Khi Dương Tĩnh xông vào lều lớn thì, Nô Mã Vương đã bị Tiêu Thương Hải đâm chết.

Hai năm này Tiêu Thương Hải vẫn bị giam lỏng trong đại trướng. Bất quá tuy rằng A Kỳ Diệp được nuôi nấng ở nơi của y, Nô Mã Vương bình thường vẫn đến thăm, nhưng lại không có hứng thú gì với y.

Nô Mã Vương vốn là không thích nam nhân, huống chi Tiêu Thương Hải luôn lạnh lẽo như băng, ở trên giường cũng không hề phản ứng, Nô Mã Vương hậu cung vô số, đâu có hứng thú đi sủng hạnh một nam nhân cứng rắn chứ?

Nhưng thỉnh thoảng Nô Mã Vương thích ôm nhi tử đi tới đi lui trước mặt Tiêu Thương Hải, cố ý nói những lời nhục nhã y, kích thích y, nhìn sắc mặt y biến đổi liền thấy vui sướng trong lòng.

Bởi vì hay ôm A Kỳ Diệp, Nô Mã Vương ngược lại thực tình thích tiểu nhi tử khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn qua phản ứng có chút chậm này.

Gã tuy rằng hậu cung vô số, nhưng hiện nay mới chỉ có ba nhi tử. Trưởng tử đã mười sáu tuổi, đi theo gã bắt đầu học tập chính sự, nhị Vương tử năm nay tám tuổi, nhỏ nhất là A Kỳ Diệp. Bởi vậy khi nghe nói Tiêu Thương Hải cư nhiên sinh cho gã một nhi tử, tâm tình của Nô Mã Vương vì bị Đại Thịnh đánh bại mà tức giận lập tức chuyển biến tốt đẹp không ít.

Mấy năm qua này, gã cũng là thật tâm thương yêu A Kỳ Diệp. Bởi vậy khi Thịnh Huy đế tấn công Vương đình, trưởng tử của gã cùng Đại tướng Kỳ Lực Hàn đều chết trận, Nô Mã Vương mắt thấy khó có thể giữ được vương vị, lập tức để tâm phúc Tô Hợi mang nhị Vương tử trốn khỏi thảo nguyên, bản thân mình thì vội vã đến trướng bồng của Tiêu Thương Hải, muốn dẫn y cùng A Kỳ Diệp đi.

Tiêu Thương Hải mấy năm này vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, làm ra vẻ chịu ảnh hưởng của nhu hương mà mất hết võ công cùng khí lực. Nhưng trên thực tế dưới sự trợ giúp của Mạc Tá thị, y đã có được giải dược của nhu hương từ lâu, chậm rãi khôi phục được công lực.

Thì ra Mạc Tá thị cũng không phải người Hồ chân chính, mà là người Thịnh nói được tiếng địa phương.

Mẫu thân hắn là người Thịnh sống ở gần biên quan, nhà chồng đời đời đều làm nghề y, chính là danh y nổi tiếng ở địa phương.

Khi đó thực lực của Đại Thịnh trống rỗng, tiên đế mê muội vô năng, cục diện triều đình hỗn loạn, biên quan luôn bị người Hồ quấy rầy tập kích. Cả nhà phụ thân thân sinh của Mạc Tá thị đều bị người Hồ sát hại, mẫu thân cũng bị bắt đến thảo nguyên, bị một tên Bách Vị Trường thuộc họ Mạc Tá thị nhìn trúng, thu làm thị thiếp.

Khi đó mẹ của Mạc Tá thị thực ra đã có thai, nhưng tháng còn ít, vẫn chưa bị người khác phát hiện. Sau khi sinh ra Mạc Tá thị, Bách Vị Trường vẫn nghĩ chính là cốt nhục thân sinh của mình. Cho đến nhiều năm sau, Mạc Tá Thị dần dần hiểu chuyện, mẫu thân mới len lén nói cho hắn biết tình hình thực tế, cũng đem sách thuốc gia truyền lén giấu mang theo người truyền lại cho nhi tử.

Thân phận người Hồ của Mạc Tá thị ở Vương đình có tác dụng rất lớn, rất được Nô Mã Vương và Tô Hợi tin tưởng. Sau khi A Kỳ Diệp được sinh ra, Tô Hợi vì lo lắng thủ đoạn của Tiêu Thương Hải, liền điều mấy thái y người Thịnh cùng Hồ thái y đi nơi khác, miễn lại xảy ra chuyện như của mấy thái giám Trương Xuân.

Tiêu Thương Hải vốn tinh thông y thuật, lại lén hợp sức với Mạc Tá thị chế tạo thuốc giải của nhu hương, từ từ giải hết dược tính.

Mạc Tá thị cùng với thám tử Thịnh Huy đế cài trong Vương đình để tiếp ứng, từng khuyên Tiêu Thương Hải chạy trốn. Nhưng Tiêu Thương Hải phân tích tình hình, biết khó có thể thành công.

Thảo nguyên rộng lớn như vậy, chỉ dựa vào mấy người, cho dù có nhân mã của Thịnh Huy đế tiếp ứng, cũng sẽ rất nhanh bị Nô Mã Vương bắt được.

Hơn nữa y không thể quay lại Đại Thịnh như vậy. Trở lại như thế, tôn nghiêm, địa vị cùng danh dự của y đều không thể khôi phục.

Tiêu Thương Hải tính cách cứng cỏi, cứng rắn như thép, cần phải tự tay đâm chết kẻ thù mới có thể vui sướng.

Hơn nữa y phải lập một đại công nữa, mới có thể cứu vãn lại danh dự đã mất.

Y muốn đường đường chính chính quay về Đại Thịnh, quay về bên cạnh Dương Tĩnh.

Y muốn quang minh chính đại đứng ở phía sau Hoàng Trưởng tử Dương Quang Vinh.

Tiêu Thương Hải chịu nhục như vậy, nghỉ ngơi dưỡng sức, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Thịnh Huy đế mang binh đến tấn công.

Tin tức trong nội bộ Vương đình đều là Tiêu Thương Hải để Mạc Tá thị thông qua thám tử đưa ra ngoài. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Dương Tĩnh có thể thuận lợi tìm được Vương đình rồi công phá.

Khi Nô Mã Vương chạy ào vào trướng bồng của y thì, Tiêu Thương Hải đã đoạt được A Kỳ Diệp từ tay vú em.

Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng trong kiếp này y chủ động ôm lấy A Kỳ Diệp.

Nô Mã Vương hô:

“Đưa hài tử cho ta.”

Tiêu Thương Hải chờ chính là giờ khắc này. Trong nháy mắt khi Nô Mã Vương lao qua, chủy thủ y giấu trong ống tay áo cũng đâm ra.

Khi Nô Mã Vương cuối cùng cũng ngã xuống đất thì, vẻ mặt vẫn là không thể tin nổi.

Gã không hiểu sao Tiêu Thương Hải vẫn tay trói gà không chặt lại khôi phục được sức khỏe, cũng không rõ thanh chủy thủy sắc bén này được lấy từ đâu đến.

Gã nhìn thẳng tắp vào Tiêu Thương Hải, ngã lên bình phong phía sau.

A Kỳ Diệp giống như là sợ đến choáng váng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của Tiêu Thương Hải, mắt mở to nhìn Nô Mã Vương chết đi.

Vú em ở bên cạnh sợ đến run người, mấy thái giám tráng kiện đã chạy ra bên ngoài từ lâu, bên ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân rầm rập, không biết là người Hồ hay người Thịnh.

Tiêu Thương Hải hơi chấn động, phục hồi tinh thần lại, nhét A Kỳ Diệp vào trong màn ở phía sau, mình thì che ở trước giường.

May mắn người vào là binh lính Đại Thịnh. Sau đó không bao lâu, ái nhân mà y ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mặt y.

Vô số lần tưởng tượng ra tình cảnh hai người gặp lại. Vô số lần nhớ đến nhiệt độ cơ thể cùng ôm ấp của đối phương.

Nhưng Thịnh Huy đế Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải đều thật không ngờ, lần thứ hai bọn họ gặp lại, đã bắt đầu bằng một màn tàn nhẫn như thế.

Trong nháy mắt Dương Tĩnh nhìn thấy cái đầu nhỏ của A Kỳ Diệp từ tấm màn phía sau lộ ra, đủ loại tâm tình phẫn nộ, đố kỵ, khuất nhục, hận thù tích tụ trong ba năm nhất thời tràn lên, điên cuồng mà bùng phát ra.

Hắn thô bạo kéo A Kỳ Diệp từ trong màn phía sau ra, nhấc lên không trung, phẫn nộ rống giận với Tiêu Thương Hải:

“Đây là tạp chủng kia!? Có đúng không!?”

Tiêu Thương Hải giống như không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn hắn.

A Kỳ Diệp sợ đến mức oa oa khóc lớn, bàn tay nhỏ bé quơ loạn trong không trung, vươn về phía Tiêu Thương Hải kêu khóc đến tê tâm liệt phế:

“Mỗ nương, mỗ nương –“

‘Mỗ nương’ trong tiếng hồ có nghĩa là mẫu thân. Nô Mã Vương vẫn để A Kỳ Diệp gọi Tiêu Thương Hải như thế, nhưng Tiêu Thương Hải vẫn chưa từng đáp lại tiếng gọi này của nhi tử.

Đó là lý do mà lúc này đây, y cũng không phản ứng lại.

Dương Tĩnh nghe tiếng gọi như thế, liền bạo nộ. Hắn giơ cao đứa bé trong tay lên, dùng sức quăng ra ngoài, hét lớn một tiếng:

“Câm miệng!”

Thân thể nho nhỏ của A Kỳ Diệp bay thẳng ra ngoài, nặng nề đập lên cây trụ gỗ của trướng bồng, phát ra một tiếng ‘rầm’ trầm đục.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương