Thất Sát Nữ Đế
Chương 54: Ma quân thức tỉnh

Quả nhiên, mọi chuyện đều giống hệt như những gì Tiêu Tử Mặc đã dự đoán vào lúc trước. Một ngày trước, trời vẫn còn mưa xối xả như trút nước, vậy mà vào lúc này thì đã tạnh hẳn.

"Thuyền?" Nam tử trung niên nhíu mày nhìn bọn họ, với vẻ mặt khó xử: "Thuyền trên đảo rất nhỏ, chỉ dùng để bắt cá. . Tối đa cũng chỉ đi được mười lăm dặm bên trong hải vực mà thôi, còn nếu muốn đi xa hơn... rất nguy hiểm ạ"

Thật sự là như thế sao? Hai người nhìn nhau bất đắc dĩ thở dài. Người này đã là người thứ mười mà bọn họ hỏi thăm qua, mà câu trả lời của tất cả đều không khác gì nhau. Chẳng lẽ... Thật sự muốn đi tới Thiên Khí Chi Đảo thì phải bay sao? Cứ cho là có thể làm vậy, nhưng đến khi trở về thì phải làm sao bây giờ? Chưa nói tới chuyện Tiêu Tử Mặc có đủ lực để khống chế Tử Vô bay hay không, mà chỉ bằng quãng đường xa xôi đó đã đủ biết là không chịu nổi rồi.

"Thuyền, cũng không phải là không có" Đột nhiên ở mảnh vườn bên cạnh có một người nam tử trẻ tuổi đang cày ruộng đứng lên, nói xen vào một câu.

"Ở đâu?" Nhất thời ánh mắt Phong Vô Ý sáng lên.

"Chỉ cần có thuyền, chúng ta sẽ đưa ra một cái giá hợp lý để mua" Tiêu Tử Mặc lên tiếng.

"Cái này thì không cần" Người trẻ tuổi cười cười, chỉ về phía một hướng, mà mơ hồ có thể nhìn thấy được đó là một ngọn núi, rồi nói: "Ngọn núi kia, tiếpsátvới bờ biển, trong đó có một cái sơn động. . Cũng không biết làm sao, mà vào một năm nọ tự nhiên có rất nhiều con thuyền đều bị mưa to gió lớn, sấm sét giật đùng đùng rồi mất đi khống chế mà bị đẩy vào trong động. Tuy thời gian đã qua lâu rồi, nhưng nếu sửa chữa một chút thì chắc vẫn có thể sử dụng"

"Thuyền trong sơn động?" Phong Vô Ý có chút khó hiểu. Nghe xong, nàng cảm thấy có chút quỷ dị. Đã nhiều năm như vậy rồi, mà tại sao người dân ở trên đảo lại không người nào nghĩ tới chuyện đem thuyền ở trong đó mang ra sử dụng là sao?

"Đi đi, chỉ biết nói bậy!" Sắc mặt người nam tử trung niên cũng thay đổi, vừa trách mắng vừa quay đầu lại cười nói: "Hai vị đừng nghe hắn nói bừa, thuyền ở trong sơn động kia..... thật sự là có tồn tại. Nhưng mà chỗ đó đã bị trưởng lão đặt làm cấm địa, thật sự là nơi rất nguy hiểm!"

"Hả....?" Vừa nghe tới trong động có nguy hiểm, sự nghi ngờ ở trong lòng Tiêu Tử Mặc mới bớt đi được một chút, hiếu kỳ hỏi: "Có cái gì nguy hiểm?"

"Cái này..." Nam tử trung niên do dự một chút, mà hình như cũng không biết phải nói làm sao, chỉ đành nói: "Nghe nói, sau khi những con thuyền kia xuất hiện, người ở trên đảo đã tổ chức một nhóm người đi cứu viện, muốn xem thử xem có ai còn sống sót thì cứu, nhưng mà.... Những người đi đều không có ai quay trở về"

"Không ai trở về?" Phong Vô Ý kinh ngạc lên tiếng hỏi lại.

"Đúng vậy, hơn nữa dựa vào tình cảnh đó thì ai còn dám tiếp cận nơi đấy nữa chứ?" Nam tử trung niên lắc đầu, giận dữ nói: "Thời điểm lúc đầu, ở gần thôn trang vào buổi tối còn có thể nghe thấy được tiếng dã thú hí rống, khiến cho lòng người run sợ. Nhưng nếu như không tới gần nơi đó, thì cũng không có chuyện gì xảy ra. . Chính vì thế trưởng lão mới đem nơi đó trở thành cấm địa, cấm không cho mọi người tới gần"

"Chuyện này cũng thật là thú vị" Phong Vô Ý nhíu mày, nói tiếp: "Sau chuyện đó, ở trên đảo cũng xảy ra chuyện gì nữa sao?"

"Không có" Nam tử trung niên cười nói: "Ngạo Lai Tiên Đảo bị ngăn cách với bên ngoài, mọi người dân ở trên đảo đều hiểu rõ. . Ngẫu nhiên sẽ có một vài người trôi dạt tới đây từ trên biển, giống như hai vị, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra"

"Trước kia cũng từng có người bị tai nạn ở trên biển rồi trôi dạt tới đây sao?" Tiêu Tử Mặc chen lời vào nói: "Vậy bọn họ làm cách nào để rời khỏi đây?"

"Chuyện này ta cũng không biết" Nam tử trung niên nói tiếp: "Lần cuối cùng có người ngoài tới đây là vào bảy năm trước, nghe ông nội của ta kể lại thì người đó chính mình tự làm một cái bè gỗ rồi rời đi"

"Bè gỗ?" Tiêu Tử Mặc kinh ngạc lặp lại một lần.

"Đúng vậy, chắc là đã chôn thân ở trên biển rồi. Dựa vào một cái bè gỗ vớ vẩn đó thì sao có thể vượt biển được" Nam tử trung niên bất đắc dĩ nói.

"Mà hai người các ngươi cũng nhớ là đừng đi đến bên trong sợn động kia mà tìm kiếm thuyền, quá nguy hiểm!" Nam tử trung nhiên vội vàng cảnh cáo: "Đã từng có người tới đảo này, rồi sau đó phần lớn đều định cư tại đây. . Ngạo Lai Tiên Đảo không tranh với đời, mà trông dáng vẻ của phu thê các người... nếu ẩn cư tại nơi đây cũng rất tốt"

"Đa tạ đại thúc" Tiêu Tử Mặc đành phải lên tiếng nói lời cảm tạ, hơn nữa hắn cũng tự động xem nhẹ câu sau cùng của người trung niên này. Nhìn trộm sang phía Phong Vô Ý, thấy nàng không có biểu tình gì thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi lại cũng cảm thấy có chútthấtvọng.

"Tam thúc, ta xem bọn họ cũng không giống người bình thường, chắc không có việc gì đâu!" Người nam tử trẻ tuổi đang làm việc ở trong vườn, bỗng nhiên hô lớn một câu.

"Người không nói lời nào cũng không ai bảo người câm điếc đâu!" Nam tử trung niên giận dữ mắng mỏ một câu, lại đối với bọn họ gật đầu, tiếp tục đi làm việc.

"Cảm thấy thế nào?" Tiêu Tử Mặc khẽ hỏi.

"Cho dù là cạm bẫy, ta cũng phải đến xem" Phong Vô ý vừa đi, vừa khẽ trả lời: "Chúng ta cần thuyền -- chỉ đơn giản vậy thôi"

Tiêu Tử Mặc cũng không có ý phản đối, nếu đã là cạm bẫy thì sẽ luôn rình rập rồi đâm sau lưng lúc nào không biết, không bằng chuẩn bị tốt phòng bị rồi đối mặt phá tan cạm bẫy. Nếu không phải... thôn dân e ngại điều gì đó, cho nên mới sợ bọn họ bị thương tổn, mà huống chi chuyện này đã xảy ra từ rất nhiều năm về trước rồi. . Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là thuyền đang ở trong sơn động kia, tất cả đều đã trải qua va chạm cùng với thời gian ăn mòn, không biết là có thể khởi động lại và chịu đựng được một chuyến đi xa hay không?

Cũng không nói với ai, hai người liền đi dọc theo đường mòn, xuyên qua thôn xóm. Quả nhiên ở tại cửa thôn liền trông thấy được một tấm gỗ viết dòng chữ cấm đi vào, hơn nữa có cả dây thừng chặn đường, chỉ là đã trải qua nhiều năm, nên bị mưa gió ăn mòn nhìn không rõ dáng vẻ nữa.

Vượt qua cảnh giới ngăn cách, bước qua đoạn đường núi lầy lội, chưa đi được mấy bước thì đã trông thấy phía sau thôn xóm.

Chẳng biết từ lúc nào, thì bên trong núi đã nổi lên một trận sương mù dầy đặc, rõ ràng là thời tiết đang rất tốt, nhưng ở trong núi thì lại là khí lạnh âm hàn rét lạnh tới thấu xương.

"Ngọn núi này...." Tiêu Tử Mặc nhíu mày: "Có chút cổ quái, nhưng những cạm bẫy này không hẳn là nhằm vào chúng ta, mà các loại hiện tượng này đã được hình thành từ nhiều năm rồi"

"Ngươi nhìn ra được cái gì rồi hả?" Phong Vô Ý hiếu kỳ hỏi.

"Ma khí, ma khí rất nặng!" Lời này là của Hoàng Cửu Lê đang ngủ say sau một thời gian dài lên tiếng.

"Ngươi đã tỉnh lại rồi hả?" Phong Vô Ý nhấc lên tượng gỗ từ bên người, sau đó trong lòng tự dưng cũng cảm thấy một trận vui sướng.

"Hừ! còn không phải là bị phong ấn sao, nếu ta không tu luyện thì để sớm bị chết à?" Hoàng Cửu Lê bất mãn gầm lên một câu.

"Đúng là ma khí, mà loại ma khí này còn rất nồng đậm, cơ hồ có thế sánh ngang với Thiên Khí Chi Đảo rồi" Tiêu Tử Mặc căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Chuyện này vô cùng kỳ quái, vì sao chỉ khi tiến vào sâu bên trong núi mới có thể cảm giác được ma khí, mà ở bên ngoài thì ma khí lại không để lộ ra chút nào ạ?"

"Có lẽ là cùng với chuyện đắm thuyền ở trong lời nói của thôn dân có liên quan?" Phong Vô Ý nói.

"Đắm thuyền? Này,nữnhân! Ngươi rốt cuộc đã tới nơi nào hả?" Hoàng Cửu Lê tiếp tục quát.

"Đơn giản mà nói, thì chúng ta chính là đang trên đường tới Thiên Khí Chi Đảo thì bị đắm thuyền, vì vậy mà trôi dạt tới Ngạo Lai Tiên Đảo này" Phong Vô Ý giải thích.

"Nơi này là Ngạo Lai Tiên Đảo?" Giọng nói của Hoàng Cửu Lê nhất thời tràn đầy kinh ngạc: "Các ngươi thế mà lại gặp vận may, cư nhiên tìm được tiên đảo, nơi chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết"

Truyền thuyết? Hai người đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ, bọn hắn đến nơi này thật sự chỉ là một chuyện trùng hợp, gặp một cơ duyên?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương