Khi cửa ám lao mở ra, Phong Ly còn thực sự ảo não, tuy rằng hắn muốn nhìn thấy bộ dạng bị tra tấn thê thảm của Thiên Càn Khôn, nhưng tự mình đến đây hắn cũng không tránh khỏi nôn nóng, thật có vẻ như hắn rất coi trọng Thiên Càn Khôn.

nhưng mà nhìn đến bóng người đang cuộn mình dưới sàn nhà lạnh như băng, hắn cũng không tránh khỏi chấn động.

Nếu không phải biết rõ người kia chính là Thiên Càn Khôn, hắn nhất định sẽ nghĩ đây chính là giả mạo, bất quá nửa tháng, mười lăm ngày thôi, một cái người mập mạp làm sao có thể gầy thành như vậy? Bất luận ăn uống điều độ hoặc dùng dược như thế nào, đều không có khả năng nửa tháng giảm đi nhiều thịt béo như vậy.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cái người giảm béo quá độ kia có vẻ rất khó chịu, toàn thân đều lạnh run, đã không thể dùng chật vật cùng thê thảm để hình dung, tóc rối tung, che khuất diện mạo, y bào nguyên bản đã rộng thùng thình, bọc lấy thân hình nhỏ xinh làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng tàn bạo.Này cũng không phải phương pháp giảm béo tự nhiên.

Ra dấu cho La Tháp cùng Bối Mông phía sau, Phong Ly cố gắng che dấu khiếp sợ cùng khó hiểu của mình.

Bối Mông mở khóa tiến vào nhà lao, ôm lấy người đã sớm mất đi ý thức, cả người run rấy trên mặt đất.

Mái tóc đen nhánh rớt xuống một bên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn bằng bàn tay, vẫn là lông mi ảm đạm, ánh mắt nhắm chặt, chỉ có thể nhìn thấy lông mi thật dài, mũi cũng không phải rất cao, đôi môi nguyên bản hồng nhuận có vẻ trắng bệch mà thâm lại.

Thản nhiên thoáng nhìn, Phong Ly thầm than một tiếng, quả nhiên như chính mình nghĩ, dù gầy xuống thì Thiên Càn Khôn vẫn không đẹp lên được. Bất quá, mình đang chờ mong cái gì thế? Lời đồn về Thiên Hoa Đào điều không có miêu tả dung mạo của hắn,  mị hoặc của Thiên Hoa Đào cũng không phải đến từ bề ngoài, chính là thế nhân quá cố chấp đi, nghĩ rằng một người như hắn, tuyệt đối phải là xinh đẹp như hoa đi.

Người trong lòng ngực Bối Mông khẽ nói một tiếng, gian nan nghĩ muốn mở to mắt, nhưng sau khi lông mi mấp máy một lúc lâu, chung quy là không có thành công.

Nhưng Phong Ly biết hắn tỉnh, tuy rằng nhìn hắn bộ dáng thê thảm trong lòng hiện lên một tia không đành lòng, nhưng rất nhanh liền biến mất không dấu vết, người này cũng không đáng để hắn đồng tình, trong giọng nói không tránh khỏi có chút ác độc: “Như thế nào, giảm béo như vậy rất vui đi, ngươi thực có bản lĩnh, không biết dùng biện pháp gì tàn phá chính mình như vậy. Không muốn sống nữa sao?”

Càn Khôn khàn khàn cổ họng, nhắm mắt lại, giống như lúc nào cũng có thể tắt thở, nói: “đau lòng…đau đi.”

“Ta không có thời gian đau lòng ngươi, ta chỉ là hoảng sợ thôi” Phong Ly cười nhạo “ngươi như vậy tàn phá chính mình, chịu khổ chính là ngươi.”

“Ha hả…”Càn Khôn cười khẽ, không quan tâm bộ dáng thê thảm của chính mình “Có thể làm cho ngươi giật mình…cũng là…cũng là giá trị…đáng giá…ha hả…”

“Ngươi người này…” Phong Ly không biết nói cái gì cho phải.

“Phiền toái tìm cái giường…để cho ta nằm một hồi được không” Càn Khôn vẫn không có mở to mắt, nói mấy câu nói đó cũng là thở hổn hển hư hư, như có như không: “Ám lao này…rất thấp…thật lạnh, ngủ rất không…rất không thoải mái…”

thanh âm dần dần thấp đi, một lần nữa tiến vào hắc ám.

Một loại cảm giác khác thường kéo dài trong lòng, làm cho Phong Ly cảm thấy có chút phiền toái, lại có chút tức giận, tuy rằng biết đây bất quá chỉ là thủ đoạn đùa giỡn của Thiên Càn Khôn, nhưng vẫn có cảm giác mình thực sự thua người này một bậc, dù sao đối với người khác tàn nhẫn rất dễ dàng, đối với chính mình tàn nhẫn không phải là người nào cũng làm được sao.

Thiên Hoa Đào đến tột cùng là người như thế nào?

Phong Ly lắc lắc đầu, cảm thấy rất kỳ quái, Càn Khôn bộ dạng không đẹp, ngũ quan tuyệt không tinh tế, lần đầu tiên chính mình nhìn thấy khuôn mặt hắn sau khi gầy đi, đã cảm thấy bộ dạng hắn rất bình thường, nhưng một canh giờ trước, khi nhìn lần thứ hai, đột nhiên cảm thấy được hắn kỳ thật rất dễ nhìn, hiện tại lại nhìn, cảm thấy được bộ dáng của hắn thực không tồi.

Mọi người trong ma giới đều vang danh cao lớn uy mãnh, cho dù là nữ nhân cũng là nhỏ bé cao gầy, cùng một góc độ mà nói, Thiên Càn Khôn có vẻ quá mức nhỏ xinh, thời điểm mập mạp trước kia, tuy rằng rất thấp, nhưng bởi vì nhiều thịt, còn nhìn không ra, nhưng sau khi gầy xuống liền có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Người đang nhắm chặt hai mắt lẳng lặng nằm ở trên giường, giống như lúc nào cũng có thể bị tơ tằm mềm mại nuốt chửng, giống như tiểu hài tử vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn đáng yêu.

Người trên giường giật giật, đôi môi hồng nhuận vô thức lầu bầu nói mấy câu

Phong Ly chuyển thân mình, muốn nghe xem hắn đang nói cái gì, nhưng thật sự nghe không rõ ràng lắm, vì thế hạ thấp giọng, dụ hống nói: “Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.”

Lại là một trận nói nhỏ, lần này vẫn là nghe không rõ. Lòng hiếu kỳ của Phong Ly lên tới cực điểm, hạ người càng gần: “Ngươi nói cái gì?”

Cho dù rất thích ta cũng không cần phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà hôn trộm ta đi: ” Người trên giường đột nhiên không hề báo trước mà mở miệng, mang theo buồn ngủ cùng ý cười nồng đậm, con ngươi hơi hơi mở ra lại nhắm lại

Phong Ly có chút cứng đờ, chính mình vì muốn nghe rõ hắn nói, mà gần sát môi hắn, hình thành bộ dạng muốn hôn trộn hắn đầy ám muội. Khoảng cách hai người gần như vậy, gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở phảng phát trên khuôn mặt đối phương.

“Ngươi đang nói cái chuyện ma quỷ gì?” Phong Ly phục hồi tinh thần lại, dời thân mình, trách mắng: “Ngươi cũng không phải nữ nhân, ta đối nam nhân không có hứng thú.”

Càn Khôn nhu nhu hai mắt:”Ta ngủ bao lâu rồi? A…vừa khát vừa đói, có cái gì ăn không?”

Phong Ly xoay người hướng về phía cửa kêu lên: “Ngọc Sanh, đem cháo đến đây…”

Ngọc Sanh bên ngoài lên tiếng, cửa từ ngoài mở ra, Ngọc Sanh bưng một chén cháo thật cẩn thận bược vào ngẩng đầu vừa nhìn liền “A” một tiếng, ngây dại

Phong Ly kỳ quái mà quay đầu, lập tức cảm thấy trước mắt cả phòng hoa đào nở, xuân sắc mê người cuốn trôi hết thảy.

Càn Khôn trên giường đã muốn nửa tựa vào tường ngồi dậy, tay đem mái tóc không nghe lời kéo về phía sau, lộ ra một đôi mắt hoa đào dài nhỏ tà mị, ba quang lưu chuyển, quyến rũ động lòng người, nghe thấy âm thanh, nhất thời mị nhãn bay loạn, câu hồn nhiếp hồn, cả phòng hoa đào.

Cặp mắt kia ngày thường bởi vì mập mạp mà chỉ dư một cái khe hở ở ánh mắt, nhưng lại mê người như vậy, bởi vì ánh mắt này, toàn bộ ngũ quan lập tức trở nên sinh động, hai má hiện lên mạt hơi hơi đỏ ửng, cả người liền giống như một đóa hoa đào nở vào ngày giá rét, tản ra xinh đẹp phong tình làm người ta hoa mắt, đẹp đến không thể dùng ngôn ngữ hình dung.

“Ta đẹp sao?” Càn Khôn nhẹ nhàng mà lôi kéo tay của Phong Ly cầm thật chặt, ngón tay nhỏ gầy đồng dạng tinh tế nhưng so với hắn có vẻ thon dài hơn.

Phong Ly thừa nhận chính mình đã bị mê hoặc, Càn Khôn đẹp ngoài dự liệu của hắn, lúc đầu chỉ nghĩ đến gương mặt bình thường bởi vì có đôi giống như hút hết linh hồn người trong thiên  hạ mà trở nên yêu mị đông lòng người, nhưng đó cũng không phải là đẹp nhất, cũng không phải hấp dẫn người khác nhất, đẹp nhất, hấp dẫn người khác nhất chính là khuôn mặt hắn lúc này mang theo một loại tuyệt vọng mà chính hắn cũng không cảm thấy được, tươi cười đó giống như bị áp lực thật sâu tàn phá, cũng không phải phẫn nộ, đó là một loại đẹp đến điên cuồng.

“Rất đẹp…đích thực rất đẹp…” Nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, tay nắm chắt lấy tay hắn, rõ ràng trên khuôn mặt kia mang theo tươi cười sáng lạn, nhưng vì sao cảm giác thê lương kia lại làm người đau lòng?

“Thật vậy sao?” Càn Khôn cúi đầu tự nói một tiếng, nhẹ nhàng nói:”Cho ta mượn dựa vào một chút”  không đợi Phong Ly trả lời, đem cái trán nhẹ nhàng mà để tại đầu vai hắn.

Phong Ly nhíu nhíu mày, bản năng nghĩ muốn đẩy ra, nhưng hai tay của hắn lại bị nắm chặt, lực đạo kia mạnh đến kinh người, như là dùng hết khí lực toàn thân. Trên vai đột nhiên truyền đến ẩm ướt, cũng cực kỳ nhanh chóng lan ra bốn phía, làm cho hắn không khỏi sửng sốt, ý niệm muốn tránh ra trong đầu cư nhiên đã không còn.

Sau một lúc do dự, mới chậm rãi ôm lấy người khóc không ra tiếng trong lòng ngực, siết chặt lấy cánh tay của mình, nhẹ nhàng mà phủ lấy lưng của hắn, ôn như tựa hồ như muốn hòa tan căn phòng.

Ngọc Sanh ngơ ngác mà đứng ở một bên, hắn không cách nào hình dung tâm tình của mình là như thế nào. Cho dù là trong lòng ê ẩm, khó chịu đến sắp chết, nhưng vẫn không thể không thừa nhận hình ảnh trước mắt đẹp đến nỗi làm cho người ta không dám quấy rầy, nếu có người can đảm đi phá hư, liền giống như chạm vào thiên đại tội ác.

Mỹ nhân quyến rũ mà buồn rầu, quân vương ôn nhu như nước, bộ dáng ôm nhau cùng một chỗ của bọn họ như là thiên địa lúc đó chỉ có hai người bọn họ, không còn có người khác. Càng đáng buồn chính là, chính mình cư nhiên không sinh ra oán giận, lòng ganh tỵ, vương thượng luôn luôn ôn hòa thanh nhã chỉ sợ không còn dư thừa ôn nhu lưu lại cho bọn hắn, ôn nhu của hắn đều để lại cho Thiên Càn Khôn này.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, từ khi vương thượng biết Thiên Càn Khôn tới nay, cũng từ từ bắt đầu thay đổi, trở nên không giống với vương thượng ôn nhu trước đây, bởi vì trên mặt vương thượng bắt đầu có hỉ nộ ái ố, mà không chỉ có ôn nhu trống rỗng.

Càn Khôn khóc một hồi, đột nhiên nhận thấy được chính mình thất thố, hắn không phải đã quyết định làm Thiên Hoa Đào xoay chuyển trời đất sao? Thiên Hoa Đào cũng sẽ không yếu đuối khóc như vậy. Hắn lẳng lặng tựa vào Phong Ly một hồi, liền thu thập tâm tình uể oải của mình, ngẩng đầu lên.

Phong Ly chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn ướt át, trên mặt của hắn cũng không có nước mắt, bởi vì nước mắt đều chảy ở trên y phục của mình.

“Ha hả…dọa tới ngươi rồi đi…đau lòng đi…” Càn Khôn bật cười, nhẹ nhàng phiêu mị nhãn: “Ta chẳng qua là tùy tiện giả khóc, ngươi liền mềm lòng, còn nói không bị ta mê hoặc.”

Phong Ly nghiêng đầu nhìn nhìn một khối ẩm ướt trên vai của chính mình, lại nhìn ánh mắt ẩm ướt của Thiên Càn Khôn, im lặng không tiếng động, ánh mắt phức tạp, không biết đang nghĩ cái gì.

Càn Khôn bị hắn nhìn tim đập nhanh một trận, giống như trốn tránh mà chuyển hướng ánh mắt, ra vẻ thoải mái nói: “Ta đã nói rồi, vì mê hoặc ngươi, ta chính là không từ thủ đoạn, giả khóc chính là sở trường của ta, mười lần chẳng sai.”

“Ngươi thật  sự thích ta như vậy?” Phong Ly hỏi

Càn Khôn hơi hơi gật một chút, khôi phục lại vẻ hấp dẫn mở miệng, sóng mắt hơn người, mị nhãn như tơ: “Kia đương nhiên, điểm này có gì phải hoài nghi” Kiều mỵ dựa thân mình, lấy tay điểm nhẹ lên môi hắn “Muốn ta chứng minh sao?”

Phong Ly nhẹ nhàng mà cười: “Tốt”

Càn Khôn kinh ngạc mà nhìn hắn một chút, lập tức lại cười như hoa nói: “Ngươi nghĩ gì thế, trừ khi ngươi thừa nhận bị ta mê hoặc, bằng không không cho ngươi chiếm tiện nghi.”

“Ta đích thực là say đắm ngươi” Phong Ly lại cười.

Càn Khôn ngạc nhiên nhìn chằm chằm, nghĩ tới ý đồ của Phong Ly, đột nhiên lui về phía sau.

Nhưng Phong Ly lại giơ tay ôm lấy thắt lưng hắn, thô bạo nắm lấy cằm hắn, hôn lên.

Càn Khôn hoảng sợ mà giãy dụa, hai tay mạnh mẽ đánh lên bả vai Phong Ly, nhưng Phong Ly vẫn bất động, hơi dùng sức, đề hắn ngã xuống giường.Mái tóc đen rối tung trên sàn đan màu vàng, Càn Khôn sau khi bị Phong Ly không chút nào ôn nhu hôn liền từ chối vài cái, sau đó trở tay ôm lấy cổ Phong Ly, nhiệt tình mà nghệnh đón.

Ngọc Sanh trợn mắt há hốc mồm, thật đáng buồn mà phát hiện mình cư nhiên chỉ là một vật bài trí dư thừa, hai người kia nhiệt tình mà triền miên ôm hôn, không coi ai ra gì thật giống như tình nhân yêu mến nhau đã lâu, xem bộ dáng bọn họ như là hận không thể đem đối phương nuốt luôn vào bụng, nên sẽ không lập tức,chuyển từ hôn sang vận động trên giường đi, kia…kia…chính mình đứng ở chỗ này là gì a…

Thật lâu sau, Phong Ly mới buông Càn Kkhôn ra, chỉ bạc ám muội ở bên môi hai người đứt đoạn.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt trong suốt.

“Thế nào? Phong Ly ta cũng không phải thuần khiết đi, tư vị hôn này như thế nào?” Phong Ly lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Càn Khôn, thần sắc trấn định, biểu tình bình tĩnh.

Càn Khôn vẫn không nhúc nhích nằm ngửa ở trên giường, hai gò má phiếm hồng, đôi mắt mông lung tà mị, quần áo không chỉnh tề, mị thái tự nhiên. Hắn vươn lưỡi liếm liếm khóe miệng, ám muội nói: “Đương nhiên tốt lắm, bất quá, này không phải là nụ hôn đầu tiên của ma quân ngài đi.”

“Ngươi nói thử xem?” Phong Ly thần sắc càng lạnh hơn.

Lại là một thanh âm nặng nề vọng tới đúng lúc

“Ta đói bụng” Càn Khôn mở miệng.

Đột nhiên thần sắc Phong Ly dịu đi, nghiêng đầu, nhìn về phía Ngọc Sanh đang đứng ở một bên ngẩn người, mỉm cười ôn nhu nói: “Ngọc Sanh, đem cháo lại đây đi.”

“Vâng”

Cặp mắt tro ánh vàng kia nhìn hắn vẫn ôn nhu như trước, giống như người lạnh lùng mà hắn vừa thấy chính là do hắn hoa mắt, đột nhiên Ngọc Sanh cảm thấy được vương thượng mình thấy nhiều năm thật ra rất xa lạ, tựa hộ như hắn một chút cũng không hiểu vương thượng.

Tiến lên hai bước, đem cháo đặt lên bàn, sau đó bưng cháo lên, muốn uy Càn Khôn.

“Ta muốn Ly uy ta” Càn Khôn ôm lấy góc áo Phong Ly, dùng thanh âm tràn ngập lực hấp dẫn làm nũng, hai tai ngượng ngùng ửng đó, cả khuôn mặt trắng nõn nhiễm một tầng màu sắc tươi đẹp động lòng người.

“Hảo” Phong Ly kéo bờ vai của hắn, cho hắn dựa vào ngực của mình, giơ tay tiếp nhận bát trong tay Ngọc Sanh, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi nguội, sau đó ôn nhu mà uy đến bên miệng Càn Khôn.

Càn Khôn vẻ mạt hạnh phúc ngọt ngào tươi cười, há mồm ăn cháo, động tác ăn thong thả mà hấp dẫn.

Ngọc Sanh lại cảm thấy toàn thân phát lạnh, có một loại xúc động muốn chạy trốnvẻ mặt ôn nhu của vương thượng, cười đến ấm áp nhu tình như vậy, cái mỉm cười động lòng người kia, ánh mắt ngọt ngào cùng với khí chất thiện lương ôn hòa như xuân phong, phong thái giống như có thể bao lấy hết thảy, nếu còn nhìn sẽ làm cho người ta sa vào trong đó, ánh mắt không thể ly khai, cư nhiên lại làm cho hắn cảm thấy đáng sợ.

Mà cái người kia vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào, Thiên Càn Khôn thêm vài phần ngượng ngùng, tựa vào lòng ngực vương thượng, kiều mỵ mà hơi sợ hãi, gắt gao nắm lấy tay vương thượng đầy tin cậy  tựa vào, sóng mắt mềm mại đáng yêu tận xương tràn đầy thâm tình ưu ái, người nhỏ xinh mà ôn thuần lại làm cho người ta có một loại cảm giác sắc bén.

Rõ ràng là nhu tình mật ý như vậy, tình chàng ý thiếp, nhưng không khí lưu chuyển quanh người bọn họ lại làm cho người phát run.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương