Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
-
Chương 72: Chương 39.1: Vẫn chưa đã thèm
Tình yêu làm cho con người ta trở nên trẻ trung, Phó Tri Duyên cảm thấy Diệp Gia trẻ tuổi đã đưa anh trở lại năm 18 xuân xanh ấy, non trẻ, ngây thơ, bồng bột, bốc đồng, đầy nhiệt huyết nhưng lại nóng nảy và lỗ mãng.
Như thể có nguồn năng lượng vô biên để mỗi ngày đều được giải tỏa và bốc hơi đi.
Anh giống như một thiếu niên ngây ngô mới biết yêu, phong nhã hào hoa, nhìn cái gì...cũng đều thấy tốt đẹp, trời thì trong xanh như thế, nước thì trong veo như vậy, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương hoa xuân...
Tất nhiên là anh biết rõ thế giới này không hề đẹp đẽ như vậy, đôi mắt của anh đã bị vô số tội ác và bóng tối rửa sạch đi, nhưng mà hiện tại, trong mắt anh chỉ có mỗi cô.
5 ngày sau, Diệp Gia mới nhớ ra là phải gọi điện cho Đào Địch, khi cô gọi thì không có ai bắt máy.
Diệp Gia ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa bầu trời xanh ngắt, không phải cô ấy còn đang ngủ chứ...
Trong lòng Diệp Gia có chút bất an, liền lập tức trở về khách sạn, không thấy cô ấy trong phòng, lễ tân của khách sạn nói với Diệp Gia rằng từ tối hôm qua đã không thấy khách ở phòng 409 quay trở lại.
Cô nhớ là Đào Địch có nói đêm giao thừa ở quán bar có party, đang cần nhân lực gấp, chẳng lẽ đến giờ cô ấy vẫn chưa trở về?
Phó Tri Duyên lập tức lái xe chở Diệp Gia đến quán bar kia ở bên bờ biển Thập Sát Hải, nhưng đối phương cho biết, khoảng 11h đêm qua có hai người đàn ông đến tìm Đào Địch, rồi đưa cô ấy ra khỏi quán, sau đó xảy ra chuyện gì thì họ không biết.
“Nói tiếp thì, hôm qua cô ấy vừa đi thì bên này chúng tôi cuống quýt chết đi được, bởi vì tối qua quán bar của tôi thiếu ca sĩ hát, nhưng thái độ của hai người đàn ông đó rất hung hãn, không nói một lời đã kéo cô ấy đi rồi, nhìn có vẻ là dạng người không dễ đυ.ng vào.” Ông chủ quán bar giải thích.
Diệp Gia quay đầu nhìn Phó Tri Duyên: “Chị Đào Địch có quen ai ở thủ đô đâu!”
Phó Tri Duyên hỏi ông chủ quán bar: “Chỗ anh có camera giám sát không?”
“Có, ở trước cổng có một cái.”
Ông chủ dẫn Diệp Gia bọn họ vào phòng làm việc, trên máy tính màn hình vừa hay là hình ảnh video soi ngoài đường lớn, có một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường, lúc đó khoảng 11h30, có hai người đàn ông kéo cổ tay Đào Địch từ trong quán bar đi ra, ở bên đường giằng co một trận, Đào Địch lấy điện thoại ra, cảm xúc rất là xúc động, hình như là định gọi điện báo cảnh sát, thì đúng lúc này, trên xe có một người đàn ông bước xuống, là Trần Mục Sơn.
Vừa nhìn thấy ông ta, điện thoại trên tay Đào Địch liền lăn khỏi tay rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, như là bị dọa sợ không nhẹ. Giây tiếp theo, cô ấy liền xoay người chạy trối chết, chỉ thấy Trần Mục Sơn phất tay lên, hai người đàn ông bên cạnh liền xông tới túm lấy cánh tay của Đào Địch, lôi cô ấy lên xe, Đào Địch vùng vẫy mạnh, nghiêng ngã, liền bị bọn chúng ấn đầu đẩy vào trong xe, sau đó chiếc xe lao vυ"t đi.
Video chỉ ngắn vài phút mà toàn thân của Diệp Gia lạnh toát.
Quan hệ giữa Đào Địch và ba nuôi Trần Mục Sơn không tốt, lần này đến thủ đô, Diệp Gia cũng mơ hồ đoán được giữa cô ấy và Trần Mục Sơn chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ tới Trần Mục Sơn lại mang Đào Địch đi một cách thô bạo như vậy!
Mà Phó Tri Duyên thì đang nhìn chằm chằm vào màn hình, trong con mắt nổi lên những tia sóng.
Trần Mục Sơn...
Trong một số vụ án liên quan đến lão Khôn, hình như là đều tra ra được những dấu vết liên quan giữa lão ta và công ty của Trần Mục Sơn, nhưng người này rất biết cách che giấu bản thân, là một con cáo già vô cùng thông minh xảo quyệt, về phần Trần Mục Sơn, bằng chứng chưa đủ nên không có cách nào động vào ông ta.
“Liên lạc với cô ấy được chưa em?” Anh hỏi.
Diệp Gia lắc lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Bây giờ trở về Lộc Châu.”
Diệp Gia cũng có ý nghĩ này, trong lòng cứ luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, lo lắng cho Đào Địch.
“Vậy để em mua vé buổi chiều.” Diệp Gia nói rồi lấy điện thoại ra.
“2 vé.”
“Hả??”
“Anh đi cùng với em.”
Về việc vì sao đột nhiên Phó Tri Duyên lại có hứng thú về chuyện của Trần Mục Sơn thì cô không thể biết được, trên máy bay, anh như vô tình mà cố ý mà cạy được từ miệng cô một chút quá khứ của Trần Mục Sơn, mọi thứ Diệp Gia biết đều là những gì Đào Địch kể với cô, chẳng hạn như công ty hậu cần của ông ta, chẳng hạn như Đào Địch thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với ông ta, Đào Địch đối với người cha nuôi này không có tình cảm quá sâu đậm, rất ít khi nhắc đến, Diệp Gia cũng không biết nhiều lắm.
Máy bay dừng ở sân bay Lộc Châu, Phó Tri Duyên đưa Diệp Gia về nhà trước, ở dưới lầu, anh đặt tay lên vai cô, rất trịnh trọng mà nói với cô là chuyện này tạm thời cô không cần lo, anh sẽ nghĩ cách để tìm được Đào Địch.
“Nhưng...” Diệp Gia vẫn có chút lo lắng, còn muốn hỏi thêm, thì bị anh cắt ngang: “Không có nhưng, nghe lời anh.”
Anh bảo cô, nghe lời anh.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phó Tri Duyên, Diệp Gia im bặt, mùng một tết Phó Tri Duyên đã vội vã trở về Lộc Châu cùng với cô, cô nghĩ chắc là có chuyện gì đó quan trọng, khả năng là liên quan đến Trần Mục Sơn, nếu anh đã không nói thì cô cũng không tiện hỏi nhiều, cô tin tưởng anh, việc Phó Tri Duyên sẵn sàng giúp cô tìm kiếm Đào Địch, ít nhất dù sao nó cũng hiệu quả hơn nhiều so với việc cô tự đi tìm.
“Vậy...có cần em giúp gì không anh?”
Phó Tri Duyên nghĩ nghĩ, nói: “Sáng mai, em đến cục cảnh sát báo án, nói là...nói là bạn em mất tích rồi, đem theo đoạn video kia nữa.”
Trong đoạn video đó, có thể thấy rõ cảnh Đào Địch bị ép lôi vào xe, điều này đủ để lập hồ sơ điều tra.
Phó Tri Duyên đã muốn động đến Trần Mục Sơn từ lâu rồi, có lẽ lần này, là một khởi đầu tốt.
Diệp Gia ngoan ngoãn gật đầu.
Bàn tay của Phó Tri Duyên thuận theo mà rơi xuống má cô, nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, dịu dàng nói: “Lần này em đến thủ đô mà anh chưa kịp dẫn em đi chơi nhiều nơi được, nhưng không sao, sau này còn rất nhiều cơ hội.”
Diệp Gia “dạ” một tiếng rất nhỏ, cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
“Em lên nhà đi.” Phó Tri Duyên nói: “Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá lo lắng.”
Diệp Gia quấn quấn góc áo, đứng bất động, Phó Tri Duyên cũng không động đậy.
Sau 20 giây, rốt cuộc anh cũng mở miệng, dịu dàng hỏi: “Em còn chuyện gì hửm?”
“Anh Tri Duyên, chúng ta...là ở bên nhau rồi đúng không ạ?” Cô đè thấp giọng, cẩn thận mà ngước mắt nhìn anh, ngọn đèn đường chiếu từ trên đỉnh đầu trải dài xuống, vài sợi tóc rũ xuống che khuất vầng trán anh, đôi mắt tĩnh như nước lặng.
Mấy ngày nay trôi qua có chút mơ mơ hồ hồ, giống như đi trên mây, giống như mơ, không chân thực như thế.
Ngay khi cô nghĩ sẽ không nghe được đáp án, định xoay người trốn tránh thì Phó Tri Duyên đột nhiên nói: “Tuyết rơi rồi.”
Quả nhiên, trên bầu trời lại bắt đầu có tuyết bay lả tả, rơi xuống đất rồi nhanh chóng tan biến.
Trong khoảnh khắc Diệp Gia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, thì một nụ hôn nhẹ đáp xuống má cô.
Diệp Gia như bị định thân thuật, kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Môi của anh thật sự là quá mềm quá mềm.
Phó Tri Duyên lùi sau một chút, nhếch đuôi mắt, nhẹ giọng hỏi cô: “Bây giờ em đã cảm thấy chân thực chưa?”
Tại sao lần nào cũng nhanh như vậy, không báo trước như vậy?
Rõ ràng là chưa chuẩn bị xong, thì đã kết thúc rồi.
Vẫn chưa đã thèm chút nào.
Diệp Gia đỏ mặt, thè lưỡi liếʍ đôi môi khô khốc: “Hôn chỗ này nè, là có thể cảm thụ sâu hơn.”
Phó Tri Duyên không nhịn được cười, vươn tay sờ sờ tóc mái trên trán cô: “Nếu vậy thì đêm nay có lẽ anh không thể rời khỏi đây rồi.”
Sờ sờ đầu quá rụng tim rồi!
Nụ cười chết người!
Còn biết nói lời chọc gái!
Người đàn ông này...có độc.
Như thể có nguồn năng lượng vô biên để mỗi ngày đều được giải tỏa và bốc hơi đi.
Anh giống như một thiếu niên ngây ngô mới biết yêu, phong nhã hào hoa, nhìn cái gì...cũng đều thấy tốt đẹp, trời thì trong xanh như thế, nước thì trong veo như vậy, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương hoa xuân...
Tất nhiên là anh biết rõ thế giới này không hề đẹp đẽ như vậy, đôi mắt của anh đã bị vô số tội ác và bóng tối rửa sạch đi, nhưng mà hiện tại, trong mắt anh chỉ có mỗi cô.
5 ngày sau, Diệp Gia mới nhớ ra là phải gọi điện cho Đào Địch, khi cô gọi thì không có ai bắt máy.
Diệp Gia ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa bầu trời xanh ngắt, không phải cô ấy còn đang ngủ chứ...
Trong lòng Diệp Gia có chút bất an, liền lập tức trở về khách sạn, không thấy cô ấy trong phòng, lễ tân của khách sạn nói với Diệp Gia rằng từ tối hôm qua đã không thấy khách ở phòng 409 quay trở lại.
Cô nhớ là Đào Địch có nói đêm giao thừa ở quán bar có party, đang cần nhân lực gấp, chẳng lẽ đến giờ cô ấy vẫn chưa trở về?
Phó Tri Duyên lập tức lái xe chở Diệp Gia đến quán bar kia ở bên bờ biển Thập Sát Hải, nhưng đối phương cho biết, khoảng 11h đêm qua có hai người đàn ông đến tìm Đào Địch, rồi đưa cô ấy ra khỏi quán, sau đó xảy ra chuyện gì thì họ không biết.
“Nói tiếp thì, hôm qua cô ấy vừa đi thì bên này chúng tôi cuống quýt chết đi được, bởi vì tối qua quán bar của tôi thiếu ca sĩ hát, nhưng thái độ của hai người đàn ông đó rất hung hãn, không nói một lời đã kéo cô ấy đi rồi, nhìn có vẻ là dạng người không dễ đυ.ng vào.” Ông chủ quán bar giải thích.
Diệp Gia quay đầu nhìn Phó Tri Duyên: “Chị Đào Địch có quen ai ở thủ đô đâu!”
Phó Tri Duyên hỏi ông chủ quán bar: “Chỗ anh có camera giám sát không?”
“Có, ở trước cổng có một cái.”
Ông chủ dẫn Diệp Gia bọn họ vào phòng làm việc, trên máy tính màn hình vừa hay là hình ảnh video soi ngoài đường lớn, có một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường, lúc đó khoảng 11h30, có hai người đàn ông kéo cổ tay Đào Địch từ trong quán bar đi ra, ở bên đường giằng co một trận, Đào Địch lấy điện thoại ra, cảm xúc rất là xúc động, hình như là định gọi điện báo cảnh sát, thì đúng lúc này, trên xe có một người đàn ông bước xuống, là Trần Mục Sơn.
Vừa nhìn thấy ông ta, điện thoại trên tay Đào Địch liền lăn khỏi tay rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, như là bị dọa sợ không nhẹ. Giây tiếp theo, cô ấy liền xoay người chạy trối chết, chỉ thấy Trần Mục Sơn phất tay lên, hai người đàn ông bên cạnh liền xông tới túm lấy cánh tay của Đào Địch, lôi cô ấy lên xe, Đào Địch vùng vẫy mạnh, nghiêng ngã, liền bị bọn chúng ấn đầu đẩy vào trong xe, sau đó chiếc xe lao vυ"t đi.
Video chỉ ngắn vài phút mà toàn thân của Diệp Gia lạnh toát.
Quan hệ giữa Đào Địch và ba nuôi Trần Mục Sơn không tốt, lần này đến thủ đô, Diệp Gia cũng mơ hồ đoán được giữa cô ấy và Trần Mục Sơn chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ tới Trần Mục Sơn lại mang Đào Địch đi một cách thô bạo như vậy!
Mà Phó Tri Duyên thì đang nhìn chằm chằm vào màn hình, trong con mắt nổi lên những tia sóng.
Trần Mục Sơn...
Trong một số vụ án liên quan đến lão Khôn, hình như là đều tra ra được những dấu vết liên quan giữa lão ta và công ty của Trần Mục Sơn, nhưng người này rất biết cách che giấu bản thân, là một con cáo già vô cùng thông minh xảo quyệt, về phần Trần Mục Sơn, bằng chứng chưa đủ nên không có cách nào động vào ông ta.
“Liên lạc với cô ấy được chưa em?” Anh hỏi.
Diệp Gia lắc lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Bây giờ trở về Lộc Châu.”
Diệp Gia cũng có ý nghĩ này, trong lòng cứ luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, lo lắng cho Đào Địch.
“Vậy để em mua vé buổi chiều.” Diệp Gia nói rồi lấy điện thoại ra.
“2 vé.”
“Hả??”
“Anh đi cùng với em.”
Về việc vì sao đột nhiên Phó Tri Duyên lại có hứng thú về chuyện của Trần Mục Sơn thì cô không thể biết được, trên máy bay, anh như vô tình mà cố ý mà cạy được từ miệng cô một chút quá khứ của Trần Mục Sơn, mọi thứ Diệp Gia biết đều là những gì Đào Địch kể với cô, chẳng hạn như công ty hậu cần của ông ta, chẳng hạn như Đào Địch thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với ông ta, Đào Địch đối với người cha nuôi này không có tình cảm quá sâu đậm, rất ít khi nhắc đến, Diệp Gia cũng không biết nhiều lắm.
Máy bay dừng ở sân bay Lộc Châu, Phó Tri Duyên đưa Diệp Gia về nhà trước, ở dưới lầu, anh đặt tay lên vai cô, rất trịnh trọng mà nói với cô là chuyện này tạm thời cô không cần lo, anh sẽ nghĩ cách để tìm được Đào Địch.
“Nhưng...” Diệp Gia vẫn có chút lo lắng, còn muốn hỏi thêm, thì bị anh cắt ngang: “Không có nhưng, nghe lời anh.”
Anh bảo cô, nghe lời anh.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phó Tri Duyên, Diệp Gia im bặt, mùng một tết Phó Tri Duyên đã vội vã trở về Lộc Châu cùng với cô, cô nghĩ chắc là có chuyện gì đó quan trọng, khả năng là liên quan đến Trần Mục Sơn, nếu anh đã không nói thì cô cũng không tiện hỏi nhiều, cô tin tưởng anh, việc Phó Tri Duyên sẵn sàng giúp cô tìm kiếm Đào Địch, ít nhất dù sao nó cũng hiệu quả hơn nhiều so với việc cô tự đi tìm.
“Vậy...có cần em giúp gì không anh?”
Phó Tri Duyên nghĩ nghĩ, nói: “Sáng mai, em đến cục cảnh sát báo án, nói là...nói là bạn em mất tích rồi, đem theo đoạn video kia nữa.”
Trong đoạn video đó, có thể thấy rõ cảnh Đào Địch bị ép lôi vào xe, điều này đủ để lập hồ sơ điều tra.
Phó Tri Duyên đã muốn động đến Trần Mục Sơn từ lâu rồi, có lẽ lần này, là một khởi đầu tốt.
Diệp Gia ngoan ngoãn gật đầu.
Bàn tay của Phó Tri Duyên thuận theo mà rơi xuống má cô, nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, dịu dàng nói: “Lần này em đến thủ đô mà anh chưa kịp dẫn em đi chơi nhiều nơi được, nhưng không sao, sau này còn rất nhiều cơ hội.”
Diệp Gia “dạ” một tiếng rất nhỏ, cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
“Em lên nhà đi.” Phó Tri Duyên nói: “Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá lo lắng.”
Diệp Gia quấn quấn góc áo, đứng bất động, Phó Tri Duyên cũng không động đậy.
Sau 20 giây, rốt cuộc anh cũng mở miệng, dịu dàng hỏi: “Em còn chuyện gì hửm?”
“Anh Tri Duyên, chúng ta...là ở bên nhau rồi đúng không ạ?” Cô đè thấp giọng, cẩn thận mà ngước mắt nhìn anh, ngọn đèn đường chiếu từ trên đỉnh đầu trải dài xuống, vài sợi tóc rũ xuống che khuất vầng trán anh, đôi mắt tĩnh như nước lặng.
Mấy ngày nay trôi qua có chút mơ mơ hồ hồ, giống như đi trên mây, giống như mơ, không chân thực như thế.
Ngay khi cô nghĩ sẽ không nghe được đáp án, định xoay người trốn tránh thì Phó Tri Duyên đột nhiên nói: “Tuyết rơi rồi.”
Quả nhiên, trên bầu trời lại bắt đầu có tuyết bay lả tả, rơi xuống đất rồi nhanh chóng tan biến.
Trong khoảnh khắc Diệp Gia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, thì một nụ hôn nhẹ đáp xuống má cô.
Diệp Gia như bị định thân thuật, kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Môi của anh thật sự là quá mềm quá mềm.
Phó Tri Duyên lùi sau một chút, nhếch đuôi mắt, nhẹ giọng hỏi cô: “Bây giờ em đã cảm thấy chân thực chưa?”
Tại sao lần nào cũng nhanh như vậy, không báo trước như vậy?
Rõ ràng là chưa chuẩn bị xong, thì đã kết thúc rồi.
Vẫn chưa đã thèm chút nào.
Diệp Gia đỏ mặt, thè lưỡi liếʍ đôi môi khô khốc: “Hôn chỗ này nè, là có thể cảm thụ sâu hơn.”
Phó Tri Duyên không nhịn được cười, vươn tay sờ sờ tóc mái trên trán cô: “Nếu vậy thì đêm nay có lẽ anh không thể rời khỏi đây rồi.”
Sờ sờ đầu quá rụng tim rồi!
Nụ cười chết người!
Còn biết nói lời chọc gái!
Người đàn ông này...có độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook