Thất Dạ Liên
-
Chương 2: Đêm thứ hai
Thật ra Quý Triều Sinh là một yêu tinh không ra hồn, bản thể của mình là cái gì còn không biết, bản lãnh duy nhất cũng chỉ có thể từ trên người phát ra mùi hương đặc biệt, mùi hương này muốn làm cho các vị tiên gia hôn mê cũng không có vấn đề gì, nhưng mỗi lần sử dụng xong đều sức cùng lực kiệt. Lần này vì giúp Quý Thạch cướp dâu mà tốn không ít sức lực, hiện tại ngay cả ôm một con chim lông hoa lớn cũng phải cố hết sức. Mà Tiên giới bị mình cướp mất cô dâu, mặc dù không dám tiết lộ ra nhưng vẫn phái một lượng lớn Vũ tộc đi truy kích và tiêu diệt mình. Nghĩ như vậy, cho nên Quý Triều Sinh chỉ dám tìm đại một cái yêu động nào đó mà ẩn thân.
Nàng buông con chim lông hoa lớn trong tay ra, chỉ có thể vừa vuốt vuốt lông giúp nàng vừa trấn an nói: "Hạc Vũ à, ngươi đừng sợ, là Quý Thạch gọi ta tới cứu ngươi, Quý Thạch cũng như là đệ đệ của ta vậy, nên ta phải gọi ngươi một tiếng em dâu mới phải."
Em dâu nằm trong tay bình tĩnh mà híp mắt, trên mặt không có chút biểu tình đặc biệt nào. Quý Triều Sinh một phen quan sát nàng, giờ phút này mới cảm thấy nguyên hình của công chúa Hạc Vũ bình thường cũng rất cường tráng. Quý Triều Sinh đành phải cảm khái nói: "Em dâu à, thân thể ngươi thật ra so với Quý Thạch còn cường tráng hơn một chút, ta thật không biết hắn cũng có khẩu vị như vầy, có điều cường tráng cũng tốt, rất có lợi cho việc sinh con dưỡng cái, sau này ngươi nhớ phải sinh cho ta một con chim lông hoa nhỏ để ta ngắm nha."
Đáng tiếc Quý Triều Sinh bắt chuyện cách nào cũng không làm cho vị em dâu này hứng thú, nàng vẫn bình tĩnh như cũ mà rũ cái đuôi sặc sỡ, tìm một nơi sạch sẽ ở trong động mà nằm xuống, giờ phút này thoạt nhìn có chút giống một con chim ngoan ngoãn đã lập gia đình.
Lúc này đã là hoàng hôn, Quý Triều Sinh có chút đói bụng bèn ra ngoài động đi kiếm thức ăn. Lúc quay trở về động, trong tay còn ôm thêm hai quả trứng chim cực lớn.
Con chim lông hoa lớn trợn to mắt nhìn Quý Triều Sinh, Quý Triều Sinh cười hì hì, động tác lại nhanh chóng đem hai quả trứng chim nhét xuống dưới mông con chim lông hoa: "Em dâu tốt, đây là trứng của chim Diên Vĩ, mẹ của hai người họ e là đã bị yêu thú ăn mất, ta chỉ kịp tới cứu được hai quả trứng này, dù sao ngươi cũng không có việc gì làm, coi như luyện tập ấp trứng trước đi." Diên Vĩ đã được thuần hoá chỉ dùng để làm thú cưỡi, hai quả trứng này lập tức sẽ nở, Quý Triều Sinh rất đắc ý với vận may của mình lần này. Con chim lông hoa lớn vẫn tiếp tục bình tĩnh nằm trên hai quả trứng, ngay cả cánh cũng không buồn rung lên một cái, Quý Triều Sinh lại đối với mắt nhìn người của Quý Thạch mà khen không dứt miệng, tình cảm chan chứa mà sờ lông của chim lông hoa: "Em dâu quả nhiên không giống với những người còn lại của Tiên giới, phẩm hạnh cao thượng, tâm địa thiện lương, kết hôn với cái lão chim già lông tạp Đan Trạch kia quả thật rất tủi thân ngươi!" Nói xong câu này, Hạc Vũ đang được Quý Triều Sinh vuốt ve lại không thể nhịn được mà run lên một cái, Quý Triều Sinh nghĩ, có lẽ bóng ma tâm lý của lão Tiên đế đối với Hạc Vũ quá lớn.
Tiên đế Đan Trạch là một lão chim già hơn vạn tuổi, ba ngàn năm trước tựa như một yêu ma, gặp thần sát thần gặp Phật giết Phật, khiến tam giới máu chảy thành sông, cuối cùng Đan Trạch dốc sức chiến đấu, tru diệt được ma vật, nhưng cũng hao tổn sức lực quá độ, lâm vào ngủ say. Tam giới đối với đoạn lịch sử này có đủ loại phiên bản truyền kỳ, nhưng cũng không khác nhau là mấy, trong tất cả các phiên bản, đều nói lão chim già này oai phong một cõi, dung nhan tuyệt đẹp, đứng giữa gió tanh mưa máu vẫn anh tuấn kiệt xuất, một đao chém đứt đầu của ma vật. Khó trách lúc này Hạc Vũ có chút kiêng kị với hắn.
"Đừng sợ, lời đồn đại hơn phân nửa là hữu danh vô thực, ngươi nhìn lão chim già kia đi, màu lông u ám tạp nham, đôi mắt thì nhỏ như hạt đậu xanh, dáng người gầy yếu, sợ là lúc hoá thành hình người cũng là cái hình dạng thô tục, chờ mọi chuyện qua đi, ta sẽ mang ngươi đi gặp Quý Thạch, tìm một nơi không ai tìm thấy mà ở." Quý Triều Sinh an ủi vỗ đầu chim lông hoa, lại ngăn không được mệt mỏi do hôm nay phát ra mùi hương đặc biệt, mê man chìm vào giấc ngủ.
Nàng buông con chim lông hoa lớn trong tay ra, chỉ có thể vừa vuốt vuốt lông giúp nàng vừa trấn an nói: "Hạc Vũ à, ngươi đừng sợ, là Quý Thạch gọi ta tới cứu ngươi, Quý Thạch cũng như là đệ đệ của ta vậy, nên ta phải gọi ngươi một tiếng em dâu mới phải."
Em dâu nằm trong tay bình tĩnh mà híp mắt, trên mặt không có chút biểu tình đặc biệt nào. Quý Triều Sinh một phen quan sát nàng, giờ phút này mới cảm thấy nguyên hình của công chúa Hạc Vũ bình thường cũng rất cường tráng. Quý Triều Sinh đành phải cảm khái nói: "Em dâu à, thân thể ngươi thật ra so với Quý Thạch còn cường tráng hơn một chút, ta thật không biết hắn cũng có khẩu vị như vầy, có điều cường tráng cũng tốt, rất có lợi cho việc sinh con dưỡng cái, sau này ngươi nhớ phải sinh cho ta một con chim lông hoa nhỏ để ta ngắm nha."
Đáng tiếc Quý Triều Sinh bắt chuyện cách nào cũng không làm cho vị em dâu này hứng thú, nàng vẫn bình tĩnh như cũ mà rũ cái đuôi sặc sỡ, tìm một nơi sạch sẽ ở trong động mà nằm xuống, giờ phút này thoạt nhìn có chút giống một con chim ngoan ngoãn đã lập gia đình.
Lúc này đã là hoàng hôn, Quý Triều Sinh có chút đói bụng bèn ra ngoài động đi kiếm thức ăn. Lúc quay trở về động, trong tay còn ôm thêm hai quả trứng chim cực lớn.
Con chim lông hoa lớn trợn to mắt nhìn Quý Triều Sinh, Quý Triều Sinh cười hì hì, động tác lại nhanh chóng đem hai quả trứng chim nhét xuống dưới mông con chim lông hoa: "Em dâu tốt, đây là trứng của chim Diên Vĩ, mẹ của hai người họ e là đã bị yêu thú ăn mất, ta chỉ kịp tới cứu được hai quả trứng này, dù sao ngươi cũng không có việc gì làm, coi như luyện tập ấp trứng trước đi." Diên Vĩ đã được thuần hoá chỉ dùng để làm thú cưỡi, hai quả trứng này lập tức sẽ nở, Quý Triều Sinh rất đắc ý với vận may của mình lần này. Con chim lông hoa lớn vẫn tiếp tục bình tĩnh nằm trên hai quả trứng, ngay cả cánh cũng không buồn rung lên một cái, Quý Triều Sinh lại đối với mắt nhìn người của Quý Thạch mà khen không dứt miệng, tình cảm chan chứa mà sờ lông của chim lông hoa: "Em dâu quả nhiên không giống với những người còn lại của Tiên giới, phẩm hạnh cao thượng, tâm địa thiện lương, kết hôn với cái lão chim già lông tạp Đan Trạch kia quả thật rất tủi thân ngươi!" Nói xong câu này, Hạc Vũ đang được Quý Triều Sinh vuốt ve lại không thể nhịn được mà run lên một cái, Quý Triều Sinh nghĩ, có lẽ bóng ma tâm lý của lão Tiên đế đối với Hạc Vũ quá lớn.
Tiên đế Đan Trạch là một lão chim già hơn vạn tuổi, ba ngàn năm trước tựa như một yêu ma, gặp thần sát thần gặp Phật giết Phật, khiến tam giới máu chảy thành sông, cuối cùng Đan Trạch dốc sức chiến đấu, tru diệt được ma vật, nhưng cũng hao tổn sức lực quá độ, lâm vào ngủ say. Tam giới đối với đoạn lịch sử này có đủ loại phiên bản truyền kỳ, nhưng cũng không khác nhau là mấy, trong tất cả các phiên bản, đều nói lão chim già này oai phong một cõi, dung nhan tuyệt đẹp, đứng giữa gió tanh mưa máu vẫn anh tuấn kiệt xuất, một đao chém đứt đầu của ma vật. Khó trách lúc này Hạc Vũ có chút kiêng kị với hắn.
"Đừng sợ, lời đồn đại hơn phân nửa là hữu danh vô thực, ngươi nhìn lão chim già kia đi, màu lông u ám tạp nham, đôi mắt thì nhỏ như hạt đậu xanh, dáng người gầy yếu, sợ là lúc hoá thành hình người cũng là cái hình dạng thô tục, chờ mọi chuyện qua đi, ta sẽ mang ngươi đi gặp Quý Thạch, tìm một nơi không ai tìm thấy mà ở." Quý Triều Sinh an ủi vỗ đầu chim lông hoa, lại ngăn không được mệt mỏi do hôm nay phát ra mùi hương đặc biệt, mê man chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook