Ba ngày tiếp theo, Thất Nương nếu không ở trong phủ Thành thủ thì cũng là đi xem Sa Lang.

Vì Sa Lang nên thời gian này nàng rất an phận, cho nên Lý Mộ cũng không thấy được điều gì không ổn, có điều trong lòng lại mơ hồ cảm thấy bất an.

“Âm thầm tăng thêm số ám vệ trông coi nàng.” Lý Mộ phân phó thuộc hạ, quay lại hỏi Vưu Tiên: “Sa Lang là lợi thế duy nhất trong tay chúng ta có thể khiến nàng nghe lời, chỗ đó không có vấn đề gì chứ?”

Vưu Tiên nói: “Tiểu vương gia yên tâm, Sa Lang bị nhốt trong nhà lao tử tù, người bình thường cũng không vào được, chìa khóa do thuộc hạ giữ, không có vấn đề, có điều vì Sa Lang thấy nàng nên đã chịu ăn nhiều hơn, cho nên gần đây nó đã có thể đi lại được trong chuồng. Nhưng nàng sau này sẽ là tiểu vương phi, mỗi ngày đều đến tử lao như vậy có phải là…”

Lý Mộ khoát khoát tay: “Không sao, hiện giờ chỉ Sa Lang mới có thể trấn an nàng, nếu ngươi không cho nàng gặp Sa Lang chỉ sợ nàng lại đi bày mấy trò gì khác, chỉ còn mấy ngày nữa là đến hôn lễ rồi, làm cho nàng an phận qua thời gian này đã rồi nói sau.”

Vưu Tiên cáo lui xong, đi thẳng ra khỏi vương phủ, ngoài vương phủ có một chiếc xe ngựa đứng hai bên là hai người thị vệ, Vưu Tiên đi đến đang định kéo màn xe lên, chợt nghe tiếng Tiểu Tử bên trong nói: “Của Tiểu Bình tuy rằng đẹp nhưng không quý, tiểu thư hay là chúng ta đi Linh Nhiên cư thử xem? Nghe nàng nói bán chạy lắm, nếu chậm là phải đợi nhanh nhất mấy ngày nữa mới có!”

Thất Nương nghe mà cười thầm, chiêu của Trần Cương đúng là đẹp, cứ như vậy, nàng đến Linh Nhiên Cư lại càng không khiến ai thấy hoài nghi.

Nàng đang muốn trả lời, mắt chợt cảm giác thấy màn xe tựa hồ hơi động, trong lòng chuyển động: “Hiện giờ ta nào còn có tâm tình đó nữa? Sa Lang không thấy ta sẽ ăn rất ít, cũng khó trách, cả ngày bị nhốt ở chỗ như vậy đương nhiên làm sao mà thoải mái vui vẻ được… Đều do Vưu Tiên không chịu thả nó ra, nếu nó mà bị ốm, ta sẽ cho hắn đẹp mặt.”

Tiểu Tử thầm nghĩ, Sa Lang của cô nếu ra ngoài chẳng phải hù chết người ta sao, vẫn là đừng thả ra thì hơn, có điều ngoài miệng thì không dám nói như vậy: “Vậy đi xem Sa Lang xong thì đi Linh Nhiên cư được không?”

Nàng nhìn thấy Tiểu Bình mua gì đó, trong lòng ngứa ngáy, mà Thất Nương lại là một chủ nhân hào phóng, nếu đi cùng Thất Nương, mình lại không phải bỏ tiền ra, cho nên nàng ta cứ suốt ngày nài nỉ giục Thất Nương.

Thất Nương thờ ơ nói: “Vậy…. Thôi đi xem xem cũng được.” Nói xong còn tỏ vẻ hơi hơi miễn cưỡng.

Màn xe bị vén lên, Vưu Tiên đứng ngoài xe nói: “Cô nương, chúng ta chuẩn bị đi.”

Buổi chiều, Thất Nương đến Linh Nhiên Cư.

Tiểu Triệu vừa thấy các nàng liền lập tức đon đả chào hỏi Tiểu Tử: “Cô nương lại đến nữa, vừa lúc chúng tôi ở đây có hàng mới, mau đến xem thử.”

Một tiểu nhị lạ mặt nói: “Tiểu Triệu, hàng ngoài cửa hàng vừa bán hết, giờ phải đến nhà kho lấy hàng.”

“Ôi chao, đã bán hết.” Tiểu Triệu tỏ vẻ xin lỗi: “Vậy phải nhờ các tiểu thư chờ một chút, nếu không… hay các vị theo tôi vào trong kho xem thử, hàng bày bên ngoài chỉ có vài kiểu, bên trong là toàn bộ mọi thứ đó.”

Thất Nương nói: “Nếu đến đây rồi, cứ xem thử đi.”

Tiểu Triệu ân cần dẫn hai người lên lầu.

Tiểu Tử theo sau Thất Nương đi lên lầu, bước đến bậc cầu thang cuối cùng, dưới chân hình như vấp phải gì đó, thân mình đổ nghiêng về phía sau, kinh hô một tiếng rồi không biết gì nữa.

Thất Nương nghe được động tĩnh phía sau, quay lại nhìn vừa lúc thấy Bao tiên sinh ôm Tiểu Tử cười nói: “Không phải đánh ngất nàng, chỉ là điểm huyệt thôi.”

Tiểu Triệu tiến lên đỡ lấy Tiểu Tử, Thất Nương theo Bao tiên sinh vào một gian sương phòng.

Trong sương phòng ngoại trừ Trần Cương còn có hai cô gái, ăn mặc giống hệt như Thất Nương và Tiểu Tử, Tiểu Triệu đặt Tiểu Tử xuống xong liền đưa hai nàng xuống dưới lầu.

Có các nàng, thị vệ ngoài cửa mới không nghi ngờ.

Trần Cương bước lên một bước, đầu tiên quay hai bên nhìn Thất Nương một cái, nhếch miệng cười nói: “Xem khí sắc của Nhị tiểu thư.. Quả nhiên không có việc gì! Ta đã nói với lão gia rồi mà, với con người của Nhị tiểu thư sao có thể để cho người ta khi dễ chứ.”

“Trần đại ca hóa ra cũng sẽ nói móc người khác,” Thất Nương đảo mắt, cười nói: “Nhưng mà, có người có thể phẫn trư ăn lão hổ còn hơn ta nữa, những sắp xếp này… khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy.”

Trần Cương cười to như trước đây: “Không phải là công của một mình ta, Bao tiên sinh cũng tốn không ít công sức.”

Thất Nương gật đầu, hỏi: “Trần đại ca, cha ta có được khỏe không?”

Trần Cương thôi cười, nói: “Từ sau khi Nhị tiểu thư gặp chuyện không may, lão gia tinh thần không được tốt, may là lão gia cũng tin Nhị tiểu thư có thể chiếu cố được tốt bản thân cho nên không có gì quá đáng ngại.”

Bao tiên sinh nói: “Thời gian của chúng ta không nhiều đâu, nói ngắn gọn, Lưu cô nương có nghĩ ra được cách nào hay để trốn đi không?”

Thất Nương nhìn qua Bao tiên sinh, nhẹ nhàng trình bày ý tưởng của mình.

Trần Cương nghe vô cùng chăm chú, nghe xong câu cuối liền tròn mắt há hốc miệng, hắn và Bao tiên sinh đưa mắt nhìn nhau, ngập ngừng nói: “Thảo nào nha đầu A Đang không chút lo lắng, còn nói, ai bắt cô đến ngược lại sẽ gặp xui xẻo… Cả gan làm loạn như vậy…Thảo nào..thảo nào.”

…Thảo nào…Vì như vậy mới có thể là cô sao? Bao tiên sinh dường như có chút đăm chiêu.

Trần Cương lại chợt trở nên hưng phấn: “Mẹ nó nữa, như vậy mới đã, hay nhất là đem địa bàn của Lý Mộ lật tung lộn xộn hết cả lên, ha ha…Cho hắn không còn mặt mũi đi gặp người ta nữa… ha ha ha…”

Thất Nương bị vẻ mặt rất khó hiểu của Bao tiên sinh nhìn chằm chằm khiến trong lòng dâng lên cảm giác rất khó chịu, nàng miễn cưỡng cười nói: “Bao tiên sinh nghĩ sao?”

“Rất to gan… Nhưng bởi như vậy, cơ hội cũng lớn hơn, có thể thành công, có điều phải rất cẩn thận chú ý.”

Cứ như thế, kế hoạch đào tẩu của Thất Nương liền được quyết định.

Thất Nương tủm tỉm cười nói với Trần Cương: “Trần đại ca, ngươi cũng nên cẩn thận, nếu như không thành công, vậy thì Nhị tiểu thư của nhà ngươi là ta đây… cũng chỉ có thể vào động phòng với Lý Mộ thôi.” Bởi vì ngày bọn họ chạy chính là ngày diễn ra hôn lễ.

Nhìn Thất Nương không có nửa phần ngượng nghịu mất tự nhiên, Trần Cương lại cười to một trận: “Ta quả nhiên là nhìn chưa đúng người, chỉ từng nói nha đầu A Đang kia thô lỗ, nào biết trên đời còn có tiểu thư cô như vậy? Có điều… đúng khẩu vị của ta.”

Thất Nương mỉm cười.

Trở lại trên xe ngựa, Tiểu Tử còn đang mơ mơ màng màng.

“Đi thôi cũng không cẩn thận chút, đầu của ngươi còn đau không, ta xoa cho.” Thất Nương thầm nghĩ thuốc của Bao tiên sinh đúng là linh thật, trên đầu Tiểu Tử quả thật nổi lên một cục u to.

Tiểu Tử nào dám để nàng xoa, vội nói: “Không đau, không đau.”

Thất Nương gật đầu, quay ra cửa sổ nói: “Chúng ta hồi phủ.”

Khi về đến phủ Thành thủ, Lý Mộ đang ngồi chờ trong phòng nàng.

Tâm trạng nàng đang rất tốt, nói chuyện với hắn cũng nhẹ nhàng hơn.

“Chuyện gì khiến nàng vui vẻ như vậy?” Đầu óc tinh anh của Lý Mộ không thể nào không nhận ra tâm tình nàng có thay đổi.

Thất Nương trong lòng rùng mình, ung dung thản nhiên nói: “Chuyện ta vui vẻ nhất ngươi lại không biết sao?”

Lý Mộ ánh mắt sáng rực: “Chuyện nàng vui vẻ nhất có liên quan đến ta?”

Thấy Thất Nương, trong lòng hắn có chút thoải mái.

Không hiểu sao gần đây thời gian hắn ở Hồng Phấn Viên càng ngày càng ít, đi chỗ nào cũng thấy nhàm chán, luôn chưa được bao lâu đã muốn hồi phủ.

Nhưng ngược lại khi ở cùng Thất Nương, ám đấu ngươi đến ta đi lại khiến hắn thấy thú vị.

“Nghĩ ra cách đối phó với ngươi, ta đưowng nhiên là vui vẻ.” Thất Nương thẳng thừng.

“A, phải không?” Lý Mộ chọn mi, “Kỳ thực, nữ nhân đối phó với nam nhân rất dễ.”

Hắn cười rất gian tà, Thất Nương liếc mắt khinh thường, coi như hắn nói chẳng có gì hay ho.

Quả nhiên sau đó hắn chậm rãi nói: “Ở trên giường, nữ nhân dễ đối phó với nam nhân nhất.”

Chỉ một chớp mắt, Thất Nương cảm thấy cổ tay bị kéo mạnh, thân thể đã ngồi trong lòng Lý Mộ.

Thất Nương ngẩn người, lập tức giãy dụa muốn đứng dậy, Lý Mộ bẻ ngoặt tay nàng giữ chặt phía sau, tay trái dùng sức ôm chặt eo nàng, cười khẽ bên tai nàng: “Đối phó với ta như vậy, ta thích nhất đấy.”

Thất Nương vừa sợ vừa giận, lúc này mới phát hiện trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tiểu Tử đã sớm thức thời ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Sức mạnh của hắn, Thất Nương căn bản không thể động đậy, nàng nghiêng đầu trừng hắn: “Buông tay!”

“Mỹ nhân trong lòng, ta sao có thể buông tay được.” Lý Mộ hưởng thụ khoái cảm nàng đang giãy dụa va chạm trên người hắn, tay trái chậm rãi trượt lên trên, ngay dưới ngực nàng.

Thất Nương khẽ hít một hơi.

Thành thật mà nói, vì vấn đề tuổi tác nên nàng chưa từng đem Lý Mộ thành… uhm, một người đàn ông có tính uy hiếp, cho đến giờ phút này nàng mới cảm nhận được mối đe dọa rõ ràng, lưng nàng tê dại, thủ đoạn ve vãn của người này khiến nàng hiểu rõ, kinh nghiệm về chuyện nam nữ của hắn tuyệt đối phong phú, một điều không may, hai người họ sợ rằng sẽ động phòng sớm.

Một thói xấu của con người là thứ gì càng khó đạt được lại càng ham muốn, Thất Nương suy nghĩ xoay chuyển, không hề giãy dụa, nàng cười rất tươi: “Hồng Phấn viên của ngươi không có ai sao?”

Lý Mộ tự tiếu phi tiếu: “Ta biết nàng rất để tâm đến bọn họ, nàng yên tâm, sau khi thành thân ta sẽ đuổi bọn họ đi.”

Thất Nương tức điên, người này là cố ý, hắn muốn nhìn thấy mình ngượng ngùng khốn đốn hay thực sự là muốn… Ôm ôm xoa xoa con mẹ nó chứ, hắn nghĩ đang chơi mèo vờn chuột sao? Nàng mắng chửi một tràng dài trong lòng, ngay cả câu cửa miệng của Trần Cương cũng dùng đến.

Nàng cố gắng kiềm chế không phát tác ra ngoài, lại hít sâu một hơi nói: “Namnhân đơn giản có hai loại: phong lưu hoặc hạ lưu. Đây là khác biệt giữa đẳng cấp và thấp kém, Tiểu vương gia là loại người nào?”

“Có gì khác nhau sao? Bất luận là loại người nào, cuối cùng nàng vẫn là người của ta.” Lý Mộ thản nhiên phớt lờ, tay vẫn như cũ đặt tại một chỗ mẫn cảm vuốt ve, môi lại nghiêng sang bên in lên cổ nàng.

“Người của ngươi?” Thất Nương mắt ngưng trụ lại, đây là đáp án cuối cùng sao? Nàng cười lạnh nói: “Cho nên… ngươi cho là chiếm được cơ thể của ta, ta chính là người của ngươi? Cho nên bây giờ ngươi muốn làm cho ta trở thành người của ngươi miễn cho đêm dài lắm mộng?”

Trong câu giễu cợt này của nàng hàm ý rất rõ, khiến Lý Mộ dừng lại.

“Vậy thực đáng tiếc, ngươi chậm một bước rồi, ta đã sớm là người của kẻ khác.” Thất Nương nói.

Lập tức thân thể nàng bị Lý Mộ lật quay lại, giọng hắn lạnh lùng: “Văn Ngọc Hổ đã chạm vào nàng?”

Vì đẳng cấp địa vị của hắn, hắn đối với quan niệm về chuyện nam nữ so với người bình thường không mấy quá coi trọng, nhìn Hồng Phấn viên của hắn cũng đủ thấy.

Ở Long Thành, hắn đã sớm nhìn ra Văn Ngọc Hổ và Thất Nương tình đầu ý hợp, hắn suy bụng ta ra bụng người, trong đầu sớm đã nghĩ Thất Nương là người của Văn Ngọc Hổ, nhưng nghe được nàng chính miệng thừa nhận, không biết tại sao trong trí hắn như có một trận lửa bùng lên cuồng nộ thiêu đốt.

Thất Nương mắt vẫn sáng, lời nói dường như có ác ý thấp thoáng: “Nữ nhân của kẻ khác, Tiểu vương gia cũng muốn sao?”

Lý Mộ nhìn chằm chằm nàng không nói câu nào, một khắc sau Thất Nương thấy chân mình bay lên không, một thoáng trời đất quay cuồng, nàng bị Lý Mộ đè ngã xuống giường, còn chưa kịp giãy dụa, “xoạc” một tiếng, áo của nàng rách toạc, tiếp sau đó trung y cũng biến thành vải rách, chỉ còn lại cái yếm thêu hoa.

“Không nên dùng cách khích tướng, đối với ta cũng vô ích.” Hắn nhìn chằm chằm Thất Nương vẻ mặt phức tạp, môi đã hướng nàng áp xuống.

Khi hắn còn chưa kịp chặn kín miệng của nàng, nàng bật cười to, trong tiếng cười mang theo đau khổ lẫn bi thương, khiến Lý Mộ giật mình dừng lại.

Tiếng cười dần ngừng lại, hắn nghe nàng thở dốc nói: “Khích tướng? Ngươi biết một nữ nhân đối mặt với một nam nhân cường bạo nàng sẽ sợ hãi thế nào sao? Trong lòng nàng có bao nhiêu sợ hãi ngươi biết không? Nàng tuổi còn nhỏ cái gì cũng chưa hiểu…Chỉ biết là đau đớn, chỉ biết thét gọi cha cứu mạng, thế nhưng…Thế nhưng không ai cứu được nàng, không ai cứu được!”

Đó là ác mộng cả đời của Ngũ Nương, thế nên nàng ở trong thân thể này nửa đêm mộng quay lại lúc đó sẽ bị nó khiến cho giật mình bừng tỉnh, trong giọng nàng nỗi sợ hãi là thật sự, khiến tay Lý Mộ trở nên căng thẳng: “Ai? Là ai? Văn Ngọc Hổ có biết không?”

… Nàng đã từng bị cường bạo, kẻ kia đương nhiên không thể là Văn Ngọc Hổ. Thất Nương nói ra chuyện này khiến trong lòng hắn trở nên hỗn loạn, đây là chuyện chưa từng xảy ra, bất luận nữ nhân nào cũng chưa từng khiến hắn lòng dạ rối bời như thế.

Thất Nương tâm trạng bình tĩnh lại, giọng điệu trào phúng: “Biết là ai thì sao chứ? Việc Tiểu vương gia muốn làm bây giờ có gì khác với kẻ đó đâu?”

Hắn nắm chặt cổ tay nàng hỏi lại lần nữa: “Văn Ngọc Hổ có biết không?”

Thất Nương hạ mí mắt nói: “Hắn chỉ biết ta không phải thân hoàn bích.”

Lý Mộ không biết suy nghĩ điều gì, sắc mặt âm tình bất định, rốt cuộc hắn đứng dậy thả Thất Nương.

Thất Nương thở ra, Lý Mộ là một kẻ để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, đối phó với người như vậy đương nhiên phải dùng thủ đoạn khác.

Nếu hắn muốn cưới nàng, đương nhiên muốn có được lòng nàng, chính vì vậy hắn mới muốn tiên hạ thủ vi cường, nữ nhân trên đời này chính là vậy, thân thể nếu đã thuộc về hắn cũng chỉ có thể hết hy vọng mà theo hắn.

Nhưng nếu nữ nhân này trước đây đã từng bị cường bạo, sự tình sẽ không giống thế nữa.

“Chuyện khác nàng không cần nghĩ, hôn lễ vẫn cử hành như cũ.” Lý Mộ nói xong đẩy cửa đi ra.

Như vậy hắn cũng vẫn muốn lấy nàng? Thất Nương càng thêm hiếu kỳ với bức tranh kia, không được, lần sau nàng nhất định phải tìm cách khiến Bao tiên sinh phun ra bí mật kia, nếu không lòng nàng giống như bị ai đó dùng lông chim quấy nhiễu, ngứa ngáy khó chịu.

Hiện giờ nàng chỉ chờ đến ngày hôn lễ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương