Thất Giới Hậu Truyện
-
Chương 944: Liệp sát hành động – Hành động tàn sát – phần 2
Thiên Lân nhìn tòa lầu ba tầng chiếu sáng đèn đó trầm ngâm đáp:
- Nơi đó có phần kỳ quái, dường như La Liệt cố tình bố trí phòng ngự, để ngăn cản thăm dò từ bên ngoài. Nếu như miễn cưỡng thăm dò, chỉ sợ sẽ khiến cho La Liệt cảnh giác. Ngoài ra, trong tứ hợp viện này tổng cộng có ba mươi sáu binh sĩ canh gác, hơn nữa vị trí phân bố tính toán rất chặt chẽ, rõ ràng đã trải qua thiết kế tỉ mỉ.
Hoa Ảnh nói:
- Hiện nay chúng ta ẩn thân, bọn họ dường như còn chưa phát hiện được chúng ta.
Thiên Lân đáp:
- Điều này ta biết rõ, nhưng ta đang suy nghĩ, La Liệt kia thật ra có phải ở tại nơi này hay không?
Hoa Ảnh chần chừ nói:
- Muốn biết được tình hình bên trong thì chỉ có cách đi vào đó nghiên cứu thật rõ ràng.
Thiên Lân suy tính một lúc, chấp nhận kiến nghị của Hoa Ảnh, dẫn Hoa Ảnh từ không trung bay qua, né tránh trận pháp bí mật trong hoa viên, hạ xuống trên nhà ba tầng lầu. Lối vào nhà này có một bóng đen mặt lạnh như tiền đang đang ở đó, tuy không nói bất động, nhưng lại toát ra một luồng khí tức băng lạnh, khiến người ta không dám đến gần. Hoa Ảnh truyền âm:
- Đây là một cao thủ hiếm thấy, thực lực tương đối kinh người.
Thiên Lân không đáp, để ý cả ba lầu, phát hiện cửa sổ chắc chắn, muốn hiểu được tình hình bên trong, chỉ còn cách đi vòng qua người giữ cửa này ra, tìm một nơi bí ẩn để nghĩ cách hé cửa sổ ra, từ khe hở đó để quan sát tình hình bên trong. Vì thế, Thiên Lân kéo tay Hoa Ảnh nhẹ nhàng di động, âm thầm lặng lẽ đi vòng quanh ba lầu một vòng, kết quả cũng không phát hiện được bất kỳ chỗ nào để lợi dụng.
Tung mình bay lên, Thiên Lân dẫn Hoa Ảnh lên đến nóc nhà, ở đó cũng có một bóng đen đứng yên bất động, canh giữ cho khu vực trên nóc nhà. Đến đây, Thiên Lân đi một vòng cũng uổng phí khí lực, muốn hiểu được tình hình bên trong phòng mà thần không hay quỷ không biết lại trở thành một vấn đề khó giải quyết vô cùng. Lúc này, Hoa Ảnh nhắc nhở:
- Nếu như lúc này có một cơn mưa đến, liền có thể che giấu được rất nhiều thứ.
Thiên Lân nghe vậy mừng rỡ, cười nói:
- Chủ ý thật hay, ta sẽ khiến cho nơi này có một cơn mưa.
Còn đang nói, ý niệm trong lòng Thiên Lân thoáng động, Băng Thần quyết tự động vận chuyển, nhờ vào khí lạnh trong gió đêm để ngưng tụ một đám mây đen thật lớn, chỉ trong chốc lát thì một trận mưa đột nhiên ập đến.
Thiên Lân thừa dịp gió to mưa lớn, mang Hoa Ảnh quay lại lầu ba, lợi dung tiếng gió để che dấu, cẩn thận vô cùng để hé một khe nhỏ của cánh cửa sổ để quan sát tình hình bên trong đó. Thiên Lân chỉ đành phải ôm Hoa Ảnh vào trong lòng, hai người thân thể ép chặt vào nhau, đầu dán vào đầu, thông qua khe hở giữa hai cánh cửa sổ vừa mở ra để tra xét tình hình bên trong. Hoa Ảnh thân thể khẽ run lên, có phần khó chịu, lại không hề lên tiếng. Thiên Lân chăm chú nhìn tình hình bên trong phòng, phát hiện bên trong cửa sổ còn có một tầng kết giới mơ hồ, ngăn cản tầm nhìn xuyên qua.
Thiên Lân bật cười tà mị, ngón tay phải thông qua khe hở trên cửa sổ để búng ra một chỉ vào bên trong, phát xuất một luồng sức mạnh vô hình vô sắc, nhẹ nhàng từ từ tiếp cận với kết giới mơ hồ đó. Do Thiên Lân đặc biệt cẩn trọng, khi luồng chỉ lực đó tiếp xúc với tầng kết giới mơ hồ kia, chỉ xuất hiện một chút phản ứng, được mưa to gió lớn bên ngoài che lấp đi, không hề bị bất kỳ người nào phát hiện ra được. Theo luồng chỉ lực đó, kết giới vốn dĩ mơ hồ từ từ xuất hiện một khu vực trong suốt dần khuếch đại lên. Theo đó, Hoa Ảnh sau khi nhìn rõ được tình hình trong phòng rồi, thân thể khẽ run lên, trong mắt toát ra sắc thái khó hiểu, lại hoàn toàn không quá kinh ngạc, chỉ có vẻ mặt xấu hổ mà thôi. Thiên Lân cơ hồ cũng đúng vào lúc nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện trong phòng, trên mặt lại toát ra sự ngạc nhiên và kinh hãi. Vốn dĩ nửa đêm canh ba vốn là lúc nghỉ ngơi, nhưng trong phòng của La Liệt, lại diễn ra một cảnh tượng dụ người vô cùng. Trên mặt giường lớn, một người đàn ông trung niên toàn thân trần truồng nằm ngửa mặt lên trời, trên người có một người phụ nữ toàn thân cũng không quần áo che đậy, da thịt trắng như tuyết nằm úp mặt xuống, cô này đang tận hết sức mềm mại đáng yêu để trêu chọc và hầu hạ người đàn ông trên giường.
Bật cười ngượng ngùng, Thiên Lân đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Người này có phải là La Liệt không?
Hoa Ảnh khôi phục lại bình tĩnh, khẽ gật đầu coi như là đáp ứng. Chăm chú nhìn biến hóa của Hoa Ảnh, Thiên Lân có phần không thấu suốt được tâm tư của nàng, thử thăm dò dùng hai tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, khiếp cho ép chặt hơn vào. Hoa Ảnh khẽ nhúc nhích một chút, không có phản ứng quá mạnh mẽ.
Thiên Lân nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Hoa Ảnh:
- Người phụ nữ đó là ai, cô có biết tình hình không?
Hoa Ảnh lắc đầu than nhẹ:
- Trong đế đô phụ nữ vô số, chỉ bằng một cái bóng sau lưng thì ta làm sao mà có thể nhận ra được?
Thiên Lân ép chặt mặt mình vào trên má của Hoa Ảnh nhẹ nhàng nói:
- La Liệt cẩn thận đến như vậy, chỉ sợ không phải chỉ vì niềm vui này, ta suy đoán người phụ nữ này chắc có lai lịch nhất định.
Hoa Ảnh khẽ run người, đáp:
- Muốn biết được thân phận của người phụ nữ này, phỏng chừng phải hao phí không ít tinh lực, chúng ta lúc này nhiệm vụ quan trọng hơn, chớ nên …
Còn đang nói, La Liệt trong phòng đột nhiên xoay mình, áp người phụ nữ trên mình xuống giường, lập tức để lộ một gương mặt xinh đẹp, Hoa Ảnh và Thiên Lân nhìn thấy đều cảm thấy kinh ngạc.
Người phụ nữ này tuổi trẻ mà đẹp đẽ, da thịt trắng như ngọc ngà, vòng eo mảnh khảnh với bộ ngực đầy đặn, lại thêm cái mông tròn căng, quả thực là một yêu tinh mê người. Thiên Lân thấy vậy thầm khen không thôi, loại chuyện rình coi người khác yêu đương hoan ái này quả thực khiến người ta phải hưng phấn như vậy.
Hoa Ảnh nhìn người phụ nữ xinh đẹp đó, gương mặt cười cười hiện ra vẻ bất ngờ, rõ ràng đã nhận ra được thân phận của người phụ nữ này rồi, trong lòng rất khiếp sợ.
- Người phụ nữ đó ta biết, cô ta xuất thân từ Thải Ngọc tiên cung, chuyện này trước đây chúng ta không biết chút nào cả. Công tử dự tính xử trí người phụ nữ này như thế nào?
Thiên Lân trầm ngâm rồi đáp:
- Người phụ nữ này nếu như đến từ Thải Ngọc tiên cung, như vậy quan hệ giữa cô ta và La Liệt chắc chắn vô cùng bí ẩn, không thể tỏ tường với người khác, lần này đến đây, chúng ta mục đích chỉ đánh trọng thương La Liệt để dụ Cao Đại Vĩ ra. Theo kiến nghị của cá nhân ta, trước tiên để lại cho cô ta một mạng, nói không chừng sau này còn có thể lôi ra được một số chuyện nào đó từ cô ta.
Hoa ảnh nói:
- Như vậy, chúng ta theo kế hành sự.
Thiên Lân trả lời:
- Ta lưu ý một chút, thực lực La Liệt này tương đối không tầm thường, công kích tầm thường đối với ông ta rất khó gây thương tích trí mạng. Nhưng hiện tại lại là một cơ hội cực tốt, thừa lúc ông ta phân tâm, đủ sức một chiêu lấy mạng.
Hoa Ảnh nói:
- Đáng tiếc bây giờ chúng ta còn phải lưu mạng ông ta lại.
Thiên Lân cười đáp:
- Như vậy cần phải nắm chắc mức độ, ra tay không thể quá nặng, lại không thể quá nhẹ.
Lời còn vang bên tai, La Liệt trong phòng đột nhiên toàn thân run lên, miệng phun máu tươi như mưa, ngã nhào ra rồi không nhúc nhích nữa. Người phụ nữ trong phòng kinh hãi tức giận vô cùng, nhanh chóng đứng lên mang quần áo gọn gàng, tra xét tình hình La Liệt, phát hiện ông ta đã sớm bị trọng thương hôn mê. Kinh hồn la lên một tiếng, người phụ nữ nhanh chóng mở cửa phòng gọi người đàn ông áo đen đứng ngoài cửa. Thiên Lân kéo Hoa Ảnh lóe lên đi mất, khi đi qua tứ hợp viện thì ngầm phát xuất một luồng sát khí, lập tức giết chết mười lăm binh sĩ đang canh giữ trên mặt đất tại chỗ, liền khiến cho những người khác phải chú ý đến. Cả Lục Môn Đề Đốc phủ chỉ trong khoảnh khắc đã nổ tung lên, vô số binh sĩ và cao thủ ào ào tràn đến tứ hợp viện tra xét tình hình trong đó. Lùi ra khỏi Lục Môn Đề Đốc phủ, Thiên Lân ẩn mình trong một nơi ngầm để yên lặng quan sát, chờ đợi Đề Đốc phủ cử người đi thông báo cho Cao Đại Vĩ.
Hoa Ảnh lúc này vẫn nắm chặt lấy tay của Thiên Lân, người nào cũng trầm tư không nói. Chốc lát sau, Hoa Ảnh phá vỡ trầm lặng lên tiếng:
- Lúc trước không thấy công tử ra tay, công tử làm thế nào gây trọng thương được La Liệt, lại vì sao phải giết chết những binh sĩ canh giữ ở đó?
Thiên Lân cười nói:
- Gây trọng thương cho La Liệt rất dễ dàng, nhưng hành động của chúng ta phải khiến cho đối phương biết chuyện, dùng chuyện này để tố cáo cho người khác, La Liệt bị đánh lén trọng thương hôn mê. Chỉ có như vậy, Đề Đốc phủ mới lập tức phái người đi thông báo cho Cao Đại Vĩ. Còn thủ pháp ta sử dụng thì chút nữa sẽ từ từ nói cho cô biết.
Hoa Ảnh nghe vậy cũng không hỏi nhiều, đặc biệt chăm chú nhìn động tĩnh trong phủ Đề Đốc, cùng Thiên Lân chờ đợi trong chốc lát, cuối cùng thấy có bốn bóng người từ trong phủ Đề Đốc bay ra, nhắm thẳng theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc mà bay đi.
Thấy vậy, Thiên Lân bật cười thần bí, khẽ lẩm bẩm:
- Xem ra phủ Đề Đốc đi thông báo không chỉ có Thần Vương và Cao Đại Vĩ.
Hoa Ảnh nói:
- La Liệt thân ở chức vụ cao cấp, một khi có ba dài hai ngắn gì, tự nhiên phải lập tức thông báo cho một số đại thần trọng yếu ở trong triều.
Thiên Lân cười cười, thu lại Thái Hư pháp quyết, kéo tay Hoa Ảnh chạy thẳng đến Song Long môn.
Nhìn theo bóng dáng của Thiên Lân, trong lòng Hoa Ảnh nổi lên một khát vọng, nhưng lại được nàng áp chế chặt trong đáy lòng, không hề lộ ra một chút xíu nào. Trên đường đi, Hoa Ảnh không còn hồn vía, mãi đến khi Thiên Lân dừng bước chân, nàng mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn Song Long đại kiều ở trước mặt cách không xa, kinh ngạc nói:
- Công tử dự tính phục kích ở nơi này?
Thiên Lân cười đáp:
- Nơi này là vị trí tốt nhất, khi Cao Đại Vĩ đi thông qua sẽ có một khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi, đó chính là thời cơ tuyệt hảo để ra tay. Đồng thời, ở đây có binh sĩ thủ thành, trong mắt người thường càng an toàn hơn, Cao Đại Vĩ tuyệt đối sẽ không đề phòng quá mức, tâm thần cũng rất có khả năng có khe hở thư giãn xuất hiện.
Nghe xong những phân tích của Thiên Lân, Hoa ảnh không thể không bội phục lực cảm nhận nhạy bén của hắn, đối với việc hắn chọn lựa nơi này để phục kích càng thêm hài lòng vô cùng.
Quan sát qua tình hình chung quanh, Hoa Ảnh hỏi tiếp:
- Lần này công tử dự tính một mình hành động hay để ta phối hợp với công tử?
Thiên Lân đáp:
- Hoàn cảnh địa lý nơi này vô cùng kỳ lạ, dưới cầu là hai con sông lớn, sau khi thành công ta sẽ từ nơi này bỏ đi, tạo ra một hiện tượng bỏ chạy dọc sông để che lấy tầm nhìn của địch nhân. Còn đối với cô nương, tốt nhất là ở lại nơi này, chớ để lộ chút dấu tích nào để tránh Cao Đại Vĩ có sự cảnh giác. Đồng thời, hành động ám sát lần này ta không thể hiển lộ thực lực quá mức, cần phải hạ thấp xuống hết sức, như vậy mới không khiến cho Ngũ Sắc Thần Vương chú ý đến.
Hoa Ảnh trầm ngâm nói:
- Suy tính của công tử rất chu đáo, nhưng Cao Đại Vĩ không phải là người thường, công tử tin tưởng có thể một chiêu lấy mạng ông ta không? Nếu như thất bại, chúng ta phải ứng phó như thế nào?
Thiên Lân nghiêm mặt đáp:
- Nếu ta muốn giết ông ta, ông ta phải chết không nghi ngờ gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook