Đại điện đang đông nghịt thoáng chốc bỗng trở nên yên tĩnh không một tiếng động.

Miệng Thất Nương không kìm được khẽ cong lên, hàng mi hạ xuống che lại ý cười trong mắt… A, xem ra lời của nàng hình như khiến tất cả mọi người đều bị dọa rồi. Đúng vậy, thế giới này nữ tử nào dám nói lời như thế trước bao nhiêu người xem như chẳng còn thể diện gì nữa… Cũng không sao, qua ngày hôm nay, coi như tiếng xấu đồn xa, còn có gì không thể làm nữa… Nàng ngẩng mắt lên, trong mắt lại hiện ra bướng bỉnh trước kia.

Nàng đi ra giữa điện, trước mắt mọi người hướng đến Văn Ngọc Hổ, bước đi ung dung uyển chuyển như nhịp theo tiếng đàn, đến trước hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng sáng lên như ánh sao buổi sớm: “Văn thiếu tướng quân, huynh có nguyện ý suốt đời chỉ lấy một thê tử, hơn nữa còn chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, bất luận nghèo khổ hay giàu có, bất luận bệnh tật hay khỏe mạnh, vẫn sẽ cùng nàng yêu thương nhau trân trọng nhau, không bao giờ từ bỏ… Huynh – làm được không?”

Hắn cúi đầu chăm chú nhìn nàng, trong đáy mắt đen sâu thẳm vẫn dịu dàng như trước: “Chỉ cần là nàng – ta luôn nguyện ý, chỉ cần là nàng – ta, nhất định có thể làm được!”

Một đôi nam nữ đứng giữa đại điện nhìn nhau chăm chú, một khắc này trong mắt bọn họ chỉ có nhau, hình ảnh kia thật khiến lòng người rung chuyển, thần sắc mọi người rốt cuộc cũng từ trạng thái ngây ra như phỗng biến hóa thành ước ao, thành đố kị, thành oán giận.. Còn có… thống khổ.

Nhìn bức tranh kia, khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Lan Thuyền không có chút biểu cảm nào, thân thể hắn đã cứng ngắc không thể nhúc nhích.

Chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, hắn không thiếu nhất chính là nữ nhân… Đầu hắn tràn ngập suy nghĩ không sao cả, nhưng ánh mắt lại không thể rời đi chỗ khác, nhìn trong mắt Thất Nương vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt hiếm thấy, trái tim hắn thắt lại, đau đớn dường như đồng loạt tụ lại, thất vọng đã gạt xuống đáy lòng cũng không còn kiềm chế được nữa, trào dâng như thủy triều bao phủ hắn lại thành tuyệt vọng, tự tin của hắn trong phút chốc nhất tề sụp đổ.

Tim Lý Mộ cũng đập mạnh và có chút loạn nhịp, nhưng hắn rất nhanh đã tỉnh táo, nói: “Yêu cầu của Lưu tiểu thư, bản vương cũng có thể làm được, bản vương có thể giải tán cơ thiếp trong phủ, sau này bên người chỉ có một người là Vương phi…”

“Thế tử điện hạ hiểu lầm ý ta rồi.” Thất Nương quay đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt sắc bén, “Nếu như Thế tử điện hạ ngay cả cơ thiếp tận tâm hầu hạ ngài cũng không thể đối xử tốt, ta sao có thể tin tưởng ngài là thật lòng đối với ta, huống chi những cơ thiếp đó là vô tội, ngài nếu đuổi các nàng ra ngoài, các nàng sau đó còn có đường sống sao?”

Lý Mộ nhất thời nghẹn lời.

Lệ Chân công chúa kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt, đáy lòng trào lên đố kỵ cùng ao ước hòa lẫn nhau, nàng không thể tin được chỉ là một tiểu nữ tử lại có thể có dũng khí lớn như vậy.

Nàng nhìn qua chỉ giống như một thiếu nữ không hiểu biết, lại thoải mái nói ra tiếng lòng của mình, khiến cho những người chưa từng gặp qua cảnh này ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm sao.

Thế nhưng đây là nơi nào? Là nơi những người địa vị cao nhất Long Giao quốc tề tụ, nàng không hề sợ hãi mỉm cười nhẹ nhàng tự quyết định chung thân cho đời mình, nữ tử linh hoạt này thật sự… khiến nàng vạn phần kính phục! Tại sao chính nàng lại không thể có trí tuệ và dũng khí như vậy? Nhìn cặp nam nữ xứng đôi không gì sánh được kia, trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

Dựa vào trực giác nhạy bén, Tần Tương cũng nhận thấy được sự tình không còn tầm thường nữa.

Triêu Huy thân vương ở Tây Lũng quốc có địa vị rất quan trọng, nếu không có lý do gì hắn sao có thể để người kế vị của mình nhất định phải lấy một nữ tử gia thế không xứng với vị trí chính thất? Tần Tương không tin Lý Mộ không có ý kiến gì của Triêu Huy thân vương mà dám cầu hôn với Thất Nương… Thế nhưng rốt cuộc là vì sao?

“Tần mỗ năm trước đã không còn thê tử, đến nay chưa lập thê thiếp gì, như vậy lấy điều kiện của Lưu tiểu thư Tần mỗ cũng có thể hướng Lưu tiểu thư cầu hôn phải không?” Mặc kệ Triêu Huy thân vương đến tột cùng là lý do gì, trước đoạt người về tay đã rồi nói sau, sau này hắn sớm hay muộn sẽ biết được nguyên nhân thôi.

Lệ Chân công chúa kinh ngạc nhìn về phía Tần Tương, Tần Tương này hành sự luôn thủ đoạn độc ác, chỉ trung thành với phụ vương nàng mà thôi.

Nàng thấy ánh sáng trong mắt hắn, trong lòng hiểu rõ, đoán ra hắn cũng không phải vì thích Thất Nương mà cầu thân, không biết lại vì Nhật Hưng quốc mà muốn làm gì đây?

“Tiểu nhi cũng chưa có thê thiếp.” Tô Văn rốt cuộc nhịn không được nữa, mở miệng, “Tô mỗ thay mặt tiểu nhi hướng Lưu tiểu thư cầu hôn.”

Tô Văn là lão nhân tinh, hắn dù khó hiểu vì sao có nhiều người cầu hôn Thất Nương như vậy, nhưng cũng như thế, sẽ không bỏ qua cơ hội.

“Cha,” Tô Di Ca trong đám người cười nhợt nhạt, “Con đã quên nói với cha một việc, hôm qua con đã cưới Thanh Liên.”

Tin tức này khiến mọi người lấy làm kinh ngạc, Tô Văn như bị kim đâm nhảy dựng: “Ngươi nói mê sảng cái gì vậy? Không mai mối không sính lễ, sao ngươi có thể cưới nàng?”

Tô Di Ca liếc nhìn phụ thân, miệng cười tựa tiếu phi tiếu lộ ra vẻ giễu cợt: “Ta là cưới hỏi đàng hoàng, có mai mối có sính lễ, chuyện này, cha có thể đi tra.” Thất Nương vì chuyện sau Bách Hoa yến với Văn Ngọc Hổ, đã sớm thương lượng với hắn chuyện Thanh Liên, sao có thể để Tô Văn nắm được thóp.

Tô Văn điên tiết, nhưng trước Hoàng thượng lại không thể phát tác, đối với Thanh Liên càng hận thấu xương.

Tần Tương cười nói: “Như vậy chỉ còn tại hạ và Văn thiếu tướng quân là có điều kiện phù hợp với Lưu tiểu thư!”

Thất Nương thầm hận, cái lão ngáng đường này nhảy ở đây ra vậy? Cư nhiên dám phá chuyện tốt của nàng.

Văn Ngọc Hổ quay đầu nhìn lại Tần Tương, trừng mắt nghiêm khắc, đánh giá kẻ địch ngày xưa này không dám sơ suất: “Tần tướng quân cũng có ý với Lưu tiểu thư sao?”

Tần Tương kín đáo gật đầu: “Điều này là tự nhiên, từ xưa mỹ nhân xứng với anh hùng, Tần Tương tự thấy mình cũng có mấy phần khí thế anh hùng, đương nhiên mong có thể cùng người đẹp trở về, không biết ý Lưu tiểu thư thế nào?”

Đối phương phù hợp với điều kiện mình đưa ra tự nhiên là không dễ phản bác, Thất Nương bực mình.

Kể từ đó, hôn sự của Thất Nương thành tiêu điểm chú ý của mọi người, hiện giờ ai nấy đều hiếu kỳ Thất Nương đến tột cùng hoa rụng nhà ai? Chỉ là người có quyền quyết định lúc này – tất cả mọi người lại nhìn vẻ mặt hoàng thượng.

Tân Bình bên cạnh hoàng thượng cũng len lén nhìn trộm vẻ mặt hoàng thượng, thấy hoàng thượng nhìn chằm chằm Tần Tương, chẳng biết suy nghĩ cái gì, biểu cảm khó mà phân biệt, nhớ đến ngày đó hắn mơ hồ nghe được người nọ nói mấy câu, khóe miệng chuyển động lộ ra mỉm cười.

“Tần tướng quân và Ngọc Hổ đều là anh hùng rong ruổi sa trường, dù đem Lưu tiểu thư gả cho ai cũng đều không công bằng với đối phương, chuyện này thật có chút khó đây!” Hoàng thượng trầm ngâm không quyết định.

Mặc dù hắn muốn cho Văn Ngọc Hổ được như ý nguyện, nhưng ở đây còn có Lý Mộ và Lệ Chân công chúa, nếu xử lý không công bằng sau này có thể bị người ta vin vào cớ đó, khơi mào tranh chấp giữa các nước.

Xem mình bị người ta coi thành phần thưởng suy nghĩ đem cho ai thì hợp, Thất Nương dĩ nhiên cực kỳ tức giận, nàng càng tức giận thì cười càng thêm ngọt, mà nàng cười càng xinh đẹp trong lòng Văn Ngọc Hổ lại càng lo lắng, xem tính nàng, vạn nhất tương lai nàng đem chuyện này giận chó đánh mèo đổ lên hắn, liệu hắn còn có thể cưới được vợ không nữa đây?

Nghĩ đến đây, mặt hắn trầm xuống, nói: “Ngọc Hổ đối với Lưu tiểu thư một tấm chân tình, xin hoàng thượng minh giám.”

Quay đầu nói với Tần Tương: “Còn thỉnh Tần tướng quân giúp người được toại nguyện.”

“Tần mỗ cũng không muốn đoạt việc tốt của người khác, nhưng Lưu tiểu thư không phải mỹ nhân bình thường có thể sánh bằng, Tần mỗ thật sự…” Tần Tương cười cười nói, bày ra vẻ không thể bỏ qua.

Lý Mộ mặt mày u ám, tình thế này, hắn đã mất đi tư cách tranh đoạt Thất Nương, đương nhiên là không cam lòng.

Đối với Thất Nương hắn đã nhất định phải có được, hôm nay không thể danh chính ngôn thuận cưới nàng về, tự nhiên là phải nghĩ ra cách khác.

Hắn cân nhắc tình thế hiện giờ một chút, nếu như Tần Tương đoạt được Thất Nương, vì liên lụy đến bang giao hai nước, Tần Tương phải xin hoàng đế Nhật Hưng quốc mới có thể cưới, có khả năng nhất là đưa Thất Nương về nước thành hôn, như vậy hắn có cơ hội động thủ trên đường, bất quá thủ hạ của Tần Tương những hai nghìn binh mã cũng là vấn đề… Nếu như Văn Ngọc Hổ lấy được Thất Nương, hắn phải cướp Thất Nương về Tây Lũng quốc, đó chính là đối địch với toàn bộ Hắc Giao quân của Long Giao quốc, như vậy càng thêm vướng tay vướng chân.

Xem ra đoạt người trong tay Tần Tương dễ dàng hơn, hạ quyết tâm xong, hắn cười nói: “Với dung mạo của Lưu tiểu thư thảo nào ngay cả Tần tướng quân cũng động tâm, đáng tiếc ta không có cơ hội. Bất quá tiểu vương có một đề nghị, Tần tướng quân cùng Văn thiếu tướng quân đều là tướng dũng mãnh nhiều năm trên sa trường, hay là dùng võ định đoạt, quyết định xem Lưu tiểu thư hoa rơi nhà nào, có được không?”

Hắn đúng là lòng dạ khó lường không có ý tốt, mọi người đều biết Đoạn đao của Tần Tương là thiên hạ vô địch, Văn Ngọc Hổ từng thua dưới đao đó, đề nghị của hắn không nghi ngờ gì là đang giúp Tần Tương.

Hắn nói trúng ý Tần Tương, Tần Tương trong lòng cũng kinh ngạc, nhìn hắn một cái phụ họa: “Tần mỗ đang có ý này, nhưng không biết Văn thiếu tướng quân có bằng lòng không?”

Loại tình huống này mặc dù biết mình sẽ bại cũng không thể không đồng ý, nhưng nếu Văn Ngọc Hổ thất bại, hắn không chỉ mất Thất Nương, sau này trong Hắc Giao quân cũng khó có thể đặt chân, Long Giao quốc cũng ắt là mất hết thể diện, trên đại điện văn võ bá quan đều hiện vẻ lo lắng… chuyện này nguy rồi.

“Ta không muốn!” Trên Kim Loan điện Long Giao quốc, mọi người nghe thấy rõ ràng tiếng Văn Ngọc Hổ trả lời như đinh đóng cột.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương