Bởi vì có Phó Tuyết Thần ở bên cạnh lải nhải mà lời tỏ tình của Ngô Sưởng cũng không thể nói ra được nữa.

Gã hung tợn trừng mắt nhìn Phó Tuyết Thần, dáng vẻ tức giận đến mức muốn bóp chết anh, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì được anh.
Phó Tuyết Thần rốt cuộc cũng từ điện thoại nâng đầu cao quý của anh lên, cười đến lười biếng nhạt nhẽo: "Sao, muốn đánh nhau hả?"
Ngô Sưởng bị nhồi máu cơ tim.
Nhân khí của Phó Tuyết Thần ở trường được xây dựng trên cơ sở phát triển toàn diện của anh.

Anh không chỉ có ngoại hình đẹp, học hành xuất sắc mà trên phương diện thể thao còn rất nổi bật, anh là hội trưởng Hiệp hội Taekwondo, đai đen chín đảng.
Cho hỏi, đánh như thế nào?!
Ngô Sưởng tức giận đến dậm chân, nhưng cũng chỉ có thể thở phì phò rời đi.
Căn tin lớn của trường được xây dựng rất hoành tráng, Nhiễm Tỉnh đứng ở cửa căn tin, mượn ánh đèn từ trong căn tin chiếu ra, cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tuyết Thần anh tuấn đang chải chuốt phía đối diện, sau đó chân thành cảm ơn Phó Tuyết Thần: "Cảm ơn cậu rất nhiều!"
Nếu không phải hôm nay gặp được Phó Tuyết Thần ở chỗ này thì không chừng cô còn bị Ngô Sưởng dây dưa cả nửa ngày.
Tuy rằng ở trường học Ngô Sưởng tuyệt đối sẽ không có khả năng thật sự làm gì đó với Nhiễm Tỉnh.

Thế nhưng chuyện động tay động chân này của gã có lẽ khiến gã cảm thấy mình rất gợi đòn, nhưng Nhiễm Tỉnh cảm thấy rất thô tục, mà thân là đối tượng bị thô tục, cô không khỏi có chút buồn nôn.
Nhiễm Tỉnh cũng không phải cảm thấy con trai không thể đụng chạm một chút với con gái, mà có điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết này tất nhiên là nhà trai đã rất xác định với nhà gái là sẽ ở chung với cô gái ấy mới có thể làm như vậy.
Mà Ngô Sưởng, cô tự nhận mình đã từ chối gã ít nhất chục lần rồi.
Về phần Phó Tuyết Thần nói muốn tỏ tình với cô, Nhiễm Tỉnh cũng không quá để ý, rõ ràng là anh vì giúp cô giải vây nên đã bịa đặt một số lý do, người có chút đầu óc sẽ không xem là thật.
Vốn là hôm nay Phó Tuyết Thần muốn tỏ tình, nhưng lúc trước Ngô Sưởng đã tỏ tình, hiện tại cô gái nhỏ mang theo một loại cảm xúc tiêu cực bị ghê tởm đến buồn nôn, hiện tại lúc này anh lại đi thì tuyệt đối là tìm ngược đãi.
Không phải lúc này.....
Phó Tuyết Thần cười tao nhã: "Đi thôi, tôi đưa cậu trở về, với con người của cậu, chắc là ở phủ công chúa nhỉ!"
Nhiễm Tỉnh không hăng hái lắm, thấp giọng đáp lại: "Ừm."
Phó Tuyết Thần thấy tâm trạng cô gái nhỏ không tốt liền muốn chọc cười cô một chút, anh cười nói: "Vị công chúa này, người ở ký túc xá Thanh Tam, hay là ký túc xá Thanh Tứ? "
Nhiễm Tỉnh trả lời: "Thanh Tam."
Ký túc xá Thanh Tam, Thanh Tứ chính là nơi gọi là "Phủ công chúa", nơi ở của các cô gái nhân văn, điều kiện tốt nhất toàn trường.
Lên giường xuống bàn, có ban công có phòng tắm riêng, có điều hòa không khí, có nước nóng, vì vậy được gọi là "Phủ công chúa."
Lúc trước khi Nhiễm Tỉnh điền nguyện vọng, ký túc xá cũng bị đưa vào phạm vi cân nhắc, cô là người yếu đuối lười biếng không chịu được một chút khổ sở, cho nên điều kiện ký túc xá đại học nhất định phải tốt.
Phó Tuyết Thần cười khẽ: "Vậy đi thôi."
Tâm trạng Nhiễm Tỉnh không tốt, nhưng cũng cảm thấy ở cùng một chỗ với Phó Tuyết Thần có hơi an toàn một chút, ít nhất cô không cần phải lo lắng lại bị Ngô Sưởng dây dưa nữa.

Cô cũng không từ chối Phó Tuyết Thần đưa tiễn, chỉ có thể tiếp tục cảm ơn: "Hôm nay thật sự cảm ơn cậu."
Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Sáng nay tôi không nên ghét bỏ chậu hoa của cậu vì quá nặng.

"
Phó Tuyết Thần: "...."
Đề tài của cô gái này thật sự không phải là nhảy cóc bình thường.
Nhiễm Tỉnh lại nghiêng đầu, nghiêng mặt nhìn anh: "Là bởi vì buổi sáng tôi giúp cậu cầm chậu hoa nên cậu mới giúp tôi sao?"
Cô cảm thấy, đây chẳng qua là trả lễ qua lại, tôi giúp cậu một chút, cậu giúp tôi một chút, hàng xóm thân thiện giúp đỡ lẫn nhau.
Phó Tuyết Thần nhìn gương mặt ngây thơ lờ mờ của cô gái nhỏ, lắc đầu: "Không phải."
Dừng lại một chút, anh lại nói: "Gặp phải loại chuyện này, người nào cũng sẽ vì giữ gìn chính nghĩa mà giúp đỡ."
Tuy rằng anh tuyệt đối không thể xưng là vì giữ gìn chính nghĩa mà giúp đỡ, ngược lại, lòng dạ anh khó lường, trong lòng mang tâm tư, mưu đồ của anh không nhỏ, anh...!Anh muốn ngủ với cô........

Anh là một người xấu.
Nhiễm Tỉnh lại không nghĩ như vậy: "Sẽ không đâu."
Phó Tuyết Thần "Ừ?" một tiếng.
Không hiểu sao Nhiễm Tỉnh lại hơi mất mát, giọng nói trẻ con lúc này có chút nặng nề: "Chỉ cần cậu ta nói cậu ta là bạn trai của tôi, bình thường cũng sẽ không quan tâm.

Tất nhiên tôi có thể hét lên, nhưng đây là ở trường, tôi vẫn cảm thấy mình không nên làm cho tình hình quá khó coi."
Tuy rằng Nhiễm Tỉnh cảm thấy chán ghét khi bị làm phiền, nhưng cô cũng sẽ không xử lý cực đoan.

Từ nhỏ cô đã yên tĩnh quái gở, việc giao tiếp xã hội vốn rất khó khăn, cô không muốn sau này bị người khác chỉ trích, điều đó sẽ làm cho cô càng khó ở chung với người khác, lòng cô lớn có thể không để ý nhưng bạn bè và gia đình cô đều sẽ lo lắng.
Cho nên, chuyện hôm nay Nhiễm Tỉnh thật sự rất cảm kích Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ ỉu xìu giống như một gốc cây xanh thiếu nước, anh nghĩ làm thế nào để an ủi cô một chút, liền dẫn cô đến siêu thị, muốn mua chút đồ cho cô ăn.
Mở tủ lạnh ra, Phó Tuyết Thần thấy kem Cornetto thì cầm một cây đưa đến trước mặt Nhiễm Tỉnh, cười rạng rỡ: "Muốn ăn kem không?"
Nhiễm Tỉnh buồn rầu rất yên lặng, nhưng lại cảm thấy cảm xúc tiêu cực như vậy không tốt lắm, cô không muốn vì những người không cần thiết mà ảnh hưởng đến cảm xúc và sinh lực của mình, cho nên nhanh chóng bỏ hết những chuyện vừa rồi ra sau đầu.
Trong việc tự mình chữa lành này, Nhiễm Tỉnh vẫn rất lợi hại, cô cô đơn một mình lớn lên, toàn bộ đều dựa vào trái tim mạnh mẽ.
Chờ Phó Tuyết Thần cầm một cây kem vị dâu tây có vỏ màu hồng nhạt đưa tới trước mặt cô, cảm xúc của Nhiễm Tỉnh đã được điều chỉnh xong, cô lắc đầu, cười từ chối: "Không cần đâu."
Chỉ đơn giản là không đi ra ngoài ăn với các chàng trai.
Cô cảm thấy, để cho bạn trả tiền là không tốt, tôi không muốn chiếm tiện nghi của bạn, không cho phép bạn trả tiền cũng không ổn, như thế sẽ khiến bạn không có phong cách quý ông.
Vì vậy, các chàng trai mời cô ăn nhưng cô không ăn bất cứ cái gì.
Nguyên Thiển không chỉ một lần cảm thấy cô chính là kiểu người như thế này.
Phó Tuyết Thần rõ ràng nhận ra tâm trạng của cô gái nhỏ vừa rồi có chút sa sút lại tốt lên, anh cười nhạt nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu ăn kem mà lớn lên đấy."
Nhiễm Tỉnh lễ phép mỉm cười, tìm lý do từ chối: "Tôi kiêng đường bỏ sữa."
Phó Tuyết Thần kinh ngạc "Hả?" một tiếng.
Lý do Nhiễm Tỉnh từ chối thật sự là cạn lời, lúc này nói: "Tôi không muốn ăn đường hóa học, loại đồ ngọt này ăn vào không tốt, rất dễ làm cho da lão hóa."
Phó Tuyết Thần "Ồ" một tiếng, ném cây kem mới lấy ra vào tủ lạnh, lại mở một cái tủ lạnh khác: "Đồ uống được không?"
Nụ cười tinh xảo đáng yêu đến mức không chê vào đâu được: "Đều là đường hóa học đó!"
"Được rồi!"
Phó Tuyết Thần nói, rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi: "Nước khoáng được không?"
"Tôi chỉ uống nước ấm."
"..........................."
Phó Tuyết Thần cũng đóng tủ lạnh lại, cuối cùng chẳng mua gì mà ra khỏi siêu thị trong ánh mắt cổ quái của nhân viên bán hàng.

Anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô cười đến mức giống như hồ ly vẫy đuôi, rất hấp dẫn người khác: "Cho nên, cậu là tiên nữ nhỏ uống nước sương lớn lên!"
Hóa ra không phải là ăn kem lớn lên, mà là tiên nữ nhỏ uống sương lớn lên.
Cũng đúng đó.
Khẩu vị của anh hỗn tạp, cái gì cũng có thể ăn được.
Một chàng trai có nhan sắc như ánh mặt trời như Phó Tuyết Thần, cho dù chỉ là dùng câu nói trên mạng khen bạn là "Tiên nữ nhỏ" cũng là tự dưng hấp dẫn người khác.
Nhiễm Tỉnh cảm thấy Phó Tuyết Thần là người rất đẹp trai, nhưng trái tim cô vẫn vững vàng như cũ, không cảm giác gì, cô không lên tiếng, chỉ thản nhiên cười cười.
Nụ cười lễ phép lại dối trá này, nếu Nguyên Thiển ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện Nhiễm Tỉnh đang nói lung tung, ứng phó qua loa với con trai.
Phó Tuyết Thần vốn định mua đồ ăn vặt lấy lòng cô gái nhỏ, nhưng nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ vì nhan sắc cái gì cũng không dính, anh cũng không tiện làm gì nữa, đành tiếp tục đưa người đến dưới tầng ký túc xá nữ sinh.
Nhiễm Tỉnh nói lời tạm biệt với Phó Tuyết Thần, còn chưa lên tầng, lại đột nhiên bị con sâu trong cơ thể trêu chọc một chút.
Vốn dĩ sau khi ăn cơm muộn như vậy thì tốt nhất là không nên ăn gì nữa.
Thế nhưng, nghĩ đến cây kem có vị dâu tây vừa rồi đưa đến trước mặt bị cô từ chối...

Nhiễm Tỉnh liền không nhịn được nuốt nước miếng, sau đó không nhịn được sa đọa.
Sinh ra trong dân tộc ăn hàng lớn, lớn lên ở các tỉnh ăn hàng lớn, Nhiễm Tỉnh cảm thấy cả đời này cô cũng không quản được ham muốn ăn uống của mình.
Đồ ăn ngon nhiều như vậy, tội gì phải làm khó bản thân chứ.
Ngay cả khi bạn biết ăn ngọt sẽ làm cho bạn bị béo thì bạn vẫn không có cách nào từ chối.
Nhiễm Tỉnh quyết định sa đọa.

Đương nhiên, cô cũng phải kéo tất cả người trong phòng ngủ cùng sa đọa.
Cô lấy điện thoại ra, gửi một câu trong một nhóm tên là ACDC trên WeChat: "Tớ đang ở dưới lầu, muốn mua kem Cornetto, các cậu có muốn ăn không, tớ mời các cậu!"
Trong phòng ngủ của Nhiễm Tỉnh, tất nhiên là WeChat AQA cũng chơi theo nhóm, trong nhóm chỉ có bốn người các cô.
Ban đầu tên nhóm cũng không phải như thế này.

Sau đó, có một lần nằm nói chuyện đêm khuya, không biết làm sao lại trò chuyện đến nhóm nhạc rock ACDC.
Người đứng đầu ký túc xá của bọn họ - Triệu Thanh Nhã ngốc nghếch này, đột nhiên nói một câu: "ACDC, đây không phải là tên loại áo cúp ngực trong phòng ngủ của chúng ta sao?"
Trong một phòng ngủ, mọi người tự nhiên sẽ biết cúp ngực của nhau như thế nào.
Chẳng qua không có ai sẽ liên tưởng một ban nhạc rock đến cái cúp ngực!
Triệu Thanh Nhã ngốc nghếch này, phát hiện tên ban nhạc rock chính là cúp ngực của bốn cô gái trong phòng ngủ, đêm đó đã cầm điện thoại đổi tên nhóm phòng ngủ của họ thành ACDC, không chỉ có thế, còn sửa lại nickname của mỗi người trong nhóm.
Siêu A, C nhỏ, C lớn, anh D.
Đây là ghi chú của bốn người các cô.
Nhiễm Tỉnh chính là siêu A kia, là người ngực lép duy nhất trong số những cô nàng ngực to trong phòng ngủ, cô lép đến mức nào chứ, lép đến mức cô cảm thấy chỉ cần dán hai miếng băng keo vào là có thể làm thành đồ bơi.
"Tôi ngực phẳng tôi kiêu ngạo, vì tôi tiết kiệm vải cho quốc gia."
Nhiễm Tỉnh là kiểu tính cách bình tĩnh này, rất thản nhiên với chuyện ngực mình giống ba, nhưng chuyện làm cô không thể thản nhiên nổi chính là Triệu Thanh Nhã định nghĩa tên của ban nhạc rock thành tên cúp ngực.
Nhiễm Tỉnh vẫn luôn rất thích ban nhạc ACDC này, nhưng sau đêm hôm đó, cô không còn có thể nhìn thẳng vào tên của ban nhạc nữa.
Cô đã từng cảm thấy tội lỗi sâu sắc với ban nhạc rock này, hơn nữa trong một thời gian còn không biết xấu hổ mà nghe nhạc của họ, bởi vì chỉ cần nhìn vào tên, cô sẽ nghĩ đến cúp ngực, sau đó khóe môi run rẩy, không thể nghe thấy âm nhạc nữa.
Và, thực sự, cô không có gì để nói với những người hâm mộ nhạc rock.
Đặc biệt là sau khi ký túc xá của cô thay đổi tên nhóm Q, một nhóm người thực sự hâm mộ ban nhạc muốn tham gia nhóm của họ, cuối cùng bị các cô từ chối lạnh lùng và tàn nhẫn, cô thực sự rất áy náy.
Có thể nói, mỗi người bạn cùng phòng đều rất sống động, vì vậy người chưa bao giờ giỏi giao tiếp xã hội là cô lại có ba người bạn rất tốt ở trường đại học.
Khi tin nhắn của cô được gửi đi, ngay lập tức, ba người còn lại trong ký túc xá bắt đầu đặt hàng.
"Nhiễm Tỉnh ơi, hôm nay tớ cũng ăn vị dâu tây giống cậu."
"Cậu mua giúp tớ một cây vị xoài đi, là vị yêu thích của tớ."
"Hôm nay tớ muốn thử vị vani, tớ chưa ăn vị này bao giờ."
Khi chưa quen, họ sẽ không thích ăn đồ của người khác, chiếm tiện nghi của người khác.
Sau khi chơi thân với nhau, ai quản lý nhiều như vậy chứ, có tiền sẽ đưa bạn đi ăn ngon, không có tiền thì tất cả mọi người sẽ ăn mì gói với nhau.
Nhiễm Tỉnh nhìn bạn cùng phòng trả lời, nhắn lại một câu "ok", sau đó liền điên cuồng chạy tới siêu thị mua loại kem lúc nãy.
Cho nên, nhân viên cửa hàng nhìn thấy em gái đáng yêu vừa mới từ chối ăn kem của một người đẹp trai trong trường lúc này lấy năm cây kem để thanh toán.
Tại sao lại là năm...
Nhiễm Tỉnh cảm thấy cây kem nhỏ như vậy cô có thể ăn một cây trên đường, sau đó trở lại ký túc xá cùng bạn cùng phòng ăn một cây nữa.
Đơn giản và thô bạo như vậy đấy.
Sau khi Nhiễm Tỉnh thanh toán xong, trong túi nilon trong suốt mang theo kem của bốn người, còn cô bóc vỏ ra ném vào thùng rác bên ngoài siêu thị, lúc này mới cắn lên cây kem có vị dâu.
Cắn một miếng, vừa mới nếm được chút vị ngọt, ngước mắt lên nhìn thấy Phó Tuyết Thần đi tới trước mặt.

Nhiễm Tỉnh: "..."
Phó Tuyết Thần đưa Nhiễm Tỉnh trở về ký túc xá nữ thì định trở về ký túc xá của mình.
Vừa đến dưới lầu, bạn cùng phòng liền gửi đến một loạt danh sách các đồ cần mua.
Thương Triều: "Thần Thần, cậu ở dưới lầu à, vậy thì thuận tiện đi mua cho tớ chút đồ ăn vặt và nước đi, tớ hơi đói bụng, rõ ràng vừa ăn cơm xong, nhưng thân thể tớ không chịu được đói."
Thẩm Từ Chương: "Phó Tuyết Thần, cậu làm ơn mua cho tớ một đĩa cơm, làm ơn, quay lại nếu cậu muốn tìm tớ."
Dịch Ung Bạch, "Cậu tùy tiện mang cho tớ chút gì ăn đi, ông đây đói sắp chết rồi."
Phó Tuyết Thần nhìn ba người bạn cùng phòng gào khóc chờ đợi, cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể quay lại "Gọi ai."
"Ba ơi!"
"Ba ơi!"
"Ba ơi!"
Gọn gàng, cực kỳ ăn ý.
Phó Tuyết Thần nhận, chỉ có thể quay lại mua đồ ăn vặt, nước, cơm hộp và mua đại một chút gì đó.
Sau đó thì thấy cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này, cắn một miếng kem vị dâu tây còn không nói, trong túi nilong vẫn còn bốn cái.
Cô nói cô ăn một cái còn chưa tính, còn đóng gói bốn cái nữa mang về.
Cậu muốn tôi tức chết hay vẫn là cậu muốn tôi tức chết đây!
Phó Tuyết Thần bình tĩnh nhìn Nhiễm Tỉnh, hôm nay cô buộc tóc kiểu này, kẹp tóc siêu đáng yêu, phối với váy đỏ trắng, sống động như một que kem vị dâu tây.
Vì vậy, sau đó anh mở tủ lạnh, theo bản năng lấy một cây kem vị dâu tây ra đưa qua.
Sau đó, bị từ chối.
Hôm nay cô giống như một cô gái nhỏ ăn kem để lớn lên.
Hình ảnh đó đáng yêu đến chết người, đáng yêu đến mức phun ra sữa!
Nhưng Phó Tuyết Thần giận sôi máu, anh cười khẽ hỏi: "Không phải là kiêng đường kiêng sữa sao?"
Nhiễm Tỉnh nhìn thấy Phó Tuyết Thần thì ngây ngốc một lát, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.
Cô chỉ đang ăn một cây kem thôi mà, cũng không làm gì khác.
Vừa nghe lời này, Nhiễm Tỉnhliền tỉnh bơ trả lời: "Đây không phải là không bỏ được sao?"
Phó Tuyết Thần nghĩ đến cái gì đó, thấp giọng trêu tức: "Vừa nãy ở trước mặt tôi thì từ chối."
Nhiễm Tỉnh cảm thấy lời này của Phó Tuyết Thần hỏi có chút kinh ngạc, cô hơi thất thần.

Bên kia, Phó Tuyết Thần lại truy hỏi: "Không phải cậu nói muốn bỏ đường hóa học để tránh lão hóa da sao?"
Nhiễm Tỉnh mắt cũng không chớp bèn trả lời: "Tôi mới mười tám tuổi, hiện tại không cần lo lắng về vấn đề này."
Phó Tuyết Thần: "..."
Phó Tuyết Thần tức giận đến bật cười: "Còn đóng gói tận bốn cái!"
Nhiễm Tỉnh thản nhiên trả lời: "Đây là mang cho bạn cùng phòng."
Phó Tuyết Thần bình tĩnh đáp trả: "Không phải cậu chỉ có ba người bạn cùng phòng thôi sao?"
Nhiễm Tỉnh vẫn bình thản: "Thêm tôi nữa không phải sẽ có bốn người sao."
Phó Tuyết chịu thua, cô gái này từ chối anh mua kem, nhưng mua một cái còn muốn đóng gói thêm một cái về phòng ngủ ăn.
Nhiễm Tỉnh lạnh nhạt trả lời câu hỏi từ Phó Tuyết Thần rồi tiếp tục ăn kem.
Cái miệng nhỏ nhắn anh đào liếm một miếng kem.
Phó Tuyết Thần nhìn hình ảnh kia, ánh mắt sâu thẳm.
Trong nháy mắt đó, anh đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ trong đầu.
Anh có hơi muốn biến thành cây kem trong tay cô.
Ừm, cho cô liếm một cái cũng được.
Nhưng dù sao cũng không thực tế, Phó Tuyết Thần nở nụ cười, kéo dài giọng đùa giỡn: "Nhiễm Tỉnh à, buổi tối ăn nhiều đồ ngọt như vậy cẩn thận sâu răng đấy, thế này đi, tôi giúp cậu ăn một cái."
Nói xong, anh sải bước đi đến, bàn tay thon dài thò vào túi nilon kia lấy ra một cây kem vị dâu, bóc ra ăn.
Vẻ mặt Nhiễm Tỉnh ngốc đần.
Người này, dám đoạt thức ăn trước miệng cọp.
Nhưng cô lại không thể làm gì anh, đang muốn nói: "Coi như thù lao vừa rồi cậu giúp tôi".

Bên kia, Phó Tuyết Thần đã lấy điện thoại di động ra, nói: "Kem bao nhiêu một cây, tôi chuyển cho cậu!"

Cướp đồ ăn vặt của một cô gái quá không phúc hậu, anh sẽ trả tiền.
Anh nhớ rõ cây kem này có giá bốn, năm đồng, rồi gửi bao lì xì năm đồng qua.
Nhiễm Tỉnh không phải kiểu mời người ta đi ăn rồi lại được mời, cô thuộc về loại hình "Anh em ruột thịt cũng phải tính sổ rõ ràng", hiện giờ Phó Tuyết Thần nói muốn trả tiền, cô lập tức dứt khoát trả lời: "Bốn đồng."
Trong điện thoại di động có một tin nhắn lì xì, Nhiễm Tỉnh dùng vân tay mở khóa điện thoại, nhìn thấy bao lì xì, ấn một cái.
Năm đồng.
Không biết vì sao, trong nháy mắt đó Nhiễm Tỉnh thấy cô nhân viên bán hàng bổ sung: "Xin chào, kem có giá bốn đồng, lấy của ngài năm đồng, trả lại cho ngài một đồng.

"
Sau đó, chuyển khoản một đồng qua.
Phó Tuyết Thần nhìn một đồng tiền này, nhận cũng không được, không nhận cũng không xong, cuối anh vẫn rất nghẹn lòng nhận lấy, đương nhiên không quên trêu chọc cười nói: "Tính toán rõ ràng như vậy, học toán không tệ nhỉ.

"
Được một thiên tài khoa toán khen mình học toán không tệ, Nhiễm Tỉnh suýt bị sặc, nhưng vẻ mặt cô trước giờ bình tĩnh thành quen, bao nhiêu sóng to gió lớn cô đều bình tĩnh đối mặt.
Cô lập tức ngọt ngào mỉm cười nói: "Cảm ơn đã khen ngợi, không tốt bằng cậu."
Phó Tuyết Thần: "............"
Lúc này điện thoại di động nhận đến một loạt tin nhắn, là ba đứa con trai gào khóc đòi ăn đang thúc giục anh nhanh lên một chút.
"Ba ơi, rốt cuộc khi nào mới trở về vậy, con sắp chết đói mất rồi."
"Ba ơi, ba có thể nhanh hơn một chút được không."
"Ba ơi, ba mua được cái gì cho con nhìn đỡ đói nào."
Phó Tuyết Thần cúi đầu cắn một miếng kem rồi nhanh chóng trả lời tin nhắn, "Ba cũng muốn nhanh nhưng làm cơm hộp cũng cần thời gian, bây giờ còn đang chờ trong siêu thị.

"
Bởi vì mải xem điện thoại, kem trên tay anh ăn cũng không chút để ý, kem màu hồng nhạt dính vào môi anh, màu sắc nhạt nhẽo, lại không hiểu sao mê người.
Nhiễm Tỉnh thầm nghĩ, bề ngoài người này thật sự quá tốt, cho dù quầng thâm nặng như vậy cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh.
Hơn nữa dáng vẻ anh không chút để ý lại lười nhác, sống động như một con hồ ly tinh, yêu nghiệt lại câu người.
Phó Tuyết Thần có lẽ chính là kiểu con trai xinh đẹp ưu tú mà bạn chỉ cần đứng bên cạnh anh ấy cũng sẽ truyền ra scandal, cũng là loại người lấp lánh nhất mà Nhiễm Tỉnh từng gặp ở trường này.
Tuy nhiên, Nhiễm Tỉnh cũng hiểu, cô và Phó Tuyết Thần là hai loại người, hơn nữa còn là trái ngược nhau.
Phó Tuyết Thần là thiên tài, loại lấp lánh như những ngôi sao trên trời.
Còn Nhiễm Tỉnh, tài năng hạn chế, cũng không chăm chỉ phấn đấu, chỉ có thể làm một con cá muối vạn năm.
Cứ suy nghĩ lung tung như vậy, Nhiễm Tỉnh nhìn chằm chằm Phó Tuyết Thần đến ngẩn người một lát.
Phó Tuyết Thần trả lời tin nhắn xong thì nhìn thấy cô gái nhỏ nhìn mình thất thần, đầu lưỡi anh lộ ra, liếm liếm kem có vị dâu tây trên cánh môi, nở nụ cười kiều diễm lại rực rỡ, sống động như yêu quái biến thành: "Nhiễm Tỉnh à, cậu nhìn tôi ngẩn người như vậy, có phải cảm thấy, tôi mới là ăn kem lớn lên hay không."
Nhiễm Tỉnh: "..."
Cô nhịn xuống một chút, nhưng nhìn vẻ mặt "Ông đây là người đáng yêu nhất thiên hạ" kiêu ngạo của người nào đó đối diện thì không nhịn nổi nữa, tính cách cô cũng không phải kiểu có thể nén giận, lúc này trực tiếp nói một câu "Bạn học."
Phó Tuyết Thần từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Ừ!"
Nhiễm Tỉnh lạnh như băng nói: "Tốt xấu gì cậu cũng là bộ mặt của trường học chúng ta, cậu có thể có chút mặt mũi được không?"
Lời này, nói với một người mới quen không lâu thật ra có hơi tổn thương người ta.
Nhưng Nhiễm Tỉnh chính là loại người nói chuyện không có đầu óc, muốn chửi bới thì chửi bới, muốn phun thì phun, vui vẻ là được rồi.
Nếu Phó Thần có một trái tim thủy tinh, Nhiễm Tỉnh gần như không có cách nào tưởng tượng được.
Nhưng rất nhanh, cô liền phát hiện ra trái tim của người ta, cho dù là làm bằng thủy tinh, cũng là làm bằng thủy tinh chống đạn, vẻ mặt anh nhẹ nhàng: "Cần thể diện làm gì chứ, mặt cũng chẳng thể kiếm cơm ăn."
Nhiễm Tỉnh: "..."
Cách đây không lâu ai đã nói rằng khuôn mặt của mình có thể kiếm được cơm ăn.
Nói to cho tôi biết đi.
Ai vậy?
Tác giả có điều muốn nói: Phó Thần tỏ vẻ đáng yêu hơn nhiều, anh ấy cũng muốn chơi.
Vì thế, em gái Tỉnh không ăn kem Cornetto anh mua, anh lại ăn kem của em gái Tỉnh mua.
Em gái Tỉnh không phải ăn kem Cornetto lớn lên, mặt khác là.
Ông đây là người đáng yêu nhất thiên hạ! Chống nạnh!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương