Lư Tỉnh Trần và Trình Thiếu Hoa, Tạ Thiệu Minh, Kiều Chính Kỳ đều là bạn tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, gia thế cũng tương xứng, tình tình hợp nhau —— Đều là công tử bột giống nhau!

Nhưng Lư Tỉnh Trần hiện tại đã tiến lên con đường cải tà quy chính, nhìn mấy người anh em này liền cảm thấy có chút không thích ứng được.

Thực ra Tạ Thiệu Minh cũng bình thường, là người thật thà nhất trong bốn người bọn họ, tuy rằng hay đi chơi cùng bọn họ, nhưng tuyệt đối không dính dáng đến chuyện của người khác. Lư Tỉnh Trần bởi vì phía trên còn có một ông anh áp chế, vì vậy bình thường tuy rằng có chút quậy phá, nhưng vẫn có chừng mực. Thế nhưng Trình Thếu Hoa và Kiều Chính Kỳ đều là loại người chỉ làm theo ý thích của mình. Trình Thiếu Hoa xuất thân từ gia đình xã hội đen, thủ đoạn có thừa, muốn chơi cái gì liền chơi cái đó. Gia đình Kiều Chính Kỳ là người trong giới chính trị, lẽ ra phải quy củ nhất, nhưng cố tình bản tính của cậu ta lại bừa bãi nhất, quả thực là một đôi bạn xứng tầm với Trình Thiếu Hoa.

Trình Thiếu Hoa kêu lên:

“Hay! Ai dám không nể mặt Kỳ Tử, chính là không nể mặt Trình Thiếu Hoa tôi.”

Tạ Thiệu Minh nhíu mày:

“Đúng là uống nhiều rồi.”

Kiều Chính Kỳ cười hắc hắc:

“Tửu lượng của Hoa Tử bình thường không phải vẫn kém như thế sao? Gần đây xảy ra chuyện gì đó, uống một chút liền say. Nào, lại rót cho cậu ta hai ly nữa! Xem có thật là đã say rồi hay không.”

Lư Tỉnh Trần che chén rượu của anh lại:

“Quên đi. Người còn chưa đến đủ đã vội uống say, lát nữa chơi đùa cũng không thú vị.”

Kiều Chính Kỳ xoa tay cười nói:

“Có lý. Vậy để chờ người đến, chúng ta liền chơi thật vui.”

Nếu là trước đây, Lư Tỉnh Trần nhất định sẽ ôm cổ cậu ta hỏi có cái gì chơi vui, đáng tiếc hiện tại anh không còn sự hăng hái như trước đây, nghe vậy cũng không nói tiếp. Tạ Thiệu Minh hình như có tâm sự, cũng không quá tận tình. Nhưng Trình Thiếu Hoa lại mê mê choáng choáng mà nói một câu:

“Ngoại trừ chất có hại thì cái gì cũng được!”

Vừa nói xong, cửa phòng mở ra, tân minh tinh Bạch Vi Vi và Lâm Khôn Yến đi vào.

Kiều Chính Kỳ không vui nói:

“Sao chỉ có hai người các em? Lina và Annie đâu?”

“Kỳ thiếu gia, Annie hiện đang biểu diễn ở nước ngoài, Line bị sốt rồi, thực sự là không đến nổi.”

Bạch Vi Vi nhào đến bên cạnh Kiều Chính Kỳ, nũng nịu cười nói.

Lâm Khôn Yến thì ngồi xuống khoảng giữa Tạ Thiệu Minh và Lư Tỉnh Trần, trước tiên chào hỏi, sau đó có chút u oán nói với Lư Tỉnh Trần.

“Nhị thiếu gia đã lâu không gọi điện cho người ta rồi.”

Lư Tỉnh Trần ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ lại, trước khi bị tai nạn xe một khoảng thời gian anh hình như đang chuẩn bị hẹn hò với tiểu minh tinh này, không khỏi có chút xấu hổ.

Tạ Thiệu Minh giải vây nói:

“Trước đó cậu ấy bị tai nạn xe cộ, mới ra viện. Nếu em Lâm đến rồi, còn không đến rót cho Lư nhị thiếu một ché?”

Bạch Vi Vi và Lâm Khôn Yến đều vô cùng kinh ngạc. Nhị thiếu gia của tập đoàn Lư thị bị tai nạn xe không thể chỉ là việc nhỏ, nhưng các cô một chút phong thanh cũng chưa từng nghe thấy, truyền thông cũng không hề lộ ra. Bởi vậy có thể thấy được thủ đoạn và sức mạnh của nhà họ Lư.

Hai người đẹp đều rất biết nói chuyện, lập tức mỗi người một chén kính rượu Lư Tỉnh Trần. Lư Tỉnh Trần không khỏi cười khổ không ngừng trong lòng, Tạ Thiệu Minh thế này còn không bằng giúp anh giải vây đâu.

Kiều Chính Kỳ thấy chỉ có hai người đẹp đến, nghĩ có chút mất mặt, bấm điện thoại di động ra ngoài tiếp tục gọi người đến. Trình Thiếu Hoa giống như đã thật sự uống say, ngơ ngác ngửa người ngồi trên sô pha sững sờ nhìn trần nhà rực rỡ.

Lư Tỉnh Trần ứng phó xong được với hai người đẹp kia, liền tiếp tục nói chuyện với Tạ Thiệu Minh, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.

Tạ Thiệu Minh đi ra mở cửa, một nhân viên phục vụ mặc đồ đen lo lắng nói:

“Thật ngại, đã quấy rầy các đại thiếu gia. Tiểu thiếu gia nhà họ Kiều ở bên ngoài đang có tranh chấp với người ta.”

Lư Tỉnh Trần nghe thế lập tức đứng dậy, đi theo người phục vụ đến chỗ xảy ra chuyện.

Ở cửa thang máy bên ngoài phòng VIP trên tầng ba, bốn năm người đàn ông vóc dáng cao to đang bao vây quanh Kiều Chính Kỳ, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ, quản lý đang đứng giảng hòa.

Lư Tỉnh Trần nhìn thấy rõ mấy người kia, vùng quanh lông mày không khỏi cau lại. Người cầm đầu anh nhận ra được, là con trai của Ủy viên trưởng thành phố, cũng xuất thân từ giới chính trị, là đối thủ với nhà họ Kiều. Hơn nữa người này tính cách kiêu ngạo, không tiếc ỷ vào thế lực chính tà của gia đình, nhưng vẫn tự thân tạo dựng được một thế lực không nhỏ cho chính mình. Kiều Chính Kỳ so sánh với anh ta, quả thực là phải bái làm sư phụ, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

Kiều Chính Kỳ tức giận mắng:

“Họ Chương kia, đừng cho là tôi sợ anh! Có chuyện gì hả? Không phải là chỉ không cẩn thận chạm phải anh một cái sao? Gây chuyện không lịch sự như thế, anh là đồ đàn bà!”

Người kia cười nhạt:

“Kêu đi, cậu kêu nữa đi! Kiều Chính Kỳ cậu cứ kêu thoải mái, xem ai đàn bà hơn? Lão tử còn chưa thấy được ai dám kiêu ngạo như vậy trước mặt lão tử đâu!”

Kiều Chính Kỳ tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên, giơ tay muốn động thủ, đột nhiên cổ tay khựng lại, bị người khác nắm lấy.

Cậu ta giận dữ quay đầu lại:

“Tên khốn nào dám kéo ta!”

Lư Tỉnh Trần nhíu mày, nắm lấy cổ tay cậu ta kéo về phía sau. Bước chân của Kiều Chính Kỳ lảo đảo một cái, lập tức bị ném lên người Tạ Thiệu Minh đang đứng ở phía sau, được cậu ta đỡ lấy.

Lư Tỉnh Trần chỉnh lại cổ tay áo một chút, giống như người vừa mới ra tay không phải là anh, lạnh nhạt nói:

“Anh Chương, tốt xấu gì đều là con cháu thế gia, không cần huyên náo đến mất mặt như thế đi?”

Chương Kính Sơ liếc mắt không thèm bận tâm nói:

“Sao nào, bạn thân cậu đụng phải tôi, còn kêu gào khó nghe như vậy, cậu không có nghe thấy đúng không? Lư nhị thiếu gia, muốn bênh vực kẻ yếu giúp bạn thân cậu? Trước tiên xem lại chính bản thân cậu đi!”

Trong lòng hắn rất coi thường những tên nhị thế tổ này. Tuy rằng hắn cũng như vậy, nhưng hắn nghĩ thế lực lớn mạnh của bản thân hiện tại đều là dựa vào bản lĩnh thật sự do mình dùng tay dùng chân chiếm được, cho dù dính đến hào quang của gia tộc, cũng tuyệt đối là hơn đám công tử ăn chơi trác táng Lư Tỉnh Trần, Kiều Chính Kỳ cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng nhiều.

Lư Tỉnh Trần chỉ cười nhạt một tiếng:

“Có đụng phải anh không tôi không biết, tôi chỉ thấy mấy người đàn ông cao lớn thô kệch các người vây quanh một mình cậu ta. Cho dù Kỳ Tử thực sự đụng phải mấy người các anh, bọn tôi đền tiền thuốc men là được. Anh Chương chẳng lẽ còn muốn làm lớn cho mọi người đều biết sao?”

Chương Kính Sơ cười nhạt:

“Tôi ít tiền hơn mấy người chắc? Gây chuyện cho mọi người đều biết thì sao nào? Thực ra chuyện tôi làm tôi có thể tự mình gánh chịu, nhưng Kiều thiếu gia sao… Không sợ lão gia tử nhà cậu… cho cậu mấy gậy nữa à? Hắc hắc.”

Kiều Chính Kỳ tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Cậu là con út trong nhà, anh chị em phía trên tổng cộng có bốn anh trai ba chị gái, mọi người đều rất có tương lai, chỉ có cậu bây giờ đã hai mươi sáu tuổi nhưng vẫn còn là kẻ vô tích sự, về nhà thường bị cha mẹ và người lớn nhắc nhở, áp lực rất lớn, tâm phản nghịch cũng nặng. Thực sự thì mặc kệ cậu quậy phá ra sao trong nhà đều có thể gánh cho cậu được, khiến cậu quen thói càng ngày càng không coi ai ra gì. Nhưng cùng lúc ấy, lão gia tử nhà họ Kiều cũng càng thấy cậu chướng mắt, nổi giận lên sẽ ở ngay trước mặt cả nhà dùng gậy đánh cậu, đều đã truyền ra bên ngoài.

Kiều Chính Kỳ vô cùng trọng thể diện, loại chuyện mất mặt này là kiêng kỵ cả đời cậu, Chương Kính Sơ nói ra như vậy, khiến cậu hận đến mức giơ chân muốn lao đến, Tạ Thiệu Minh vội chặn ngang ôm lấy.

“A? Chuyện của anh tự bản thân anh có thể gánh vác?”

Lư Tỉnh Trần cười khẽ một tiếng, con ngươi đen láy đột nhiên trở nên sâu không thấy đáy.

Chương Kính Sơ bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, cảm thấy một loại áp lực khó hiểu cực lớn, càng sinh ra thêm cảm giác kính nể, giống như hẳn là phải lập tức quỳ xuống trước mặt người này.

Kiều Chính Kỳ và Tạ Thiệu Minh cũng phát hiện khí thế của Lư Tỉnh Trần có sự thay đổi, không khỏi cùng sửng sốt.

Lư Tỉnh Trần rút điện thoại di động ra, lạnh nhạt nói:

“Nghe nói Ủy viên trưởng Chương gần đây đang tranh cử nghị viện. Tuyển cử đã sắp bắt đầu, giới truyền thông thích nhất là chạy theo sau chính trị gia để săn tin, chuyện không có căn cứ gì cũng đều có thể viết ra. Tôi tin rằng chuyện của anh Chương đối với nhà họ Chương chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng đối với Chính trị gia khác mà nói thì không chắc chắn.”

Chương Kính Sơ trầm mặt:

“Sao nào? Cậu uy hiếp tôi? Đi vào trong thành phố hỏi thăm một chút đi, Chương Kính Sơ tôi chưa bao giờ sợ ai!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương