Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
-
Chương 16
Người đàn ông mang theo hơi thở ấm áp bổ xuống chóp mũi ngứa ngáy.
Ngôn Lạc Hi ngẩn ngơ, phản ứng lại vội vàng lui về phía sau, tay vô thức lau môi theo phản xạ tự nhiên.
Cũng không phải bài xích mà là trên môi mềm mại cảm giác ngứa ngáy phảng phất tiến tới đáy lòng khiến tim cô đập quá tốc độ.
Lệ Dạ Kỳ mặt mày nhiễm một tia lệ khí, anh híp một đôi mắt đen nghiêm túc nguy hiểm, giọng nói nặng nề áp bức người: "Em đang ghét bỏ tôi?"
Động tác lau miệng của Ngôn Lạc Hi cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp không tự chủ đỏ bừng, ánh mắt cô lóe lên không dám nhìn thẳng anh,
"Cái kia, bạn tôi còn đang chờ, tôi đi trước."
Vừa nói xong, cô cầm túi xách lên, giống như một con hồ ly giảo hoạt nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng, nhanh đến mức Lệ Dạ Kỳ chưa kịp ngăn cô lại.
Lệ Dạ Kỳ xoa xoa môi dưới, vẻ mặt hơi nhộn nhạo được vợ chủ động hôn cảm giác không tệ.
Anh nâng mắt lên nhìn thấy các bạn thân nhìn mình bằng ánh mắt kinh hãi tựa như gặp quỷ vậy.
"Thất ca, nói mau anh cùng Ngôn tiểu thư quen nhau thế nào? Tiến triển tới đâu rồi?"
Bách Lý Dã trong mắt lóe ra bát quái hoang mang, nhìn Thất ca vẻ mặt này bọn họ khẳng định có hi vọng.
Lệ Dạ Kỳ ngồi lại vị trí của mình, không để ý tới sự tò mò của bọn họ, bình tĩnh sửa sang lại mặt bài một chút, anh hơi nhíu mày, môi mỏng gợi lên một nụ cười nhạt nhẽo thẩy bài xuống:"Tới trắng"
Ngoại trừ Mặc Bắc Thành ra thì lực chú ý của ba người còn lại đều bị mặt bài Lệ Dạ Kỳ hấp dẫn, Bách Lý Dã trừng mắt, "Chết tiệt, lại tới trắng nữa, Thất ca, cô ấy chính là nữ thần may mắn của anh."
Lệ Dạ Kỳ không nói gì như cười như không, nữ thần may mắn sao?
Sau khi ván bài kết thúc, Mặc Bắc Thành và Lệ Dạ Kỳ đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, Mặc Bắc Thành lẳng lặng nhìn anh trực tiếp hỏi, "Vừa ý cô ấy sao?"
Lệ Dạ Kỳ liếc hắn một cái, giọng nói trầm thấp bao hàm từ tính, "Ừ.
"Vừa ý thì theo đuổi, từ khi..."
Mặc Bắc Thành thanh âm dừng một chút không có nhắc tới cái tên cấm kỵ kia, "Cậu cũng lớn rồi, tìm được phụ nữ vừa ý cũng tốt, ít nhất sinh hoạt có thể cam đoan."
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt xuống, che đi cảm xúc sâu thẳm trong đáy mắt, bỗng nhiên nhếch đôi môi mỏng,
"Bắc Thành, cô ấy không phải phụ nữ bình thường, cô ấy là Lệ phu nhân!"
Mặc Bắc Thành lạnh lùng mặt mày xẹt qua một chút kinh ngạc,
"Thân phận cô ấy Lệ gia bên kia chỉ sợ không tiếp nhận, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?"
"Có nghĩ hay không, cũng không thay đổi được sự thật này, hơn nữa tôi phát hiện cô ấy rất thú vị"
Không biết nghĩ tới cái gì, trong đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng của Lệ Dạ Kỳ nhiễm một nụ cười.
Mặc Bắc Thành chậm rãi phun ra một vòng khói hắn ấn tàn thuốc vào gạt tàn thủy tinh trên giá sắt, hai tay tao nhã chép vào trong túi quần, nhìn người đàn ông cả người tản ra bong bóng phấn hồng trước mắt này, trầm giọng mở miệng,
"Tôi không hiểu cô ấy, nhưng tôi hiểu cậu, nếu đã quyết định rồi thì cứ hưởng thụ cuộc sống hôn nhân thật tốt"
Ngôn Lạc Hi chạy ra khỏi phòng, tim đập loạn đến hồ đồ nghĩ đến tự nhiên như vậy mà hôn người ta
mặt của cô nóng đến kinh người.
Bọn họ bất quá gặp mặt được ba lần, anh ấy chắc sẽ không nghĩ cô lỗ mãng đâu nhỉ? Không đúng, tại sao phải để ý cách nhìn của anh ta đối với mình? Cô đưa tay vỗ vỗ lên má cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại.
Âm thanh thông báo wechat trong túi liên tiếp vang lên, cô mở ra, tin nhắn thoại được gửi đến cô vừa đi vừa nghe.
Đến ngoài một căn phòng khác, cô đẩy cửa vào, bên trong cô gái văn chương đã biến thành cô gái điên cuồng.
“Nhị Lạc, cậu đi lúc đó tới giờ tận hai tiếng, mình tưởng cậu đi lạc suýt đã đăng tin tìm người”
Ngôn Lạc Hi ném túi xách lên sô pha ngồi đối diện Điền Linh Vân, nhìn tóc cô rối tung xõa trên vai, cả người có thêm một luồng khí chán chường hai tay chống má "Sao vậy?
Điền Linh Vân dùng sức nắm tóc, "Không phải không viết được, là tức giận muốn giết người"
"Hử?"
Ngôn Lạc Hi nhướng mày dáng vẻ chăm chú lắng nghe, bình thường dưới tình huống này nàng chắc là bị độc giả chọc cho tức giận.
Một độc giả đã hỏi mình rằng bạn trai cô ấy cao, đẹp trai và giàu có.
Anh ấy thường đưa cô ấy đến các nhà hàng cao cấp còn tặng túi LV cho cô ấy nhưng lại có một khuyết điểm nhỏ."
Điền Linh Vân tức giận kể, Ngôn Lạc Hi gật đầu nói:
"Như vậy không phải rất tốt sao?"
"Tốt mới sợ ! Bạn trai cô ấy thích đánh bạc mỗi lần cược thua thì đè cô ấy ra đánh đến nổi phải ở trên giường nửa tháng với cái mũi bầm tím nhưng cô ấy vẫn cho rằng bạn trai rất yêu thương mình và không muốn chia tay anh ta"
"Cậu nghĩ có tức không? Nếu còn không chia tay, sớm muộn bị đánh đến tàn tật.
Khó chịu hơn nữa cô ấy không muốn chia tay người đàn ông cặn bã là vì không nỡ rời xa chiếc túi hàng hiệu của người đàn ông cặn bã tặng"
Điền Linh Văn là blogger chuyên mục tình cảm, ở trong mắt những fan hâm mộ cô ấy như một người chị thân thiết, vì vậy rất nhiều fan chia sẻ, xin ý kiến và đặt câu hỏi
Nhìn Điền Linh Vân tựa hồ sắp sửa nổ tung, Ngôn Lạc Hi nhanh chóng thuyết phục: "Trong tình cảm luôn có một người sẵn sàng chiến đấu và một người sẵn sàng chịu đựng.
Điều đó không có gì phải tức giận.
Ngoan, đừng giận nữa nha"
Điền Linh Vân giống như một quả bóng bay bị đâm xuyên qua, bỗng dưng nằm dài trên bàn nói:
"Nhị Lạc cậu nói đúng trong tình yêu, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, giống như ba năm qua cậu trả cho Lục căn bã kia, không đánh nam tường không quay đầu lại.
Nói xem phụ nữ rốt cuộc ngốc đến cỡ nào?”
Trong lòng Ngôn Lạc Hi xẹt qua một chút đau đớn quen thuộc, thì ra nguyên nhân tức giận liên quan đến chuyện của cô, cô cười nói: "Đang yên đang lành kéo mình vào làm gì?"
"Nghe nói cậu bị Lục cặn bã phong sát, tôi đây rất tức giận nha"
Điền Linh Vân ngồi thẳng người, nhìn bạn thân đối diện cười miễn cưỡng đột nhiên đứng lên, nói
"Không được, tôi muốn đi tìm Lục cặn bã, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu bị anh ta bắt nạn"
Ngôn Lạc Hi sửng sốt chạy tới ôm lấy eo cô gái kéo lại:"Được rồi, bảo bối đừng loạn, tôi không muốn vì bạn trai cũ lừa dối mà lên top tìm kiếm đâu, chính là rất xấu hổ."
Điền Linh Vân ủy khuất nhìn Ngôn Lạc Hi, "Nhưng Nhị Lạc, tôi đau lòng!"
Ngôn Lạc Hi trong lòng chua xót, đưa tay vỗ nhẹ vai Điền Linh Vân "Đừng khóc, ai mà chưa từng gặp qua vài tên cặn bã, coi như hồi đó mình mù nhìn lầm người.
Biết sai có thể sửa còn gì tốt đẹp bằng"
Điền Linh Vân giật mình, Nhị Lạc vẫn luôn tỉnh tảo và hiểu chuyện càng làm người ta đau lòng, "Vậy kế tiếp cậu sẽ làm gì?"
Ngôn Lạc Hi Lạp ngồi xuống sô pha, nói đến công việc, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng của cô đều đang phát sáng.
"Lục Chiêu Nhiên đem tài nguyên phân phối cho mình đều lấy lại hết
muốn tiếp tục sự nghiệp diễn xuất e rằng sẽ bị hắn chèn ép đến chết, cho nên tạm thời tránh cạnh tranh với hắn dự định đi đường vòng tìm đường cứu quốc!"
"Làm gì chứ!?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook