, Lê thiên Vu ngồi trong xe ngựa, nàng là tự cho mình thông minh rồi, tài nữ nổi danh một thời như bà sao lại không nhìn ra những gì nàng làm chứ.
Một chiếc xe ngựa sang trọng đi vào Thừa Càn cung, một cô nương toàn thân tím nhạt bước xuống. Nàng thực sự rất xinh đẹp, khôn mặt trái xoan, ngũ quan như điêu khắc lại được trang điểm tỉ mỉ làm nàng thêm bội phần xinh đẹp. Dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác gượng ép.
Sau khi chiếc xe ngựa rời đi, một chiếc xe khác lại dừng lại. Một cô nương xinh đẹp khác bước xuống, nàng ta toàn thân màu cam rực rỡ, trang điểm rất đậm, mặc dù cố tỏ ra thục nữ cũng không che được vẻ kiêu căng cùng độc ác trong mắt. Cô nương áo cam rất nhanh hướng cô nương áo tím đi tới.
Lúc này một cô nương một thân bạch y cũng bước xuống từ một chiếc xe khác. Nàng có vẻ đẹp như trăng rằm, dịu dàng mà rực rỡ, nếu tinh ý sẽ nhận ra nàng không hề thua kém hai đại mỹ nhân kia.
- " Xin chào hai vị tỉ tỉ." Nàng nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi, giọng nói thật du dương nha.
- Vị cô nương này là...
- À, muội là Hoàng Phi Tuyết.
- " THì ra là Phi Tuyết cô nương, nghe danh đã lâu". Cô nương áo tím lên tiếng, giọng nói không mặn không nhạt. " Ta là Lê Thiên Quỳnh."
Cô nương áo cam bên cạnh cũng lên tiếng, giọng nói kiêu ngạo:
- Ta là Vân Linh Ngọc.
Hoàng Phi Tuyết nhẹ nhàng hành lễ:
- Thì ra là hai vị tỉ tỉ, nghe danh đã lâu.
Khi ba người đang định tiến vào Thừa Càn cung thì một chiếc xe ngựa nữa lại tới, đây là xe ngựa của hoàng cung, vậy người sắp đến là Thái tử phi rồi. Danh tiếng của nàng rất vang dội nha, mấy người ở đây đều rất hưng phấn chờ đợi. Có người tò mò, có kẻ mong xem kịch hay.
Một thân lam nhạt phiêu diêu từ trong xe ngựa bước ra. Lê Thiên Vu nheo mắt nhìn mặt trời một cái rồi nhoẻn miệng cười. Trời hôm nay rất đẹp, tướng công tương lai của nàng đặc biệt dặn nàng không nên trang điểm nên nàng rất nghe lời không hề trang điểm nha.
Hình ảnh Thiên Vu tóc bay bay dưới ánh nắng mặt trời làm nhưng kẻ có mặt đứng hình. Không phải chỉ vì nàng xinh đẹp mà là khí chất của nàng làm người ta có cảm giác không thể với tới được, xinh đẹp mà cao quý thoát tục.
Trời xinh bản tính ngôi sao khiến nàng ý thức được vẻ đẹp của mình cũng biết nhưng kẻ ghen tị với nhan sắc này không hề ít, âm thầm đánh giá những kẻ có mặt.
Người mặc áo cam kia là Vân Linh Ngọc, quả nhiên rất kiêu ngạo cũng rất ngu ngốc, trong hậu cung khắc nhiệt này, thái độ tỏ quá rõ rất dễ bị người ta lợi dụng.
Cô nương toàn thân bạch y hiền lành kia là Hoàng Phi Tuyết, nàng quá hiền lành, hi vọng sẽ tìm được người có thể che chở nàng.
Vị còn lại chính là biểu tỉ Lê Thiên Quỳnh của Thiên Vu, dịu dàng nhu nhược ư, kẻ thâm sâu khó đoán nhất trong ba người có lẽ chính là vị biểu tỉ này.
Xem ra Vân phi cũng rât quan tâm nàng nha, mời nhiều người tài mạo song toàn như vậy đến chơi với một ngốc cô nương như nàng. Nàng phải tốn không ít bạc cho Triệu San San mới điều tra được về Vân phi cùng ba gia tộc, lần này phải chơi thật vui cho đỡ tiếc tiền.
Bọn họ có vẻ rất "quan tâm" nàng nha, đến chào hỏi vài câu vậy.
- Oa, các tỉ thật là xinh đẹp nha, Chào các tỉ.
Vẻ mặt hết sức ngưỡng mộ, làm bộ quên hành lễ cùng đôi mắt sáng rỡ đã thành công trưng ra ba cái vẻ mặt thú vị của ba vị cô nương kia. Hứ, lão nương không ngu, các vị làm ơn giấu cái ánh mắt khinh thường của mình kĩ một chút đừng để một ngày ta buồn chán lấy việc này ra làm cái cớ chơi các vị.
Vẫn là Hoàng cô nương dễ thương, không trưng ra ánh mắt khinh bỉ, chỉ là hơi ngạc nhiên rồi chạy đến chào Thiên Vu:
-Chào muội, ta là HOàng Phi Tuyết.
Nàng rất thích cô nương này nha, sau này sẽ chiếu cố nàng ấy một chút.
- Ta là Lê Thiên Vu, tỉ thật xinh đẹp.
Dù không muốn hạ thấp mình nói chuyện với kẻ ngốc nhưng lễ tiết thì vẫn phải giữ, đành miễn cưỡng đến chào Thiên Vu:
-" Chào ta là Vân Linh Ngọc". Kiêu ngạo không thèm liếc mắt.
Kẻ còn lại thì trưng ra nụ cười giả tạo:
- Ta là Lê Thiên Quỳnh, biểu muội, lần đầu gặp mặt.
- Oa Biểu tỉ, tỉ đúng là người xinh đẹp nhất nha, hơn cả hai vị tỉ tỉ kia.
Nàng thề nàng tuyệt đối không cố ý khơi gợi sự ganh tị của nữ nhân nàng chỉ khen người thôi mà. Oa, ánh mắt Vân Linh Ngọc nhìn biểu tỉ nàng rất đáng sợ nha.
Lão công của nàng rất biết điều nha, còn đặc biệt nhờ Lão hoàng đế miễn quỳ cho nàng. Việc tốt như vậy nàng đương nhiên không từ chối, cứ vậy mà đứng thẳng ra nhìn mấy người kia hành lễ.
Cái bà Vân phi ngồi cạnh Lão hoàng đế còn nói nàng xinh đẹp, đây là sự thật dành dành ai cũng thấy còn cần bà ta nói nữa sao.
Đang ăn bánh uống trà vui vẻ thì bà già đó đệ nghị gảy đàn góp vui, ba vị tiểu thư kia đương nhiên đồng ý, THiên Vu không thèm quan tâm, vẫn thản nhiên ăn bánh của minh.
Vân phi cho người mang ra bốn cây đàn, đặt ở trước mặt ba vị tiểu thư kia và bà ta. Không có cho nàng, xem ra sắp có chuyện vui xem rồi, nàng còn được diễn chính nữa.
- Đây là loại đàn tốt nhất, thân được làm từ gỗ tuyết ngàn năm trên dỉnh Thái Sơn, dây đàn rất mảnh được làm từ lông đuôi ngựa bạch ở cao nguyên TRường Lạc âm thanh rất dễ nghe. Thân đàn lại được khảm vô số đá quý, trong thiên hạ nghe nói mơi chế được hai cái.
Vân phi khoe cây đàn khó khăn lắm mới tìm được, vẻ mặt không giấu được đắc ý. Lẽ dĩ nhiên bà ta sẽ chơi trước một khúc. Khi bà ta gảy đàn tiếng nhạc du dương trầm bổng cất lên thực sự rất.... rất.... buồn ngủ.
Thiên Vu không hiểu, khi cây đàn được Lê Đức mang về, nàng đàn nó cảm thấy âm thanh rất dễ nghe thế mà khi vào tay bà ta lại đàn ra cái dạng buồn ngủ như vậy. May mắn trước khi nàng ngủ gật bản nhạc đã dừng lại.
Mọi người đồng lọat vỗ tay khen hay, dúng là lũ nịnh nọt, bất quá nàng cũng nịnh bợ theo,nhiệt liệt vỗ tay, dù sao cũng không mất nhiều công sức.
Hôm nay thật sự là nhắm vào nàng nha, Vân phi sau khi đàn xong thì cho ba vị đại mỹ nữ kia ra chút chiêu. Ai cũng cố gắng bộc lộ hết tài năng của mình, mặc dù kĩ thuật của các nàng rất cao nhưng không hiểu sao lại làm nàng buồn ngủ hết sức.
Đúng lúc nàng sắp ngủ gục thì cứu tinh xuất hiện, là Hoàng cô nương, khúc nhạc nàng đàn rất chi là vui tai, mặc dù kĩ thuật của nàng thực sự không tốt lắm.
Các cô nương đã biểu diễn xong, giờ đến lượt nàng lên sàn rồi. Quả nhiên Vân phi hướng nàng, dịu dàng lên tiếng:
- Thái tử phi biết chơi đàn chứ?
- "Không". Thiên Vu nhai đầy miệng bánh, rất không thục nữ lắc đầu, lại không để Vân phi kịp lên tiếng nhanh chóng nuốt đám bánh xuống nói tiếp:
- Đàn có phải đồ chơi đâu, làm sao mà chơi, ừm, nhưng trước kia, mẹ thiếp có dạy thiếp gảy nha.
Hứ, nhìn vẻ mặt khinh thường của bà ta kìa, định làm nàng mất mặt hả, còn lâu nhé, một ngôi sao để giữ đẳng cấp thì phải luôn giữ hình tượng hoàn hảo, đây cũng là việc nàng giỏi nhất.
- "Vậy mời hái tử phi gảy một khúc". liếc nàng bằng nửa con mắt.
Biểu tỉ nàng một bên rất thân thiết định đưa đàn của mình cho Thiên Vu thì nàng đã lên tiếng:
- Nhạc mà thiếp gảy không phải ai cũng hiểu.
- THì thái tử phi cứ gảy đi.
Thấy Vân phi tiếp tục trưng ra cái nụ cười giả tạo, nàng cũng lập tức trưng ra cái nụ cười ngốc nghếch:
- Nếu mọi người không hiểu thì đừng trách thần thiếp. Vân phi, thiếp thấy đàn của người rất tốt, cho thần thiếp mượn được không?
Đàn quý của Vân phi, loại ngu ngốc như nàng ta mà cũng đòi dùng, mọi người âm thâm khinh thường nàng, không ngờ, Vân phi lại cho nàng mượn.
Nhận được đàn, Lê Thiên VU liền chơi một đoạn bản Xô-nát Áng trăng của Bét-tô-ven, nàng rất thích cảm giác này, đem âm nhạc phương Tây kết hợp cùng nhạc cụ của phương Đông, âm thanh tạo ra rất dễ nghe lại huyền ảo.
Cái đám người suốt ngày chỉ học nhạc trong nhạc phổ, chưa từng sáng tác làm sao biết nàng đang đàn cái gì. Nhìn vẻ mặt của bọn họ, nàng rất ngây thơ thốt lên một câu nho nhỏ vừa đủ nghe:
- Đã nói không phải ai cũng hiểu.
- " Ta thật không ngờ, thái tử phi so với lời đồn thật là một trời một vực". Lão hoàng đế là người đâu tiên bình thường lại, hai tay vỗ vào nhau, cười đến vô sỉ.
- Khác thế nào?
- Nghe nói thái tử phi vừa xí lại vụng về ngốc nghếch.
- Ra thế. Bệ hạ, thần thiếp nói cho người biết chuyện này.
Lão hoàng đế hưng phấn:
- Chuyện gì?
Lê Thiên Vu lại trưng ra vẻ mặt ngu ngốc:
- Nương ta dạy rằng, lơi đồn bên ngoài là do người ta ganh tị mà thêu dệt ra. Đã là người thông minh, tuyệt đối không thể tin.
Ha... ha... ha....
Lão hoàng đế nghe xong liền bất chấp hình tượng mà cười lớn:
- Đúng, đúng, không nên tin. Ta đúng là ngốc mà.
Ngay khi hắn vừa nói xong, không hiểu sao đám người liền quỳ xuống. run sợ nói:
- Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng khai ân.
Lễ nghi thật là lắm chuyện, tuy biết mình vừa gây ra họa nhưng Lê Thiên Vu làm bộ mặt không hiểu, ngây thơ hỏi:
- Bệ hạ, có chuyện gì? Sao họ đều quỳ hết vậy.
Lão hoàng đế hôm nay đột nhiên cũng muốn ngốc theo nàng, quay ra hỏi Vân phi:
- Có chuyện gì vậy Vân phi?
Vân phi vẫn đang quỳ trên mặt đất, bỗng hướng Thiên Vu, quát lớn:
- Thái tử phi còn không quỳ xuống.
- "Tại sao? Không phải là thiếp không phải quỳ sao". Tiếp tục giả ngu.
Vân phi đang tức giận, lại nóng lòng muốn cho Thiên Vu một cái tội bất kính, liền không kiêng nể nói thẳng:
- Nàng còn nói, lúc nãy nàng dám mắng hoàng thượng ngốc.
Mắt nàng lập tức sáng lên, tròn vo nhìn về phía hoàng đế hỏi:
- THần thiếp có mắng bệ hạ sao?
- Không có.
- Đúng là không có nha, Vân phi là tự người nói.
Hứ, định đổ tội cho nàng hả, bà ta còn non lắm, lão hoàng đế cũng đã khẳng định là nàng không có nói. Vậy không phải bọn họ tự nói thì là Vân phi bị thân kinh phân liệt tự nghĩ ra, để xem ai muốn trị tội.
Cũng may lão hoàng đế cười hì hì giảng hòa, bỏ qua mọi chuyện. Nhìn đám người đang lục đục đứng dậy, Thiên Vu không khỏi âm thầm thở dài, là lão hoàng đế tự mắng mình ngốc, bọn họ tội gì phải thế dám người ngu ngốc
--- --------- hoàng cung - ta muốn náo loạn hơn nữa --- ------ ---
Vừa về đến phòng, nàng lập tức đuổi hết đám cung nữ đi, lười biếng nằm dài trên giường. Hôm nay thực sự rất mệt nha, lúc nàng còn làm ngôi sao cũng không mệt như thế này, lúc đó nàng làm gì cũng có người sắp xếp giúp không phải tự biên tự diễn như bây giờ.
Nghĩ đến tình huống trong Thừa Càn cung, tâm trạng đột nhiên rất vui vẻ, coi như sau này trong cung cũng có kẻ giúp cuộc sống của nàng đỡ buồn chán.
Đừng nghĩ chốn hậu cung nay yên ả như vẻ bề ngoài, cuộc sống ở đây chính là dẫm đạp lên nhau mà sống. Thời điểm chuyển giao quyền lực cũng sắp đến rồi, nàng có lẽ nên cận lực tránh bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, nêu không cái mạng nhỏ này cũng khó giữ.
Hoàng cung được trang hoàng xa hoa lộng lẫy. khắp nơi treo lụa đỏ dán hỉ đỏ, thật là xinh đẹp. Hôm nay là quốc hôn, lâu lắm rồi trong nước mới có ngày vui như vậy, lão hoàng đế liền hạ chỉ cho cả nước nghỉ lễ một ngày, lại được giảm thuế trong mọt tháng, nhân dân khắp nơi vui mừng.
Khắc với đám người đang vui mừng hớn hở ngoài kia, Tân nương đang vô cùng bực mình, nữ nhân trong mấy cái hôn lễ cổ đại này thật là khổ nha. Mặt trát cả kí phấn, tô tô vẽ vẽ mất nửa ngày mới xong, bộ hỉ phục thuê phượng hoàng rực rỡ cũng cả chục lớp, nặng không biết bao nhiêu kí. Khổ nhất vẫn là cái mũ phượng trên đầu, mẹ nó, muốn làm nàng gãy cổ luôn, trân châu vàng ngọc để làm gì cơ chứ.
Nhìn cái mũ phượng trên bàn, Lê Thiên Vu âm thầm nguyền rủa, một đống quần áo trang sức cùng một lô nghi thức, thật không hiểu sau đó tân lang tân nương lấy đâu ra sức để động phòng. Nhắc đến động phòng mới nhớ, thân thể nhỏ bé này của nàng mới 15 tuổi, làm sao mà động phòng.
Ngẫm mà thấy buồn cười, một kẻ trước kia luôn kêu gào bảo vệ nhân quyền, bình đẳng giới giờ lại đi lấy chồng khi còn có nhỏ, đúng là hoàn cảnh làm thay đổi con người.
Ục...Ục... Bụng nàng bắt đầu biểu tình rồi, từ sáng đến giờ còn chưa có ai cho nàng ăn gì cả, đói chết đi được. Nàng nhẹ nhàng đưa tay vén khăn hỉ lên đảo mắt nhìn quanh tân phòng, ngay lập tức nhìn trúng bàn hoa quả, bánh trái đầy ắp.
Hi hi mấy cái lễ nghi phong tục này áp dụng trên người nàng căn bản không có tác dụng. Nàng giật cái khăn hỉ trên đầu ra, lấy cái mũ phượng cùng hơn chục cái trâm trên đầu xuống, cởi luôn lớp áo ngoài ra, vứt lung tung trên giường. Không thèm để ý đến cái đống đó hướng cái bàn giữa nhà đi tới, đặt mông trên ghế thản nhiên bốc bánh ăn.
Không hiểu do nàng đói hay do đầu bếp hoàng cung tay nghề tốt mà nàng ăn rất ngon miệng. Thiên Vu ăn rất nhiều, ăn đến khi trên bàn chỉ còn lại mấy cái đĩa trống cùng đống vỏ hoa quả mới hài lòng xoa xoa cái bụng.
Người mà, ăn no lại muốn ngủ, nghĩ là làm, nàng lao đến chỗ cái giường, gạt hết tất cả quần áo trang sức xuống đất, nên giường đắp chăn chìm vào giấc ngủ.
Ở đại sảnh Đông cung, mọi người đang vui vẻ uống rượu, thái tử bị hết người này đến người kia chuốc rượu, có vẻ sắp say khướt. Thái giám bên cạnh hắn là Tiểu Thuận liên tục lo lắng, bây giờ đã là nửa đêm rồi, đám đại thần kia không biết một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng sao, không chịu cho thái tử về, thái tử phi phải làm sao. Haizzz, thật làm cho thái giám thân cận như hắn phải lo lắng.
Thượng Quan Vu mặc dù tửu lượng không nhỏ, nhưng bị cả đám người chuốc rượu, lại thêm cả ngày không có ăn gì, một bụng đầy là rượu nên đã hơi choếch choáng, mặt cũng đã hơi ửng hồng. Tuy nhiên vẻ mặt đóng băng ngàn năm của hắn cũng không vì thế mà tan chảy, khóe môi hắn mặc dù luôn nhếch lên nhưng so với thường ngày căn bản không khác là bao. Nhìn kiểu gì cũng không ra mặt hạnh phúc của người vừa cưới thê tử mặc cho trong lòng hắn đã sớm nở hoa.
Tiểu Thuận nhìn Thượng Quan Vu đã ngà ngà say, không biết phải làm sao, bèn nhỏ giọng nhắc nhở chủ tử:
- Bẩm thái tử, đã đến giờ động phòng, chắc thái tử phi đợi cũng đã lâu.
Thượng Quan Vu nghe xong, mặt không đổi sắc, gật đầu đáp:
- Được. Ngươi với Hoàng tướng quân ứng phó giúp ta.
Hắn nói xong cũng không đợi Tiểu Thuận trả lời, nhanh chóng thi triển khinh công rời khỏi đại sảnh mà thần không biết quỷ không hay.
Tân lang bình thường bước vào tân phòng, nhìn rượu giao bôi đã bị uống hết, hỉ phục vứt lung tung dưới đất, trên giường rèm đã buông, sẽ nghĩ gì? Chắc đa phần sẽ nghĩ mình đi nhầm tân phòng của người khác.
Nhưng đấy là tân lang bình thường, Thượng Quan Vu tuyệt không nằm trong đám tân lang bình thường đó. Khi bước vào tân phòng, hắn chính là không hề kinh ngạc, liền ngay lập tức hướng giường đi tới. Trên đường đi, hắn tiện thể chân đá vật cản, tay cởi hỉ phục. Vừa lúc đến bên giường, quần áo hắn cũng vừa cởi hết, chỉ còn lớp trung y mỏng manh. Hắn không hề ngần ngại, ngay lập tức vén rèm, chui vào trong chăn.
5 giây...
20 giây...
1 phút...
5 phút...
Không có bất kì động tĩnh gì, đơn giản là vì hai nhân vật chính của chúng ta đều đã đi hẹn hò vơi Chu Công rồi.
Mặc dù trời đã sang xuân nhưng ban đêm thời tiết còn rất lạnh, người nào đó đang ngủ đột nhiên thấy vật thể to lớn giống gối ôm bên cạnh hình như tỏa ra hơi ấm, thế là cứ tiến lại gần, rúc đầu vào đó mà ngủ. Người bên cạnh cũng rất tự giác vươn tay ra ôm kẻ kia vào lòng. Hai người cứ như vậy ôm nhau mà ngủ, tạo ra một cảnh tượng hết sức hài hòa, ấm áp.
Vì lâu dài, nàng nhịn, nàng nhịn. Lê Đức bỏ 1000 lạng vào hũ gạo rồi viết một phong thư nói mình là người ngày xưa được Lê lão gia cứu nên quay lại trả ơn. Cha mẹ nàng sau khi nghiên cứu kĩ càng cộng với tài ăn nói siêu phàm của Tiểu Đức quyết định mang tiền ra dùng.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, nàng lại chạy đến Di Hồng Viện kiếm tiền. Mỗi lần đến nàng lại mang một mỹ nhân mới đến. Họ chính là nhưng người đẹp nổi danh trên thế giới, may mắn đây là thế giới cổ đại chứ mấy người đó mà biết hình ảnh mình bị mang đi đấu giá thì chắc sẽ kiện chết nàng.
Nàng phải công nhận, Triệu San San chính là thiên tài kinh doanh. Nàng ta tung đủ mọi tin đồn về thân thế của nàng, làm người ta xưng tụng nàng không khác gì tiên nữ, các nhà giàu thì tìm mọi cách để có tranh của nàng.
Sau đó, nàng ta tổ chức bán vé vào cửa với giá cao ngất, tiền kiếm được ngày càng nhiều.
Lê Đức lúc nào cũng cằn nhằn một khuê nữ như nàng lại chạy đến kĩ viện kiếm tiền, nếu để người khác biết được, mắt mũi Lê gia biết để đâu. Nói thì nói vậy thôi, chứ hắn chính là kẻ không biết giữ tiền như Thiên Vu quản lý tiền bạc.
Để nàng không phải đến kĩ viện nữa, hắn kêu nàng dùng tiền mở cửa tiệm. Tất nhiên những kẻ có đầu óc đều biết rằng, thời kì thái bình này kẻ có tiền rất nhiều, tiền muốn kiếm cũng phải kiếm ở kẻ có tiền.
Vì vậy họ nhất trí mở một cửa tiệm chuyên kinh doanh đồ cao cấp, gọi là Lê Ngọc các. Sau khi cửa tiệm mở ra, tranh của Anh Đào cũng được bày bán ở đây thay vì kĩ viện. Lê NGọc các làm ăn ngày càng phát đạt, có lẽ đến mùa hạ tới là có thể khai chương chi nhánh nha.
Đông cung.
Thư phòng.
Thượng Quan Vu đang tìm kiếm một văn kiện quan trọng, èm, nói chính xác là đi lấy vì hắn ngoài dung nhan người khác ra thì chẳng bao giờ quên cái gì. Đột nhiên hắn chạm vào bức tranh vẽ một cô gái dựng ở góc tường ( k thể hiểu nổi, 1 vạn lạng mang góc tường dựng, huynh cũng dư tiền quá đi) nhớ đến một đoạn đối thoại.
THư phòng hai tháng trước.
Hoàng Giao Chính đẩy cửa bước vào, cúi đầu hành lễ:
- Tham kiến thái tử.
Thượng Quan Vu vẫn đang xem tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên:
- Huynh có việc gì?
- Ta đã tìm được thông tin về cô gái thêu hoa.
Nghe đến nàng, hăn liền đặt tấu chương xuống, ngẩng mặt lên, sắc mặt không thay đổi nhưng ánh mắt lại có chút chờ mong, hứng thú:
- Nói.
- Nàng tên Lê THiên Vu là con gái duy nhất của đại tướng quân Lê Thiên Phong. Từ nhỏ nàng đã rất ít ra ngoài nhưng mọi người đều nói nàng xấu xí lại ngốc nghếch.
- "Xấu xí, ngốc nghếch" khóe môi hắn nhếch lên " được, chúng ta đi xem cô con gái ngốc nghếch xấu xí cỏa Lê tướng quân" nói rồi quay về bàn, ánh mắt quái dị:
- Huynh lui trước đi. Giờ Dậu đợi ta ở cổng thành.
Hoàng Giao Chính sau khi ra đến cửa thì ngây ngốc mất nửa ngày, hắn là không có mơ nha, người huynh đệ này của hắn lần đầu tiên có hứng thú với nữ nhân lại đi để ý một xấu cô nương, khẳng định mắt hắn có vấn đề.
Giờ dậu, bọn họ có mặt trước cửa Lê gia. Nhìn tiểu viện nhỏ bé trước, mi Thượng Quan Vu không khỏi nhìu lại:
- "Nàng sống ở đây?" Một đại tướng quân uy phong một thời lại sống ở một nơi nhỏ bé như thế này.
- Vâng. Cha nàng sau khi cáo quan lại bất đồng ý kiến với đại lão gia nên đưa gia đình dọn đến đây.
- "Chúng ta vào trong." Hắn ra lệnh.
Vào trong ở đây tất nhiên là nhảy tường vào rồi, tâm Hoàng Giao Chính âm thầm rơi lệ, Thái tử không cần thể diện nhưng hắn cần nha. Đường đường là Ngự tiền thị vệ, quan tam phẩm lại ở đây làm việc trèo tường vào nhà nữ nhi, nếu truyền ra ngoài, sao dám nhìn mặt ai, quá mất mặt nha.
May mắn, ông trời nghe được nỗi lòng của Hoàng Giao Chính, khi bọn hắn đang định nhảy vào thì thấy một bóng người từ trong viện nhảy ra. Lập tức Thượng Quan Vu ra lệnh:
- Đuổi theo.
Hai người đuổi theo người đó đi lòng vòng, kẻ này võ công rất là kém, không thể là đàn ông trong Lê gia, cũng không thể là phụ nữ vì nơi người nay đến là kĩ viện nha. Phụ nữ đến kĩ để làm gì, có lẽ là người tình của phu nhân hay tiểu thư Lê gia, không ngờ nha. ( suy nghĩ của a hOÀNG na, k bít IQ bằng bao nhiêu nữa).
Người này có vẻ rất quen thuộc nơi này, nay cả người gác cổng cũng quen thuộc. Không biết người đó nói gì với hắn mà được dẫn thẳng lên một gian phòng, cửa vừa mở ra hai kẻ theo dõi lợi dụng khinh công thượng thừa của mình lướt qua người ta vào trước, nhanh chóng an vị trên mái nhà.
Vạt áo choàng của người đó chỉ hơi bay lên, căn bản không phát hiện có gì lạ. Vào đến phòng, áo choàng được cởi ra, nhưng mảnh tuyết nhẹ rơi xuống, lộ ra gương mặt làm cho Hoàng Giao Chính suýt nữa rớt tròng mắt xuống sàn nhà. Nàng vô cùng mỹ lệ, trên người mang theo một loại khí chất như tiên tử làm cho nam nhân nhìn thấy không hề nổi lên dục vọng mà là ngưỡng mộ, thờ phụng.
Con mẹ nó, hắn là nam nhân thực thụ đấy, nếu để mấy anh em trong đội biết hắn có cảm giác này với nữ nhân chắc chắn sẽ cười vào mặt hắn cho xem, không khéo còn bị nam nhân trong quốc phỉ nhổ đến chết.
Không như Hoàng Giao Chính, mặt Thượng Quan Vu không hề đổi sắc, ánh mắt chỉ sáng lên một chút.
Cô nương đó ngồi trước gương, bắt đầu trang điểm, xinh đẹp vậy mà còn trang điiểm, nữ nhân vẫn là nữ nhân, Hoàng Giao Chính ngán ngẩm. Một lát sau, mắt hắn mở to, cô nương thoát tục biến mất, thay vào đó là một nữ tử hồng trần không lẫn vào đâu được, kĩ thuật dịch dung không tệ nha.
- Anh Đào, ta mang đồ đến cho ngươi, đúng như ngươi yêu cầu.
- "Đa tạ." Anh Đào cầm lấy quần áo, quay đi.
- Ta muốn thay quần áo.
- Được rồi, ta đi. ngươi thật lạnh nhạt nha.
Thấy nàng muốn thay quần áo, Thượng Quan Vu liền dùng ánh mắt "nhắc nhở" kẻ bên cạnh không được nhìn, còn hắn tất nhiên mở to mắt xem cảnh xuân.
Nàng thay xong quần áo, mở cửa đi ra ngoài, hắn cũng đàng hoàng ngồi vào một bàn bên trong Di HỒng Viện. Tiếp đó là một màn bán tranh mua tranh,
Hắn thừa nhận, hắn là kẻ tính toán và ích kỉ và hắn cần phải như vậy để có thể bảo vệ đất nước này. Truyền thuyết từ mấy nghìn năm của Thiên Thần quốc luôn đúng, hắn không thực sự tin vào truyền thuyết nhưng hắn cần nàng để lấy được sự ủng hộ, quyền lực.
Nàng là người đầu tiên làm hắn hứng thú, vì lý do gì, hắn cũng phải giữ nàng bên mình.
Tiểu viện Lê gia phía tây kinh thành.
Lê gia đã biết được danh sách tú nữ, không có tên nàng nhưng cha mẹ nàng vẫn lo lắng sợ nàng bị lộ. Lê Thiên Vu thì thấy việc này chẳng có gì, cứ như trước giả ngu là được rồi, mặc kệ mọi người nói qua nói lại, nàng lên giường kéo chăn đi ngủ.
Nàng đang ngủ rất ngon, còn mơ được trở về, được đứng trước máy quay, đang rất vui vẻ thì bị kẻ đáng chết nào đó đánh thức. Hắn không biết giấc ngủ rất quan trọng với phụ nữ sao, giữ dáng, giữ da đều nhờ vào nó hết đấy, hơn nữa Thiên Vu ghét nhất là bị gọi dậy lúc ngủ. Đang định mở miệng mắng người thì đã bị Lê Đức lôi nàng dậy vừa mắng:
- Giờ này tỉ còn ngủ, có chuyện lớn rồi, mau dậy hóa trang.
- Có việc đáng chết gì mà làm phiền giấc ngủ của ta.
- Thánh chỉ.
NGhe thấy thánh chỉ, nàng lập tức tỉnh ngủ nhanh chóng hóa trang rồi chạy đến sảnh. Khi nàng đến nơi, mọi người đã tụ tập đầy đủ, không biết nói gì mà thái giám che miệng cười. Vừa nhìn thấy nàng, lão ta liền ngừng cười nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, trịnh trọng:
- Nếu đã đến đông đủ, phiền mọi người quỳ xuống nghe thánh chỉ.
MỌi người cùng quỳ xuống, Thiên Vu không thèm để ý đến thánh chỉ, chỉ nghe loáng thoáng cái gì "Lê Thiên Vu" với "thái Tử phi".
Nhất thời ngây ngốc, cư nhiên làm thái tử phi lão hoàng đế này thần kinh không bình thường à, cọn vợ cho con không chọn người đẹp lại chọn kẻ kém nhất, nhất định không bình thường. (lão hoàng: k phải ý của ta mà, mèo:ta hiểu mà,haha).
Nàng không muốn vào cung, trở thành nhân vật chính trong mấy tiểu thuyết máu chó nha, không muốn cùng một đám nữ nhân ngực to não bé tranh gianh, rất mệt. Vai diễn này rất tốn sức, nàng ngàn lần không muốn, vạn lần không muốn, thánh chỉ chết tiệt, lão hoàng đế chết tiệt.( lão hoàng đang đọc tấu chương liên tục hắt hơi).
Khi Lê lão gia nhận lấ thánh chỉ, tên thái giám không sợ chết lại còn nói thêm:
- Lê tiểu thư rất may mắn nha, được đích thân thái tử chỉ hôn. Ngài ấy cũng thật kì lạ, lại chọn Lê tiểu thư....
Chọn cái con mẹ nhà hắn, nàng muốn bóp chết hắn, đồ thái tử ngu đần lại đi chọn lão bà vừa xấu vừa ngốc (mèo:tự chửi mk hả?*vẻ mặt ngây thơ*). Thương Quan Vu đang luyện kiếm cũng không thoát được giống cha hắn liên tục hắt hơi.
Vài ngày sau lễ vật được đưa đến, lụa là, gấm vóc, vàng bạc châu báu, không trân phẩm nào trên đời không có mặt tại đây. Thiên Vu nhìn đống lễ vật âm thầm khing bỉ, cha con lão hoàng đế kia không phải làm quá rồi sao, cưới một cô nương xấu xí có cần khoa trương vậy không.
Viên thái giám áp tải lễ vật còn đặc biệt đưa nàng một phong thư, nói là do thái tử viết. Nàng không quan tâm mở ra xem, xem xong liền choáng váng, nói không ra lời:
- Hắn... hắn... làm sao... biết.
Nàng phải đi tìm Lê Đức, chỉ có tiểu tử đó mới có thể giúp nàng nghĩ cách, nàng lập tức hướng phòng hắn đi tới.
Thư viết:
" Nương tử, từ giờ nàng ngàn vạn lần không nên trang điểm.
Thượng Quan Vu."
Lê Đức 7 tuổi, ngón tay trắng trắng mập mập đang thoăn thoắt tính toán sổ sách. Lê Ngọc các lại mở thêm chi nhánh, Tỉ tỉ nhà hắn thì lười biếng, cứ quăng tiền cho hắn rồi không lo nữa làm hắn bận muốn chết.
Đang mệt mỏi ai oán thì Lê THiên Vu đạp cửa xông vào, Lê Đức rất không hài lòng với hành động không thực nữ này của tỉ tỉ, đang định mở miệng mắng thì thấy nàng vẻ mặt hoang mang:
- Tiểu Đức, có chuyện lớn rồi.
Âm thầm nuốt cơn tức vào bụng, đẩ đống sổ sách cùng bàn tính sang bên, rót giúp nàng ly trà, dịu dàng:
- Tỉ bình tĩnh, uống ly trà rồi kể cho đệ nghe có chuyện gì. Đệ sẽ giúp tỉ giải quyết.
Thiên Vu làm gì còn tâm trạng uống trà, trực tiếp đưa bức thư cho hắn:
- Đệ xem đi.
Lê Đức cầm bức thư xem, mặt có chút đổi sắc:
- Thái tử biết gương mặt thật của tỉ?
- Đúng vậy.
- Làm sao hắn biết?
- Ta không biết, mỗi lần ra ngoài ta đều hóa trang rất kĩ, không lẽ hắn cho người đột nhập điều tra ta.
- "Tỉ chẳng qua chỉ là con gái một tướng quân từ quan, mắc mớ gì phải điều tra tỉ... Đúng rồi..." Hắn đột nhiên hét lên. "Lần đó, người tỉ đâm vào chính là hắn, hắn thù cũng rất dai nha."
Ngay từ đầu hắn đã thấy rất lạ, thái tử không thể nào lại chọn một kẻ không sắc không tiền làm phi, quả nhiên vị thái tử này không hề đơn giản. Bất quá, thái tử cũng rất quan tâm tỉ tỉ hắn nha, với võ công của lão bá cùng lão cha hắn, kẻ có võ công bình thường dột nhập chắc chắn sẽ bị phát hiện, thái tử hắn là tự mình đột nhập nha.
- " Không hổ là con cháu Tướng gia." Lê Đức cảm thán.
Thiên Vu từ khi biết mình được gả cho hắn thì đã nhờ cậy rất nhiều nguồn điều tra về hắn. Hắn không chỉ là siêu cáp soái ca, còn là hàng cực phẩm hội đủ sắc, tiền, tài, hàng hiến như vậy tất nhiên các cô nương ái mộ cũng không ít. Vậy mà, hắn cho tới bây giờ chưa có lấy một sườn phi dù đã 21 tuổi làm người ta hoài nghi hắn là kẻ đoạn tụ.
Không ngờ thái tử lại là hắn, nàng đúng là chó ngáp phải ruồi mà, tự dưng được gả cho phu quân tốt như thế. Nhưng nàng là không muốn nha, ước mong của nàng là gả cho một người bình thường, sống một cuộc đời bình thường.
Nàng biết chốn hậu cung là nơi tranh giành sống chết, thị phi, cứ cho nàng là người chiến thắng trong cuộc chiến ấy thì ai dám trách không có đảo chính hay phản loạn. Lúc đấy ai dám chắc nàng chết được toàn thây, mạng nàng là mạng khổ nha.
- Tiểu Đức, đệ nhất định phải giúp tỉ.
Lê Đức đăm chiêu:
- Vu tỉ, chuyện đến nước này cũng không còn cách nào khác. Tỉ xem. hắn đã biết rõ mọi chuyện lại không nói ra, nếu tỉ cứ giả xấu đi gặp hoàng đế rồi, nếu một ngày hắn tâm trạng không tốt "sơ ý" nói ra thì không phải cả nhà bị chém sao.
- Vậy tỉ phải nghe lời hắn sao?
- Không còn cách nào khác, đến đâu hay đến đấy thôi. bất quá....
- " Xấu không thể giả nhưng ngốc thì phải tiếp tục làm." Hai tỉ đệ đồng thanh.
Tục lệ của Thiên Thần quốc, các cô nương sau khi được chỉ hôn cho hoàng thất đều phải vào cung học nghi thức. Riêng Lê Thiên Vu thì được miễn, tại sao ư? Vì đích thân thái tử đã nên tiếng với Vân phi và được Vân phi đồng ý nên nàng vui vẻ ung dung không phải học nghi thức.
Mặc dù vậy, trước hôn lễ mười ngày nàng phải chính thức nhập cung để thỉnh an và nghe trình tự lễ cưới, đây là quốc hôn nên không thể làm qua loa được. Khi xe ngựa của hoàng cung đến, nàng lưu luyến chia tay mọi người, bắt đầu cuộc sống đầy thị phi chốn hậu cung.
- "Nhớ trông coi cửa tiệm cho tốt, nếu để thất thoát một xu thì đừng trách ta." Vô cùng thân thiết căn dặn Lê Đức.
Lê Đức cũng rất phối hợp, oa oa khóc lớn:
- Đệ biết rồi, đệ sẽ nhớ tỉ, tỉ nhớ bảo trọng nha.
Lưu luyến lên xe ngựa, trước khi xe ngựa khởi hành, mẹ nàng đột nhiên vén rèm cửa, mỉn cười thâm thúy, nói vọng vào:
- Cảm ơn tiền của con.
Xe ngựa lăn bánh, Lê thiên Vu ngồi trong xe ngựa, nàng là tự cho mình thông minh rồi, tài nữ nổi danh một thời như bà sao lại không nhìn ra những gì nàng làm chứ.
Một chiếc xe ngựa sang trọng đi vào Thừa Càn cung, một cô nương toàn thân tím nhạt bước xuống. Nàng thực sự rất xinh đẹp, khôn mặt trái xoan, ngũ quan như điêu khắc lại được trang điểm tỉ mỉ làm nàng thêm bội phần xinh đẹp. Dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác gượng ép.
Sau khi chiếc xe ngựa rời đi, một chiếc xe khác lại dừng lại. Một cô nương xinh đẹp khác bước xuống, nàng ta toàn thân màu cam rực rỡ, trang điểm rất đậm, mặc dù cố tỏ ra thục nữ cũng không che được vẻ kiêu căng cùng độc ác trong mắt. Cô nương áo cam rất nhanh hướng cô nương áo tím đi tới.
Lúc này một cô nương một thân bạch y cũng bước xuống từ một chiếc xe khác. Nàng có vẻ đẹp như trăng rằm, dịu dàng mà rực rỡ, nếu tinh ý sẽ nhận ra nàng không hề thua kém hai đại mỹ nhân kia.
- " Xin chào hai vị tỉ tỉ." Nàng nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi, giọng nói thật du dương nha.
- Vị cô nương này là...
- À, muội là Hoàng Phi Tuyết.
- " THì ra là Phi Tuyết cô nương, nghe danh đã lâu". Cô nương áo tím lên tiếng, giọng nói không mặn không nhạt. " Ta là Lê Thiên Quỳnh."
Cô nương áo cam bên cạnh cũng lên tiếng, giọng nói kiêu ngạo:
- Ta là Vân Linh Ngọc.
Hoàng Phi Tuyết nhẹ nhàng hành lễ:
- Thì ra là hai vị tỉ tỉ, nghe danh đã lâu.
Khi ba người đang định tiến vào Thừa Càn cung thì một chiếc xe ngựa nữa lại tới, đây là xe ngựa của hoàng cung, vậy người sắp đến là Thái tử phi rồi. Danh tiếng của nàng rất vang dội nha, mấy người ở đây đều rất hưng phấn chờ đợi. Có người tò mò, có kẻ mong xem kịch hay.
Một thân lam nhạt phiêu diêu từ trong xe ngựa bước ra. Lê Thiên Vu nheo mắt nhìn mặt trời một cái rồi nhoẻn miệng cười. Trời hôm nay rất đẹp, tướng công tương lai của nàng đặc biệt dặn nàng không nên trang điểm nên nàng rất nghe lời không hề trang điểm nha.
Hình ảnh Thiên Vu tóc bay bay dưới ánh nắng mặt trời làm nhưng kẻ có mặt đứng hình. Không phải chỉ vì nàng xinh đẹp mà là khí chất của nàng làm người ta có cảm giác không thể với tới được, xinh đẹp mà cao quý thoát tục.
Trời xinh bản tính ngôi sao khiến nàng ý thức được vẻ đẹp của mình cũng biết nhưng kẻ ghen tị với nhan sắc này không hề ít, âm thầm đánh giá những kẻ có mặt.
Người mặc áo cam kia là Vân Linh Ngọc, quả nhiên rất kiêu ngạo cũng rất ngu ngốc, trong hậu cung khắc nhiệt này, thái độ tỏ quá rõ rất dễ bị người ta lợi dụng.
Cô nương toàn thân bạch y hiền lành kia là Hoàng Phi Tuyết, nàng quá hiền lành, hi vọng sẽ tìm được người có thể che chở nàng.
Vị còn lại chính là biểu tỉ Lê Thiên Quỳnh của Thiên Vu, dịu dàng nhu nhược ư, kẻ thâm sâu khó đoán nhất trong ba người có lẽ chính là vị biểu tỉ này.
Xem ra Vân phi cũng rât quan tâm nàng nha, mời nhiều người tài mạo song toàn như vậy đến chơi với một ngốc cô nương như nàng. Nàng phải tốn không ít bạc cho Triệu San San mới điều tra được về Vân phi cùng ba gia tộc, lần này phải chơi thật vui cho đỡ tiếc tiền.
Bọn họ có vẻ rất "quan tâm" nàng nha, đến chào hỏi vài câu vậy.
- Oa, các tỉ thật là xinh đẹp nha, Chào các tỉ.
Vẻ mặt hết sức ngưỡng mộ, làm bộ quên hành lễ cùng đôi mắt sáng rỡ đã thành công trưng ra ba cái vẻ mặt thú vị của ba vị cô nương kia. Hứ, lão nương không ngu, các vị làm ơn giấu cái ánh mắt khinh thường của mình kĩ một chút đừng để một ngày ta buồn chán lấy việc này ra làm cái cớ chơi các vị.
Vẫn là Hoàng cô nương dễ thương, không trưng ra ánh mắt khinh bỉ, chỉ là hơi ngạc nhiên rồi chạy đến chào Thiên Vu:
-Chào muội, ta là HOàng Phi Tuyết.
Nàng rất thích cô nương này nha, sau này sẽ chiếu cố nàng ấy một chút.
- Ta là Lê Thiên Vu, tỉ thật xinh đẹp.
Dù không muốn hạ thấp mình nói chuyện với kẻ ngốc nhưng lễ tiết thì vẫn phải giữ, đành miễn cưỡng đến chào Thiên Vu:
-" Chào ta là Vân Linh Ngọc". Kiêu ngạo không thèm liếc mắt.
Kẻ còn lại thì trưng ra nụ cười giả tạo:
- Ta là Lê Thiên Quỳnh, biểu muội, lần đầu gặp mặt.
- Oa Biểu tỉ, tỉ đúng là người xinh đẹp nhất nha, hơn cả hai vị tỉ tỉ kia.
Nàng thề nàng tuyệt đối không cố ý khơi gợi sự ganh tị của nữ nhân nàng chỉ khen người thôi mà. Oa, ánh mắt Vân Linh Ngọc nhìn biểu tỉ nàng rất đáng sợ nha.
Lão công của nàng rất biết điều nha, còn đặc biệt nhờ Lão hoàng đế miễn quỳ cho nàng. Việc tốt như vậy nàng đương nhiên không từ chối, cứ vậy mà đứng thẳng ra nhìn mấy người kia hành lễ.
Cái bà Vân phi ngồi cạnh Lão hoàng đế còn nói nàng xinh đẹp, đây là sự thật dành dành ai cũng thấy còn cần bà ta nói nữa sao.
Đang ăn bánh uống trà vui vẻ thì bà già đó đệ nghị gảy đàn góp vui, ba vị tiểu thư kia đương nhiên đồng ý, THiên Vu không thèm quan tâm, vẫn thản nhiên ăn bánh của minh.
Vân phi cho người mang ra bốn cây đàn, đặt ở trước mặt ba vị tiểu thư kia và bà ta. Không có cho nàng, xem ra sắp có chuyện vui xem rồi, nàng còn được diễn chính nữa.
- Đây là loại đàn tốt nhất, thân được làm từ gỗ tuyết ngàn năm trên dỉnh Thái Sơn, dây đàn rất mảnh được làm từ lông đuôi ngựa bạch ở cao nguyên TRường Lạc âm thanh rất dễ nghe. Thân đàn lại được khảm vô số đá quý, trong thiên hạ nghe nói mơi chế được hai cái.
Vân phi khoe cây đàn khó khăn lắm mới tìm được, vẻ mặt không giấu được đắc ý. Lẽ dĩ nhiên bà ta sẽ chơi trước một khúc. Khi bà ta gảy đàn tiếng nhạc du dương trầm bổng cất lên thực sự rất.... rất.... buồn ngủ.
Thiên Vu không hiểu, khi cây đàn được Lê Đức mang về, nàng đàn nó cảm thấy âm thanh rất dễ nghe thế mà khi vào tay bà ta lại đàn ra cái dạng buồn ngủ như vậy. May mắn trước khi nàng ngủ gật bản nhạc đã dừng lại.
Mọi người đồng lọat vỗ tay khen hay, dúng là lũ nịnh nọt, bất quá nàng cũng nịnh bợ theo,nhiệt liệt vỗ tay, dù sao cũng không mất nhiều công sức.
Hôm nay thật sự là nhắm vào nàng nha, Vân phi sau khi đàn xong thì cho ba vị đại mỹ nữ kia ra chút chiêu. Ai cũng cố gắng bộc lộ hết tài năng của mình, mặc dù kĩ thuật của các nàng rất cao nhưng không hiểu sao lại làm nàng buồn ngủ hết sức.
Đúng lúc nàng sắp ngủ gục thì cứu tinh xuất hiện, là Hoàng cô nương, khúc nhạc nàng đàn rất chi là vui tai, mặc dù kĩ thuật của nàng thực sự không tốt lắm.
Các cô nương đã biểu diễn xong, giờ đến lượt nàng lên sàn rồi. Quả nhiên Vân phi hướng nàng, dịu dàng lên tiếng:
- Thái tử phi biết chơi đàn chứ?
- "Không". Thiên Vu nhai đầy miệng bánh, rất không thục nữ lắc đầu, lại không để Vân phi kịp lên tiếng nhanh chóng nuốt đám bánh xuống nói tiếp:
- Đàn có phải đồ chơi đâu, làm sao mà chơi, ừm, nhưng trước kia, mẹ thiếp có dạy thiếp gảy nha.
Hứ, nhìn vẻ mặt khinh thường của bà ta kìa, định làm nàng mất mặt hả, còn lâu nhé, một ngôi sao để giữ đẳng cấp thì phải luôn giữ hình tượng hoàn hảo, đây cũng là việc nàng giỏi nhất.
- "Vậy mời hái tử phi gảy một khúc". liếc nàng bằng nửa con mắt.
Biểu tỉ nàng một bên rất thân thiết định đưa đàn của mình cho Thiên Vu thì nàng đã lên tiếng:
- Nhạc mà thiếp gảy không phải ai cũng hiểu.
- THì thái tử phi cứ gảy đi.
Thấy Vân phi tiếp tục trưng ra cái nụ cười giả tạo, nàng cũng lập tức trưng ra cái nụ cười ngốc nghếch:
- Nếu mọi người không hiểu thì đừng trách thần thiếp. Vân phi, thiếp thấy đàn của người rất tốt, cho thần thiếp mượn được không?
Đàn quý của Vân phi, loại ngu ngốc như nàng ta mà cũng đòi dùng, mọi người âm thâm khinh thường nàng, không ngờ, Vân phi lại cho nàng mượn.
Nhận được đàn, Lê Thiên VU liền chơi một đoạn bản Xô-nát Áng trăng của Bét-tô-ven, nàng rất thích cảm giác này, đem âm nhạc phương Tây kết hợp cùng nhạc cụ của phương Đông, âm thanh tạo ra rất dễ nghe lại huyền ảo.
Cái đám người suốt ngày chỉ học nhạc trong nhạc phổ, chưa từng sáng tác làm sao biết nàng đang đàn cái gì. Nhìn vẻ mặt của bọn họ, nàng rất ngây thơ thốt lên một câu nho nhỏ vừa đủ nghe:
- Đã nói không phải ai cũng hiểu.
- " Ta thật không ngờ, thái tử phi so với lời đồn thật là một trời một vực". Lão hoàng đế là người đâu tiên bình thường lại, hai tay vỗ vào nhau, cười đến vô sỉ.
- Khác thế nào?
- Nghe nói thái tử phi vừa xí lại vụng về ngốc nghếch.
- Ra thế. Bệ hạ, thần thiếp nói cho người biết chuyện này.
Lão hoàng đế hưng phấn:
- Chuyện gì?
Lê Thiên Vu lại trưng ra vẻ mặt ngu ngốc:
- Nương ta dạy rằng, lơi đồn bên ngoài là do người ta ganh tị mà thêu dệt ra. Đã là người thông minh, tuyệt đối không thể tin.
Ha... ha... ha....
Lão hoàng đế nghe xong liền bất chấp hình tượng mà cười lớn:
- Đúng, đúng, không nên tin. Ta đúng là ngốc mà.
Ngay khi hắn vừa nói xong, không hiểu sao đám người liền quỳ xuống. run sợ nói:
- Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng khai ân.
Lễ nghi thật là lắm chuyện, tuy biết mình vừa gây ra họa nhưng Lê Thiên Vu làm bộ mặt không hiểu, ngây thơ hỏi:
- Bệ hạ, có chuyện gì? Sao họ đều quỳ hết vậy.
Lão hoàng đế hôm nay đột nhiên cũng muốn ngốc theo nàng, quay ra hỏi Vân phi:
- Có chuyện gì vậy Vân phi?
Vân phi vẫn đang quỳ trên mặt đất, bỗng hướng Thiên Vu, quát lớn:
- Thái tử phi còn không quỳ xuống.
- "Tại sao? Không phải là thiếp không phải quỳ sao". Tiếp tục giả ngu.
Vân phi đang tức giận, lại nóng lòng muốn cho Thiên Vu một cái tội bất kính, liền không kiêng nể nói thẳng:
- Nàng còn nói, lúc nãy nàng dám mắng hoàng thượng ngốc.
Mắt nàng lập tức sáng lên, tròn vo nhìn về phía hoàng đế hỏi:
- THần thiếp có mắng bệ hạ sao?
- Không có.
- Đúng là không có nha, Vân phi là tự người nói.
Hứ, định đổ tội cho nàng hả, bà ta còn non lắm, lão hoàng đế cũng đã khẳng định là nàng không có nói. Vậy không phải bọn họ tự nói thì là Vân phi bị thân kinh phân liệt tự nghĩ ra, để xem ai muốn trị tội.
Cũng may lão hoàng đế cười hì hì giảng hòa, bỏ qua mọi chuyện. Nhìn đám người đang lục đục đứng dậy, Thiên Vu không khỏi âm thầm thở dài, là lão hoàng đế tự mắng mình ngốc, bọn họ tội gì phải thế dám người ngu ngốc
--- --------- hoàng cung - ta muốn náo loạn hơn nữa --- ------ ---
Vừa về đến phòng, nàng lập tức đuổi hết đám cung nữ đi, lười biếng nằm dài trên giường. Hôm nay thực sự rất mệt nha, lúc nàng còn làm ngôi sao cũng không mệt như thế này, lúc đó nàng làm gì cũng có người sắp xếp giúp không phải tự biên tự diễn như bây giờ.
Nghĩ đến tình huống trong Thừa Càn cung, tâm trạng đột nhiên rất vui vẻ, coi như sau này trong cung cũng có kẻ giúp cuộc sống của nàng đỡ buồn chán.
Đừng nghĩ chốn hậu cung nay yên ả như vẻ bề ngoài, cuộc sống ở đây chính là dẫm đạp lên nhau mà sống. Thời điểm chuyển giao quyền lực cũng sắp đến rồi, nàng có lẽ nên cận lực tránh bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, nêu không cái mạng nhỏ này cũng khó giữ.
Hoàng cung được trang hoàng xa hoa lộng lẫy. khắp nơi treo lụa đỏ dán hỉ đỏ, thật là xinh đẹp. Hôm nay là quốc hôn, lâu lắm rồi trong nước mới có ngày vui như vậy, lão hoàng đế liền hạ chỉ cho cả nước nghỉ lễ một ngày, lại được giảm thuế trong mọt tháng, nhân dân khắp nơi vui mừng.
Khắc với đám người đang vui mừng hớn hở ngoài kia, Tân nương đang vô cùng bực mình, nữ nhân trong mấy cái hôn lễ cổ đại này thật là khổ nha. Mặt trát cả kí phấn, tô tô vẽ vẽ mất nửa ngày mới xong, bộ hỉ phục thuê phượng hoàng rực rỡ cũng cả chục lớp, nặng không biết bao nhiêu kí. Khổ nhất vẫn là cái mũ phượng trên đầu, mẹ nó, muốn làm nàng gãy cổ luôn, trân châu vàng ngọc để làm gì cơ chứ.
Nhìn cái mũ phượng trên bàn, Lê Thiên Vu âm thầm nguyền rủa, một đống quần áo trang sức cùng một lô nghi thức, thật không hiểu sau đó tân lang tân nương lấy đâu ra sức để động phòng. Nhắc đến động phòng mới nhớ, thân thể nhỏ bé này của nàng mới 15 tuổi, làm sao mà động phòng.
Ngẫm mà thấy buồn cười, một kẻ trước kia luôn kêu gào bảo vệ nhân quyền, bình đẳng giới giờ lại đi lấy chồng khi còn có nhỏ, đúng là hoàn cảnh làm thay đổi con người.
Ục...Ục... Bụng nàng bắt đầu biểu tình rồi, từ sáng đến giờ còn chưa có ai cho nàng ăn gì cả, đói chết đi được. Nàng nhẹ nhàng đưa tay vén khăn hỉ lên đảo mắt nhìn quanh tân phòng, ngay lập tức nhìn trúng bàn hoa quả, bánh trái đầy ắp.
Hi hi mấy cái lễ nghi phong tục này áp dụng trên người nàng căn bản không có tác dụng. Nàng giật cái khăn hỉ trên đầu ra, lấy cái mũ phượng cùng hơn chục cái trâm trên đầu xuống, cởi luôn lớp áo ngoài ra, vứt lung tung trên giường. Không thèm để ý đến cái đống đó hướng cái bàn giữa nhà đi tới, đặt mông trên ghế thản nhiên bốc bánh ăn.
Không hiểu do nàng đói hay do đầu bếp hoàng cung tay nghề tốt mà nàng ăn rất ngon miệng. Thiên Vu ăn rất nhiều, ăn đến khi trên bàn chỉ còn lại mấy cái đĩa trống cùng đống vỏ hoa quả mới hài lòng xoa xoa cái bụng.
Người mà, ăn no lại muốn ngủ, nghĩ là làm, nàng lao đến chỗ cái giường, gạt hết tất cả quần áo trang sức xuống đất, nên giường đắp chăn chìm vào giấc ngủ.
Ở đại sảnh Đông cung, mọi người đang vui vẻ uống rượu, thái tử bị hết người này đến người kia chuốc rượu, có vẻ sắp say khướt. Thái giám bên cạnh hắn là Tiểu Thuận liên tục lo lắng, bây giờ đã là nửa đêm rồi, đám đại thần kia không biết một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng sao, không chịu cho thái tử về, thái tử phi phải làm sao. Haizzz, thật làm cho thái giám thân cận như hắn phải lo lắng.
Thượng Quan Vu mặc dù tửu lượng không nhỏ, nhưng bị cả đám người chuốc rượu, lại thêm cả ngày không có ăn gì, một bụng đầy là rượu nên đã hơi choếch choáng, mặt cũng đã hơi ửng hồng. Tuy nhiên vẻ mặt đóng băng ngàn năm của hắn cũng không vì thế mà tan chảy, khóe môi hắn mặc dù luôn nhếch lên nhưng so với thường ngày căn bản không khác là bao. Nhìn kiểu gì cũng không ra mặt hạnh phúc của người vừa cưới thê tử mặc cho trong lòng hắn đã sớm nở hoa.
Tiểu Thuận nhìn Thượng Quan Vu đã ngà ngà say, không biết phải làm sao, bèn nhỏ giọng nhắc nhở chủ tử:
- Bẩm thái tử, đã đến giờ động phòng, chắc thái tử phi đợi cũng đã lâu.
Thượng Quan Vu nghe xong, mặt không đổi sắc, gật đầu đáp:
- Được. Ngươi với Hoàng tướng quân ứng phó giúp ta.
Hắn nói xong cũng không đợi Tiểu Thuận trả lời, nhanh chóng thi triển khinh công rời khỏi đại sảnh mà thần không biết quỷ không hay.
Tân lang bình thường bước vào tân phòng, nhìn rượu giao bôi đã bị uống hết, hỉ phục vứt lung tung dưới đất, trên giường rèm đã buông, sẽ nghĩ gì? Chắc đa phần sẽ nghĩ mình đi nhầm tân phòng của người khác.
Nhưng đấy là tân lang bình thường, Thượng Quan Vu tuyệt không nằm trong đám tân lang bình thường đó. Khi bước vào tân phòng, hắn chính là không hề kinh ngạc, liền ngay lập tức hướng giường đi tới. Trên đường đi, hắn tiện thể chân đá vật cản, tay cởi hỉ phục. Vừa lúc đến bên giường, quần áo hắn cũng vừa cởi hết, chỉ còn lớp trung y mỏng manh. Hắn không hề ngần ngại, ngay lập tức vén rèm, chui vào trong chăn.
5 giây...
20 giây...
1 phút...
5 phút...
Không có bất kì động tĩnh gì, đơn giản là vì hai nhân vật chính của chúng ta đều đã đi hẹn hò vơi Chu Công rồi.
Mặc dù trời đã sang xuân nhưng ban đêm thời tiết còn rất lạnh, người nào đó đang ngủ đột nhiên thấy vật thể to lớn giống gối ôm bên cạnh hình như tỏa ra hơi ấm, thế là cứ tiến lại gần, rúc đầu vào đó mà ngủ. Người bên cạnh cũng rất tự giác vươn tay ra ôm kẻ kia vào lòng. Hai người cứ như vậy ôm nhau mà ngủ, tạo ra một cảnh tượng hết sức hài hòa, ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook