Thất Gia
-
Quyển 3 - Chương 66: Cựu sự cựu thức (Người xưa chuyện cũ)
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Tâm Hách Liên Dực bỗng nhiên hoảng lên, nếu… người kia thật sự là thân huynh đệ của hắn, thì phải làm sao?
Nếu…
Một trận tiếng bước chân truyền đến, Hách Liên Dực nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, đem họa trục cùng hạp tử lập tức nhét lại vào bên trong ám cách, làm bộ như không có việc gì mà đứng lên, rũ mắt xuống chỉnh chỉnh tay áo. Đi vào đúng là tiểu công công Vương Ngũ, Vương Ngũ thấp giọng nói: “Thái tử điện hạ, Hộ bộ Lục đại nhân đến”.
Hách Liên Dực lúc này mới nhớ tới chuyện bản thân đã gọi Lục Thâm đến để nghị sự, liền định thần, nói một tiếng: “Cô gia đã biết”. Lập tức xoay người đi ra ngoài, cước bộ cấp bách, cứ như đang muốn gấp rút rời khỏi tẩm cung của Hách Liên Bái vậy.
Vương Ngũ ứng tiếng thuận theo, như rối gỗ mà đứng ở một bên. Bên người Hách Liên Bái tổng cộng có hai người dùng được, một là Hỉ công công, người còn lại là Vương Ngũ, Hỉ công công làm việc đâu ra đấy, đi theo Hách Liên Bái đã lâu, Hách Liên Bái cơ hồ đem lão trở thành trợ thủ đắc lực nhất. Vương Ngũ thì không giống thế, hắn đứng ở một bên, bất ngôn bất động, cũng không gây chú ý, chỉ cần không lưu tâm một chút liền có thể bỏ qua một người sống sờ sờ như hắn.
Không vuốt mông ngựa, lời không nên nói nói tuyệt không nói, bảo gì làm nấy, Hỉ công công năm đó cũng là xem trọng cái tính biết an phận thủ thường này của hắn mới dụng tâm đề bạt. Người hầu trong cung, lanh lợi không thiếu, có bản lĩnh cũng rất nhiều, nhưng người hiểu rõ bổn phận bản thân ở đâu lại vô cùng hiếm.
Mỗi ngày lui tới đều trông thấy những người tôn quý nhất, những vật vô giá nhất cùng thứ quyền lực dễ khiến nhân tâm dao động nhất, ở một nơi như thế này, cho dù là đám đại nhân tự phụ đã đọc đủ sách thánh hiền, liệu còn được mấy ai có thể thanh tỉnh mà nhớ rõ tiến thối ra sao đâu?
Cho nên Hỉ công công cảm thấy, Vương Ngũ là một nhân tài.
Giờ phút này, trong đại điện yên ắng chỉ có lão hoàng đế hồ đồ ngủ say như lợn chết, bọn thị vệ đều đang canh ở ngoài cửa, do mới vừa rồi bị Hách Liên Dực đuổi ra ngoài. Thời gian ước chừng quá một nén nhang, Vương Ngũ đang đứng bất động ở nột góc chợt giật giật mí mắt, con mắt hướng bên cạnh đảo qua một vòng, cuối cùng mục quang rơi xuống chỗ Hách Liên Dực vừa mới đứng.
Hách Liên Dực tâm hoảng ý loạn nên không để ý đến ám cách kia cho tốt, khiến nó lộ một khe hở ra ngoài, vừa lúc rơi vào tầm mắt Vương Ngũ.
Vương Ngũ nhìn chằm chằm khe hở kia, ước chừng có đến một lúc lâu, ngay cả ánh mắt cũng chưa nháy lấy một chút.
Rốt cục, hắn thật cẩn thận nhìn về phía chân mệnh thiên tử trên long sàng, sau đó chậm rãi khom lưng xuống, dùng ngón tay sờ soạng kẽ hở kia, đưa tay vào bên trong, sau đó lại tìm kiếm một lát, quả nhiên lần ra một cơ quan, nhẹ nhàng xoay xoay, ám cách lập tức mở ra, họa trục không được cất kĩ rơi ngay xuống.
Vương Ngũ nhanh tay lẹ mắt giữ lấy nó, cuối cùng xem như không để nó rơi xuống đất, nhịn không được nhẹ thở phào một tiếng, tiếp tục duy trì tư thế xoay người, lại liếc mắt nhìn Hách Liên Bái một cái, sau đó nhanh chóng đem tranh cuộn mở ra, nhìn thoáng qua, mày khẽ nhíu lại, người hơi khựng một chút, lại đem họa trục một lần nữa cuốn hảo, cất kỹ, đoạn đóng lại ám cách.
Sau đó, hắn tựa như một bức tượng mà đứng im không nhúc nhích ở vị trí cũ, giống như hết thảy mọi chuyện vừa rồi đều chưa từng phát sinh qua.
Từ khi Ô Khê cùng Chu Tử Thư lập nên quan hệ mua bán, y liền có chút bận rộn, chính là mấy ngày nay ở lại vương phủ, hơi có chút ý tứ lạc bất tư Thục*, rốt cục Nô a Ha nhịn không được, bèn tới cửa tìm người.
* Lạc bất tư Thục: vui quên nước Thục. Trích từ điển cố Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng ‘lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa.
Chuyện bên ngoài như thế nào, Cảnh Thất trở về cũng tự nhiên không nói với y, chỉ cần Cảnh Thất không ra khỏi cửa, thì vẫn như cũ đọc thư rồi họa họa, ngẫu nhiên hưng trí chạy đến viện tử khua khua mấy chiêu, trên mặt cũng không hiển hiện cảm xúc tiêu cực nào cả, thoạt nhìn vẫn là một bộ dáng tự đắc thản nhiên.
—— Đương nhiên, xét thấy trong nhật trình trọng yếu của Cảnh Thất không còn mấy hạng mục chơi bời lêu lổng nữa, ngày tháng trôi qua liền có vẻ khoan khoái hơn trước rất nhiều.
Vị đại gia này luôn cảm thấy, ở bên ngoài dù trời có sập cũng phải tự thân đỡ lấy, dẫu có bị bóc mất một tầng da, cũng không thể đem cái mớ da chết đó về nhà.
Ở trong nhà, lúc trước thì nghe Bình An lải nha lải nhải mấy chuyên trong phủ, bây giờ lại phải nuôi thêm lớn nhỏ hai tiểu độc vật Ô Khê cùng tiểu điêu. Vương phủ này chỉ có một Vương gia, chức trách những người khác là sống sao cho phóng túng, quản gia thì phải quản tiền, không có nghĩa vụ nghe mấy chuyện phiền lòng bên ngoài.
Bất quá tuy hắn không nói, nhưng không có nghĩa là Ô Khê không biết, dù sao y cũng là một kẻ mà tử nhỏ đã kinh lịch qua chiến tranh giữa Đại Khánh cùng Nam Cương. Ô Khê âm thầm sai một cao thủ mà mình mang từ Nam Cương đến, mỗi ngày lăng lẽ đưa Cảnh Thất thượng triều rồi lại hạ triều, không hề lộ diện, từ sáng sớm lúc Cảnh Thất ra ngoài liền theo sát phía sau, thẳng đến khi hắn hồi phủ, trở về phạm vi dưới mí mắt Ô Khê mới thôi.
Y cảm thấy thực mỹ mãn, cho rằng hiện tại người này toàn thân cao thấp đều nằm trong tầm mắt mình, chẳng sợ bên ngoài hồng thủy ngập trời, chỉ cần đánh nhau với Đại Khánh không phải là Nam Cương, y liền không thấy bất kỳ nguy cơ nào cả.
Sau buổi trưa, Ô Khê đang chỉ đạo cho Cảnh Thất chút công phu, nền tảng y vốn tốt, hơn nữa mười năm không ngừng khổ luyện, trên cơ bản đã khiến Cảnh Thất muốn theo cũng không kịp, xuống tay lại càng chừng mực, hai người không dùng binh khí, chỉ xích thủ không quyền (đánh tay không) mà qua qua lại lại.
Vừa ra tay, Ô Khê liền phát hiện, người này thiên tư vốn không tệ, ngộ tính rất cao, một chút liền hiểu, quả thật cũng bỏ công phu để luyện tập, chỉ sợ… luyện tập không nhiều lắm, còn lộ số võ công thì mang hơi hướng đầu ky thủ xảo (quỷ quái ranh ma). Bình An chuẩn bị sẵn khăn tay bên cạnh, lại có cả nước ô mai chua mát lạnh, Ô Khê lập tức đả tâm nhãn mà nghĩ rằng, Cảnh Thất từ nhỏ đã ở trong đại nội lớn lên, hẳn phải do cao thủ danh sư dạy dỗ, thế nhưng công phu lại không ra hồn như thế này, hơn phân nửa chắc chắn là do đám người đại kinh tiểu quái (làm quá lên) mà Bình An là cầm đầu nuông chiều thành ra thế này.
Mùa hè ở đế đô thực tẻ nhạt, hơi động một chút, liền dễ dàng khiến người ta mồ hôi ướt đẫm, Cảnh Thất lại cố tình ở thời điểm này luyện quyền tập cước.
Chủ tử nhà mình tâm huyết dâng trào liền làm nên mấy hành vi động kinh, Bình An đã muốn tập mãi thành quen, nên cũng không nói nhiều làm gì, Ô Khê lại nhìn ra được hắn đang thực sự nghiêm túc, thời gian này mà lại nghiêm túc, ước chừng đơn giản vì một sự kiện, chính là Tây Bắc chiến sự.
Nghĩ vậy rồi, y liền cảm thấy có chút đau lòng, mắt thấy thể lực Cảnh Thất bắt đầu chống đỡ không nổi, liền đột ngột một chiêu bắt lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng kéo về sau một cái, Cảnh Thất suýt nữa thì đâm đầu vào lòng y, cước bộ lảo đảo một chút mới dừng lại, hơi hơi khom lưng xuống, hổn hển thở mấy hơi.
Ô Khê thản nhiên nói rằng: “Hôm nay không nên luyện nữa, công phu không thể so với những thứ khác, nó là kết quả của việc tuần tự tích lũy tháng ngày mà thành, gặp chuyện cuống lên mới biết ôm chân Phật cũng chỉ làm cho thân thể ngươi càng thêm mỏi mệt, không có tác dụng nhiều”.
Cảnh Thất trầm mặc một hồi, đoạn bưng nước ô mai ướp lạnh bên cạnh lên muốn uống, Ô Khê vội vàng đoạt lấy, dùng nội lực làm ấm lên xong mới giao cho hắn: “Không được uống đồ lạnh, nóng lạnh thất thường sẽ làm tổn thương cơ thể, lần tới đừng bảo bọn hắn chuẩn bị nước lạnh nữa”.
Cảnh Thất rốt cục xác định mình là một khối bùn nhão chả đắp nổi nên tường, liền chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Đại quân Hách Liên Chiêu cùng tộc Ngốt Cách Lạt bất ngờ chạm mặt nhau bên ngoài một sơn thành thuộc phụ cận Cam Túc, công thủ giằng co đã muốn không ít ngày, Hách Liên Chiêu dựa vào nguồn tiếp tế cùng tiếp viện của Bộ Hộ, mà quốc khố đã muốn trống rỗng mấy chục năm, cố gắng chống đỡ còn không nổi, huống hồ bọn Ngốt Cách Lạt là một đường giết một đường cướp, không tốn chút tiền bạc nào.
Trận này lâm vào thế bất đắc dĩ, không thể không đánh, nhưng nếu như chậm chạp, chỉ sợ không ít dân chúng phải tự cắt cổ vì cái khoản thuế phí này.
Mầm bệnh đã sớm xuất hiện từ lâu, thừa dịp thời điểm này mà bùng nỗ dữ dội, trong khi phía Nam mấy năm nay liên tiếp lũ lụt, đã khiến bạo dân nháo ra không ít chuyện, Hách Liên Dực mới phế bỏ một đám quan viên, lúc này lại còn dám cướp đoạt xương máu của nhân dân, khẩn cấp đem số tiền có được khi tịch biên gia sản nhét vào quốc khố, nhưng rốt cuộc cũng chỉ như muối bỏ biển, trong khi bạo dân bất bình như sóng sau xô sóng trước, quân đội ở Lưỡng Quảng lại không thể điều động.
Hách Liên Dực cũng sứt đầu mẻ trán, chỉ cảm thấy bản thân đang dỡ tường Đông để xây tường Tây, chắp vá một hồi, giang sơn Đại Khánh vẫn cứ hở tứ tung.
Ô Khê tự tay cầm lấy khăn mặt bên cạnh, thay Cảnh Thất lau mồ hôi, động tác trên tay vô cùng mềm nhẹ, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn trắng trợn như cũ: “Nhìn ngươi xem, công phu nguyên bản ắt hẳn không tệ, nhưng lại không hề vững chắc, lúc nhỏ nên khổ công luyện tập thì lại không chịu luyện nền tảng cho tốt, bây giờ cho dù muốn tìm cách để bù lại, cũng bất quá chỉ làm nên cái khung rỗng như lâu các giữa trời thôi, không được tích sự gì đâu”.
Ngụm nước ô mai kẹt cứng trong cổ họng, Cảnh Thất suýt nữa đương trường sặc chết.
Ô Khê vỗ vỗ phía sau lưng hắn, cười nói: “Có nói mấy lời hay ý đẹp thì nghe cũng chả làm được gì, không bằng nói cho ngươi biết chân chính sự thực còn hơn”.
Cảnh Thất nghẹn một lúc lâu, mới từ trong kẽ răng rít ra hai chữ: “Thụ giáo”.
Ô Khê buông khăn mặt, thở dài, từ phía sau ôm lấy hắn: “Chuyện của các ngươi, ta chen miệng vào không được, bất quá lúc ta cảm thấy trong lòng không thoải mái, cũng sẽ muốn tìm chuyện gì đó để làm, luyện luyện công phu, không thì chà đạp đám hoa thảo trong hạ viện một phen, dù sao ta cũng không có việc gì làm, không bằng bồi…”
Y nói còn chưa dứt câu, Bình An bỗng đột nhiên tiến vào, nói: “Vu đồng, Nô a Ha đến đây”.
Bình An là một kẻ hiểu chuyện, nói mấy lời này thật nhanh, ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, phi lễ chớ nhìn a, sau khi nói xong lập tức vô tung vô ảnh. Ô Khê chỉ hơi hơi xấu hổ mà buông Cảnh Thất ra, trong lòng cảm thấy Nô a Ha thực đáng ghét.
Nô a Ha tiến vào, trưng ra vẻ mặt khổ đại cừu thâm, bùm bùm nói một chuỗi dài, nhưng trọng tâm tư tưởng chỉ có một —— Vu đồng ngài mấy hôm rồi còn chưa có về nhà mình đi? Những chuyện cần ngài giải quyết, ngài đều vứt gánh giữa đường hết hả?
Ô Khê lập tức nhăn nhíu mày, Cảnh Thất ở một bên lại cười thành tiếng: “Đi thôi, trở về xem đi, ta cũng có chuyện phải làm, đã hẹn với người khác rồi, không luyện nữa”.
Ô Khê lúc này mới chịu đứng lên, lại không thể phóng tâm, liền quay đầu nói với Cảnh Thất: “Muốn luyện luyện nhiều công phu một chút, để cường thân kiện thể là điều tốt, nhưng phải có ta bên cạnh mới được, đừng để bản thân bị thương, cũng đừng uống mấy thứ lạnh buốt đó, sẽ tổn hại thân thể”.
Lời tuy chẳng dễ nghe, Cảnh Thất vẫn là tâm lĩnh hảo ý của y, cười tủm tỉm gật đầu.
Ô Khê đi được hai bước, bỗng nhiên cảm thấy phải rời khỏi hắn một hồi, trong lòng lưu luyến không thôi, liền lập tức quay lại, trước mặt Nô a Ha ôm lấy cổ Cảnh Thất, hôn nhanh lên môi hắn một cái, lúc này mới cảm thấy thực mỹ mãn.
Nô a Ha trợn mắt há mồm nhìn Vu đồng nhà mình thản nhiên bước lại, lỗ mãng nói một câu “Đi thôi”, rồi cứ thế rời đi trước. Nô a Ha vội vàng làm lễ với Cảnh Thất, sau đó thí điên thí điên chạy đuổi theo.
Thầm nghĩ người Đại Khánh có một câu nói như thế nào nhỉ? Kẻ sĩ ba ngày không gặp, liền phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa?
Vu đồng quả nhiên là anh minh thần võ, nhiều năm như vậy, rốt cục đã đắc thủ.
Cảnh Thất thu liễm tiếu dung, cúi đầu nhìn vân tay của chính mình một hồi, đem nước ô mai ấm áp không quá ngon miệng uống cạn, sau đó mới phân phó: “Bình An, thay y phục, gọi người chuẩn bị xe, ta muốn xuất môn một chuyến”.
Bình An ứng thanh, đi xuống phân phó, Cảnh Thất chỉnh lý hảo bản thân, đổi một thân trường bào bình thường, từ trong thư phòng ôm ra một quyển họa trục, sau đó tiến vào mã xa.
Mã xa dừng trước một cánh cổng rách nát, tứ phía hở gió, là một tửu lâu vắng vẻ tiêu điều, Cảnh Thất từ trong mã xa đi ra, tiến vào nhã gian ở lầu hai, nhẹ nhàng gõ cửa ba cái.
Cửa ‘chi nha’ một tiếng mở ra, thanh y nhân bên trong nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức để hắn đi vào, đóng cửa lại.
Cái gọi là “Nhã gian”, kỳ thật cũng bất quá là thêm một cánh cửa rách nát cọt kẹt, bên cạnh là một cửa sổ chỉ đóng được một nữa, còn không có cách âm.
Thanh y nhân kia chính là tiểu thái giám Vương Ngũ trong cung, y nhiều năm qua làm người trượng nghĩa, lại luôn biết giữ bổn phận, cũng có nhân mạch của riêng mình, lúc này là âm thầm yên ắng lén xuất cung.
Hai người ai cũng chưa nói, Cảnh Thất vào thẳng chủ đề, trầm mặc không lên tiếng triển khai họa trục, họa vẫn là lão Vương gia tự tay họa, chỗ lạc khoản có đóng ấn riêng của hắn, viết mấy chữ “Mùng bảy tháng ba năm giáp thân, tặng ái thê”. Cảnh Thất ngẩng đầu nhìn Vương Ngũ, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Vương Ngũ cẩn thận nhìn chăm chú họa trục một lát, chậm rãi gật đầu.
Cảnh Thất thần sắc âm tình bất định, nhìn không ra hỉ giận, mục quang thiểm thiểm (lóe lên), hắn cúi đầu, chậm rãi thu hồi quyển họa trục kia, từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao, nhét vào trong tay Vương Ngũ, nhìn sâu vào mắt y, lại đối y xá dài cảm tạ.
Vương Ngũ là một nô tài, tự nhiên không dám thụ lễ lớn của hắn như thế, vội lui sang bên cạnh một bước. Cảnh Thất lúc này mới khoát tay, bảo y tự mình hồi cung, còn bản thân thì ngồi xuống, gọi người mang lên bầu rượu cùng thức nhắm.
Vương Ngũ rời đi vội ràng như lúc đến, cơ hồ không khiến bất luận kẻ nào chú ý tới. Hà bao trong tay phân lượng rất nặng, khi sờ cảm giác không giống với vàng bạc y vẫn nhận khi trước, Vương Ngũ sau khi ra khỏi cửa mới lén nhìn thoáng vào trong, bên trong quả thật đầy một gói lớn đá mắt mèo. Y nhẹ nhàng thở ra, kinh sợ mà cẩn thận cất kỹ, biết được lễ này kỳ thật cũng không trọng —— Vương gia cấp tạ lễ, tạ không phải vì tin tức, mà là tạ y đã cứu Vương gia một mệnh.
Cảnh Thất trong ngực ôm họa trục, bảo Bình An ngồi đợi trong cỗ mã xa không bắt mắt kia, chính mình tựa vào cánh cửa sổ rách nát ngồi một hồi, nhấm nháp đĩa lạc nhỏ có chút quá lửa, uống kèm nửa bầu rượu xoàng, xong mới để lại tiền rượu rồi lặng lẽ rời đi.
Phải mấy trăm năm, hắn mới biết được quan hệ của đấng kim thượng cùng vị mẫu thân mà gương mặt đã sớm nhạt nhòa trong ký ức. Cảnh Thất giống như tự giễu mà cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: “Hồ đồ thành như vậy, Cảnh Bắc Uyên có chết cũng không oan”.
Bước lên mã xa, vô thanh vô tức quay trở về.
Tâm Hách Liên Dực bỗng nhiên hoảng lên, nếu… người kia thật sự là thân huynh đệ của hắn, thì phải làm sao?
Nếu…
Một trận tiếng bước chân truyền đến, Hách Liên Dực nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, đem họa trục cùng hạp tử lập tức nhét lại vào bên trong ám cách, làm bộ như không có việc gì mà đứng lên, rũ mắt xuống chỉnh chỉnh tay áo. Đi vào đúng là tiểu công công Vương Ngũ, Vương Ngũ thấp giọng nói: “Thái tử điện hạ, Hộ bộ Lục đại nhân đến”.
Hách Liên Dực lúc này mới nhớ tới chuyện bản thân đã gọi Lục Thâm đến để nghị sự, liền định thần, nói một tiếng: “Cô gia đã biết”. Lập tức xoay người đi ra ngoài, cước bộ cấp bách, cứ như đang muốn gấp rút rời khỏi tẩm cung của Hách Liên Bái vậy.
Vương Ngũ ứng tiếng thuận theo, như rối gỗ mà đứng ở một bên. Bên người Hách Liên Bái tổng cộng có hai người dùng được, một là Hỉ công công, người còn lại là Vương Ngũ, Hỉ công công làm việc đâu ra đấy, đi theo Hách Liên Bái đã lâu, Hách Liên Bái cơ hồ đem lão trở thành trợ thủ đắc lực nhất. Vương Ngũ thì không giống thế, hắn đứng ở một bên, bất ngôn bất động, cũng không gây chú ý, chỉ cần không lưu tâm một chút liền có thể bỏ qua một người sống sờ sờ như hắn.
Không vuốt mông ngựa, lời không nên nói nói tuyệt không nói, bảo gì làm nấy, Hỉ công công năm đó cũng là xem trọng cái tính biết an phận thủ thường này của hắn mới dụng tâm đề bạt. Người hầu trong cung, lanh lợi không thiếu, có bản lĩnh cũng rất nhiều, nhưng người hiểu rõ bổn phận bản thân ở đâu lại vô cùng hiếm.
Mỗi ngày lui tới đều trông thấy những người tôn quý nhất, những vật vô giá nhất cùng thứ quyền lực dễ khiến nhân tâm dao động nhất, ở một nơi như thế này, cho dù là đám đại nhân tự phụ đã đọc đủ sách thánh hiền, liệu còn được mấy ai có thể thanh tỉnh mà nhớ rõ tiến thối ra sao đâu?
Cho nên Hỉ công công cảm thấy, Vương Ngũ là một nhân tài.
Giờ phút này, trong đại điện yên ắng chỉ có lão hoàng đế hồ đồ ngủ say như lợn chết, bọn thị vệ đều đang canh ở ngoài cửa, do mới vừa rồi bị Hách Liên Dực đuổi ra ngoài. Thời gian ước chừng quá một nén nhang, Vương Ngũ đang đứng bất động ở nột góc chợt giật giật mí mắt, con mắt hướng bên cạnh đảo qua một vòng, cuối cùng mục quang rơi xuống chỗ Hách Liên Dực vừa mới đứng.
Hách Liên Dực tâm hoảng ý loạn nên không để ý đến ám cách kia cho tốt, khiến nó lộ một khe hở ra ngoài, vừa lúc rơi vào tầm mắt Vương Ngũ.
Vương Ngũ nhìn chằm chằm khe hở kia, ước chừng có đến một lúc lâu, ngay cả ánh mắt cũng chưa nháy lấy một chút.
Rốt cục, hắn thật cẩn thận nhìn về phía chân mệnh thiên tử trên long sàng, sau đó chậm rãi khom lưng xuống, dùng ngón tay sờ soạng kẽ hở kia, đưa tay vào bên trong, sau đó lại tìm kiếm một lát, quả nhiên lần ra một cơ quan, nhẹ nhàng xoay xoay, ám cách lập tức mở ra, họa trục không được cất kĩ rơi ngay xuống.
Vương Ngũ nhanh tay lẹ mắt giữ lấy nó, cuối cùng xem như không để nó rơi xuống đất, nhịn không được nhẹ thở phào một tiếng, tiếp tục duy trì tư thế xoay người, lại liếc mắt nhìn Hách Liên Bái một cái, sau đó nhanh chóng đem tranh cuộn mở ra, nhìn thoáng qua, mày khẽ nhíu lại, người hơi khựng một chút, lại đem họa trục một lần nữa cuốn hảo, cất kỹ, đoạn đóng lại ám cách.
Sau đó, hắn tựa như một bức tượng mà đứng im không nhúc nhích ở vị trí cũ, giống như hết thảy mọi chuyện vừa rồi đều chưa từng phát sinh qua.
Từ khi Ô Khê cùng Chu Tử Thư lập nên quan hệ mua bán, y liền có chút bận rộn, chính là mấy ngày nay ở lại vương phủ, hơi có chút ý tứ lạc bất tư Thục*, rốt cục Nô a Ha nhịn không được, bèn tới cửa tìm người.
* Lạc bất tư Thục: vui quên nước Thục. Trích từ điển cố Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng ‘lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa.
Chuyện bên ngoài như thế nào, Cảnh Thất trở về cũng tự nhiên không nói với y, chỉ cần Cảnh Thất không ra khỏi cửa, thì vẫn như cũ đọc thư rồi họa họa, ngẫu nhiên hưng trí chạy đến viện tử khua khua mấy chiêu, trên mặt cũng không hiển hiện cảm xúc tiêu cực nào cả, thoạt nhìn vẫn là một bộ dáng tự đắc thản nhiên.
—— Đương nhiên, xét thấy trong nhật trình trọng yếu của Cảnh Thất không còn mấy hạng mục chơi bời lêu lổng nữa, ngày tháng trôi qua liền có vẻ khoan khoái hơn trước rất nhiều.
Vị đại gia này luôn cảm thấy, ở bên ngoài dù trời có sập cũng phải tự thân đỡ lấy, dẫu có bị bóc mất một tầng da, cũng không thể đem cái mớ da chết đó về nhà.
Ở trong nhà, lúc trước thì nghe Bình An lải nha lải nhải mấy chuyên trong phủ, bây giờ lại phải nuôi thêm lớn nhỏ hai tiểu độc vật Ô Khê cùng tiểu điêu. Vương phủ này chỉ có một Vương gia, chức trách những người khác là sống sao cho phóng túng, quản gia thì phải quản tiền, không có nghĩa vụ nghe mấy chuyện phiền lòng bên ngoài.
Bất quá tuy hắn không nói, nhưng không có nghĩa là Ô Khê không biết, dù sao y cũng là một kẻ mà tử nhỏ đã kinh lịch qua chiến tranh giữa Đại Khánh cùng Nam Cương. Ô Khê âm thầm sai một cao thủ mà mình mang từ Nam Cương đến, mỗi ngày lăng lẽ đưa Cảnh Thất thượng triều rồi lại hạ triều, không hề lộ diện, từ sáng sớm lúc Cảnh Thất ra ngoài liền theo sát phía sau, thẳng đến khi hắn hồi phủ, trở về phạm vi dưới mí mắt Ô Khê mới thôi.
Y cảm thấy thực mỹ mãn, cho rằng hiện tại người này toàn thân cao thấp đều nằm trong tầm mắt mình, chẳng sợ bên ngoài hồng thủy ngập trời, chỉ cần đánh nhau với Đại Khánh không phải là Nam Cương, y liền không thấy bất kỳ nguy cơ nào cả.
Sau buổi trưa, Ô Khê đang chỉ đạo cho Cảnh Thất chút công phu, nền tảng y vốn tốt, hơn nữa mười năm không ngừng khổ luyện, trên cơ bản đã khiến Cảnh Thất muốn theo cũng không kịp, xuống tay lại càng chừng mực, hai người không dùng binh khí, chỉ xích thủ không quyền (đánh tay không) mà qua qua lại lại.
Vừa ra tay, Ô Khê liền phát hiện, người này thiên tư vốn không tệ, ngộ tính rất cao, một chút liền hiểu, quả thật cũng bỏ công phu để luyện tập, chỉ sợ… luyện tập không nhiều lắm, còn lộ số võ công thì mang hơi hướng đầu ky thủ xảo (quỷ quái ranh ma). Bình An chuẩn bị sẵn khăn tay bên cạnh, lại có cả nước ô mai chua mát lạnh, Ô Khê lập tức đả tâm nhãn mà nghĩ rằng, Cảnh Thất từ nhỏ đã ở trong đại nội lớn lên, hẳn phải do cao thủ danh sư dạy dỗ, thế nhưng công phu lại không ra hồn như thế này, hơn phân nửa chắc chắn là do đám người đại kinh tiểu quái (làm quá lên) mà Bình An là cầm đầu nuông chiều thành ra thế này.
Mùa hè ở đế đô thực tẻ nhạt, hơi động một chút, liền dễ dàng khiến người ta mồ hôi ướt đẫm, Cảnh Thất lại cố tình ở thời điểm này luyện quyền tập cước.
Chủ tử nhà mình tâm huyết dâng trào liền làm nên mấy hành vi động kinh, Bình An đã muốn tập mãi thành quen, nên cũng không nói nhiều làm gì, Ô Khê lại nhìn ra được hắn đang thực sự nghiêm túc, thời gian này mà lại nghiêm túc, ước chừng đơn giản vì một sự kiện, chính là Tây Bắc chiến sự.
Nghĩ vậy rồi, y liền cảm thấy có chút đau lòng, mắt thấy thể lực Cảnh Thất bắt đầu chống đỡ không nổi, liền đột ngột một chiêu bắt lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng kéo về sau một cái, Cảnh Thất suýt nữa thì đâm đầu vào lòng y, cước bộ lảo đảo một chút mới dừng lại, hơi hơi khom lưng xuống, hổn hển thở mấy hơi.
Ô Khê thản nhiên nói rằng: “Hôm nay không nên luyện nữa, công phu không thể so với những thứ khác, nó là kết quả của việc tuần tự tích lũy tháng ngày mà thành, gặp chuyện cuống lên mới biết ôm chân Phật cũng chỉ làm cho thân thể ngươi càng thêm mỏi mệt, không có tác dụng nhiều”.
Cảnh Thất trầm mặc một hồi, đoạn bưng nước ô mai ướp lạnh bên cạnh lên muốn uống, Ô Khê vội vàng đoạt lấy, dùng nội lực làm ấm lên xong mới giao cho hắn: “Không được uống đồ lạnh, nóng lạnh thất thường sẽ làm tổn thương cơ thể, lần tới đừng bảo bọn hắn chuẩn bị nước lạnh nữa”.
Cảnh Thất rốt cục xác định mình là một khối bùn nhão chả đắp nổi nên tường, liền chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Đại quân Hách Liên Chiêu cùng tộc Ngốt Cách Lạt bất ngờ chạm mặt nhau bên ngoài một sơn thành thuộc phụ cận Cam Túc, công thủ giằng co đã muốn không ít ngày, Hách Liên Chiêu dựa vào nguồn tiếp tế cùng tiếp viện của Bộ Hộ, mà quốc khố đã muốn trống rỗng mấy chục năm, cố gắng chống đỡ còn không nổi, huống hồ bọn Ngốt Cách Lạt là một đường giết một đường cướp, không tốn chút tiền bạc nào.
Trận này lâm vào thế bất đắc dĩ, không thể không đánh, nhưng nếu như chậm chạp, chỉ sợ không ít dân chúng phải tự cắt cổ vì cái khoản thuế phí này.
Mầm bệnh đã sớm xuất hiện từ lâu, thừa dịp thời điểm này mà bùng nỗ dữ dội, trong khi phía Nam mấy năm nay liên tiếp lũ lụt, đã khiến bạo dân nháo ra không ít chuyện, Hách Liên Dực mới phế bỏ một đám quan viên, lúc này lại còn dám cướp đoạt xương máu của nhân dân, khẩn cấp đem số tiền có được khi tịch biên gia sản nhét vào quốc khố, nhưng rốt cuộc cũng chỉ như muối bỏ biển, trong khi bạo dân bất bình như sóng sau xô sóng trước, quân đội ở Lưỡng Quảng lại không thể điều động.
Hách Liên Dực cũng sứt đầu mẻ trán, chỉ cảm thấy bản thân đang dỡ tường Đông để xây tường Tây, chắp vá một hồi, giang sơn Đại Khánh vẫn cứ hở tứ tung.
Ô Khê tự tay cầm lấy khăn mặt bên cạnh, thay Cảnh Thất lau mồ hôi, động tác trên tay vô cùng mềm nhẹ, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn trắng trợn như cũ: “Nhìn ngươi xem, công phu nguyên bản ắt hẳn không tệ, nhưng lại không hề vững chắc, lúc nhỏ nên khổ công luyện tập thì lại không chịu luyện nền tảng cho tốt, bây giờ cho dù muốn tìm cách để bù lại, cũng bất quá chỉ làm nên cái khung rỗng như lâu các giữa trời thôi, không được tích sự gì đâu”.
Ngụm nước ô mai kẹt cứng trong cổ họng, Cảnh Thất suýt nữa đương trường sặc chết.
Ô Khê vỗ vỗ phía sau lưng hắn, cười nói: “Có nói mấy lời hay ý đẹp thì nghe cũng chả làm được gì, không bằng nói cho ngươi biết chân chính sự thực còn hơn”.
Cảnh Thất nghẹn một lúc lâu, mới từ trong kẽ răng rít ra hai chữ: “Thụ giáo”.
Ô Khê buông khăn mặt, thở dài, từ phía sau ôm lấy hắn: “Chuyện của các ngươi, ta chen miệng vào không được, bất quá lúc ta cảm thấy trong lòng không thoải mái, cũng sẽ muốn tìm chuyện gì đó để làm, luyện luyện công phu, không thì chà đạp đám hoa thảo trong hạ viện một phen, dù sao ta cũng không có việc gì làm, không bằng bồi…”
Y nói còn chưa dứt câu, Bình An bỗng đột nhiên tiến vào, nói: “Vu đồng, Nô a Ha đến đây”.
Bình An là một kẻ hiểu chuyện, nói mấy lời này thật nhanh, ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, phi lễ chớ nhìn a, sau khi nói xong lập tức vô tung vô ảnh. Ô Khê chỉ hơi hơi xấu hổ mà buông Cảnh Thất ra, trong lòng cảm thấy Nô a Ha thực đáng ghét.
Nô a Ha tiến vào, trưng ra vẻ mặt khổ đại cừu thâm, bùm bùm nói một chuỗi dài, nhưng trọng tâm tư tưởng chỉ có một —— Vu đồng ngài mấy hôm rồi còn chưa có về nhà mình đi? Những chuyện cần ngài giải quyết, ngài đều vứt gánh giữa đường hết hả?
Ô Khê lập tức nhăn nhíu mày, Cảnh Thất ở một bên lại cười thành tiếng: “Đi thôi, trở về xem đi, ta cũng có chuyện phải làm, đã hẹn với người khác rồi, không luyện nữa”.
Ô Khê lúc này mới chịu đứng lên, lại không thể phóng tâm, liền quay đầu nói với Cảnh Thất: “Muốn luyện luyện nhiều công phu một chút, để cường thân kiện thể là điều tốt, nhưng phải có ta bên cạnh mới được, đừng để bản thân bị thương, cũng đừng uống mấy thứ lạnh buốt đó, sẽ tổn hại thân thể”.
Lời tuy chẳng dễ nghe, Cảnh Thất vẫn là tâm lĩnh hảo ý của y, cười tủm tỉm gật đầu.
Ô Khê đi được hai bước, bỗng nhiên cảm thấy phải rời khỏi hắn một hồi, trong lòng lưu luyến không thôi, liền lập tức quay lại, trước mặt Nô a Ha ôm lấy cổ Cảnh Thất, hôn nhanh lên môi hắn một cái, lúc này mới cảm thấy thực mỹ mãn.
Nô a Ha trợn mắt há mồm nhìn Vu đồng nhà mình thản nhiên bước lại, lỗ mãng nói một câu “Đi thôi”, rồi cứ thế rời đi trước. Nô a Ha vội vàng làm lễ với Cảnh Thất, sau đó thí điên thí điên chạy đuổi theo.
Thầm nghĩ người Đại Khánh có một câu nói như thế nào nhỉ? Kẻ sĩ ba ngày không gặp, liền phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa?
Vu đồng quả nhiên là anh minh thần võ, nhiều năm như vậy, rốt cục đã đắc thủ.
Cảnh Thất thu liễm tiếu dung, cúi đầu nhìn vân tay của chính mình một hồi, đem nước ô mai ấm áp không quá ngon miệng uống cạn, sau đó mới phân phó: “Bình An, thay y phục, gọi người chuẩn bị xe, ta muốn xuất môn một chuyến”.
Bình An ứng thanh, đi xuống phân phó, Cảnh Thất chỉnh lý hảo bản thân, đổi một thân trường bào bình thường, từ trong thư phòng ôm ra một quyển họa trục, sau đó tiến vào mã xa.
Mã xa dừng trước một cánh cổng rách nát, tứ phía hở gió, là một tửu lâu vắng vẻ tiêu điều, Cảnh Thất từ trong mã xa đi ra, tiến vào nhã gian ở lầu hai, nhẹ nhàng gõ cửa ba cái.
Cửa ‘chi nha’ một tiếng mở ra, thanh y nhân bên trong nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức để hắn đi vào, đóng cửa lại.
Cái gọi là “Nhã gian”, kỳ thật cũng bất quá là thêm một cánh cửa rách nát cọt kẹt, bên cạnh là một cửa sổ chỉ đóng được một nữa, còn không có cách âm.
Thanh y nhân kia chính là tiểu thái giám Vương Ngũ trong cung, y nhiều năm qua làm người trượng nghĩa, lại luôn biết giữ bổn phận, cũng có nhân mạch của riêng mình, lúc này là âm thầm yên ắng lén xuất cung.
Hai người ai cũng chưa nói, Cảnh Thất vào thẳng chủ đề, trầm mặc không lên tiếng triển khai họa trục, họa vẫn là lão Vương gia tự tay họa, chỗ lạc khoản có đóng ấn riêng của hắn, viết mấy chữ “Mùng bảy tháng ba năm giáp thân, tặng ái thê”. Cảnh Thất ngẩng đầu nhìn Vương Ngũ, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Vương Ngũ cẩn thận nhìn chăm chú họa trục một lát, chậm rãi gật đầu.
Cảnh Thất thần sắc âm tình bất định, nhìn không ra hỉ giận, mục quang thiểm thiểm (lóe lên), hắn cúi đầu, chậm rãi thu hồi quyển họa trục kia, từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao, nhét vào trong tay Vương Ngũ, nhìn sâu vào mắt y, lại đối y xá dài cảm tạ.
Vương Ngũ là một nô tài, tự nhiên không dám thụ lễ lớn của hắn như thế, vội lui sang bên cạnh một bước. Cảnh Thất lúc này mới khoát tay, bảo y tự mình hồi cung, còn bản thân thì ngồi xuống, gọi người mang lên bầu rượu cùng thức nhắm.
Vương Ngũ rời đi vội ràng như lúc đến, cơ hồ không khiến bất luận kẻ nào chú ý tới. Hà bao trong tay phân lượng rất nặng, khi sờ cảm giác không giống với vàng bạc y vẫn nhận khi trước, Vương Ngũ sau khi ra khỏi cửa mới lén nhìn thoáng vào trong, bên trong quả thật đầy một gói lớn đá mắt mèo. Y nhẹ nhàng thở ra, kinh sợ mà cẩn thận cất kỹ, biết được lễ này kỳ thật cũng không trọng —— Vương gia cấp tạ lễ, tạ không phải vì tin tức, mà là tạ y đã cứu Vương gia một mệnh.
Cảnh Thất trong ngực ôm họa trục, bảo Bình An ngồi đợi trong cỗ mã xa không bắt mắt kia, chính mình tựa vào cánh cửa sổ rách nát ngồi một hồi, nhấm nháp đĩa lạc nhỏ có chút quá lửa, uống kèm nửa bầu rượu xoàng, xong mới để lại tiền rượu rồi lặng lẽ rời đi.
Phải mấy trăm năm, hắn mới biết được quan hệ của đấng kim thượng cùng vị mẫu thân mà gương mặt đã sớm nhạt nhòa trong ký ức. Cảnh Thất giống như tự giễu mà cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: “Hồ đồ thành như vậy, Cảnh Bắc Uyên có chết cũng không oan”.
Bước lên mã xa, vô thanh vô tức quay trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook