Thất Niên Chi Dương
-
Chương 7
Buổi tối mẹ Trần gọi điện thoại cho mẹ Tần, mẹ Tần nhìn Tần Vũ đang chơi với cháu trai trong phòng khách, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ.
“Bà thông gia à, chị nói xem Tiểu Vũ và Trần Trạch sao thế, sao lại nói chia tay là chia tay?” Mẹ Trần ở bên kia nhỏ giọng hỏi.
Mẹ Tần thở dài, “Con cái lớn rồi, những việc này chúng ta đều không quản được.”
“Nếu không thì để chúng nó gặp mặt một lần, có chuyện gì cứ nói cho xong là được rồi, chị xem hôm nay Trần Trạch trở về nhốt mình cả ngày trong phòng ngủ, cơm cũng không chịu ăn, đây không phải là tự tra tấn bản thân sao.”
“Chị à, chị thương Trần Trạch, tôi cũng thương Tần Vũ, đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đau lòng như vậy. Tần Vũ là con trai tôi, nhìn nó buồn trong lòng tôi cũng đau. Tôi thấy, chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của bọn trẻ.” Mẹ Tần nói xong cúp điện thoại.
Mẹ Trần nghe tiếng cúp máy, lắc đầu, đi vào phòng ngủ Trần Trạch.
Trần Trạch nằm xoài trên giường, trừng mắt ngẩn người, hắn đau đầu không chịu nổi nhưng vẫn không ngủ được.
Mẹ Trần đi qua ngồi ở mép giường, dường như lẩm bẩm: “Con rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến cả nhà thông gia không ai thích con như vậy.” Bà đau lòng đến mức đỏ cả mắt.
Trần Trạch trở mình, chôn mặt trong gối đầu, kêu một tiếng, “Mẹ.”
Mẹ Trần sờ sờ đầu Trần Trạch, hỏi hắn: “Con nói cho mẹ biết, có phải học anh rể khốn kiếp của con không?”
Hốc mắt Trần Trạch ướt đẫm, khàn giọng nói: “Mẹ, con sai rồi, con biết sai rồi.”
Mẹ Trần thở dài, đứng lên đi ra ngoài, “Thằng bé này, con từ nhỏ đã không nghe lời, cứ tưởng bây giờ đã hiểu chuyện, hóa ra vẫn chứng nào tật nấy.”
Mẹ Trần đi tới cửa lại ngừng bước, hạ quyết tâm nói: “Nếu con muốn tìm đàn ông, nhà chúng ta chỉ thừa nhận Tiểu Vũ, những người lộn xộn khác đừng hòng mang vào cửa.”
Trần Trạch không nói gì, nếu không có Tần Vũ, làm sao hắn lại yêu đàn ông.
Mùng 5 tết Trần Trạch đặt vé máy bay trở về vào ngày hôm sau, hắn đi qua Tần gia vài lần, có điều mỗi lần đến dưới lầu đều không dám đi lên trển.
Điện thoại di động của Tần Vũ đã tắt máy, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không liên lạc với hắn.
Trần Trạch ngồi xe buýt đến trường đại học trước kia của bọn họ, trong trường hầu như không có bóng người, Trần Trạch đi dạo một vòng rồi lại đứng dựa vào cổng trường.
Khi ấy hắn lớn hơn Tần Vũ hai lớp, lúc quen biết hắn đã sinh viên năm cuối, sau khi tốt nghiệp mới phát hiện mình có lẽ thích đàn em kia. Làm công tác tâm lý cho mình rất lâu mới chấp nhận mình thích một người con trai, sau này hắn ra ngoài công tác sẽ thường xuyên trở về tìm Tần Vũ cùng nhau ăn cơm xem phim. Yêu thầm hơn hai năm, chờ Tần Vũ sắp tốt nghiệp rốt cuộc lấy hết dũng khí thổ lộ.
Sau đó, come out, sống chung, sống với nhau trong bảy năm. Tần Vũ không phải là một người đặc biệt nhiệt tình, rất ít khi nói yêu hắn, có lẽ bởi vì như vậy mình mới dần dần cảm thấy không có ý nghĩa. Có điều một khi người kia rút lui khỏi cuộc sống của mình, mới biết được rốt cuộc anh đối với mình có bao nhiêu quan trọng.
Trần Trạch ấn đôi mắt, hít sâu vài hơi, chờ cảm xúc chua xót qua đi mới chậm rãi đi ra ngoài trường học.
Khi đi đến khu học xá bên cạnh trường học, Trần Trạch bỗng dưng quay đầu nhìn lại.
Hắn thấy Tần Vũ và chủ nhiệm lớp đại học vừa nói vừa cười bước xuống cầu thang.
Trần Trạch dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn Tần Vũ, Tần Vũ vốn đã đẹp, lúc này mặc áo lông ngắn màu trắng, trông có vẻ có tinh thần hơn hẳn.
Tần Vũ bắt tay với chủ nhiệm lớp đại học, chủ nhiệm lớp nhìn thoáng qua bên ngoài, chỉ vào Trần Trạch đứng ngoài cửa, nói: “Nhiều năm như vậy quan hệ giữa hai anh em các cậu vẫn tốt nhỉ, sao không gọi cậu ấy vào ngồi một chút?”
Tần Vũ nhìn theo tầm mắt chủ nhiệm, thấy ánh mắt Trần Trạch không hề chớp mà nhìn chằm chằm anh.
Tần Vũ cười cười với chủ nhiệm, “Không có, chỉ là trùng hợp gặp được thôi.”
Chủ nhiệm vỗ vỗ vai anh, “Mau đi đi, nhìn dáng vẻ này chắc đang đợi cậu.”
Tần Vũ chờ chủ nhiệm lên lầu mới đi ra, Trần Trạch vẫn đứng ở nơi đó, thấy Tần Vũ tới thì mở miệng, “Tiểu Vũ.”
“Ừm, trùng hợp thật.” Tần Vũ cười một cái, xoay người định đi.
“Ngày mai anh sẽ trở về, có thể nói chuyện không?” Trần Trạch gọi anh lại.
Cạnh trường đại học có một công viên nhỏ, đó là nơi bọn họ đã đến nhiều lần khi hẹn hò.
Hai người ngồi trên băng ghế công viên, cách nhau một khoảng, sớm đã không còn bộ dạng yêu say đắm lúc trước.
Trần Trạch tựa vào lưng ghế, ngửa đầu híp mắt nhìn cây cối xung quanh chỉ có cành khô, cười cười, “Anh nhớ lúc đó anh đã thổ lộ với em ở chỗ này.”
Tần Vũ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“Tiểu Vũ, anh… có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Tần Vũ không nói chuyện, lạnh lùng nhìn công viên im ắng.
“Anh sai rồi,” Trần Trạch thấy Tần Vũ không có phản ứng, cúi đầu dùng đôi tay bụm mặt, lặp lại lần nữa, “Anh biết sai rồi. Nửa năm đó em đối với anh rất lạnh nhạt, nếu như không phải sau này biết là bởi vì chuyện kia, anh còn tưởng rằng em không yêu anh nữa.”
Tần Vũ cười một tiếng.
“Lâm Kiêu… Cậu ta rất nhiệt tình, anh cảm thấy rất…” Trần Trạch cau mày, “Rất mới mẻ. Nhưng anh không thay lòng, buổi tối ngày đó ra ngoài chỉ là không muốn cậu ta xảy ra chuyện. Không phải anh cố ý lừa em.”
“Anh cũng có cảm giác nhỉ.” Tần Vũ ngắt lời giải thích của hắn.
Trần Trạch quay đầu nhìn anh.
“Anh đối với Lâm Kiêu.” Tần Vũ nhấp nhấp miệng, cúi đầu, phòng bị trong mắt cũng được dỡ bỏ, “Em đợi anh nửa năm, sau đó anh trở về, nhưng vẫn không thể buông bỏ được người mà mình đã nói yêu thương. Em không biết hai người đã có một mối quan hệ như thế bao lâu, nhưng em không muốn tiếp tục.”
Trần Trạch có chút thống khổ nắm lấy tóc mình, ánh mắt sắp đỏ lên, lẩm bẩm: “Sao lại biến thành như vậy.”
“Cái này anh phải tự hỏi chính mình,” Tần Vũ cười cười, “Ngay từ đầu anh đã biết em là người như thế nào, cho dù sau này tiếp tục, em cũng không cho anh được cảm giác mới mẻ gì.”
Anh thở dài, nhìn người đàn ông đau đớn bất lực bên cạnh, tiến lại gần ôm lấy đầu hắn, cằm cọ cọ trên đầu hắn, thấp giọng nói: “Làm sao anh có thể cho rằng em không yêu anh, nếu không yêu anh, ai sẽ nguyện ý c0i quần để anh làm.”
Trần Trạch ôm Tần Vũ, “Tiểu Vũ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, sẽ không có người khác nữa đâu.”
Tần Vũ vỗ nhẹ lên lưng hắn, “Anh không phải cần em, anh chỉ quen mà thôi. Sớm hợp sớm tan thôi Trần Trạch.”
Anh nói xong, hôn l3n đỉnh đầu Trần Trạch một cái, “Lên đường bình an.”
Ngày hôm sau Trần Trạch đáp máy bay trở về thành phố nơi hắn và Tần Vũ định cư, trường học Tần Vũ khai giảng sớm, hiện tại ở đây cũng không còn ràng buộc, thời gian nghỉ phép gần như đều dành cho người nhà của mình.
Trần Trạch xách hành lý lên lầu, lúc ra khỏi thang máy vừa hay gặp Lâm Kiêu đến nhà hắn tìm người.
Sắc mặt Trần Trạch trầm xuống, “Sao cậu lại ở đây?”
“Tìm anh.” Lâm Kiêu cười tủm tỉm nói, “Anh không chào hỏi mà biến mất lâu như vậy nên tôi hơi lo lắng. Sao trông gầy đi nhiều vậy?”
Cậu ta nói xong đưa tay muốn sờ mặt Trần Trạch, Trần Trạch lui về phía sau một bước.
Lâm Kiêu nhìn phía sau hắn, “Tần Vũ đâu có ở đây.”
Trần Trạch cúi đầu tìm chìa khóa, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, cậu trở về đi.”
Lâm Kiêu cũng không tức giận, nói: “Anh lại đối đãi với khách tới đây chúc tết như vậy sao?”
Trần Trạch nhìn cậu ta, “Hôm nay có việc, không tiếp đón cậu, chờ hạng mục xong rồi mới mời cậu ăn cơm? Ông chủ Lâm.”
Lâm Kiêu khoanh tay hai tay đứng dựa vào tường, nhìn Trần Trạch lãnh lãnh đạm đạm đi tới mở cửa, cười nói, “Trần Trạch, anh lừa ai vậy? Tối hôm đó anh còn giúp tôi chịu một đấm, anh dám nói anh không thích tôi?”
Trần Trạch nghiến răng nghiến lợi gật đầu, hít vào một hơi, “Phải, tôi đáng đời, tôi giúp cậu đỡ một đấm.”
Hắn vừa nói xong ném hành lý xuống, đi đến trước mặt Lâm Kiêu nện một quyền lên mặt cậu ta rồi rống lên: “Trả lại cho cậu, đủ rồi chứ!”
Lâm Kiêu không hề phòng bị ăn một quyền, Trần Trạch vốn cao hơn cậu ta, một quyền này dùng đủ sức lực, khiến Lâm Kiêu đau đến nhe răng trợn mắt, khóe miệng cũng nứt ra.
“Đệt, thật tàn nhẫn.” Lâm Kiêu phun ra một ngụm máu mắng, nắm lấy cổ áo Trần Trạch ấn hắn lên tường, “Phát điên cái mẹ gì, thẹn quá hóa giận à?”
- -----oOo------
“Bà thông gia à, chị nói xem Tiểu Vũ và Trần Trạch sao thế, sao lại nói chia tay là chia tay?” Mẹ Trần ở bên kia nhỏ giọng hỏi.
Mẹ Tần thở dài, “Con cái lớn rồi, những việc này chúng ta đều không quản được.”
“Nếu không thì để chúng nó gặp mặt một lần, có chuyện gì cứ nói cho xong là được rồi, chị xem hôm nay Trần Trạch trở về nhốt mình cả ngày trong phòng ngủ, cơm cũng không chịu ăn, đây không phải là tự tra tấn bản thân sao.”
“Chị à, chị thương Trần Trạch, tôi cũng thương Tần Vũ, đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đau lòng như vậy. Tần Vũ là con trai tôi, nhìn nó buồn trong lòng tôi cũng đau. Tôi thấy, chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của bọn trẻ.” Mẹ Tần nói xong cúp điện thoại.
Mẹ Trần nghe tiếng cúp máy, lắc đầu, đi vào phòng ngủ Trần Trạch.
Trần Trạch nằm xoài trên giường, trừng mắt ngẩn người, hắn đau đầu không chịu nổi nhưng vẫn không ngủ được.
Mẹ Trần đi qua ngồi ở mép giường, dường như lẩm bẩm: “Con rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến cả nhà thông gia không ai thích con như vậy.” Bà đau lòng đến mức đỏ cả mắt.
Trần Trạch trở mình, chôn mặt trong gối đầu, kêu một tiếng, “Mẹ.”
Mẹ Trần sờ sờ đầu Trần Trạch, hỏi hắn: “Con nói cho mẹ biết, có phải học anh rể khốn kiếp của con không?”
Hốc mắt Trần Trạch ướt đẫm, khàn giọng nói: “Mẹ, con sai rồi, con biết sai rồi.”
Mẹ Trần thở dài, đứng lên đi ra ngoài, “Thằng bé này, con từ nhỏ đã không nghe lời, cứ tưởng bây giờ đã hiểu chuyện, hóa ra vẫn chứng nào tật nấy.”
Mẹ Trần đi tới cửa lại ngừng bước, hạ quyết tâm nói: “Nếu con muốn tìm đàn ông, nhà chúng ta chỉ thừa nhận Tiểu Vũ, những người lộn xộn khác đừng hòng mang vào cửa.”
Trần Trạch không nói gì, nếu không có Tần Vũ, làm sao hắn lại yêu đàn ông.
Mùng 5 tết Trần Trạch đặt vé máy bay trở về vào ngày hôm sau, hắn đi qua Tần gia vài lần, có điều mỗi lần đến dưới lầu đều không dám đi lên trển.
Điện thoại di động của Tần Vũ đã tắt máy, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không liên lạc với hắn.
Trần Trạch ngồi xe buýt đến trường đại học trước kia của bọn họ, trong trường hầu như không có bóng người, Trần Trạch đi dạo một vòng rồi lại đứng dựa vào cổng trường.
Khi ấy hắn lớn hơn Tần Vũ hai lớp, lúc quen biết hắn đã sinh viên năm cuối, sau khi tốt nghiệp mới phát hiện mình có lẽ thích đàn em kia. Làm công tác tâm lý cho mình rất lâu mới chấp nhận mình thích một người con trai, sau này hắn ra ngoài công tác sẽ thường xuyên trở về tìm Tần Vũ cùng nhau ăn cơm xem phim. Yêu thầm hơn hai năm, chờ Tần Vũ sắp tốt nghiệp rốt cuộc lấy hết dũng khí thổ lộ.
Sau đó, come out, sống chung, sống với nhau trong bảy năm. Tần Vũ không phải là một người đặc biệt nhiệt tình, rất ít khi nói yêu hắn, có lẽ bởi vì như vậy mình mới dần dần cảm thấy không có ý nghĩa. Có điều một khi người kia rút lui khỏi cuộc sống của mình, mới biết được rốt cuộc anh đối với mình có bao nhiêu quan trọng.
Trần Trạch ấn đôi mắt, hít sâu vài hơi, chờ cảm xúc chua xót qua đi mới chậm rãi đi ra ngoài trường học.
Khi đi đến khu học xá bên cạnh trường học, Trần Trạch bỗng dưng quay đầu nhìn lại.
Hắn thấy Tần Vũ và chủ nhiệm lớp đại học vừa nói vừa cười bước xuống cầu thang.
Trần Trạch dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn Tần Vũ, Tần Vũ vốn đã đẹp, lúc này mặc áo lông ngắn màu trắng, trông có vẻ có tinh thần hơn hẳn.
Tần Vũ bắt tay với chủ nhiệm lớp đại học, chủ nhiệm lớp nhìn thoáng qua bên ngoài, chỉ vào Trần Trạch đứng ngoài cửa, nói: “Nhiều năm như vậy quan hệ giữa hai anh em các cậu vẫn tốt nhỉ, sao không gọi cậu ấy vào ngồi một chút?”
Tần Vũ nhìn theo tầm mắt chủ nhiệm, thấy ánh mắt Trần Trạch không hề chớp mà nhìn chằm chằm anh.
Tần Vũ cười cười với chủ nhiệm, “Không có, chỉ là trùng hợp gặp được thôi.”
Chủ nhiệm vỗ vỗ vai anh, “Mau đi đi, nhìn dáng vẻ này chắc đang đợi cậu.”
Tần Vũ chờ chủ nhiệm lên lầu mới đi ra, Trần Trạch vẫn đứng ở nơi đó, thấy Tần Vũ tới thì mở miệng, “Tiểu Vũ.”
“Ừm, trùng hợp thật.” Tần Vũ cười một cái, xoay người định đi.
“Ngày mai anh sẽ trở về, có thể nói chuyện không?” Trần Trạch gọi anh lại.
Cạnh trường đại học có một công viên nhỏ, đó là nơi bọn họ đã đến nhiều lần khi hẹn hò.
Hai người ngồi trên băng ghế công viên, cách nhau một khoảng, sớm đã không còn bộ dạng yêu say đắm lúc trước.
Trần Trạch tựa vào lưng ghế, ngửa đầu híp mắt nhìn cây cối xung quanh chỉ có cành khô, cười cười, “Anh nhớ lúc đó anh đã thổ lộ với em ở chỗ này.”
Tần Vũ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“Tiểu Vũ, anh… có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Tần Vũ không nói chuyện, lạnh lùng nhìn công viên im ắng.
“Anh sai rồi,” Trần Trạch thấy Tần Vũ không có phản ứng, cúi đầu dùng đôi tay bụm mặt, lặp lại lần nữa, “Anh biết sai rồi. Nửa năm đó em đối với anh rất lạnh nhạt, nếu như không phải sau này biết là bởi vì chuyện kia, anh còn tưởng rằng em không yêu anh nữa.”
Tần Vũ cười một tiếng.
“Lâm Kiêu… Cậu ta rất nhiệt tình, anh cảm thấy rất…” Trần Trạch cau mày, “Rất mới mẻ. Nhưng anh không thay lòng, buổi tối ngày đó ra ngoài chỉ là không muốn cậu ta xảy ra chuyện. Không phải anh cố ý lừa em.”
“Anh cũng có cảm giác nhỉ.” Tần Vũ ngắt lời giải thích của hắn.
Trần Trạch quay đầu nhìn anh.
“Anh đối với Lâm Kiêu.” Tần Vũ nhấp nhấp miệng, cúi đầu, phòng bị trong mắt cũng được dỡ bỏ, “Em đợi anh nửa năm, sau đó anh trở về, nhưng vẫn không thể buông bỏ được người mà mình đã nói yêu thương. Em không biết hai người đã có một mối quan hệ như thế bao lâu, nhưng em không muốn tiếp tục.”
Trần Trạch có chút thống khổ nắm lấy tóc mình, ánh mắt sắp đỏ lên, lẩm bẩm: “Sao lại biến thành như vậy.”
“Cái này anh phải tự hỏi chính mình,” Tần Vũ cười cười, “Ngay từ đầu anh đã biết em là người như thế nào, cho dù sau này tiếp tục, em cũng không cho anh được cảm giác mới mẻ gì.”
Anh thở dài, nhìn người đàn ông đau đớn bất lực bên cạnh, tiến lại gần ôm lấy đầu hắn, cằm cọ cọ trên đầu hắn, thấp giọng nói: “Làm sao anh có thể cho rằng em không yêu anh, nếu không yêu anh, ai sẽ nguyện ý c0i quần để anh làm.”
Trần Trạch ôm Tần Vũ, “Tiểu Vũ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, sẽ không có người khác nữa đâu.”
Tần Vũ vỗ nhẹ lên lưng hắn, “Anh không phải cần em, anh chỉ quen mà thôi. Sớm hợp sớm tan thôi Trần Trạch.”
Anh nói xong, hôn l3n đỉnh đầu Trần Trạch một cái, “Lên đường bình an.”
Ngày hôm sau Trần Trạch đáp máy bay trở về thành phố nơi hắn và Tần Vũ định cư, trường học Tần Vũ khai giảng sớm, hiện tại ở đây cũng không còn ràng buộc, thời gian nghỉ phép gần như đều dành cho người nhà của mình.
Trần Trạch xách hành lý lên lầu, lúc ra khỏi thang máy vừa hay gặp Lâm Kiêu đến nhà hắn tìm người.
Sắc mặt Trần Trạch trầm xuống, “Sao cậu lại ở đây?”
“Tìm anh.” Lâm Kiêu cười tủm tỉm nói, “Anh không chào hỏi mà biến mất lâu như vậy nên tôi hơi lo lắng. Sao trông gầy đi nhiều vậy?”
Cậu ta nói xong đưa tay muốn sờ mặt Trần Trạch, Trần Trạch lui về phía sau một bước.
Lâm Kiêu nhìn phía sau hắn, “Tần Vũ đâu có ở đây.”
Trần Trạch cúi đầu tìm chìa khóa, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, cậu trở về đi.”
Lâm Kiêu cũng không tức giận, nói: “Anh lại đối đãi với khách tới đây chúc tết như vậy sao?”
Trần Trạch nhìn cậu ta, “Hôm nay có việc, không tiếp đón cậu, chờ hạng mục xong rồi mới mời cậu ăn cơm? Ông chủ Lâm.”
Lâm Kiêu khoanh tay hai tay đứng dựa vào tường, nhìn Trần Trạch lãnh lãnh đạm đạm đi tới mở cửa, cười nói, “Trần Trạch, anh lừa ai vậy? Tối hôm đó anh còn giúp tôi chịu một đấm, anh dám nói anh không thích tôi?”
Trần Trạch nghiến răng nghiến lợi gật đầu, hít vào một hơi, “Phải, tôi đáng đời, tôi giúp cậu đỡ một đấm.”
Hắn vừa nói xong ném hành lý xuống, đi đến trước mặt Lâm Kiêu nện một quyền lên mặt cậu ta rồi rống lên: “Trả lại cho cậu, đủ rồi chứ!”
Lâm Kiêu không hề phòng bị ăn một quyền, Trần Trạch vốn cao hơn cậu ta, một quyền này dùng đủ sức lực, khiến Lâm Kiêu đau đến nhe răng trợn mắt, khóe miệng cũng nứt ra.
“Đệt, thật tàn nhẫn.” Lâm Kiêu phun ra một ngụm máu mắng, nắm lấy cổ áo Trần Trạch ấn hắn lên tường, “Phát điên cái mẹ gì, thẹn quá hóa giận à?”
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook