“…… Về việc chữa bệnh từ thiện lần này cần phải dùng một lượng lớn dược liệu, trong y quán cũng cần phải nhập thêm hàng, khả năng không đủ trợ giúp lần chữa bệnh từ thiện lần này. Ta đã phái người đi Minh Nguyệt sơn trang, lấy danh nghĩa của tam thiếu gia hướng trang chủ giúp đỡ, đại khái mấy ngày nay dược liệu sẽ đến đây.”

Khương Bá mắt dò xét thân hình to cao của Đông Phương Ngạo đang ngồi sau thư án ,trên khuôn mặt tuấn tú là sự âm trầm. Tầm mắt liếc qua bốn phía đều là mảnh vụn của những chiếc ghế ,cùng với mảnh vỡ của bình hoa, xem ra bên trong thư phòng trừ bỏ chiếc ghế hắc đàn mà nhị thiếu gia đang ngồi, còn lại tất cả ghế dựa đều bị hắn phá nát. Trên gương mặt béo tròn toát ra nụ cười khổ, nếu sớm biết rằng nơi này xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ không chọn thời khắc này mà tiến vào thư phòng tìm nhị thiếu gia.

“Ta đã biết. Không có việc gì nữa, ngươi trước lui xuống đi. Sau khi đi ra phân phó không cho phép bất luận kẻ nào đến thư phòng làm phiền ta.”

Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú đen tối khó dò, mười ngón thon dài chắp lại để trên mặt bàn, cả người tản mát ra một cỗ hơi thở lạnh lẽo, người thông minh tuyệt đối không dám lúc này trêu chọc hắn, hơn nữa Khương Bá lại là người nhìn hắn lớn lên từ nhỏ .

“Dạ, ta đã biết.”

Khương Bá thân mình mập mạp lui lại mấy bước, động tác nhanh chóng cuống quít rời đi, còn không quên cẩn thận đóng cửa thư phòng lại . Sau khi đi cách thư phòng một đoạn ngắn khoảng cách, thế này mới dám thở ra một ngụm khí dài , bàn tay nhẹ vỗ về ngực, bình phục hơi thở.

Đã bao nhiêu lâu rồi không thấy bộ dáng này của nhị thiếu gia ? Xem ra hắn lúc này định là tức giận không nhẹ, rốt cuộc hắn cùng Tào cô nương trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

Khi hắn đang lo lắng nghĩ nên hay không nên đi hỏi Tào Tử Vận, một thân ảnh nhỏ nhắn kích động chính là đang nghênh diện hướng bên này đi tới.

“Khương tổng quản! Xin hỏi nhị thiếu gia có phải hay không đang ở trong thư phòng ? Ta có việc gấp muốn tìm hắn!”

Thu Vũ thở hồng hộc. Sau khi tiểu thư hôn mê, nàng liền sốt ruột đi chung quanh tìm Đông Phương Ngạo, một lòng thầm nghĩ nhanh chóng đem lời nói của bà cốt chuyển đạt cho hắn biết, chỉ sợ chậm, hết thảy sẽ không kịp.

“Nhị thiếu gia là ở bên trong, nhưng hắn có phân phó không muốn thấy bất luận kẻ nào, huống hồ nhị thiếu gia hiện tại đang nổi nóng, ta khuyên ngươi vẫn là ngày khác lại đến sẽ tốt hơn.”

Khương Bá hảo tâm cảnh cáo nàng, quay đầu nhìn hai cánh cửa thư phòng khép chặt , đem nàng kéo đến một bên , nhỏ giọng thấp hỏi:

“Nhị thiếu gia hay không cùng Tào cô nương cãi nhau, bằng không nhị thiếu gia làm sao có thể tức giận thành như vậy?”

“Này…… Khương tổng quản, việc này thực nghiêm trọng, ta phải chạy nhanh nhìn thấy nhị thiếu gia mới được!”

Thu Vũ nóng vội bất chấp hắn hỏi thăm, sau khi thoát khỏi hắn, mắt thấy chỉ kém một bước nữa sẽ đến hai cánh cửa thư phòng khép chặt phía trước .

Thân hình mập mạp nhanh hơn chặn đường đi của nàng , trên gương mặt béo tròn mày nhíu chặt lại.

“Thực thật có lỗi, nói cái gì cũng không thể cho ngươi đi vào, ngươi vẫn là mau trở về cùng tiểu thư nhà ngươi đi.”

Nếu để cho nàng xông đi vào, chỉ sợ mạng nhỏ này của nàng sẽ bị lửa giận của nhị thiếu gia liên lụy. E sợ sẽ xảy tai nạn chết người, hắn là tuyệt đối không thể để cho nàng đi vào.

“Vấn đề là chuyện này chính là có liên quan đến tiểu thư nhà ta, cho nên ta mới có thể vội vã muốn gặp nhị thiếu gia nha!”

Thu Vũ mắt thấy không thể đi vào, cố ý hướng bên trong hô to, muốn cho Đông Phương Ngạo nghe được, nguyện ý đi ra thấy nàng một mặt.

“Ngươi không muốn sống chăng?! Còn dám tại đây hô to!”

Khương bá đau đầu lắc mạnh, gặp khuyên can bất thành, tính tự tay đem nàng mang đi, ngay tại khi hắn muốn ra ngoài , bên trong thư phòng truyền ra thanh âm trầm thấp .

“Khương Bá, để cho nàng tiến vào.”

Thu Vũ nghe vậy, vội vàng đi lên phía trước mở ra cửa gỗ được điêu khắc tinh xảo của thư phòng , ba bước cũng thành hai bước đi vào.

Nguyên bản Thu Vũ có một bụng lời muốn nói, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Đông Phương Ngạo cùng bốn phía trước mắt là cảnh đồ vật tan nát, đương trường sợ tới mức đem những lời muốn nói nuốt đi vào, bắt đầu hối hận đã không nghe lời khuyên bảo của Khương tổng quản, chọn phía sau tiến vào, sợ hãi nhịn không được thân mình run run .

“Ngươi không phải nói ra suy nghĩ của mình sao?! Còn không mau nói!”

Đông Phương Ngạo xoay mình rống to, hắn hiện tại cũng không có tính nhẫn nại để mà xem bộ dáng nàng ở trước mặt hắn phát run.

Thu Vũ bị tiếng hô của hắn làm cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nhưng nhớ tới chuyện của tiểu thư, thế này mới cố lấy dũng khí, lắp bắp mở miệng:

“Hôm nay, ta cùng tiểu thư đi đến nhà bà cốt, nguyên bản tiểu thư một lòng thầm nghĩ cứu Đậu Đậu, không nghĩ tới sau khi nhìn thấy bà cốt, bà cốt nói cho chúng ta biết, bà có biện pháp có thể cho tiểu thư tục mệnh.”

Đáy mắt cố gắng không rơi lệ, mắt trộm ngắm gương mặt âm trầm của hắn , đáy lòng ngầm sốt ruột, hắn vì sao không có phản ứng gì, hay là hắn không hề quan tâm đến tiểu thư ?

“Cái gì tục mệnh? Đem nói rõ ràng.”

Trong thanh âm trầm thấp lộ ra nghiêm khắc. Nàng rốt cuộc che giấu chuyện gì, có hay không cùng nàng lần nữa trốn tránh cảm tình của hắn có liên quan?

“Kia…… Lần đó ngươi hỏi ta chuyện có liên quan đến tiểu thư, còn một việc quan trọng nhất mà ta chưa nói ra “

Thu Vũ nuốt xuống ngụm nước miếng, cực lực nhịn xuống hai chân phát run, sợ hãi thấp giọng nói.

“Còn không tiếp tục nói tiếp!”

Tiếng hô lần nữa vang lên, Thu Vũ thình lình bị dọa đến cổ rụt xuống, không dám lại ngẩng đầu lên, êm tai nói ra Tào Tử Vận sống không quá mười chín tuổi, cùng hết thảy sự tình mà bà cốt đã công đạo qua.

Sau khi Thu Vũ một hơi nói xong, trong thư phòng tĩnh lặng đến nỗi ngay một cây châm rớt xuống đều nghe được tiếng vang , tràn ngập một cỗ yên tĩnh làm người ta sợ hãi . Ngay tại khi Thu Vũ dưới đáy lòng đang giãy dụa, có hay không nên mạo hiểm ngẩng đầu nhìn phản ứng của Đông Phương Ngạo , thanh âm trầm thấp lãnh đạm vang lên.

“Ngươi nói nhưng là thật sự?”

Sống không quá mười chín tuổi, đây là nguyên nhân nàng lần nữa trốn tránh cảm tình của hắn , cũng là nguyên nhân chính nàng tiến đến từ hôn sao? (NN:*gật đầu như giã tỏi* *lệ tuôn như mưa*)

Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú thâm trầm khó dò. Nếu đúng như bà cốt sở liệu, như vậy nàng liền sống không đến một tháng nữa, hắn có thể thừa nhận mất đi nàng sẽ không thống khổ sao? (NN: *lắc đầu như con quay* ca không thể chấp nhận được)

Không, cho dù vẫn không xác định đáy lòng nàng có hay không có hắn, đã có một đường hy vọng, hắn nhất định phải làm cho nàng tiếp tục sống sót.

“Tất cả những gì ta nói đều là sự thật” Thu Vũ bất chấp sợ hãi, gấp đến độ gật đầu như giã tỏi.

“Việc này ta sẽ xử lý. Ngươi đi về trước chiếu cố tiểu thư nhà ngươi đi.”

“Tiểu thư nàng……”

Thu Vũ ấp a ấp úng, không biết nên hay không nên đem tình huống của tiểu thư nói cho hắn biết.

“Nàng làm sao ?”

Đông Phương Ngạo thấy thần sắc của nàng khác thường, khuôn mặt tuấn tú toát ra lo lắng, ngữ khí vội vàng ép hỏi.

“Tiểu thư sau khi trở về phòng , khóc thật sự khổ sở, không bao lâu liền ngất đi.”

Thu Vũ đưa mắt dò xét trên mặt hắn rõ ràng có ưu phiền, nhìn ra được đến hắn vẫn là thực quan tâm tiểu thư.

“Cái gì?! Có hay không đi tìm đại phu……”

Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú biến sắc, phút chốc đứng dậy, tính lập tức nhìn nàng, nhưng mới bước được một bước đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, thân hình cao to một lần nữa ngồi trở lại ghế, chỉ vì hắn nhớ tới một sự kiện , cũng làm sắc mặt hắn trở nên càng thêm khó coi.

“Ngươi nói thực ra, nguyên nhân nàng té xỉu có phải là vì do nàng tiết lộ thiên cơ ?”

“…… Đúng vậy.”Thu Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra sự khổ sở , không dự đoán được sẽ khiến cho hắn tức giận hơn nữa, sớm biết như vậy nàng đừng nói, cái này không giúp được tiểu thư, ngược lại hại tiểu thư.

“Nói đã nói xong, ngươi có thể đi trở về.”

Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú âm trầm nhăn lại, đáy lòng đối với Tào Tử Vận vừa tức lại vừa đau lòng. Hắn rốt cuộc nên làm như thế nào với nàng mới tốt ?

Thu Vũ đi được vài bước, lại quay đầu, cuối cùng nhịn không được thay tiểu thư nói chuyện.

“Nhị thiếu gia, ta xem ra ngươi vẫn là thực quan tâm tiểu thư, nhất định chính là ngươi nhất thời trong lúc tức giận ,mới nói ra đối với tiểu thư thất vọng ; Kỳ thật tiểu thư thực thích ngươi, có lẽ ta đoán tiểu thư sớm đã yêu ngươi.”

Vừa nói xong, liền xoay người rời đi, chỉ hy vọng nàng đoán đúng , bằng không tiểu thư phải làm thế nào mới tốt!

Đông Phương Ngạo thân hình chấn động mạnh! Trên mặt lần lượt thay đổi kinh ngạc cùng mừng như điên. Nghĩ lại , không thể không hoài nghi Thu Vũ nói như vậy có phải hay không sợ hắn không chịu cứu Tào Tử Vận, xem ra muốn biết chuyện này thiệt hay giả, chỉ có hắn tự mình đi chứng thật.

Cửa gỗ tinh xảo từ ngoài bị đẩy vào, một thân ảnh thanh tú phóng nhanh cước bộ đi vào trong phòng, liếc mắt nhìn trên giường người ôn nhu nhất thiên hạ vẫn chưa thanh tỉnh , đang định toàn thân rời đi.

“Thu Vũ.”

Tào Tử Vận vào lúc này mở hai mắt ra,đột nhiên lên tiếng gọi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lịch sự tao nhã tái nhợt, nhìn ra được khí sắc cũng không tốt.

“Tiểu thư, sắc mặt của người thoạt nhìn vẫn là không được tốt, muốn hay không thỉnh đại phu đến một chuyến?”

Thu Vũ lo lắng hỏi , nâng nàng dậy , ở phía sau lưng nàng chèn thêm cái gối thêu mềm mại , làm cho nàng có thể nửa người nằm ở trên giường . Từ ngày hôn mê ấy, sau khi tỉnh lại, tiểu thư tinh thần liền trở nên cực kém, dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, làm nàng không khỏi liên tưởng đến lời nói của bà cốt , thực tại làm cho nàng lo lắng không thôi.

“Ta không sao. Thu Vũ, hắn hai ngày nay đều không có trở về phòng đúng không?”

Tẩm phòng hai người liền nhau, hắn có hay không trở về phòng, nàng tự nhiên cũng sẽ biết được.

“Ân, nhị thiếu gia hai ngày nay đều ngủ ở bên trong thư phòng.” Biết nàng hỏi là ai, Thu Vũ thành thật báo cho biết.

“Ta nghĩ muốn trở về Liễu Nguyệt thôn. Ta một mình rời nhà lâu như vậy, cha mẹ nhất định thực lo lắng.”

Lúc trước, vì sợ cha mẹ ngăn cản, một mặt cũng vì chính mình muốn gặp Đông Phương Ngạo , cho nên nàng để lại một phong thư, mang theo tín vật cùng Thu Vũ vụng trộm rời đi; Nguyên tưởng rằng rất nhanh là có thể trở về, không nghĩ tới lại ở đây đã hơn một tháng, cha mẹ hiện tại nhất định thực vì nàng lo lắng.

“Tiểu thư, đợi một thời gian nữa, người lại cùng nhị thiếu gia cùng nhau trở về, lão gia cùng phu nhân nhất định sẽ thật cao hứng.”

Thu Vũ tuy rằng đáy lòng vì nàng sốt ruột, nhưng ở mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, cực lực trấn an nàng.

Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, Thu Vũ vội vàng tiến đến mở cửa, cửa phòng mở ra, người đứng bên ngoài là Khương Bá.

“Khương tổng quản!” Thu Vũ kinh ngạc nói, không ngừng tránh ra thân mình, để cho hắn đi vào trong phòng.

“Quấy rầy. Tào cô nương, ngươi làm sao vậy? Xem ra khí sắc cũng không tốt.”

Khương bá trên mặt nguyên bản đang mỉm cười, sau khi nhìn thấy người trên giường ,nhanh chóng chuyển thành lo lắng.

“Ta không có gì. Có chuyện gì sao?”

Tào Tử Vận liếc mắt một cái nhìn Khương bá ,tức thì bộ dáng muốn nói lại thôi , hơn nữa hắn tự mình đến nơi này tìm nàng, nhất định là có chuyện quan trọng mới đúng.

“Còn không phải chuyện của ngươi cùng nhị thiếu gia .” Thở dài. Vì nhị thiếu gia, hắn không thể không chạy đến đây một chuyến.

“Tào cô nương, thứ ta nói thẳng, nhị thiếu gia lúc này tính tình nóng nảy giận dữ như vậy , cũng là bởi vì lo lắng cho ngươi. Ta lúc này đến chủ yếu là mời ngươi hỗ trợ, phiền toái ngươi đi thư phòng một chuyến, cùng nhị thiếu gia hảo hảo nói chuyện, bằng không hiện tại cá rằng thật sự không ai dám đi hầu hạ nhị thiếu gia.”

Theo nha hoàn phụ trách đưa hàng hóa miêu tả, nhị thiếu gia lúc này xác thực tức giận không nhẹ. Ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông, cho nên hắn mới chỉ có thể tìm tới nàng.

“Ngươi cảm thấy hắn sẽ bằng lòng gặp ta sao?”

Hắn ngay cả tẩm phòng của chính mình cũng không nguyện trở lại, nàng hoài nghi hắn còn có thể muốn gặp nàng hay không.

“Đúng vậy, tiểu thư, người liền cùng Khương tổng quản đi xem đi.”

Thu Vũ so với nàng còn nóng vội hơn, không để nàng lại do dự, chủ động lấy từ ngăn tủ quần áo một bộ áo choàng màu đỏ ,cổ làm bằng lông mềm mại , để cho nàng mặc vào.

Thông, ngoài cửa phòng truyền đến dồn dập tiếng gõ cửa, cùng với một đạo tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc

“Tào cô nương.”

“Thanh âm này không phải Thuý Ngọc sao? Thu Vũ, đi mở cửa thỉnh nàng tiến vào.”

Tào Tử Vận buồn bực vì sao Thuý Ngọc sẽ ở lúc này xuất hiện, xem bộ dáng nàng gõ cửa dồn dập như vậy , sẽ không phải là Lý cô nương xảy ra chuyện gì đi?

Ngay tại khi Tào Tử Vận âm thầm đoán, Thu Vũ đã mở cửa phòng, Thuý Ngọc vẻ mặt hốt hoảng đi vào trong phòng, khi nàng nhìn thấy Khương bá có vẻ sửng sốt .

“Thuý Ngọc, đã xảy ra chuyện gì sao? Xem ngươi thần sắc kích động.”

Tào Tử Vận được Thu Vũ hầu hạ , mặc áo khoác choàng đỏ vào, trên gương mặt ôn nhu mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.

“Là……” Thuý Ngọc mắt dò xét Khương Bá ở một bên , lại nhìn Tào Tử Vận đang mỉm cười chờ đợi, cố lấy dũng khí vội la lên:

“Các ngươi nhanh đi thư phòng, tiểu thư đối với nhị thiếu gia hạ mê dược……” (NN:á á yêu tinh,mau đi cứu soái ca của êm đi TT^TT)

“Cái gì!?”

Khương Bá sắc mặt đại biến, thân mình mập mạp phút chốc lao ra ngoài cửa.

“Thu Vũ, chúng ta cũng nhanh đi thư phòng.”

Tào Tử Vận mặt cười trắng bệch, lôi kéo tay Thu Vũ vội vàng chạy tới thư phòng.

Khi Khương bá hoả tốc đuổi tới thư phòng , chợt nghe đến bên trong truyền đến âm thanh va chạm cùng tiếng thét chói tai của nữ tử .

Cảm thấy sốt ruột hắn không cần suy nghĩ, vội vàng đá tung hai cánh cửa ra, phá cửa mà vào, theo sát phía sau là chủ tớ Tào Tử Vận.

Cửa thư phòng vừa mở ra, lọt vào trong tầm mắt mọi người, là tình cảnh hỗn độn đầy đất, chiếc bàn làm từ hắc đàn mộc bị hất tung, sổ sách tán loạn ở dưới đất,còn có nước từ chén đổ xuống, ở một góc sáng trong phòng có một thân ảnh nhỏ bé đang run rẩy rõ ràng là Lý Thải Phượng.

Một thân hình cao to cước bộ loạng choạng đứng ở bên cạnh Lý Thải Phượng, gương mặt tuấn tú, lạnh lùng đầy tức giận che kín làm cho người ta sợ hãi, con ngươi đen ngập tràn sát ý có thể thiêu cháy người.

“Nhị thiếu gia……”

Khương bá chạy vội lên, cuống quít đỡ lấy thân hình lay động của hắn, vẻ mặt sốt ruột thẳng nhìn hắn giữa trán toát ra mồ hôi lạnh

“Đem nàng nhốt vào sài phòng đi! Hết thảy chờ ta xử lý.”

Nói vừa xong, cực lực cường chống đỡ thân hình rốt cục mềm nhũn, Khương Bá sớm có phòng bị đúng lúc đỡ lấy hắn, cao giọng hướng ra ngoài kêu người tới. Sau khi Lý Thải Phượng bị mang nhập sài phòng, Khương bá trước tạm thời đem Đông Phương Ngạo an trí trong nội thất ở thư phòng, sau khi đem sự tình xử lý tốt, Khương Bá nhịn không được kinh ngạc thở dài một tiếng.

“Thực bội phục nhị thiếu gia, bị trúng mê dược, lại vẫn có thể chống đỡ lâu như vậy.”

“Hắn không có việc gì chứ?”

Tào Tử Vận lo lắng hỏi, nhìn người nằm ở trên giường, gương mặt tuấn dật lâm vào hôn mê .

“Đương nhiên có chuyện. Cho nên liền phiền toái ngươi tại đây chiếu cố hắn.”

Khương bá hai mắt xẹt qua một chút hào quang, không đợi nàng phản ứng, Thu Vũ phụ giúp liền vội vàng rời đi. Hắn tin tưởng hắn làm như vậy, chờ nhị thiếu gia tỉnh lại nhất định hội cảm kích hắn. (NN: bác này được ghê *bật ngón tay cái*)

“Khương tổng quản ngươi……”

Chờ nàng phản ứng lại, không còn nhìn thấy bóng dáng một ai. Khẽ thở dài, liền bước nhẹ nhàng, đi vào trước giường, ánh mắt trong suốt nhìn say đắm người nằm trên giường, theo ánh mắt xẹt qua ngũ quan tuấn dật khắc sâu của hắn, cũng đồng thời ở dưới đáy lòng dâng lên chút xúc động.

Bởi vì lo lắng tình huống của hắn, cho nên phải ở lại, ngồi ở cạnh giường, chờ hắn thức tỉnh. Theo thời gian trôi qua, trừng mâu không tự giác được vì mệt mỏi mà khép lại, thân thể mềm mại nằm úp sấp ngủ ở bên giường.

Lúc Đông Phương Ngạo tỉnh lại, đã là màn đêm buông xuống. Con ngươi đen nhìn thấy thân ảnh bên tinh tế nằm úp sấp ngủ trên giường, mâu quang xẹt qua một chút ôn nhu, ngón tay dài khẽ vuốt má hồng non mềm của nàng , nhưng cử chỉ đó cũng đồng thời quấy nhiễu nàng.

“Ngươi tỉnh. Có hay không cảm thấy có chỗ nào không ổn?”

Tào Tử Vận mở một đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ ,nhìn thấy con ngươi đen hàm chứa mâu quang ôn nhu của hắn, cả người phút chốc thanh tỉnh, mở miệng chính là liên tiếp sốt ruột hỏi.

“Không có. Ngươi luôn luôn tại nơi này theo giúp ta?”

Con ngươi đen nóng rực dừng ở mĩ nhan ôn nhu lịch sự tao nhã của nàng. Đã hai ngày không thấy nàng, ngày ấy nàng bộ dáng tái nhợt thương tâm , luôn luôn xoay quanh ở trong đầu hắn không đi, cho tới bây giờ thấy nàng, mới hiểu được chính mình đối với nàng lại tưởng niệm sâu sắc như vậy .

“Ân, ta lo lắng ngươi. Vì sao Lý cô nương lại đối với ngươi hạ mê dược?”

Mắt khẽ chớp động, không dám nhìn thẳng mâu quang nóng bỏng như lửa của hắn, phấn môi không được tự nhiên mím lại, hỏi ra nghi vấn ở trong lòng .

“Bởi vì nàng nghĩ muốn trở thành chuyện thật, làm cho nàng có thể ổn định vị trí nhị thiếu phu nhân của Đông Phương phủ .”

Đông Phương Ngạo con ngươi đen có chút âm trầm. Nghĩ đến hắn sau khi uống xong một ly trà sâm, ngay tại khi hắn phát hiện đầu óc đột nhiên không hiểu vì sao bỗng nhiên hoa mắt, Lý Thải Phượng lại đi vào trong thư phòng , nghĩ đến hắn tuyệt không có biện pháp chống cự hiệu lực của mê dược, rất nhanh sẽ lâm vào hôn mê, nhưng lại không hề cảm thấy thẹn, chủ động dựa vào thân hình hắn, không dự đoán được hắn còn có thể dựa vào ý chí cường đại lực chống cự một hồi, cũng may Khương Bá đúng lúc tới , nếu không chẳng phải đã làm cho mưu kế của nữ nhân kia thực hiện được.

Tào Tử Vận kinh ngạc ánh mắt mở to, thật lâu không thể nói ra lời, không thể tin được Lý Thải Phượng nhưng lại sẽ làm ra loại sự tình này.

“Chuyện này không thể để lâu. Sáng sớm ngày mai, chân tướng sẽ rõ ràng.”

Đông Phương Ngạo nhìn chăm chú vào gương mặt cười ôn nhu của nàng, thanh âm trầm thấp ẩn chứa huyền cơ.

“Ý của ngươi là……”

Ý tứ của hắn nên sẽ không phải là đã có chứng cớ, có thể chứng minh nàng cùng Lý Thải Phượng, ai là vị hôn thê chân chính của hắn ? Biết rõ chính mình không nên sợ hãi, nhưng là đáy lòng lại vẫn có chút bất an. Nàng là người bạc mệnh hắn nhưng lại sẽ ghét bỏ nàng không?

“Hết thảy chờ ngày mai nói sau. Hiện tại đã khuya, mà đầu ta vẫn có chút hoa mắt , khả năng không còn cách nào khác đưa ngươi trở về phòng, ngươi đêm nay trước hết ngủ tại đây đi.” (NN:lý do tuyệt quá *cười zan*)

Đông Phương Ngạo con ngươi đen khẽ chớp, che đi mâu quang nóng rực của hắn, sắc mặt không thay đổi nói xong lời nói dối.

Tào Tử Vận nghe vậy, thần sắc có chút bối rối, thân thể mềm mại phút chốc rời xa giường, không được tự nhiên thấp giọng nói:

“Ta có thể chính mình trở về phòng, ta hiện tại đi trước!”

“Đứng lại.”

Thanh âm trầm thấp mỉm cười gọi trụ nàng đang cước bộ cấp tốc rời đi, thân hình cao to chưa động, như trước ngồi ở trên giường, con ngươi đen nhìn thẳng bóng dáng cứng ngắc của nàng.

“Nếu ngươi là sợ ta sẽ có cử chỉ không đứng đắn, như vậy ngươi có thể yên tâm. Trước khi chúng ta thành thân , ta sẽ không chạm vào ngươi. Đã trễ thế này, ta không có khả năng để ngươi một mình đi trở về phòng, cho dù là ở trong chính nhà của mình .”

“Nhưng là…… Chúng ta chắc gì sẽ thành thân.”

Tiếng nói nhẹ nhàng êm dịu có chút chua sót, thân mình mảnh khảnh vẫn là đưa lưng về phía hắn, không muốn làm cho hắn thấy sự đau đớn trên mặt mình.

“Phải không? Như vậy ngươi có thể trợn to mắt lên mà xem. Hiện tại, ngươi là muốn chính mình lên trên giường , hay là muốn ta tự mình động thủ?” (NN:anh này bá đạo phết,bất quá ta thích *hố hố* )

Trong thanh âm trầm thấp mang theo một chút uy hiếp không tha, xem thân mình mảnh khảnh của nàng vẫn đứng im tại chỗ, con ngươi đen nhíu lại, thân hình cao to nhanh chóng xuống giường, cánh tay sắt duỗi ra, trong chớp mắt, hai người đã nằm ở trên giường, mà thân thể mảnh khảnh mềm mại của nàng bị hắn nhanh chóng ôm vào trong lòng.

“Ngươi……”

Kinh ngạc qua đi, Tào Tử Vận hai gò má đỏ bừng, thân thể mềm mại ở trong lòng hắn giãy giụa, bị hành động đường đột của hắn làm cho sợ hãi .

“Đừng động nữa, nếu không ta cũng không cam đoan chính mình đêm nay có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn làm quân tử. Hiện tại nhắm mắt lại đi, hảo hảo ngủ một giấc.”

Thanh âm quát khẽ cảnh cáo ở trên đầu nàng vang lên, sợ tới mức nàng thật không dám lại lộn xộn,thân mình cứng ngắc ở trong lòng hắn một cử động cũng không dám; Nguyên tưởng rằng đêm nay sẽ không ngủ được, không nghĩ tới buồn ngủ cũng rất mau tới .

Đông Phương Ngạo dừng ở dung nhan ngủ xinh đẹp của nàng hồi lâu, cuối cùng nhịn không được ở phấn môi của nàng hạ xuống một nụ hôn , bạc môi kề sát môi non mềm mại của nàng ,nhẹ giọng thầm thì:

“Đông Phương Ngạo ta muốn thê tử, là muốn có thể theo giúp ta đến già, cho nên vô luận như thế nào ta cũng muốn cho nàng tục mệnh sống sót.” (từ bây giờ ta đổi cách xưng hô giữa 2 anh chị cho nó tình cảm nhá ^0^)

Sáng sớm hôm sau, đại sảnh Đông Phương phủ tụ tập một đám người. Đoàn người đều nín thở ngưng thần, chờ Đông Phương Ngạo ra phán quyết như thế nào .

Đông Phương Ngạo ngồi ở vị trí ghế thái sư trong đại sảnh, con ngươi đen sắc bén nhìn quét hai đối chủ tớ phía dưới, ngón tay dài giống như nhàn nhã gõ nhịp trên mặt bàn, thanh âm trầm thấp chậm chạp nói:

“Ta lại cho các ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần các ngươi thành thật thừa nhận ai là giả mạo, có lẽ ta có thể xử lý nhẹ nhàng. Nếu không chờ khi chân tướng rõ ràng, đừng trách ta không lưu tình, đem bọn ngươi đưa giao cho quan phủ điều tra.”

Gặp bốn người đều không phản ứng, Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, cao giọng hướng ra ngoài kêu:

“Tiêu Lương, tiến vào.”

Nói dứt lời, một gã nam tử thân hắc bào cường tráng đi đến. Ngồi ở trên một chiếc ghế tử đàn bên cạnh Lạc Băng Nhi tới xem diễn, sau khi nhìn thấy người tới , mắt đẹp xẹt qua một chút bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là thế! Nàng còn cảm thấy kỳ quái vì sao Tiêu Lương này đi ngoài thành thu thuế, đi hơn một tháng còn không có trở về, nguyên lai là có nhiệm vụ khác.

“Đem việc ngươi lần này đi kinh thành, và Liễu Nguyệt thôn điều tra được, chuyện tình hoàn toàn nói ra hết.”

Đông Phương Ngạo con ngươi đen xẹt qua một đạo mũi nhọn lạnh lùng , hắn chú ý tới Lý Thải Phượng thân mình khẽ run, thần sắc bối rối, xem ra sự tình quả thực như hắn sở liệu.

“Dạ. Hồi nhị thiếu gia, khi ta đi Liễu Nguyệt thôn, liền tìm tới thôn trường của bọn họ, cũng chính là cha của Tào cô nương. Sau khi ta nói rõ ngọn nguồn, hắn liền giao cho ta một phong thư được giao cho Tào cô nương, cũng chính là phong thư năm đó lão gia tự tay viết, trong thư có nhắc tới tên của Tào cô nương, chứng minh hắn đồng ý hôn sự của nhị thiếu gia cùng Tào cô nương, cũng đem tín vật của nhị thiếu gia giao cho Tào cô nương năm đó được sáu tuổi.”

Tiêu Lương nói đến đây, tạm dừng lại, tiến lên đem thư giao cho Đông Phương Ngạo, thế này mới tiếp tục nói:

“Ta cũng đi kinh thành, tìm rất nhiều hộ, cuối cùng là tìm đến nhà Lý cô nương. Từ trong miệng cha mẹ Lý cô nương , chứng minh được Lý cô nương cũng không có cùng Đông Phương phủ có hôn ước. Ngược lại, Lý cô nương rời nhà trốn đi, là vì bất mãn trong nhà vì nàng sắp xếp hôn sự, mới có thể đi vào Lạc Dương.”

Nói vừa xong, Lý Thải Phượng không chờ Đông Phương Ngạo phản ứng, lập tức chột dạ bỏ chạy, đáng tiếc chạy trốn không đủ mau, bị Tiêu Lương đương trường bắt lại.

“Buông! Tuy rằng ta là giả mạo, nhưng này lại như thế nào?! Nếu Tào Tử Vận là tới từ hôn, như vậy sao không đem cọc hôn nhân này tặng cho ta?! Dù sao đối với nàng cũng không có khác biệt a. Tào Tử Vận, ngươi nếu không nghĩ muốn hôn sự này, vì sao đến bây giờ còn không chịu đi!”

Lý Thải Phượng gặp đào tẩu không thành, sự tình lại bị tố giác, cũng không muốn tranh cãi nhiều. Từ lúc hôm qua hạ mê dược bất thành, nàng sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Nàng hận chính là, nếu Tào Tử Vận không cần cọc hôn sự này, mà nàng muốn, vì sao không cấp cho nàng đâu? (NN: không biết xấu hổ, ta khinh a~~)

“Câm miệng! Ta từng nói qua tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người nào lừa gạt ta . Ngươi không chỉ giả mạo vị hôn thê của ta, còn đem chuyện Tử Vận là người mang dị năng tiết lộ cho người của Trương phủ, làm hại Tử Vận gặp sát thủ hai lần đuổi giết, suýt nữa chết; Cuối cùng còn đối với ta hạ mê dược. Loại người như ngươi là nữ nhân tâm cơ ác độc, cho dù ngươi thật sự là vị hôn thê của ta, Đông Phương Ngạo ta cũng sẽ hủy bỏ cửa hôn ước này . Lập tức đem nàng đưa đến nha môn, ta không nghĩ muốn nhìn thấy nàng!”

Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú âm trầm, gằn từng tiếng lộ ra lạnh lùng tuyệt tình. Giống như loại người tâm tư ngoan độc này, tuyệt đối không thể tha thứ.

“Là ngươi! Tiện nha đầu này dám bán đứng ta! Ta không tha cho ngươi!”

Lý Thải Phượng gặp sự tình bị bại lộ, mắt lộ ra hung quang, giương nanh múa vuốt đã nghĩ muốn đánh Thuý Ngọc, cũng may bị Tiêu Lương đúng lúc giữ chặt lại.

“Tiểu thư, thực xin lỗi, em chỉ là không hy vọng người mắc thêm lỗi lầm nữa.”

Thuý Ngọc sợ hãi trốn ở phía sau Tào Tử Vận, thân mình nao núng run run.

“Buông tha nàng được không? Đừng đem nàng đưa đến quan phủ.”

Tào Tử Vận không đành lòng mở miệng cầu tình. Nếu là đem nàng đưa đến quan phủ, một cô nương như nàng sao có thể chịu nổi hình phạt của quan phủ.

Đông Phương Ngạo con ngươi đen thâm trầm nhìn chăm chú nàng hồi lâu, bạc môi khẽ mở, lời nói ra làm mọi người khiếp sợ

“Lập tức đem nàng đuổi ra khỏi phủ, vĩnh viễn không cho phép nàng lại bước vào Đông Phương phủ một bước, về phần người khác, tất cả đều lui ra cho ta !”

Sau khi mọi người nối đuôi nhau rời đi đại sảnh, Tào Tử Vận đáy lòng hiểu được, những người khác trong miệng hắn cũng không có bao hàm nàng, cho nên nàng vẫn là đứng lặng ở trong phòng, vẫn chưa rời đi.

“Chàng đã sớm biết chân tướng sao?”

Tào Tử Vận nhìn thân hình tuấn dật đang hướng nàng đi tới, nhớ tới lời nói đêm qua của hắn, nhịn không được hoài nghi.

“Ngay từ đầu chính là đoán, đến cuối cùng cơ hồ là xác nhận, chính là cũng cần có lực căn cứ chính xác để chứng minh.”

Đông Phương Ngạo đi nhanh đến trước mặt nàng, hai người cách xa nhau không đến một bước, con ngươi đen nóng cháy dừng ở kiều nhan ôn nhu của nàng, thanh âm trầm thấp đầy nguy hiểm thấp giọng nói:

“Trả lời ta, đến hiện tại, nàng vẫn là muốn từ hôn sao?”

“Ta……”

Trừng mâu xẹt qua một chút ảm đạm, nàng chỉ sợ người hiện tại nghĩ muốn từ hôn đổi thành là hắn.

“Tốt lắm.” Cánh tay sắt duỗi ra, đem nàng không hề phòng ôm vào trong lòng, bạc môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.

“Nàng đã không có ý kiến, như vậy cọc hôn sự này liền như vậy định rồi, chúng ta tùy ý thành thân.”

Ngón trỏ thon dài nâng cằm dưới của nàng, con ngươi đen đầy nhu tình nhìn chăm chú vào ánh mắt trong suốt của nàng .

“Chờ một chút, có chuyện tình ta vẫn chưa có nói cho chàng biết.”

Tào Tử Vận bị lời nói của hắn trong làm cho sợ hãi, giãy dụa đẩy ra cái ôm ấp của hắn, hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí nhìn thẳng hắn.

“Lúc trước, nguyên nhân chính ta tiến đến từ hôn, là…… Bởi vì ta trúng mục tiêu nhất định sống không quá mười chín tuổi. Vị hôn thê bạc mệnh như vậy, chàng còn muốn sao?”

Nàng rốt cục nói ra, một đôi ánh mắt trong suốt nhanh theo dõi khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra biểu tình của hắn, không yên bất an đợi hắn phản ứng.

Hắn sẽ làm như thế nào? Nhưng sẽ ghét bỏ nàng sao?

“Đây là nàng không có y theo ước định cùng cha ta, nhẽ ra khi nàng qua mười sáu tuổi liền tới cửa để yêu cầu hôn ước, ngược lại kéo dài tới hiện tại, nguyên nhân gì không thể không tự mình đến từ hôn? Chuyện này Thu Vũ sớm nói cho ta biết. Lúc ấy ta cũng không có cho nàng một cái đáp án chính xác, hiện tại ta có thể thực khẳng định nói cho nàng, ta muốn nàng, hơn nữa vô luận như thế nào, ta nhất định sẽ làm nàng sống sót. Cùng nắm tay nhau sống đến già, đây là lời hứa hẹn của ta đối với nàng.” (NN: êm cũng muốn có người hứa hẹn như thế a~, đỏ mặt ~ing :”> )

Đông Phương Ngạo con ngươi đen kiên định nhìn chăm chú vào nàng, trên khuôn mặt tuấn tú là nghiêm túc, biểu hiện hắn đối với việc này là thật sự nghiêm túc.

Nghe vậy, Tào Tử Vận nhịn không được đỏ hốc mắt, ngực kích động tình triều bao phủ quanh nàng. Xoay mình, một cỗ đau đớn rất nhanh đánh tới nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, nôn ra một ngụm máu tươi, Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đại biến, khi hướng nàng bước nhanh mà đến, vừa vặn tiếp được thân mình yếu đuối của nàng (NN:mau mau động phòng hoa chúc cứu người nào *hố hố* )

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương