Hầu Thành thẳng thắn nói chuyện Manh Manh tức giận bỏ đi với ba mẹ mình, quả nhiên bị ba mẹ cằn nhằn, hai ông bà bao nhiêu năm qua không được dạy dỗ đứa con trai này rồi, lần này được dạy dỗ thì đặc biệt vui vẻ, cũng không cần lấy hơi.

"Con nói xem nên làm thế nào?" Mẹ ngồi xuống uống nước rồi.

Trong lòng Hầu Thành thở phào nhẹ nhõm, "Hai người chỉ cần giả bộ như không biết chuyện gì, nhưng mà dùng nhiều loại lý do thường xuyên kêu Manh Manh về nhà, lại nói với con, chỉ cần khiến cho con và Manh Manh có thể ở chung với nhau."

"Chuyện này quá đơn giản, dù sao tay chân chúng ta cũng lẩm cẩm rồi, thường xảy ra một ít chuyện là bình thường thôi." Cha rất bình tĩnh.

"Vậy thì làm phiền ba mẹ rồi." Hầu Thành đứng dậy rời đi, lúc đi tới cửa, quay lại nở nụ cười với ba mẹ, "Đúng rồi, hiệu suất làm việc của hai người có thể cao chút không, cháu của hai người ở trong bụng Manh Manh rồi!"

Cháu! Mắt ba mẹ lập tức tỏa sáng, có trời mới biết vì bị cưỡng bức dưới uy quyền của Hầu Thành, cũng không dám ở trước mặt vợ chồng son nhắc tới chuyện cháu trai cháu gái, lần này thì hay rồi, con dâu mang thai liền bỏ đi, con thỏ nhỏ chết bầm Hầu Thành này lại dám uy hiếp hai ông bà già, ghê tởm quá, nhưng mà vẫn phải tranh thủ thời gian giúp anh dụ dỗ Manh Manh trở về thôi. . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương