Thất Sát Nữ Đế
-
Chương 67: Kêu gọi tâm
Tiêu Tử Mặc mới mở miệng, âm thanh quen thuộc lập tức làm trong lòng Hách Liên Diệu căng thẳng. Là hắn! Chiêm tinh sư hàng đầu Phạm Thiên, quốc sư của hắn, Tiêu Tử Mặc! Như vậy, trước đó, rốt cục xảy ra chuyện gì? Phong Vô Ý chỉ dừng lại một chút, ánh sáng của ma kính Yên Nguyệt lớn hơn, một lần nữa mang linh hồn đã hấp thụ tăng lên, màu đỏ như máu trong mắt nàng lại hiện lên lần nữa.
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?" Vân Triệt nhảy lên nhảy xuống không ngừng.
"Mau tránh sang một bên đi." Tiêu Tử Mặc đẩy hắn ra, lảo đảo đi về phía giữa chiến trường.
Lực lượng đã tiêu hao hết, vì vừa mới tỉnh lại nên bước đi của hắn còn có chút không chắc chắn, nhưng mấy vạn binh lính, không người nào có gan chĩa kiếm về phía hắn. Nam nhân này, ngay cả khi chật vật như vậy, nhưng cũng không mất đi chất lạnh lùng trong trẻo như mặt trăng, đó là một loại. . . . . . cao quý làm cho người ta chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi!
"Quốc, quốc sư đại nhân?" Một tướng lĩnh của Phạm Thiên cẩn thận kêu một tiếng. Tiêu Tử Mặc bất giác bừng tỉnh, mặc dù trước mặt có nghìn vạn người, mà trong mắt hắn, trước sau cũng chỉ có một người.
"Tiêu Tử Mặc!" Hách Liên Diệu hét lớn một tiếng. Hoàng đế đã tự mình xác nhận thân phận của người trước mắt, binh lính Phạm Thiên lập tức ồ lên một trận. Quốc sư Tiêu Tử Mặc, ở trong mắt người Phạm Thiên, chính là người phát ngôn của các vị thần.
Trại Lam cũng hết sức ngạc nhiên, nam nhân này, chính là quốc sư đã mất tích lâu nay của Phạm Thiên, Tiêu Tử Mặc? Cái tên này ở thảo nguyên cũng không xa lạ gì, đó là Tiêu Tử Mặc nhiều lần cản trở Hách Liên Diệu chinh phạt phương Bắc, mãi đến khi hắn mất tích, Hách Liên diệu mới mất đi người ngăn cản. Nhưng mà, nam nhi thảo nguyên tôn kính hắn, không phải là vì danh nghĩa quốc sư kia, cũng không phải hắn cản trở Hách Liên Diệu chinh phạt phía Bắc, mà là. . . . . . Thánh Địa Tuyền Ki Thạch phủ!
"Tránh ra!" Tiêu Tử Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ, dùng tay đẩy ngựa của Hách Liên Diệu ngăn ở trước mặt hắn. Màu xanh ở đầu ngón tay vô ý lóe lên, ngựa dường như cũng cảm nhận được uy áp của Thần Long, hí dài một tiếng, bất chấp bị chủ nhân quát lớn, quất, nơm nớp lo sợ lui về phía sau, dường như muốn quỳ lạy. Phong Vô Ý đang giết chóc dường như cũng cảm nhận được cái gì đó, chậm rãi ngừng tay, xoay người lại.
"Quốc sư đại nhân, cẩn thận!" Hai quan quân cuống quít bảo vệ ở trước mặt Tiêu Tử Mặc, lo lắng nhìn Phong Vô Ý. Bọn họ cũng không biết nguyên do trong đó, chỉ biết là, người đứng phía sau là quốc sư Phạm Thiên, tuyệt đối không thể bị tổn thương ở nơi này!
"Tránh ra!" Tiêu Tử Mặc không cảm kích chút nào, đẩy ra bọn họ, dưới chân bị vướng, nhưng vẫn kiên định đi về phía về trước. Bị tay hắn đụng phải, hai tướng lĩnh lập tức cảm thấy toàn thân tê rần, trong nháy mắt toàn thân mất đi sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.
"Vô Ý." Tiêu Tử Mặc đi thẳng đến trước mặt Phong Vô Ý chỉ cách không đến ba bước mới dừng lại. Trận đánh nhau lộn xộn trên chiến trường dần trở lại bình thường, chỉ có binh lính Phạm Thiên và tộc binh thảo nguyên còn tranh đấu trong phạm vi nhỏ. Không người nào dám tới gần Phong Vô Ý, chỉ bao quanh từ xa, đã hình thành một vòng tròn trống không ở giữa. Ma kính Yên Nguyệt lóe lên, luồng ánh sáng soi về phía Tiêu Tử Mặc. Tiêu Tử Mặc không nói cũng không động, trên ngực hiện lên luồng ánh sáng chói mắt màu xanh, đó là do Thanh Long mở ra kết giớiđê bảo vệ hắn.
【Tinh thần nha đầu kia không ổn định, phải tự mình cẩn thận. 】 Thanh Long nhắc nhở.
Tiêu Tử Mặc gật đầu, tiếp tục đi lên trước, đến khi giữa hai người không còn khoảng cách, hắn nhẹ nhàng vươn tay ra, ôm lấy Phong Vô Ý. Máu ấm áp xuyên qua quần áo còn hơi ẩm ướt truyền tới, mùi tanh tràn ngập ở trong không khí.
Kết giới do ma kính Yên Nguyệt hình thành cũng không thể ngăn cản cái ôm không mang theo ác ý này. Tất cả mọi người lo lắng nhìn một màn này, nhưng mà, Phong Vô Ý lại như cọc gỗ đứng yên ở nơi đó, để mặc nản thân bịnôm lấy, cũng không làm tổn thương hắn.
"Vô Ý, trở về!" Tiêu Tử Mặc lẳng lặng nói.
"Quái vật, đồ là quái vật! Cách xa chúng ta một chút!"
"Nghe nói nó là do máy móc chế tạo ra, không giống với chúng ta."
"Đúng vậy, chính là nó, không phải từ trong bụng mẹ chui ra đâu."
". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
". . . . . . . . . . . ."là ai. . . . . . Phong Vô Ý mở to mắt, chỉ thấy màu đen vô tận.
Đã bao nhiêu lâu không nghe thấy những câu nói này rồi? Từ lần đầu tiên lúc cô dùng một chiêu đánh gãy cánh tay của một đứa bé lớn hơn mình năm tuổi làm cho nó tàn phế cả đời, không có ai dám nói như vậy trước mặt cô nữa. Quái vật. . . . . . là lời châm biếm cô nghe được nhiều nhất. Lần đầu tiên, cô hiểu được thì ra mình cũng có được một loại tình cảm, tên là "phẫn nộ".
Đã bao nhiêu lâu, không nghe thấy những câu nói vậy rồi! Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, lại phát hiện chính mình đang ở trong hư không, không phân rõ đâu là trời, đâu là đất, hoàn toàn không có cảm nhận chân thật. Rõ ràng là tối đen, lại có thể thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh . . . . . . Vô số linh hồn đang lơ lửng. Chậm rãi đi lên phía trước đi, mặc dù không có cảm giác đến nơi đến chốn, nhưng nàng vẫn đi yên ổn như cũ. Nhưng mà, dù đi bao lâu, đều là cảnh sắc giống nhau, làm cho người ta bắt đầu nghi hoặc, rốt cuộc là mình đang đi về phía trước, hay là dậm chân tại chỗ.
Phong Vô Ý nhíu mày, sờ trong lòng, chủy thủ Thương Lãng đã cho Tiêu Tử Mặc, Bích Linh cũng không có bên người, thậm chí ngay cả búp bê chứa linh hồn Hoàng Cửu Lê cũng không thấy! Không đúng. . . . . . Nàng nhớ rõ ràng, ngoại trừ hai thứ kia là nàng tự tay đặt trên người Tiêu Tử Mặc, nhưng mà Hoàng Cửu Lê làm sao có thể không có ở đây? Giơ tay mình lên, cẩn thận quan sát, da thịt không những vẫn nhẵn nhụi, mà ngược lại còn mang theo ánh sáng nhạt như ánh sáng của ngọc.
Chẳng lẽ mình là đã chết? Cho nên mới có thể sống chung một chỗ cùng với nhiều linh hồn như vậy? Phong Vô Ý nghi ngờ nhìn lúc này lại có thêm rất linh hồn.
". . . . . . Ý, Vô Ý. . . . . ." Trong hư không mù mịt trôi nổi, truyền đến một tiếng gọi lờ mờ.
"Ai? Là ai ở nơi nào!" Phong Vô Ý hô to một tiếng, nhưng giộng nói dường như là bị cái gì đó cản trở.
"Vô Ý, trở về đi!" Giọng nói kia lại rõ ràng hơn chút.
"Tử Mặc? Là chàng sao?" Ánh mắt Phong Vô Ý sáng ngời, vừa lật tay, lòng bàn tay bốc lên một luồng lửa đỏ. Đột nhiên, bóng tối trước mặt cách đó không xa dần tan đi, lộ ra một cánh cửa sổ dường như làm bằng thủy tinh, có thể thấy được rõ ràng cảnh vật bên ngoài . Phong Vô Ý đi tới, sắc mặt lập tức thay đổi nhanh chóng. Chỉ thấy trên thảo nguyên rộng lớn, hai quân hỗn chiến, mà nữ tử đứng trong đống thi thể trên đất, không phải chính là nàng sao?
Tận mắt thấy Tiêu Tử Mặc bước tới gần, mà trên mặt "chính mình" lộ ra nụ cười khát máu, nàng nghĩ hô to nói hắn không cần đi qua, nhưng phát ra giọng nói phát ra lại chỉ có mình mới nghe thấy. Không ai phát hiện sự tồn tại của nàng. Tiêu Tử Mặc chậm rãi ôm lấy "nàng", nhẹ giọng lại kiên định nói: "Vô Ý, trở về!"bóng tối trong không gian phát sáng lên, vô số linh hồn cũng gấp gáp nóng nảy, không ngừng di chuyển.
Nơi này là. . . . . . bên trong ma kính Yên Nguyệt? ! Mi tâm mơ hồ hiện lên nhiệt độ, cảm giác lực lượng khế ước xuất hiện lần nữa. Phong Vô Ý hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, vươn tay đặt trên tấm "thủy tinh". Tử Mặc, Tử Mặc. . . . . . ánh sáng màu đỏ rực rỡ tỏa sáng lóng lánh, xé rách bóng tối.
"Răng rắc!" Tấm thủy tinh trước mặt lại xuất hiện một vết rách!
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?" Vân Triệt nhảy lên nhảy xuống không ngừng.
"Mau tránh sang một bên đi." Tiêu Tử Mặc đẩy hắn ra, lảo đảo đi về phía giữa chiến trường.
Lực lượng đã tiêu hao hết, vì vừa mới tỉnh lại nên bước đi của hắn còn có chút không chắc chắn, nhưng mấy vạn binh lính, không người nào có gan chĩa kiếm về phía hắn. Nam nhân này, ngay cả khi chật vật như vậy, nhưng cũng không mất đi chất lạnh lùng trong trẻo như mặt trăng, đó là một loại. . . . . . cao quý làm cho người ta chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi!
"Quốc, quốc sư đại nhân?" Một tướng lĩnh của Phạm Thiên cẩn thận kêu một tiếng. Tiêu Tử Mặc bất giác bừng tỉnh, mặc dù trước mặt có nghìn vạn người, mà trong mắt hắn, trước sau cũng chỉ có một người.
"Tiêu Tử Mặc!" Hách Liên Diệu hét lớn một tiếng. Hoàng đế đã tự mình xác nhận thân phận của người trước mắt, binh lính Phạm Thiên lập tức ồ lên một trận. Quốc sư Tiêu Tử Mặc, ở trong mắt người Phạm Thiên, chính là người phát ngôn của các vị thần.
Trại Lam cũng hết sức ngạc nhiên, nam nhân này, chính là quốc sư đã mất tích lâu nay của Phạm Thiên, Tiêu Tử Mặc? Cái tên này ở thảo nguyên cũng không xa lạ gì, đó là Tiêu Tử Mặc nhiều lần cản trở Hách Liên Diệu chinh phạt phương Bắc, mãi đến khi hắn mất tích, Hách Liên diệu mới mất đi người ngăn cản. Nhưng mà, nam nhi thảo nguyên tôn kính hắn, không phải là vì danh nghĩa quốc sư kia, cũng không phải hắn cản trở Hách Liên Diệu chinh phạt phía Bắc, mà là. . . . . . Thánh Địa Tuyền Ki Thạch phủ!
"Tránh ra!" Tiêu Tử Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ, dùng tay đẩy ngựa của Hách Liên Diệu ngăn ở trước mặt hắn. Màu xanh ở đầu ngón tay vô ý lóe lên, ngựa dường như cũng cảm nhận được uy áp của Thần Long, hí dài một tiếng, bất chấp bị chủ nhân quát lớn, quất, nơm nớp lo sợ lui về phía sau, dường như muốn quỳ lạy. Phong Vô Ý đang giết chóc dường như cũng cảm nhận được cái gì đó, chậm rãi ngừng tay, xoay người lại.
"Quốc sư đại nhân, cẩn thận!" Hai quan quân cuống quít bảo vệ ở trước mặt Tiêu Tử Mặc, lo lắng nhìn Phong Vô Ý. Bọn họ cũng không biết nguyên do trong đó, chỉ biết là, người đứng phía sau là quốc sư Phạm Thiên, tuyệt đối không thể bị tổn thương ở nơi này!
"Tránh ra!" Tiêu Tử Mặc không cảm kích chút nào, đẩy ra bọn họ, dưới chân bị vướng, nhưng vẫn kiên định đi về phía về trước. Bị tay hắn đụng phải, hai tướng lĩnh lập tức cảm thấy toàn thân tê rần, trong nháy mắt toàn thân mất đi sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.
"Vô Ý." Tiêu Tử Mặc đi thẳng đến trước mặt Phong Vô Ý chỉ cách không đến ba bước mới dừng lại. Trận đánh nhau lộn xộn trên chiến trường dần trở lại bình thường, chỉ có binh lính Phạm Thiên và tộc binh thảo nguyên còn tranh đấu trong phạm vi nhỏ. Không người nào dám tới gần Phong Vô Ý, chỉ bao quanh từ xa, đã hình thành một vòng tròn trống không ở giữa. Ma kính Yên Nguyệt lóe lên, luồng ánh sáng soi về phía Tiêu Tử Mặc. Tiêu Tử Mặc không nói cũng không động, trên ngực hiện lên luồng ánh sáng chói mắt màu xanh, đó là do Thanh Long mở ra kết giớiđê bảo vệ hắn.
【Tinh thần nha đầu kia không ổn định, phải tự mình cẩn thận. 】 Thanh Long nhắc nhở.
Tiêu Tử Mặc gật đầu, tiếp tục đi lên trước, đến khi giữa hai người không còn khoảng cách, hắn nhẹ nhàng vươn tay ra, ôm lấy Phong Vô Ý. Máu ấm áp xuyên qua quần áo còn hơi ẩm ướt truyền tới, mùi tanh tràn ngập ở trong không khí.
Kết giới do ma kính Yên Nguyệt hình thành cũng không thể ngăn cản cái ôm không mang theo ác ý này. Tất cả mọi người lo lắng nhìn một màn này, nhưng mà, Phong Vô Ý lại như cọc gỗ đứng yên ở nơi đó, để mặc nản thân bịnôm lấy, cũng không làm tổn thương hắn.
"Vô Ý, trở về!" Tiêu Tử Mặc lẳng lặng nói.
"Quái vật, đồ là quái vật! Cách xa chúng ta một chút!"
"Nghe nói nó là do máy móc chế tạo ra, không giống với chúng ta."
"Đúng vậy, chính là nó, không phải từ trong bụng mẹ chui ra đâu."
". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
". . . . . . . . . . . ."là ai. . . . . . Phong Vô Ý mở to mắt, chỉ thấy màu đen vô tận.
Đã bao nhiêu lâu không nghe thấy những câu nói này rồi? Từ lần đầu tiên lúc cô dùng một chiêu đánh gãy cánh tay của một đứa bé lớn hơn mình năm tuổi làm cho nó tàn phế cả đời, không có ai dám nói như vậy trước mặt cô nữa. Quái vật. . . . . . là lời châm biếm cô nghe được nhiều nhất. Lần đầu tiên, cô hiểu được thì ra mình cũng có được một loại tình cảm, tên là "phẫn nộ".
Đã bao nhiêu lâu, không nghe thấy những câu nói vậy rồi! Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, lại phát hiện chính mình đang ở trong hư không, không phân rõ đâu là trời, đâu là đất, hoàn toàn không có cảm nhận chân thật. Rõ ràng là tối đen, lại có thể thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh . . . . . . Vô số linh hồn đang lơ lửng. Chậm rãi đi lên phía trước đi, mặc dù không có cảm giác đến nơi đến chốn, nhưng nàng vẫn đi yên ổn như cũ. Nhưng mà, dù đi bao lâu, đều là cảnh sắc giống nhau, làm cho người ta bắt đầu nghi hoặc, rốt cuộc là mình đang đi về phía trước, hay là dậm chân tại chỗ.
Phong Vô Ý nhíu mày, sờ trong lòng, chủy thủ Thương Lãng đã cho Tiêu Tử Mặc, Bích Linh cũng không có bên người, thậm chí ngay cả búp bê chứa linh hồn Hoàng Cửu Lê cũng không thấy! Không đúng. . . . . . Nàng nhớ rõ ràng, ngoại trừ hai thứ kia là nàng tự tay đặt trên người Tiêu Tử Mặc, nhưng mà Hoàng Cửu Lê làm sao có thể không có ở đây? Giơ tay mình lên, cẩn thận quan sát, da thịt không những vẫn nhẵn nhụi, mà ngược lại còn mang theo ánh sáng nhạt như ánh sáng của ngọc.
Chẳng lẽ mình là đã chết? Cho nên mới có thể sống chung một chỗ cùng với nhiều linh hồn như vậy? Phong Vô Ý nghi ngờ nhìn lúc này lại có thêm rất linh hồn.
". . . . . . Ý, Vô Ý. . . . . ." Trong hư không mù mịt trôi nổi, truyền đến một tiếng gọi lờ mờ.
"Ai? Là ai ở nơi nào!" Phong Vô Ý hô to một tiếng, nhưng giộng nói dường như là bị cái gì đó cản trở.
"Vô Ý, trở về đi!" Giọng nói kia lại rõ ràng hơn chút.
"Tử Mặc? Là chàng sao?" Ánh mắt Phong Vô Ý sáng ngời, vừa lật tay, lòng bàn tay bốc lên một luồng lửa đỏ. Đột nhiên, bóng tối trước mặt cách đó không xa dần tan đi, lộ ra một cánh cửa sổ dường như làm bằng thủy tinh, có thể thấy được rõ ràng cảnh vật bên ngoài . Phong Vô Ý đi tới, sắc mặt lập tức thay đổi nhanh chóng. Chỉ thấy trên thảo nguyên rộng lớn, hai quân hỗn chiến, mà nữ tử đứng trong đống thi thể trên đất, không phải chính là nàng sao?
Tận mắt thấy Tiêu Tử Mặc bước tới gần, mà trên mặt "chính mình" lộ ra nụ cười khát máu, nàng nghĩ hô to nói hắn không cần đi qua, nhưng phát ra giọng nói phát ra lại chỉ có mình mới nghe thấy. Không ai phát hiện sự tồn tại của nàng. Tiêu Tử Mặc chậm rãi ôm lấy "nàng", nhẹ giọng lại kiên định nói: "Vô Ý, trở về!"bóng tối trong không gian phát sáng lên, vô số linh hồn cũng gấp gáp nóng nảy, không ngừng di chuyển.
Nơi này là. . . . . . bên trong ma kính Yên Nguyệt? ! Mi tâm mơ hồ hiện lên nhiệt độ, cảm giác lực lượng khế ước xuất hiện lần nữa. Phong Vô Ý hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, vươn tay đặt trên tấm "thủy tinh". Tử Mặc, Tử Mặc. . . . . . ánh sáng màu đỏ rực rỡ tỏa sáng lóng lánh, xé rách bóng tối.
"Răng rắc!" Tấm thủy tinh trước mặt lại xuất hiện một vết rách!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook