Thất Gia
-
Quyển 4 - Chương 72: Tối chung chi chiến (nhị) (Trận chiến cuối cùng – Hai)
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Ô Khê cảm thấy mình vừa có một hồi đại mộng điên đảo thế sự, nhưng mộng cảnh kia quá mức chân thật, chân thật đến nỗi từng người từng chuyện ở trong đó cứ như đã thực sự xảy ra, khiến y có chút phân không rõ là thực hay ảo.
Mộng rằng ngày ấy, có một chiếc mã xa băng ngang Nam Cương sơn thủy chịt chằng, đi qua một quãng đường thực xa, thấy rất nhiều người, sau đó đến một nơi phồn hoa mỹ lệ nhất thế gian —— nơi có dòng Vọng Nguyệt lưu chuyển suốt ba mươi dặm không hề ngơi nghỉ, trên bờ giữa sông, lại có mỹ nhân ca vũ tưng bừng.
Sau đó nhận thức một người, sóng mắt người nọ so với quang mang của dòng Vọng Nguyệt kia còn linh động hơn, tiếu dung luôn hiện hữu trên khuôn mặt, và luôn có biện pháp khiến mỗi ngày trôi qua đều là mỗi ngày thoải mái. Người nọ thích mỹ tửu, yêu mỹ nhân, nói chuyện hay làm việc đều mang vẻ thong dong không chậm không nhanh, cũng không thường cùng người khắc khẩu. Nhưng mà trên người lại có rất nhiều tật xấu, là một đệ tử hoàn khố phóng túng nhất trên đời.
Nhưng thời điểm thấy được người ấy, trái tim Ô Khê lập tức ấm áp đến độ hòa tan.
Y lại mộng thấy rất nhiều rất nhiều ngày yên ả êm đềm, người nọ lười biếng ngả mình lên thảng y (ghế nằm) dưới chân đại thụ, đôi mắt uể oải lim dim, chậm rãi kể lại vài ba câu chuyện không có trong thư sử, như thể những chuyện đó hắn mới sinh đã biết, ngay cả bản thảo cũng không cần nhìn, đương khi nửa tỉnh nửa mơ cũng có thể chậm rãi thuật lại, ngẫu nhiên vươn tay uống một ngụm trà nhỏ, từ trong bào tụ rộng thùng thình liền tỏa ra khí tức thanh hương đặc biệt.
Y còn mộng về bàn tay ấm áp ấy, mộng thấy hắn vui thì cười giận thì mắng nhưng lại không biết phải làm thế nào với mình, chỉ có thể nói “Ngươi cái tên tiểu độc vật này”, mộng thấy hắn ôm tiểu điêu trong lồng ngực, trên cổ là sợi tơ hồng xuyên qua nhẫn phỉ thúy, ẩn ẩn hiện hiện trên phần cổ tuyết trắng, lại mộng về một đêm kia, mặc kệ máu sôi lên đến gần như cạn kiệt vẫn liều chết triền miên.
Nhưng những khoái hoạt đó lại khiến y bất an, giống như ẩn ẩn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, Ô Khê mở to hai mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười đó, nhìn thật kĩ, trong lòng lập tức trở nên kích động, vì gương mặt sáng ngời của người trước mắt càng ngày càng tái nhợt, trắng đến độ có thể nhìn thấy mạch máu ẩn dưới làn da, khóe miệng đang cong cong chợt hạ xuống, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, máu chậm rãi rỉ ra từ miệng, từng giọt từng giọt nhỏ lên cẩm bào tuyết bạch của hắn.
Ô Khê thấy mình sắp bị dọa sảng liền vươn tay định lay thử hắn, nhưng như thế nào cũng không thể chạm vào dù chỉ là đầu ngón tay, sau đó dưới chân chợt hẫng đi một nhịp, ý thức cùng mọt thứ đều trở nên vặn vẹo, chỉ có cảm giác tuyệt vọng đến khắc cốt minh tâm kia vẫn còn ở lại, ngăn ở ngực, giống như muốn đập vỡ cả tim y.
Ô Khê bỗng dưng mở to mắt, đường nhìn mơ hồ cực kỳ, bên tai là thanh âm lộc cộc của mã xa, y ngây người một lát, không nhớ nổi bản thân đang ở chỗ nào, lại kìm lòng không đậu mà nâng lên một bàn tay lên che lấy lồng ngực, khóe mắt một mảng lành lạnh, y cọ cọ, kinh giác khi phát hiện chính mình đã muốn lệ rơi đầy mặt.
Một giọng nói lớn vang lên: “Vu đồng tỉnh, Vu đồng tỉnh!”
Trong một khắc ấy, từ chỗ nào đó trong Ô Khê chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường —— này không phải là đang trên đường đến kinh thành đi? Những chuyện vừa mới xảy ra khi nãy chỉ là phán đoán của bản thân, vẫn chưa hề phát sinh.
Sau đó, gương mặt của A Tầm Lai xuất hiện trong tầm nhìn của y, chân tay vụng về nâng y dậy: “Vu đồng, uống nước đi”.
Nhãn quang Ô Khê xẹt qua nếp nhăn rất nhỏ nơi khóe mắt gã, lại xẹt qua đôi tay đã trưởng thành của mình, suy nghĩ mới vừa xuất hiện khi nãy liền giống như pháo hoa rơi vào nước, chậm rãi bị dập tắt, cuối cùng chỉ còn lại một đống tro tàn, lưu lạc giữa làn nước lạnh buốt đến tận xương.
Y trầm mặc không lên tiếng uống hết nửa chén nước từ tay A Tầm Lai, nhắm mắt lại, tựa người lên tấm nệm đặt ở sau lưng, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể hết sức chuyên chú lĩnh hội từng chút một đau đớn truyền ra từ trong tim —— lớp này đến lớp khác như sóng xô vào bờ, đau đớn đến độ tê tâm liệt phế.
Cảnh Bắc Uyên … Cảnh Bắc Uyên … Cảnh Bắc Uyên … Cảnh Bắc Uyên …
A Tầm Lai cùng Nô a Ha ở một bên nơm nớp lo sợ đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ thấy Ô Khê dựa người vào đó, gương mặt tái nhợt đến thê thảm lại vươn tay ấn ngực, nhắm mắt lại ngồi chừng thời gian một nén nhang, ngực cơ hồ không thấy phập phồng, lông mày rậm rạp gắt gao nhíu lại.
Một lúc lâu, mới đột nhiên hỏi một tiếng: “Tới chỗ nào rồi?”
A Tầm Lai cùng Nô a Ha liếc nhìn nhau, Nô a Ha thấp giọng nói: “Đã qua đất Thục”.
Ô Khê nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm tiếng nào.
A Tầm Lai bỗng nhiên xúc động há mồm muốn nói, lại bị Nô a Ha một phen giữ chặt, gã hung hăng quay đầu lại trừng mắt nhìn Nô a Ha một cái, vẫn không quan tâm mà mở miệng nói: “Vu đồng, trước đó vài ngày lúc ở khách điếm, ta nghe nói bọn Ngốt Cach Lạt ở phương Bắc đã gần đánh đến kinh thành …”
Ô Khê giương mắt quét đường nhìn về phía gã, đôi mắt đen láy giờ đây như bị một thứ gì đó phủ lên, không còn trong trẻo đến độ bất kì hỉ nộ ái ố nào cũng thể hiện rõ mồn một như xưa nữa, A Tầm Lai chợt phát hiện, ánh mắt đó có chút không giống Vu Đồng, nhưng là giống ai kia? Là giống Nam Trữ vương gia, giống Đại Khánh Thái tử, bên trong ẩn giấu thật nhiều thật nhiều thứ, kín như bưng, chả để ai biết được.
Nhưng gã vẫn mở to mắt mà nói: “Vu đồng, ngươi chỉ cần nói một câu, chúng ta lập tức quay ngựa trở về!” Gã một phen giằng cánh tay Nô a Ha đang định giữ chặt mình ra, cả giận nói, “Ngươi đừng ngăn ta! Vương gia? Vương gia lo liệu chuyện gì cũng nhất định đúng đắn hết sao? Ta thấy Vương gia kia trong đầu cũng toàn là một mớ tương hồ thì có! Vu đồng, chúng ta trở về, chúng ta hồi kinh đem người đoạt ra, còn mấy thứ gì gì đó cũng mặc kệ hết! Trở lại hảo hảo đánh Vương gia kia một trận, khiến hắn, khiến hắn…”
Ô Khê hờ hững nhìn gã một cái, những lời A Tầm Lai định nói phía sau liền nghẹn lại trong cổ họng, sau đó, Ô Khê rõ ràng ngắn gọn nói: “Ra roi thúc ngựa”.
A Tầm Lai cùng Nô a Ha sửng sốt, chỉ nghe y nói tiếp: “Ra roi thúc ngựa trở về Nam Cương đi, đừng tiếc ngựa, bảo các huynh đệ chịu khó vất vả vài ngày, cần mau chóng về Nam Cương, càng nhanh càng tốt —— chờ ta điều tức xong thì tìm cho ta một con khoái mã, bỏ mã xa lại”.
A Tầm Lai há hốc mồm, một lúc lâu sau mới bật ra hai tiếng: “Vu đồng …”
Ô Khê một lần nữa khép mắt lại, như đã ở trong trạng thái nhập định, không nói thêm lời nào nữa.
—— Vương gia lo liệu chuyện gì cũng nhất định đúng đắn hết sao? Nhưng cái tính tự cho là đúng của nam nhân kia đã đến trình độ này, thì làm bất cứ chuyện gì cũng cho rằng bản thân đã lên kế hoạch tốt lắm, cái gì cũng đều có đạo lý, đem lộ trình của bản thân, lộ trình của người khác, sinh lộ lẫn tử lộ, từng cái đều vạch rõ một cách chu đáo tận tường, cũng không chịu cùng bất luận ai thương lượng.
Cảnh Bắc Uyên có thói quen thuận miệng cho có lệ, tùy thời nhận sai, nhưng bất quá là vì lười cùng người tranh luận, chứ còn chuyện hắn đã chân chính làm chủ quyết định, người khác đừng nói là xen vào, ngay cả cơ hội để thương lượng cũng không có. Trong lòng hắn, bản thân mình thì tính là gì đây? Một… hài tử? Một kẻ cần người chiếu cố, cần người dạy, là người không đáng tin… Tựa như bản đối với A Tầm Lai hay sao?
Ba canh giờ sau, Ô Khê thay khoái mã, một đường chạy như bay.
Y miễn cưỡng chính mình không nghĩ về Cảnh Bắc Uyên, không nghĩ về tình huống ở kinh thành lúc này, chỉ chú ý suy nghĩ về chuyện trước mắt. Bề ngoài bình tĩnh vô ba, tựa mặt hồ tĩnh lặng.
Lại đem gần một tháng hành trình rút ngắn còn sáu ngày, trên đường đi, chỉ tính riêng y đã cưỡi mệt chết ba con ngựa.
Trong sáu ngày ngắn ngủi ấy, Ô Khê dùng tốc độ khiến người ta khó có thể tưởng tượng được học cách áp chế tâm tình của mình, áp chế biểu tình của mình, áp chế hết thảy mọi thứ của bản thân. Học được cách giấu mọi chuyện vào trong lòng, chỉ cho người khác nhìn thấy thứ mà họ muốn nhìn thấy. Học được cách giữ vững tinh thần giữa khi hoang mang hốt hoảng, cho dù Thái Sơn có sập cũng vẫn có thể bình tĩnh ứng đối trước sau.
Sinh mệnh của Ô Khê, từ lúc Nam Cương chiến bại, bản thân phải làm chất tử một mình nhập kinh thì bị kéo dài lần đầu tiên; mười năm tha hương nơi xứ người, mắt thấy lại kinh lịch qua bao lần ám sát, không thể không cúi đầu, cuộc sống ngợp ánh vàng son xa hoa rực rỡ, âm mưu khiến người phẫn nộ sục sôi, cùng tương tư khắc sâu xương tủy, sinh mệnh bị kéo dài lần thứ hai; mà lúc này đây, biến cố lớn ập đến bất ngờ khiến y hoàn thành lần lột xác cuối cùng.
Mang theo một đám Nam Cương võ sĩ lo lắng hoảng sợ, liều mạng giục ngựa quay trở về Nam Cương. Ô Khê từng nghĩ rằng, thời điểm một lần nữa đặt lại đôi chân lên mảnh đất này ắt hẳn sẽ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng mà lúc này, trong lòng y cái gì cũng đều không có, những cảm xúc bị y áp chế đến lợi hại, chậm rãi dồn nén, căng như cung tên chỉ giương mà không bắn.
Nhảy xuống ngựa, chưa kịp phủi đi một thân bụi đất dặm trường, thậm chí chưa kịp uống lấy một hơi nước, chuyện thứ nhất Ô Khê làm chính là túm lấy cổ áo của một kẻ chạy ra nghênh đón: “Ta muốn đi gặp Đại phù thủy, lập tức!”
Đại phù thủy đã già lắm rồi, tóc bạc trắng, vô số nếp nhăn hằn lên gương mặt gầy yếu, giống như đao khắc mà thành.
Trong nháy mắt Ô Khê nhìn thấy người, chợt phát hiện Đại phù thủy đã không còn bộ dáng như trong ấn tượng của mình nữa, cước bộ của y liền không kìm lòng nổi mà dừng lại trước môn khẩu.
Đại phù thủy hút một ngụm thuốc, từ từ phun ra một hơi, huy huy cánh tay gầy gò bảo tất cả mọi người lui hết ra ngoài, chỉ còn lại lão cùng Ô Khê đưa mắt đánh giá lẫn nhau. Chiếc khóa trong lòng Ô Khê bỗng dưng buông lỏng, các loại cảm xúc —— ủy khuất, thống khổ, buồn giận, tưởng niệm đều như thể muốn phá đê thoát ra, nhưng y lại sống chết cắn răng, cuối cùng vẫn nhịn xuống được, y vững vàng nâng chân lên bước vào, quỳ trên mặt đất, khấu đầu trước Đại phù thủy: “Lão sư, ta đã trở về”.
Đại phù thủy thở dài, chống bàn đứng dậy, lão chậm rãi vươn tay, ôm bả vai hài tử đã muốn trưởng thành vào lòng, cảm nhận được thân thể trẻ tuổi, rắn chắc, tràn ngập năng lượng, ánh mắt xa xăm nhìn xuyên qua cánh cửa đang mở, ngắm nhìn dãy núi phía xa xa.
Lẩm bẩm: “Ô Khê, Ô Khê a…”
Ô Khê nhắm mắt lại, y nghĩ, mình tuy đã trở về nhà, nhưng trái tim vẫn còn để lại ngoài kia.
Vì thế y nhẹ nhàng thoát khỏi vòng ôm của Đại phù thủy, trầm giọng nói: “Lão sư, ta muốn khẩn cầu ngài một chuyện”.
Đại phù thủy không nói câu nào, đem tẩu thuốc kề lên miệng, lặng lẽ hút, ánh mắt của lão vẫn minh mẫn như rất nhiều năm trước, như có thể trông rõ tâm sự của mọi người. Ô Khê khi còn bé thường gây họa, nên luôn e ngại ánh mắt tựa cái gì cũng biết của lão, nhưng y hiện tại bỗng nhiên không thấy sợ, bởi vì y phát hiện trên thế giới này, thứ có thể khiến mình dâng lên loại cảm xúc mang tên “Sợ hãi”, thật sự không nhiều lắm.
“Lão sư, khi ta tới đây, thấy trú quân của Đại Khánh ở biên giới Nam Cương đã rút về hết, tộc nhân Ngốt Cách Lạt ở phương Bắc hiện đang giao chiến với Đại Khánh, ta nghĩ ngài hẳn biết”.
Đại phù thủy ngồi xếp bằng trở lại, nghe vậy gật gật đầu, giữa mảnh sương khói hỏi: “Hài tử, ngươi muốn hỏi chuyện gì?”
Ô Khê đáp: “Ta muốn mượn binh của ngài, quay về kinh thành Đại Khánh”.
Thần sắc Đại phù thủy không chút thay đổi, như thể chẳng hề ngạc nhiên, lão trầm mặc một lát mới bình tĩnh đáp: “Mười năm qua, chúng ta cùng Đại Khánh ở chung coi như hài hòa, ngoài biên cảnh cũng có chút qua lại mậu dịch, tơ lụa đồ sứ của bọn họ đều tốt lắm, chuyện thú gả ở chỗ chúng ta, bọn tiểu tử mỗi lần đi đặt sính lễ mấy cô nương cũng rất nhiều người thích dùng tơ lụa của Đại Khánh để cho mấy nữ hài vui vẻ. Chính là, ngươi quên Đại Khánh là cừu nhân của chúng ta sao?”
Ô Khê lắc đầu nói: “Ta không quên, ta nhớ rõ thời điểm trước khi đi, ta đã hướng thần lập huyết thề, ta nhất định sẽ trở về, cả đời cũng sẽ không quên tộc nhân của mình. Ta sẽ dẫn tộc nhân ta đánh lại bọn chúng, sẽ nhớ rõ ai từng khi dễ chúng ta, sẽ làm những kẻ đó đều không chết tử tế được —— nhưng ta cũng nhớ rõ, ngài lúc ấy không hề đáp lại những lời này của ta, chỉ bảo ta nhớ rõ tộc nhân của mình cùng gia hương”.
Đại phù thủy “Xoạch xoạch” hút thuốc, không nói tiếng nào.
Ô Khê nói tiếp: “Ta còn nhớ rõ, ngài cũng từng nói qua, ở chốn cao xa kia Già Hi Đại Thần đều nhìn thấy hết thảy, có rất nhiều chuyện, bởi vì sinh mệnh chúng ta quá ngắn nên hễ bị sa vào là chẳng phân biệt được đúng sai, lúc ấy ta không rõ, hiện tại mới biết được mình lúc đó đã nghĩ sai”.
Đại phù thủy bất động thanh sắc hỏi han: “Ngươi hiện tại đã biết rõ cái gì?”
Ô Khê nói rằng: “Mười năm trước, ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên tích góp lực lượng đánh trở về, để báo thù, để thanh toán phẫn nộ cùng cừu hận của chúng ta, nhưng thanh toán xong rồi thì sẽ thế nào đây? Lại chết đi một đám huynh đệ trai tráng thanh niên, làm cho thê tử phụ mẫu bọn họ thương tâm thống khổ, làm cho hài tử bọn họ vĩnh viễn kế thừa sự hận thù ấy sao? Ta xem tộc nhân chúng ta có rất nhiều người sử dụng đồ vật của Đại Khánh, cũng có thể bọn họ vẫn nhớ rõ chuyện năm xưa, nhưng đã không muốn phẫn nộ nữa rồi, người cả đời, nếu luôn gánh thù hận mà sống, chẳng phải sẽ thống khổ lắm sao? Trách nhiệm của Đại phù thủy, không phải là để tộc nhân sống thật tốt ư? Mắc mớ gì lại để những kích phẫn (kích động cùng phẫn nộ năm xưa) trói chặt tộc nhân của chúng ta kia chứ?”
Đại phù thủy trầm mặc một lát, đáp: “Ý của ngươi là, chúng ta nên quên chuyện quá khứ sao?”
Ô Khê lắc đầu: “Chúng ta không nên quên, mà vẫn phải như cũ tích góp từng tí một lực lượng, thậm chí mượn lực lượng cường đại của Đại Khánh để đứng lên, bỉ lân nhi cư (dựa vào để sống), để những kẻ dã tâm hung tợn kia không dám mơ ước đất đai của ta nữa, đó cũng chính là chinh phục”.
Đại phù thủy đánh giá y một lát, bỗng nhiên bật cười, tiếng cười của lão càng lúc càng lớn, thậm chí khiến cho hơi thuốc xộc vào trong cổ họng, làm lão phải ho khan.
“Khụ khụ… Hảo, hảo… Ô Khê, ta năm đó từng nói, đã đến lúc nên cho ngươi đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, ngươi tuy rằng thông minh, nhưng lại quá quật cường, ta vốn thực lo lắng, nhưng hôm nay xem ra ngươi ở Đại Khánh đã học được rất nhiều”.
Ô Khê nhẹ nhàng cười một chút: “Là vì có người dạy cho ta”. Đại phù thủy có chút kinh ngạc, nhìn y một cái: “A, là ai?”
Ô Khê lắc đầu, y hiện tại cần tập trung tinh thần, không thèm nghĩ đến người kia nữa, liền đem đề tài kéo trở về: “Lão sư, ngài còn chưa nói, rốt cuộc có đáp ứng cho ta xuất binh hay không”.
Sắc mặt Đại phù thủy trầm xuống, để tẩu thuốc một bên: “Ta phải nghe được lý do của ngươi”.
Ô Khê nói: “Đại Khánh lúc này đã trọng thương, phải cần đến mười, hai mươi năm mới khôi phục lại được, chúng ta có thể nhân cơ hội này làm cho mình càng trở nên cường đại, nhưng ta nghĩ chúng ta trước hết phải thoát khỏi thân phận ‘Đại Khánh chúc quốc’* mới được. Trước mắt Đại Khánh gặp nguy hiểm, cấp tốc cầu viện binh, đây chính là cơ hội tốt để đàm phán. Ta mang binh qua, nếu như có thể hóa giải nguy nan của kinh thành, đến lúc đó võ sĩ Nam Cương tràn ngập kinh thành, Đại Khánh Thái tử ta hiểu được chút ít, hắn sẽ không không thức thời mà không đáp ứng”.
*Nước phụ thuộc của Đại Khánh
Đại phù thủy nheo mắt, sửa lại thế ngồi: “Nói tiếp đi”.
Ô Khê không vội không nóng, nói tiếp: “Còn có thể khai thông biên cảnh, ta thậm chí có thể yêu cầu hắn đưa ra một số lợi ích, chúng ta bên này có lam sơn chướng khí, ngoại nhân không dễ dàng tiến công, nhưng lại cản trở tầm mắt của chính mình, tộc nhân chúng ta, cũng không thể cả đời không nhìn ra bên ngoài thế giới”.
Y lại uyển chuyển nói tiếp: “Mặt khác, lão sư ngài có lẽ không biết, hoàng đế Đại Khánh có ba nhi tử, bọn họ đều tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng cuối cùng ta lại lựa chọn Thái tử, chưa thể nói tới giao tình, nhưng dù sao cũng không có cừu oán. Bởi hắn là một kẻ rất thực tế, nên nếu hắn lên làm hoàng đế, sẽ muốn làm thế nào để bách tính Đại Khánh được cơm no áo ấm, chứ không phải hành động ra sao để sử sách lưu danh anh minh thân võ cho bản thân. Đại Khánh từ lúc kiến lập đến bây giờ, đã trải qua gần mấy trăm năm, phát triển phồn hoa đô hội, hắn lại không hồ đồ như phụ thân mình, cho nên sẽ không mạo hiểm tiến đánh chúng ta lần nữa”.
Đại phù thủy sau khi nghe xong gật gật đầu: “Ngốt Cách Lạt tộc nhân dã tâm bừng bừng, tưởng muốn thâu tóm toàn bộ Trung Nguyên đại lục, khai cương thác thổ… Ngươi nói đúng, người đứng đầu thịnh thế cùng kẻ khai quốc ban đầu không giống nhau, người trước hy vọng càng ổn định càng phồn vinh, người sau khát máu trong xương còn chưa rút đi, hắn sẽ hy vọng càng nhiều thổ địa, càng nhiều chiến tranh”.
Đại phù thủy nhìn Ô Khê, cảm khái vô vàn: “Ngươi trưởng thành rồi”.
Ô Khê ánh mắt lăm lăm nhìn chờ lão gật đầu, Đại phù thủy cố sức đứng lên, xoay người đến nội thất, chỉ chốc lát sau liền đi ra, hai tay đang cầm một cái quyền trượng, Ô Khê mở to hai mắt —— đó là tượng trưng cho Đại Vu.
Đại phù thủy đi đến trước mặt Ô Khê: “Ta già rồi, Ô Khê, Nam Cương này rốt cuộc cũng nên trao vào tay ngươi”.
Ô Khê há hốc mồm, lại không biết nên nói cái gì.
Đại phù thủy giảo phá ngón tay mình, run run rẩy rẩy vẽ một cái đồ đằng lên trên quyền trượng, sau đó dùng ngón cái dính đầy máu của mình ấn mạnh lên trán Ô Khê, trầm giọng nói: “Tiếp lấy”.
Ô Khê không kìm lòng nổi mà vươn ra hai tay, Đại phù thủy đem quyền trượng giao qua tay y, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra, một tay kéo y đứng dậy từ trên mặt đất, đưa ra ngoài cửa, Ô Khê lúc này mới phát hiện, bên ngoài thế nhưng đã muốn đầy đủ tất cả mọi người —— nam nhân, nữ nhân, lão nhân, hài tử Nam Cương cơ hồ đều đến đây trình diện, y đang cầm quyền trượng mà có chút mờ mịt.
Đại phù thủy nắm tay y giơ lên, giơ cao qua đỉnh đầu, cất giọng hô: “Từ nay về sau, Vu đồng Ô Khê sẽ kế thừa quyền trượng Nam Cương của Đại Vu ta, các ngươi nhớ kỹ, sứ giả của Già Hi Đại Thần sẽ dẫn dắt tộc nhân ta cường đại đứng lên!”
Mọi người không hẹn mà cùng nhau đặt hai tay lên bả vai, cúi người xuống.
Đại phù thủy bị gió thổi mạnh, lại bắt đầu ho khan. Ô Khê vội thay lão vuốt sau lưng: “Lão sư…”
Đại vu khoát tay, bỗng nhiên trầm thấp hỏi: “Ngươi nói lý do của Nam Cương, vậy lý do của ngươi đâu?”
Ô Khê ngẩn ra, thật lâu sau, mới đáp: “Là vì… người đó đang giữ chiếc nhẫn của ta”.
Đại phù thủy liền cười rộ lên: “Ta thật muốn trông thấy người kia trông như thế nào a”.
Ô Khê cảm thấy mình vừa có một hồi đại mộng điên đảo thế sự, nhưng mộng cảnh kia quá mức chân thật, chân thật đến nỗi từng người từng chuyện ở trong đó cứ như đã thực sự xảy ra, khiến y có chút phân không rõ là thực hay ảo.
Mộng rằng ngày ấy, có một chiếc mã xa băng ngang Nam Cương sơn thủy chịt chằng, đi qua một quãng đường thực xa, thấy rất nhiều người, sau đó đến một nơi phồn hoa mỹ lệ nhất thế gian —— nơi có dòng Vọng Nguyệt lưu chuyển suốt ba mươi dặm không hề ngơi nghỉ, trên bờ giữa sông, lại có mỹ nhân ca vũ tưng bừng.
Sau đó nhận thức một người, sóng mắt người nọ so với quang mang của dòng Vọng Nguyệt kia còn linh động hơn, tiếu dung luôn hiện hữu trên khuôn mặt, và luôn có biện pháp khiến mỗi ngày trôi qua đều là mỗi ngày thoải mái. Người nọ thích mỹ tửu, yêu mỹ nhân, nói chuyện hay làm việc đều mang vẻ thong dong không chậm không nhanh, cũng không thường cùng người khắc khẩu. Nhưng mà trên người lại có rất nhiều tật xấu, là một đệ tử hoàn khố phóng túng nhất trên đời.
Nhưng thời điểm thấy được người ấy, trái tim Ô Khê lập tức ấm áp đến độ hòa tan.
Y lại mộng thấy rất nhiều rất nhiều ngày yên ả êm đềm, người nọ lười biếng ngả mình lên thảng y (ghế nằm) dưới chân đại thụ, đôi mắt uể oải lim dim, chậm rãi kể lại vài ba câu chuyện không có trong thư sử, như thể những chuyện đó hắn mới sinh đã biết, ngay cả bản thảo cũng không cần nhìn, đương khi nửa tỉnh nửa mơ cũng có thể chậm rãi thuật lại, ngẫu nhiên vươn tay uống một ngụm trà nhỏ, từ trong bào tụ rộng thùng thình liền tỏa ra khí tức thanh hương đặc biệt.
Y còn mộng về bàn tay ấm áp ấy, mộng thấy hắn vui thì cười giận thì mắng nhưng lại không biết phải làm thế nào với mình, chỉ có thể nói “Ngươi cái tên tiểu độc vật này”, mộng thấy hắn ôm tiểu điêu trong lồng ngực, trên cổ là sợi tơ hồng xuyên qua nhẫn phỉ thúy, ẩn ẩn hiện hiện trên phần cổ tuyết trắng, lại mộng về một đêm kia, mặc kệ máu sôi lên đến gần như cạn kiệt vẫn liều chết triền miên.
Nhưng những khoái hoạt đó lại khiến y bất an, giống như ẩn ẩn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, Ô Khê mở to hai mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười đó, nhìn thật kĩ, trong lòng lập tức trở nên kích động, vì gương mặt sáng ngời của người trước mắt càng ngày càng tái nhợt, trắng đến độ có thể nhìn thấy mạch máu ẩn dưới làn da, khóe miệng đang cong cong chợt hạ xuống, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, máu chậm rãi rỉ ra từ miệng, từng giọt từng giọt nhỏ lên cẩm bào tuyết bạch của hắn.
Ô Khê thấy mình sắp bị dọa sảng liền vươn tay định lay thử hắn, nhưng như thế nào cũng không thể chạm vào dù chỉ là đầu ngón tay, sau đó dưới chân chợt hẫng đi một nhịp, ý thức cùng mọt thứ đều trở nên vặn vẹo, chỉ có cảm giác tuyệt vọng đến khắc cốt minh tâm kia vẫn còn ở lại, ngăn ở ngực, giống như muốn đập vỡ cả tim y.
Ô Khê bỗng dưng mở to mắt, đường nhìn mơ hồ cực kỳ, bên tai là thanh âm lộc cộc của mã xa, y ngây người một lát, không nhớ nổi bản thân đang ở chỗ nào, lại kìm lòng không đậu mà nâng lên một bàn tay lên che lấy lồng ngực, khóe mắt một mảng lành lạnh, y cọ cọ, kinh giác khi phát hiện chính mình đã muốn lệ rơi đầy mặt.
Một giọng nói lớn vang lên: “Vu đồng tỉnh, Vu đồng tỉnh!”
Trong một khắc ấy, từ chỗ nào đó trong Ô Khê chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường —— này không phải là đang trên đường đến kinh thành đi? Những chuyện vừa mới xảy ra khi nãy chỉ là phán đoán của bản thân, vẫn chưa hề phát sinh.
Sau đó, gương mặt của A Tầm Lai xuất hiện trong tầm nhìn của y, chân tay vụng về nâng y dậy: “Vu đồng, uống nước đi”.
Nhãn quang Ô Khê xẹt qua nếp nhăn rất nhỏ nơi khóe mắt gã, lại xẹt qua đôi tay đã trưởng thành của mình, suy nghĩ mới vừa xuất hiện khi nãy liền giống như pháo hoa rơi vào nước, chậm rãi bị dập tắt, cuối cùng chỉ còn lại một đống tro tàn, lưu lạc giữa làn nước lạnh buốt đến tận xương.
Y trầm mặc không lên tiếng uống hết nửa chén nước từ tay A Tầm Lai, nhắm mắt lại, tựa người lên tấm nệm đặt ở sau lưng, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể hết sức chuyên chú lĩnh hội từng chút một đau đớn truyền ra từ trong tim —— lớp này đến lớp khác như sóng xô vào bờ, đau đớn đến độ tê tâm liệt phế.
Cảnh Bắc Uyên … Cảnh Bắc Uyên … Cảnh Bắc Uyên … Cảnh Bắc Uyên …
A Tầm Lai cùng Nô a Ha ở một bên nơm nớp lo sợ đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ thấy Ô Khê dựa người vào đó, gương mặt tái nhợt đến thê thảm lại vươn tay ấn ngực, nhắm mắt lại ngồi chừng thời gian một nén nhang, ngực cơ hồ không thấy phập phồng, lông mày rậm rạp gắt gao nhíu lại.
Một lúc lâu, mới đột nhiên hỏi một tiếng: “Tới chỗ nào rồi?”
A Tầm Lai cùng Nô a Ha liếc nhìn nhau, Nô a Ha thấp giọng nói: “Đã qua đất Thục”.
Ô Khê nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm tiếng nào.
A Tầm Lai bỗng nhiên xúc động há mồm muốn nói, lại bị Nô a Ha một phen giữ chặt, gã hung hăng quay đầu lại trừng mắt nhìn Nô a Ha một cái, vẫn không quan tâm mà mở miệng nói: “Vu đồng, trước đó vài ngày lúc ở khách điếm, ta nghe nói bọn Ngốt Cach Lạt ở phương Bắc đã gần đánh đến kinh thành …”
Ô Khê giương mắt quét đường nhìn về phía gã, đôi mắt đen láy giờ đây như bị một thứ gì đó phủ lên, không còn trong trẻo đến độ bất kì hỉ nộ ái ố nào cũng thể hiện rõ mồn một như xưa nữa, A Tầm Lai chợt phát hiện, ánh mắt đó có chút không giống Vu Đồng, nhưng là giống ai kia? Là giống Nam Trữ vương gia, giống Đại Khánh Thái tử, bên trong ẩn giấu thật nhiều thật nhiều thứ, kín như bưng, chả để ai biết được.
Nhưng gã vẫn mở to mắt mà nói: “Vu đồng, ngươi chỉ cần nói một câu, chúng ta lập tức quay ngựa trở về!” Gã một phen giằng cánh tay Nô a Ha đang định giữ chặt mình ra, cả giận nói, “Ngươi đừng ngăn ta! Vương gia? Vương gia lo liệu chuyện gì cũng nhất định đúng đắn hết sao? Ta thấy Vương gia kia trong đầu cũng toàn là một mớ tương hồ thì có! Vu đồng, chúng ta trở về, chúng ta hồi kinh đem người đoạt ra, còn mấy thứ gì gì đó cũng mặc kệ hết! Trở lại hảo hảo đánh Vương gia kia một trận, khiến hắn, khiến hắn…”
Ô Khê hờ hững nhìn gã một cái, những lời A Tầm Lai định nói phía sau liền nghẹn lại trong cổ họng, sau đó, Ô Khê rõ ràng ngắn gọn nói: “Ra roi thúc ngựa”.
A Tầm Lai cùng Nô a Ha sửng sốt, chỉ nghe y nói tiếp: “Ra roi thúc ngựa trở về Nam Cương đi, đừng tiếc ngựa, bảo các huynh đệ chịu khó vất vả vài ngày, cần mau chóng về Nam Cương, càng nhanh càng tốt —— chờ ta điều tức xong thì tìm cho ta một con khoái mã, bỏ mã xa lại”.
A Tầm Lai há hốc mồm, một lúc lâu sau mới bật ra hai tiếng: “Vu đồng …”
Ô Khê một lần nữa khép mắt lại, như đã ở trong trạng thái nhập định, không nói thêm lời nào nữa.
—— Vương gia lo liệu chuyện gì cũng nhất định đúng đắn hết sao? Nhưng cái tính tự cho là đúng của nam nhân kia đã đến trình độ này, thì làm bất cứ chuyện gì cũng cho rằng bản thân đã lên kế hoạch tốt lắm, cái gì cũng đều có đạo lý, đem lộ trình của bản thân, lộ trình của người khác, sinh lộ lẫn tử lộ, từng cái đều vạch rõ một cách chu đáo tận tường, cũng không chịu cùng bất luận ai thương lượng.
Cảnh Bắc Uyên có thói quen thuận miệng cho có lệ, tùy thời nhận sai, nhưng bất quá là vì lười cùng người tranh luận, chứ còn chuyện hắn đã chân chính làm chủ quyết định, người khác đừng nói là xen vào, ngay cả cơ hội để thương lượng cũng không có. Trong lòng hắn, bản thân mình thì tính là gì đây? Một… hài tử? Một kẻ cần người chiếu cố, cần người dạy, là người không đáng tin… Tựa như bản đối với A Tầm Lai hay sao?
Ba canh giờ sau, Ô Khê thay khoái mã, một đường chạy như bay.
Y miễn cưỡng chính mình không nghĩ về Cảnh Bắc Uyên, không nghĩ về tình huống ở kinh thành lúc này, chỉ chú ý suy nghĩ về chuyện trước mắt. Bề ngoài bình tĩnh vô ba, tựa mặt hồ tĩnh lặng.
Lại đem gần một tháng hành trình rút ngắn còn sáu ngày, trên đường đi, chỉ tính riêng y đã cưỡi mệt chết ba con ngựa.
Trong sáu ngày ngắn ngủi ấy, Ô Khê dùng tốc độ khiến người ta khó có thể tưởng tượng được học cách áp chế tâm tình của mình, áp chế biểu tình của mình, áp chế hết thảy mọi thứ của bản thân. Học được cách giấu mọi chuyện vào trong lòng, chỉ cho người khác nhìn thấy thứ mà họ muốn nhìn thấy. Học được cách giữ vững tinh thần giữa khi hoang mang hốt hoảng, cho dù Thái Sơn có sập cũng vẫn có thể bình tĩnh ứng đối trước sau.
Sinh mệnh của Ô Khê, từ lúc Nam Cương chiến bại, bản thân phải làm chất tử một mình nhập kinh thì bị kéo dài lần đầu tiên; mười năm tha hương nơi xứ người, mắt thấy lại kinh lịch qua bao lần ám sát, không thể không cúi đầu, cuộc sống ngợp ánh vàng son xa hoa rực rỡ, âm mưu khiến người phẫn nộ sục sôi, cùng tương tư khắc sâu xương tủy, sinh mệnh bị kéo dài lần thứ hai; mà lúc này đây, biến cố lớn ập đến bất ngờ khiến y hoàn thành lần lột xác cuối cùng.
Mang theo một đám Nam Cương võ sĩ lo lắng hoảng sợ, liều mạng giục ngựa quay trở về Nam Cương. Ô Khê từng nghĩ rằng, thời điểm một lần nữa đặt lại đôi chân lên mảnh đất này ắt hẳn sẽ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng mà lúc này, trong lòng y cái gì cũng đều không có, những cảm xúc bị y áp chế đến lợi hại, chậm rãi dồn nén, căng như cung tên chỉ giương mà không bắn.
Nhảy xuống ngựa, chưa kịp phủi đi một thân bụi đất dặm trường, thậm chí chưa kịp uống lấy một hơi nước, chuyện thứ nhất Ô Khê làm chính là túm lấy cổ áo của một kẻ chạy ra nghênh đón: “Ta muốn đi gặp Đại phù thủy, lập tức!”
Đại phù thủy đã già lắm rồi, tóc bạc trắng, vô số nếp nhăn hằn lên gương mặt gầy yếu, giống như đao khắc mà thành.
Trong nháy mắt Ô Khê nhìn thấy người, chợt phát hiện Đại phù thủy đã không còn bộ dáng như trong ấn tượng của mình nữa, cước bộ của y liền không kìm lòng nổi mà dừng lại trước môn khẩu.
Đại phù thủy hút một ngụm thuốc, từ từ phun ra một hơi, huy huy cánh tay gầy gò bảo tất cả mọi người lui hết ra ngoài, chỉ còn lại lão cùng Ô Khê đưa mắt đánh giá lẫn nhau. Chiếc khóa trong lòng Ô Khê bỗng dưng buông lỏng, các loại cảm xúc —— ủy khuất, thống khổ, buồn giận, tưởng niệm đều như thể muốn phá đê thoát ra, nhưng y lại sống chết cắn răng, cuối cùng vẫn nhịn xuống được, y vững vàng nâng chân lên bước vào, quỳ trên mặt đất, khấu đầu trước Đại phù thủy: “Lão sư, ta đã trở về”.
Đại phù thủy thở dài, chống bàn đứng dậy, lão chậm rãi vươn tay, ôm bả vai hài tử đã muốn trưởng thành vào lòng, cảm nhận được thân thể trẻ tuổi, rắn chắc, tràn ngập năng lượng, ánh mắt xa xăm nhìn xuyên qua cánh cửa đang mở, ngắm nhìn dãy núi phía xa xa.
Lẩm bẩm: “Ô Khê, Ô Khê a…”
Ô Khê nhắm mắt lại, y nghĩ, mình tuy đã trở về nhà, nhưng trái tim vẫn còn để lại ngoài kia.
Vì thế y nhẹ nhàng thoát khỏi vòng ôm của Đại phù thủy, trầm giọng nói: “Lão sư, ta muốn khẩn cầu ngài một chuyện”.
Đại phù thủy không nói câu nào, đem tẩu thuốc kề lên miệng, lặng lẽ hút, ánh mắt của lão vẫn minh mẫn như rất nhiều năm trước, như có thể trông rõ tâm sự của mọi người. Ô Khê khi còn bé thường gây họa, nên luôn e ngại ánh mắt tựa cái gì cũng biết của lão, nhưng y hiện tại bỗng nhiên không thấy sợ, bởi vì y phát hiện trên thế giới này, thứ có thể khiến mình dâng lên loại cảm xúc mang tên “Sợ hãi”, thật sự không nhiều lắm.
“Lão sư, khi ta tới đây, thấy trú quân của Đại Khánh ở biên giới Nam Cương đã rút về hết, tộc nhân Ngốt Cách Lạt ở phương Bắc hiện đang giao chiến với Đại Khánh, ta nghĩ ngài hẳn biết”.
Đại phù thủy ngồi xếp bằng trở lại, nghe vậy gật gật đầu, giữa mảnh sương khói hỏi: “Hài tử, ngươi muốn hỏi chuyện gì?”
Ô Khê đáp: “Ta muốn mượn binh của ngài, quay về kinh thành Đại Khánh”.
Thần sắc Đại phù thủy không chút thay đổi, như thể chẳng hề ngạc nhiên, lão trầm mặc một lát mới bình tĩnh đáp: “Mười năm qua, chúng ta cùng Đại Khánh ở chung coi như hài hòa, ngoài biên cảnh cũng có chút qua lại mậu dịch, tơ lụa đồ sứ của bọn họ đều tốt lắm, chuyện thú gả ở chỗ chúng ta, bọn tiểu tử mỗi lần đi đặt sính lễ mấy cô nương cũng rất nhiều người thích dùng tơ lụa của Đại Khánh để cho mấy nữ hài vui vẻ. Chính là, ngươi quên Đại Khánh là cừu nhân của chúng ta sao?”
Ô Khê lắc đầu nói: “Ta không quên, ta nhớ rõ thời điểm trước khi đi, ta đã hướng thần lập huyết thề, ta nhất định sẽ trở về, cả đời cũng sẽ không quên tộc nhân của mình. Ta sẽ dẫn tộc nhân ta đánh lại bọn chúng, sẽ nhớ rõ ai từng khi dễ chúng ta, sẽ làm những kẻ đó đều không chết tử tế được —— nhưng ta cũng nhớ rõ, ngài lúc ấy không hề đáp lại những lời này của ta, chỉ bảo ta nhớ rõ tộc nhân của mình cùng gia hương”.
Đại phù thủy “Xoạch xoạch” hút thuốc, không nói tiếng nào.
Ô Khê nói tiếp: “Ta còn nhớ rõ, ngài cũng từng nói qua, ở chốn cao xa kia Già Hi Đại Thần đều nhìn thấy hết thảy, có rất nhiều chuyện, bởi vì sinh mệnh chúng ta quá ngắn nên hễ bị sa vào là chẳng phân biệt được đúng sai, lúc ấy ta không rõ, hiện tại mới biết được mình lúc đó đã nghĩ sai”.
Đại phù thủy bất động thanh sắc hỏi han: “Ngươi hiện tại đã biết rõ cái gì?”
Ô Khê nói rằng: “Mười năm trước, ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên tích góp lực lượng đánh trở về, để báo thù, để thanh toán phẫn nộ cùng cừu hận của chúng ta, nhưng thanh toán xong rồi thì sẽ thế nào đây? Lại chết đi một đám huynh đệ trai tráng thanh niên, làm cho thê tử phụ mẫu bọn họ thương tâm thống khổ, làm cho hài tử bọn họ vĩnh viễn kế thừa sự hận thù ấy sao? Ta xem tộc nhân chúng ta có rất nhiều người sử dụng đồ vật của Đại Khánh, cũng có thể bọn họ vẫn nhớ rõ chuyện năm xưa, nhưng đã không muốn phẫn nộ nữa rồi, người cả đời, nếu luôn gánh thù hận mà sống, chẳng phải sẽ thống khổ lắm sao? Trách nhiệm của Đại phù thủy, không phải là để tộc nhân sống thật tốt ư? Mắc mớ gì lại để những kích phẫn (kích động cùng phẫn nộ năm xưa) trói chặt tộc nhân của chúng ta kia chứ?”
Đại phù thủy trầm mặc một lát, đáp: “Ý của ngươi là, chúng ta nên quên chuyện quá khứ sao?”
Ô Khê lắc đầu: “Chúng ta không nên quên, mà vẫn phải như cũ tích góp từng tí một lực lượng, thậm chí mượn lực lượng cường đại của Đại Khánh để đứng lên, bỉ lân nhi cư (dựa vào để sống), để những kẻ dã tâm hung tợn kia không dám mơ ước đất đai của ta nữa, đó cũng chính là chinh phục”.
Đại phù thủy đánh giá y một lát, bỗng nhiên bật cười, tiếng cười của lão càng lúc càng lớn, thậm chí khiến cho hơi thuốc xộc vào trong cổ họng, làm lão phải ho khan.
“Khụ khụ… Hảo, hảo… Ô Khê, ta năm đó từng nói, đã đến lúc nên cho ngươi đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, ngươi tuy rằng thông minh, nhưng lại quá quật cường, ta vốn thực lo lắng, nhưng hôm nay xem ra ngươi ở Đại Khánh đã học được rất nhiều”.
Ô Khê nhẹ nhàng cười một chút: “Là vì có người dạy cho ta”. Đại phù thủy có chút kinh ngạc, nhìn y một cái: “A, là ai?”
Ô Khê lắc đầu, y hiện tại cần tập trung tinh thần, không thèm nghĩ đến người kia nữa, liền đem đề tài kéo trở về: “Lão sư, ngài còn chưa nói, rốt cuộc có đáp ứng cho ta xuất binh hay không”.
Sắc mặt Đại phù thủy trầm xuống, để tẩu thuốc một bên: “Ta phải nghe được lý do của ngươi”.
Ô Khê nói: “Đại Khánh lúc này đã trọng thương, phải cần đến mười, hai mươi năm mới khôi phục lại được, chúng ta có thể nhân cơ hội này làm cho mình càng trở nên cường đại, nhưng ta nghĩ chúng ta trước hết phải thoát khỏi thân phận ‘Đại Khánh chúc quốc’* mới được. Trước mắt Đại Khánh gặp nguy hiểm, cấp tốc cầu viện binh, đây chính là cơ hội tốt để đàm phán. Ta mang binh qua, nếu như có thể hóa giải nguy nan của kinh thành, đến lúc đó võ sĩ Nam Cương tràn ngập kinh thành, Đại Khánh Thái tử ta hiểu được chút ít, hắn sẽ không không thức thời mà không đáp ứng”.
*Nước phụ thuộc của Đại Khánh
Đại phù thủy nheo mắt, sửa lại thế ngồi: “Nói tiếp đi”.
Ô Khê không vội không nóng, nói tiếp: “Còn có thể khai thông biên cảnh, ta thậm chí có thể yêu cầu hắn đưa ra một số lợi ích, chúng ta bên này có lam sơn chướng khí, ngoại nhân không dễ dàng tiến công, nhưng lại cản trở tầm mắt của chính mình, tộc nhân chúng ta, cũng không thể cả đời không nhìn ra bên ngoài thế giới”.
Y lại uyển chuyển nói tiếp: “Mặt khác, lão sư ngài có lẽ không biết, hoàng đế Đại Khánh có ba nhi tử, bọn họ đều tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng cuối cùng ta lại lựa chọn Thái tử, chưa thể nói tới giao tình, nhưng dù sao cũng không có cừu oán. Bởi hắn là một kẻ rất thực tế, nên nếu hắn lên làm hoàng đế, sẽ muốn làm thế nào để bách tính Đại Khánh được cơm no áo ấm, chứ không phải hành động ra sao để sử sách lưu danh anh minh thân võ cho bản thân. Đại Khánh từ lúc kiến lập đến bây giờ, đã trải qua gần mấy trăm năm, phát triển phồn hoa đô hội, hắn lại không hồ đồ như phụ thân mình, cho nên sẽ không mạo hiểm tiến đánh chúng ta lần nữa”.
Đại phù thủy sau khi nghe xong gật gật đầu: “Ngốt Cách Lạt tộc nhân dã tâm bừng bừng, tưởng muốn thâu tóm toàn bộ Trung Nguyên đại lục, khai cương thác thổ… Ngươi nói đúng, người đứng đầu thịnh thế cùng kẻ khai quốc ban đầu không giống nhau, người trước hy vọng càng ổn định càng phồn vinh, người sau khát máu trong xương còn chưa rút đi, hắn sẽ hy vọng càng nhiều thổ địa, càng nhiều chiến tranh”.
Đại phù thủy nhìn Ô Khê, cảm khái vô vàn: “Ngươi trưởng thành rồi”.
Ô Khê ánh mắt lăm lăm nhìn chờ lão gật đầu, Đại phù thủy cố sức đứng lên, xoay người đến nội thất, chỉ chốc lát sau liền đi ra, hai tay đang cầm một cái quyền trượng, Ô Khê mở to hai mắt —— đó là tượng trưng cho Đại Vu.
Đại phù thủy đi đến trước mặt Ô Khê: “Ta già rồi, Ô Khê, Nam Cương này rốt cuộc cũng nên trao vào tay ngươi”.
Ô Khê há hốc mồm, lại không biết nên nói cái gì.
Đại phù thủy giảo phá ngón tay mình, run run rẩy rẩy vẽ một cái đồ đằng lên trên quyền trượng, sau đó dùng ngón cái dính đầy máu của mình ấn mạnh lên trán Ô Khê, trầm giọng nói: “Tiếp lấy”.
Ô Khê không kìm lòng nổi mà vươn ra hai tay, Đại phù thủy đem quyền trượng giao qua tay y, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra, một tay kéo y đứng dậy từ trên mặt đất, đưa ra ngoài cửa, Ô Khê lúc này mới phát hiện, bên ngoài thế nhưng đã muốn đầy đủ tất cả mọi người —— nam nhân, nữ nhân, lão nhân, hài tử Nam Cương cơ hồ đều đến đây trình diện, y đang cầm quyền trượng mà có chút mờ mịt.
Đại phù thủy nắm tay y giơ lên, giơ cao qua đỉnh đầu, cất giọng hô: “Từ nay về sau, Vu đồng Ô Khê sẽ kế thừa quyền trượng Nam Cương của Đại Vu ta, các ngươi nhớ kỹ, sứ giả của Già Hi Đại Thần sẽ dẫn dắt tộc nhân ta cường đại đứng lên!”
Mọi người không hẹn mà cùng nhau đặt hai tay lên bả vai, cúi người xuống.
Đại phù thủy bị gió thổi mạnh, lại bắt đầu ho khan. Ô Khê vội thay lão vuốt sau lưng: “Lão sư…”
Đại vu khoát tay, bỗng nhiên trầm thấp hỏi: “Ngươi nói lý do của Nam Cương, vậy lý do của ngươi đâu?”
Ô Khê ngẩn ra, thật lâu sau, mới đáp: “Là vì… người đó đang giữ chiếc nhẫn của ta”.
Đại phù thủy liền cười rộ lên: “Ta thật muốn trông thấy người kia trông như thế nào a”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook