Trong khoang chứa hàng, Trần Cương quay qua lật lại cái gương, hỏi Giang Ngư: “Ngươi nói, Nhị tiểu thư của chúng ta chắc không phải biết yêu thuật đấy chứ? Nếu không cái thứ gương có thể soi người thành yêu quái này sao lại có thể phóng hỏa?”

Giang Ngư nhìn thoáng ra cửa, trừng hắn nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nhị tiểu thư thông tuệ hơn người, có nói nàng biết tiên thuật thì hẵng nói chứ sao lại là yêu thuật được!”

Trần Cương hiểu ra, việc này nếu bị kẻ có ý đồ xấu nghe được, Thất Nương chỉ sợ sẽ bị người ta coi thành yêu quái còn gì!

Hắn nghĩ vậy, nghiêm trang lại, nói với Giang Ngư: “Không sai, việc này chúng ta phải báo với mọi người, không thể nói bậy.”

Hắn đặt chiếc gương trong tay xuống, vội vã chạy đi.

Những chiếc gương còn chưa xếp đặt lại vào thùng phản chiếu gương mặt có đôi chút lo lắng của Giang Ngư, trong đó có cả những cái giống như gương Trần Cương vừa đặt xuống, hình người phản chiếu bên trong đúng là bị méo mó biến dạng.

Thất Nương đứng ở đầu thuyển nhìn phong cảnh hai bên bờ sông đến xuất thần… Loại gương biến hình (gương lồi – lõm) vốn là sản phẩm mới đưa đến Linh Nhiên cư để buôn bán, có điều do nhiều nguyên nhân cần suy xét nên Thất Nương không cho đưa ra bán.

Lúc trước làm gương biến hình cũng vì trò này vui và thú vị, chưa từng nghĩ đến sẽ làm ra sản phẩm đi bán, bởi nàng có thể tưởng tượng được, người thời đại này thấy nó sẽ có cảm giác gì, nhất định sẽ bị nó dọa cho nhảy dựng.

Điều này cũng không có gì, nhưng trải qua chuyện này, mọi người nhất định sẽ cho nó là yêu vật… Trong lòng nàng dâng lên cảm giác bất an.

“Lưu cô nương thông minh trí tuệ, quả nhiên không phải người thường, khiến Bao mỗ hoàn toàn khâm phục.”

“Bao tiên sinh,” Thất Nương quay lại nhìn Bao tiên sinh, mái tóc bị gió thổi loạn bay bay, “Trải qua chuyện này, ngài sẽ không cho Thất Nương là yêu tà sao?”

Hôm nay ánh mắt mọi người trên thuyền nhìn nàng đều là vừa kính vừa sợ, tuy nói trên thuyền này đều là hạ nhân Lưu gia, nhưng lòng người khó dò, tương lai chưa biết chừng có người đem đồn đãi thành chuyện lớn.

“Thế gian tự có nhân quả, cô nương cứ yên tâm, sau này…”

“Đến rồi, chúng ta đến bờ rồi, Nhị tiểu thư chúng ta đã đến bến sông Sa trấn.” Phía kia thuyền phu lớn tiếng xôn xao.

Sau này gì cơ? Thất Nương nghe ra trong lời Bao tiên sinh có hàm ý khác, đang định hỏi, bọn Trần Cương đã ra khỏi căn phòng phía trên, lớn tiếng gọi bọn họ rời thuyền.

Sa trấn là một trấn nhỏ bên ngoài phía nam biên thành, nhân khẩu trong trấn cũng không nhiều, nơi này là vùng biên giới, cho nên trở thành nơi dừng chân của đại đa số thương khách, đồng thời cũng là nơi buôn bán của các tộc người vùng biên ải.

Từ nơi này đi lên hai mươi dặm nữa là Biên thành.

Bọn họ vào trấn nghỉ ngơi một chút rồi chia làm hai đoàn đi theo hai ngả.

Giang Ngư đưa thuyền đi Đông Thăng quốc tiếp tục việc buôn bán, còn đoàn Trần Cương và Thất Nương ở trong trấn thuê hai chiếc xe ngựa đến Biên thành gặp Văn Ngọc Hổ.

Trên xe ngựa xóc nảy, Thất Nương buồn ngủ, không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến những âm thanh khóc nháo hỗn loạn, ồn ào ầm ĩ, xe dừng lại, nàng ngồi dậy vén rèm cửa hỏi Trần Cương ngồi cùng mã phu phía trước: “Bên ngoài sao vậy?”

Trần Cương xuống xe hỏi chuyện mấy người trên đường, rồi trở lại vẻ mặt căng thẳng: “Không hay rồi, những người này từ ngoại thành phía đông chạy nạn đến, Nhật Hưng quốc…”

Nhật Hưng quốc phát binh tấn công Long Giao.

“Nếu không phải còn cách sông Tử Mân, chúng ta cũng không chạy thoát được, bờ bên kia mới thật là thảm, đông nghìn nghịt toàn là binh lính Nhật Hưng quốc, chúng tôi ngay cả hành lý còn không kịp thu dọn, vội vàng chạy đến Biên thành, cha đứa nhỏ còn chưa có trở về không biết sẽ sao đây..”

Người đàn bà ôm đứa bé vừa khóc vừa rồi rít tạ ơn Thất Nương, cô ta vừa lúc chạy đến ngã rẽ đường từ Sa trấn đi Biên thành, gặp đoàn của Thất Nương, Thất Nương thấy cô ta vợ góa con côi, để cho lên xe ngựa.

Mã phu kia lại cứ càu nhàu không ngớt, hắn nghe nói đến có đánh nhau, sợ đến lập tức muốn quay xe trở lại, nếu không phải Trần Cương dọa cho sợ hãi, chắc hắn đã sớm bỏ người mà chạy, Thất Nương lại còn muốn cho người khác lên xe, khiến tốc độ xe bị chậm lại, hắn đương nhiên là không vui vẻ chút nào.

Trần Cương không kiên nhẫn nói: “Con mẹ nó, lão tử đang điên đây, ngươi còn lắm miệng nữa lão tử ném ngươi xuống đầu tiên.”

Nhìn Trần Cương bộ dạng hệt như thổ phỉ, mã phu kia nào còn dám nói nhiều, chỉ đành bất chấp mà ra roi đánh ngựa, trong lòng cầu khấn cho sớm đến Biên thành, tránh thoát được một kiếp.

Sa Lang chạy bên xe ngựa bỗng nhiên tăng tốc độ, hai bên trái phải Văn Cảnh và Bao tiên sinh ngựa cũng chạy nhanh lên, Văn Cảnh quát lớn: “Bọn chúng đuổi theo đấy.”

Trần Cương quay đầu nhìn nhanh phía sau, đoạt lấy dây cương từ mã phu, quát lớn: “Mọi người ngồi cho vững…”

***

Vào Biên thành, Thất Nương tay bưng chén trà vẫn còn run rẩy, tiếng chém giết ngoài thành còn quanh quẩn bên tai nàng.

Nghe tiếng người vào phòng, nàng ngẩng mạnh đầu lên.

Văn Cảnh nhìn ánh mắt tha thiết của nàng, lắc đầu.

Nàng ngẩn ngơ, thân mình vô lực ngã xuống, nước mắt không ngừng rơi.

Văn Cảnh im lặng, một lát sau nói: “Hôm nay Biên thành đầy nguy ngập, dân chúng quanh Biên thành… Xác bọn họ có lẽ không thể đưa trở về.”

Thi cốt vô tồn.

Thất Nương nước mắt càng không thể ngừng lại được, nếu không phải ra khỏi thành để cứu nàng, Vương đại ca bọn họ sao có thể rơi vào kết cục như vậy… Trần Bách còn trẻ như vậy, giọng ồm ồm của Đại Hùng ca sau này cũng không thể nghe thấy, tất cả đều vì nàng, đều vì nàng!!…

Văn Cảnh biết tâm trạng của nàng, nói: “Trên chiến trường sinh tử vô thường, bọn họ sớm đã sẵn sàng, không phải là lỗi của Thiếu phu nhân, dù cho hôm nay không chết trên chiến trường, ngày sau cũng sẽ là da ngựa bọc thây.”

Tiểu Bình hai mắt cũng hồng hồng, nàng vừa an ủi vừa giúp Thất Nương lau nước mắt, một người lính đã đến gọi Văn Cảnh đi.

Văn Cảnh vội vã đến phòng nghị sự, đã thấy các tướng lĩnh đều tề tụ trong phòng, đang bàn bạc việc Nhật Hưng quốc công thành.

Trước đó mấy ngày Văn Ngọc Hổ đột nhiên nhận được thánh chỉ của hoàng thượng, yêu cầu Biên thành đổi quân, lệnh cho Văn Ngọc Hổ lập tức phải mang theo sáu vạn quân đi đổi quân với Nam Khang quân.

Biên quân ở Biên thành tổng cộng có tám vạn, nếu Văn Ngọc Hổ mang đi sáu vạn, Biên thành trống không sẽ ra sao? Cho nên Văn Ngọc Hổ trước khi Nam Khang quân đến sẽ không rời đi.

Nhưng hoàng thượng lại liêp tiếp hạ hai đạo thánh chỉ ra lệnh Văn Ngọc Hổ nhất định phải đổi quân trước kỳ hạn, không thể kháng chỉ, Văn Ngọc Hổ bất đắc dĩ kéo dài đến ngày cuối cùng mới mang quân rời đi.

Bọn họ mới đi mấy ngày, Nhật Hưng quốc liền phái người đến tấn công, chứng minh rõ ràng đó là cái bẫy, mà Nam Khang quân cũng mới xuất phát từ Nam Khang, căn bản nước xa không cứu được lửa gần, dù cho Văn Ngọc Hổ có quay về cũng không còn kịp, đến giờ Biên thành chỉ có hai vạn binh mã, nhưng đại bộ phận là già và yếu, binh lực thực sự không được đến hai vạn, ngoài thành đã có mười vạn tinh binh Nhật Hưng quốc chăm chăm như hổ đói, bọn họ nên làm gì bây giờ?

Trong các tướng lĩnh ở Biên thành, ngoài một vị lão tướng tên là Lâm Tử Lập thì Văn Cảnh là người có quyền lực lớn nhất.

Lâm Tử Lập làm quân nhân đã hơn bốn mươi năm, ông ta thân hình cao lớn, tay chân to khỏe, trong quân kinh nghiệm chinh chiến phong phú, vốn dựa theo quân công năm trước ông ta có thể được triệu về, nhưng vì đắc tội kẻ có quyền lớn trong triều, liền khiến cho điều lệnh chậm chạp không đưa ra, trì hoãn cho đến bây giờ.

Lâm Tử Lập tiến lên hỏi: “Lưu cô nương sao rồi?”

Văn Cảnh nói: “Đã biết tin của Vương phó tướng, đang rất đau lòng.”

Lâm Tử Lập nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu, ta mới trên tường thành xuống, đối phương treo cờ hiệu của Tần Tương, xem tình hình có lẽ Nhật Hưng quốc đã xuất động toàn bộ các lực lượng tinh nhuệ, những đội quân này đã sớm ẩn núp quanh Biên thành, lại có thể giấu diếm không lộ ra chút nào, có thể bí mật như vậy… Hoàng đế Nhật Hưng quốc thật sự hạ quyết tâm muốn tiêu diệt Long Giao ta.”

Lâm Tử Lập nói không sai, đây mới chỉ là bắt đầu.

Trời dần sáng, Hoàng Hưng lấy tay áo lung tung quệt mồ hôi trên trán, nhìn sắc trời.

Đây là lần thứ mấy đẩy lui tấn công của kẻ địch? Lần thứ tư hay lần thứ năm? Hắn cũng không nhớ rõ, mỗi lần hắn chỉ biết liều mạng dùng toàn lực, dân chúng Biên thành tất cả đều chỉ có thể mong chờ vào bọn họ, trong đó còn có người thân của hắn… Hắn chết không quan trọng, nhưng vợ con già trẻ cả nhà nếu rơi vào tay quân địch… Nghĩ đến bọn họ như cá thịt bị bắt đi làm nô làm kỹ, hắn rùng mình.

Mới có một ngày, trên tường thành đã nơi nơi đều máu me loang lổ, Nhật Hưng quân dựa vào số quân đông dùng xa luân chiến đánh cả đêm, khiến bọn họ đã mệt mỏi không chịu nổi, khi trời tảng sáng mới ngừng tiến công.

Nếu không phải Biên thành hai mặt đều là núi vây quanh, hình thành thế nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai (một người chống giữ cửa ô, muôn người chẳng phá nổi), chỉ sợ thành trì này ngay cả một ngày cũng không giữ được.

Hoàng Hưng và hầu như tất cả mọi người đều ngồi xuống đất dựa vào tường, có người nằm ngủ luôn dưới đất, bọn họ thật sự là quá mệt mỏi.

Văn Cảnh đi lên vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Cứ thế này, không quá vài ngày bọn họ sẽ không chống đỡ nổi nữa, Văn Cảnh cau mày.

Hắn xoay người trở lại quân doanh triệu tập các tướng lĩnh lại họp.

Sau khi bàn bạc, quyết định chiêu binh toàn thành, nam nhân chỉ cần không thương không bệnh đều phải lên tường thành chiến đấu.

Người dân trong thành cũng biết giờ là lúc sinh tử, chỉ có kéo dài thời gian chờ viện binh đến cứu mới có cơ hội thoát mạng, nếu không Biên thành bị phá, mấy thành trì sau không có địa thế thuận lợi để giữ thành, quân địch thế chẻ tre chỉ cần ào qua là không sót lại chút gì, do đó bọn họ dù có chạy cũng không thoát, cho nên đều hưởng ứng đi đầu quân.

Lâm Tử Lập đem số binh sĩ hiện có chia làm hai, thay nhau ra trận, lúc này mới trì hoãn được nguy cấp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương