Thập Thế Đợi Quân An
-
Chương 42
Chung Quỳ tới dương gian để dụ dỗ con gái nhà người ta cuối cùng cũng gây ra vài chuyện.
Lúc nghe được tin này, ta đang câu hồn trên một cánh đồng hoang vu, vết bánh xe chằng chịt, thi thể nằm ngổn ngang, cờ xí rách nát nằm giữa sườn núi, khẽ phất phơ dưới ánh nắng chói chang. Mảnh đất Trung Nguyên bị chiến tranh tàn phá giống như bị thú rừng càn quét qua, lại giữa lúc Lung quốc đang một vùng phế tích, một hoàng thành rộng lớn được dựng lên. (xem lại câu này cho chị với nhé, chị không chắc lắm在珑国废墟间新起一整座恢弘王城.)
Chân tay bị cụt rải đầy trên đất, máu cũng đã khô cạn như mạt gỗ, khẽ chạm vào đã rời ra. Nhưng dù có than vãn công việc tồi tệ ra sao thì vẫn cứ phải làm, nhận không ít bổng lộc của Phong Đô rồi mà. Ta đi giữa cánh đồng hoang vu đầy máu me này, chỉ cảm thấy mặt trời chói chang, đèn lồng mẫu đơn trong tay cũng cháy rừng rực y như mặt trời vậy.
Du hồn quá nhiều, không thể không dùng hồn tỏa, khóa lại từng du hồn bằng xiềng xích giống như tù nhân. Một tay ta dắt chuỗi xích, một tay xách đèn lồng mở ra một con đường thông tới Quỷ thành, con đường u sâu với những đốm lửa xanh được mở ra, nền gạch âm u trải dài mãi tới cánh cửa đen kịt ở cuối đường.
Đến lúc ta vào tới Phong Đô, Ngưu đầu Mã diện (*) giữ ở cửa nhận lấy chùm khóa, giơ cây đuốc lên nói với ta: “Hoa Nhi gia, thiếu công tử gặp chuyện rồi.”
(*Ngưu đầu Mã diện: đầu trâu mặt ngựa)
Đã ba tháng rồi, ta cũng đã nói với bọn họ rất nhiều lần rồi, rằng đừng gọi ta là Hoa Nhi gia nữa, giờ đây ta không còn tu vi, cũng chỉ còn là một âm sai nhỏ nhoi mà thôi. Ta thầm nghĩ như vậy, rồi nói: “Ồ? Cuối cùng hắn cũng gây ra chuyện rồi ư?”
Vị thiếu công tử này bình thường vẫn thích nhất là quấy nhiễu sự thanh tịnh của nhân gian, những người tốt bụng, hiền lành mà có sinh tử mỏng manh, hắn thấy đáng thương là lại dứt khoát sửa lại trong sổ, cho họ thêm tuổi thọ, bao nhiêu lần khiến cho Thôi Phán quan tức giận đến dựng hết cả râu lên. Gần nửa năm qua lại nghe nói hắn đã phải lòng một cô gái, bảo là nhất kiến chung tình, ở Phong Đô tầm này khó mà tìm được bóng dáng của hắn. Giỏi thật đấy, việc chính không làm lại đi dụ dỗ con gái người ta, đối với chuyện lần này Diêm Vương cha vô cùng giận dữ, dạy bảo hắn mấy lượt không có hiệu quả gì, đành mặc kệ hắn vậy.
Một cô gái phàm trần, chuyện sinh tử chỉ trong chớp mắt, đợi nàng ấy chết rồi lại đến tìm nàng ấy lần nữa, nếu được thì nạp làm thiếp thôi, chứ hiếm khi thấy có thiếu công tử nào lại để tâm đến một cô gái như vậy.
Ngưu đầu Mã diện kể lại một lượt với ta, ta nhíu mày, lần này tốt thật rồi, là Chung Quỳ tự mình mắc vào thôi.
Đang nghĩ xem liệu Chung Quỳ định làm thế nào, lại thấy Tiểu Hắc đi về phía ta, ta nói với huynh ấy: “Không phải Chung Quỳ bị bệnh rồi chứ? Lại muốn cùng cô gái kia ở trong cổ mộ diễn vở ‘Thần điêu đại hiệp’cơ đấy”
Tiểu Hắc nói: “Diêm Vương đang muốn nói chuyện này với muội đấy, không chừng chuyện của Thiếu công tử chỉ có muội mới khuyên bảo nổi thôi.”
Ta gật đầu, đi về phía Thập Điện Diêm La, lại xoay người, nói: “Tiểu Hắc, mặc dù muội có quên vài chuyện, nhưng muội nhớ là huynh đã đồng ý với muội là trước khi muội đầu thai, sẽ cho muội nhìn mặt huynh kia mà.”
Tiểu Hắc thờ ơ nói: “Muội không phải là không đi đầu thai nữa rồi sao?”
Ta lườm huynh ấy: “Thôi đi, nếu không phải vì tiểu Ly, giờ muội đã ở gia đình phàm trần kia rồi nhé.”
Tiểu Hắc nói: “Lần sau muội đầu thai lại thì tính sau.”
“Lại còn có lần sau nữa ư? Tiểu Ly ở đây rồi thì không biết lần sau là mấy trăm ngàn năm sau nữa ấy.” Ta liếc huynh ấy.
Ta đi câu hồn ở nhân gian ba, bốn ngày, nghe Ngưu đầu Mã diện kể, lại nghe cha nói thì mới hiểu hết được đầu đuôi câu chuyện.
Chung Quỳ đúng là rất yêu mến cô gái kia, chỉ tiếc là đơn phương. Chuyện đau khổ nhất thế gian chính là chuyện người mình thích lại không thích mình, đó chính là tình hình của Chung Quỳ hiện thời. Giờ đây số mạng của cô gái kia đã đến, chết đi, gặp được Chung Quỳ, thế nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn phu quân khi còn sống, chỉ muốn kiếp sau được nối lại tiền duyên với chàng ta. Chung Quỳ vừa thấy dáng vẻ kia của cô gái thì biết nàng ta muốn nhanh chóng đi đầu thai, mà nàng ta đi đầu thai thì cũng không biết đến tận năm tháng nào mới gặp lại, kết quả là hắn bèn giở trò. Hắn bày kết giới ở nơi mà nàng ta qua đời, hai người họ đều ở trong kết giới, hắn chờ nàng ta hồi tâm chuyển ý.
Ta vừa nghe khóe miệng vừa giật giật. Một thiếu công tử bình thường luôn thông minh nhanh nhẹn, gặp cô gái kia thì đầu hóa ra thành úng nước luôn rồi. “Hắn cho là đang thẩm vấn phạm nhân chắc? Trái tim phụ nữ đã đóng lại, cho dù càng quan tâm, giam giữ, thì sẽ càng không có được mà thôi. Huynh nói xem, dáng vẻ Chung Quỳ trông giống một tiểu mỹ nhân như vậy, sao lại không hiểu được tâm tư của con gái như thế chứ? Hắn không giải thoát cho nàng ta, để vậy cho nàng ta hận hắn sao?”
Tiểu Hắc im lặng một lúc rồi mới nói: “Vậy thả nàng ấy ra, để tùy nàng ấy đi đầu thai mới là tốt sao?”
Ta nói: “Chúng ta có thể sống rất lâu mà, có thể từ từ suy tính, có thể từ từ bồi dưỡng tìn cảm, còn như Chung Quỳ vậy thì chắc chắn là không ổn. Đến lúc ấy muội nhất định phải hỏi hắn sao lại gây ra chuyện làm mất mặt Diêm Vương như thế mới được.”
***
Chuyện của Chung Quỳ đã cho ta có được hai ngày nghỉ, ta rảnh rỗi ngồi trong phòng uống trà, nghỉ ngơi mấy canh giờ, rồi đi rửa mặt để đi mua bánh hoa đào ở phố Tây. Lúc sắp đi thì tiểu Ly tung tăng đến tìm ta, mặc bộ quần áo vải màu lam mà ta may cho thằng bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần giờ này đang đỏ hồng.
“Mẹ…”
Nhìn thấy thằng bé lòng ta vui hẳn lên, bế thằng bé lên, hình dáng thằng bé cũng chỉ như một đứa bé sáu, bảy tuổi, thấp bé mà mũm mĩm rúc vào ngực ta cọ cọ. Ta đút cho nó một miếng bánh hoa đào, thằng bé nhóp nhép miệng ăn, ta lại đút thêm nửa chiếc bánh nữa rồi ăn nốt miếng bánh còn lại của thằng bé, lại xoa hết những vụn bánh còn vương quanh miệng thằng bé, sau đó cắn nhẹ một cái lên khuôn mặt mịn như cánh hoa của nó.
Ly Nhi nức nở một tiếng, chớp đôi mắt ngấn nước như lưu ly, nhìn ta nói: “Mẹ, mẹ cắn con mạnh thật đấy.”
“Là mẹ cắn yêu con thôi.” Ta híp mắt cười, lại cắn một cái nữa lên má bên kia, đôi má thơm ngào mịn màng, thật là thích, “Ly Nhi, có muốn đi câu hồn với mẹ không?”
Kết quả là hai mẹ con ta đi về phía lăng mộ triều Nguyên Hoàng.
Có lẽ cả thiên hạ này cũng chỉ có một bà mẹ như ta là đưa con mình tới nơi mồ mả âm u không bình thường như vậy thôi, nhưng mà như vậy thì có làm sao, ta là một âm sai, còn con trai ta là thần tiên cơ mà.
À, đúng rồi.
Nghe nói, phu quân của ta lúc ta còn sống là một thần tiên, năm đó ta mang bầu với thần tiên đó. Nhưng mà cái việc ‘nghe nói’ này cũng chẳng là điều gì to tát cả. Ba tháng trước ta tỉnh lại, có một thằng nhóc mặc đồ trắng tinh nằm trên người ta khóc ròng ròng, trông đáng thương vô cùng, thần khí quanh người rất mạnh khiến ta không sao mở nổi mắt.
Tên nhóc đó chính là Thương Ly, khuôn mặt hắn nhỏ nhắn, dễ thương, cứ khóc oa oa không ngừng.
Lúc ấy ta ở trong phòng Vương phủ Diêm Vương, ta nhớ được thằng bé, nhớ được Phong Đô, ta nhớ ta là đệ nhất bá chủ Diêm Vương, ta nhớ được tất cả những điều ấy. Nhớ Tiểu Hắc, nhớ Chung Quỳ, nhớ Diêm Vương, nhớ tiểu Bạch, rồi Mạnh Bà, ngay cả tiên nữ Ty Mệnh với bộ quần áo tím, hay Thần quân Cửu Khuyết với bộ đồ màu lam, ta cũng có ấn tượng nữa.
Đã uống canh Mạnh Bà, lẽ ra phải quên đi hết mọi thứ để đi đầu thai, thế nhưng đến nửa chừng, ta lại được uống thuốc giải của canh Mạnh Bà. Từ xưa đến nay, những âm hồn vô thường không phải ít, từ vạn năm trước đã có thuốc giải canh Mạnh Bà rồi. Cũng may là ta được uống thuốc giải kịp thời, canh Mạnh Bà mới phát tác một lượng nhỏ, ta chỉ quên mất phu quân của ta khi còn sống mà thôi.
Canh Mạnh Bà sẽ khiến người uống quên đi bắt đầu từ những chuyện sâu kín nhất nơi đáy lòng, nghĩ đến điều này, vậy hẳn là ta đã từng yêu phu quân của mình rất nhiều. Mặc dù nghe nói rằng, chàng ta là một thần tiên và không cần ta, thế nhưng người con gái khi yêu chính là thế này mà, người ấy có yêu mình hay không cũng chẳng sao cả, mình vẫn cứ yêu người ấy đến đậm sâu.
Khi ấy tỉnh lại ta hơi rối bời, từ từ nghĩ lại, hơn một trăm năm trí nhớ của ta trống rỗng, mơ hồ, ta chỉ đành dựa vào những đoạn ký ức ngắt quãng khi ở Phong Đô và ở cùng Công chúa Chiêu Cẩm để phán đoán về tình cảnh và thân phận của mình và phu quân mà thôi.
Đại khái là bản thân ta bị người kia làm tổn thương. Cách biệt về thân phận, bên cạnh chàng ta lại có Công chúa Chiêu Cẩm nữa. Nhưng dù gì ta cũng nhớ được là hình như năm ấy Thương Ly đã bị rơi xuống Nại Hà, mà ta cũng biết những sinh linh đã bị rơi xuống Nại Hà thì đều bị tan thành mây khói cả.
Ta bèn hỏi Ly Nhi.
Chính xác là bất kỳ sinh hồn nào rơi vào Nại Hà đều tan thành mây khói cả, có điều lại ngoại trừ Thần tộc, đây cũng chẳng phải là điều bí mật gì lớn lao cả, nhưng người biết cũng không nhiều. Vì cha của Ly Nhi là con trai trưởng của Đế quân Cửu Trùng Thiên, vậy đương nhiên là chính bản thân Ly Nhi được bảo vệ an toàn, và năm ấy, chính là chàng ta đã ôm thằng bé trở về.
Ta thầm nghĩ, thì ra năm ấy là chàng muốn độc chiếm Ly Nhi, hại ta suốt tám trăm năm vẫn luôn nghĩ rằng con trai mình đã chết, một lần nữa chắc chắn rằng chàng ta là một tên cặn bã.
“Cha nói sức khỏe Ly Nhi không tốt, nên cho tu hành ở chỗ Đông Hoa thúc thúc, mấy ngày trước cha tới đón con, bảo rằng mẹ đã trở về rồi, Ly Nhi quay về…” Lúc Ly Nhi nói như vậy, nước mắt đã lăn xuống từng giọt từng giọt, đôi mắt đỏ hồng lên, “Nhưng mà Ly Nhi quay về thì mẹ lại đi mất, Ly Nhi bèn đuổi theo. Có phải Ly Nhi đã làm sai điều gì không ạ?”
Ta ngẩn người, cha ư?
Cha của Ly Nhi…là ai?
Giờ đây, loại chuyện chẳng mấy quan trọng này ta cũng không nghĩ thêm nữa. Ta chỉ nhớ ba tháng trước ta ôm chặt lấy Ly Nhi, toàn thân đau đớn run rẩy, ta nhớ nước mắt ta chảy dài mà ta chẳng hề phát ra chút âm thanh nào, trong lòng như bùng nổ, cái cảm giác đau thương vô hạn khó hiểu, cùng với tình cảm không biết có được gọi là vui sướng ngập tràn hay không, đã chôn vùi mọi tri giác, mọi giác quan mất rồi.
Sau đó Ly Nhi đưa tay ra, bàn tay thằng bé rất nhỏ, vụng về lau đi nước mắt của ta, “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc mà.”
Trước đó Thương Ly luôn ở Thiên cung, giờ thì luôn chạy tới ở cùng ta, lúc nào cũng có thể thấy Tiên thúc, Tiên bá cung kính nghênh đón ở sau sân nhỏ nhà ta, một hàng binh tốt tiên khí rúng động.
Ta chưa từng gặp cha thằng bé, ta là một âm sai đương nhiên không thể lên trời được, mà chàng ta cũng chẳng hạ mình xuống dưới lần nào.
Ta từng hỏi Ly Nhi, vì sao vừa nhìn thấy ta đã biết ta chính là mẹ rồi.
“Bởi vì cha thường hay vẽ mẹ mà, vẽ xong lại treo lên tường, nói với Ly Nhi rằng, đó là mẹ, tuyệt đối không được quên.”
Ta ‘ờ’ một tiếng, cũng chẳng hiểu sao bỗng thấy trái tim khó hiểu.
Bất kể Thương Ly có nói tốt cho cha thằng bé ra sao, chàng ta vẫn là thật sự không cần ta, ta nghĩ ngợi một chút lại thấy hơi bực bội.
Dù có nghe người ngoài miêu tả ra sao, ta cũng cảm thấy mình không nên yêu loại người như vậy, ta cũng rất tin rằng Mẫu Đơn ta đây chẳng phải là loại người ham vinh hoa quyền quý. Nghe nói ta bị bỏ rơi, cũng nghe nói vừa hay chàng ta muốn thành thân với Công chúa Chiêu Cẩm, đến đây ta lại nhớ mang máng, rằng ta có giúp Chiêu Cẩm thúc đẩy nhân duyên, nhưng thúc đẩy nhân duyên với ai…ta lại không nhớ.
Là một người già mấy trăm năm tuổi rồi, cũng chẳng cần phải nhớ mọi thứ rõ ràng làm gì, quên đi vài chuyện cũng được mà.
Ta chỉ biết giờ đây ta có Thương Ly, cuộc sống ở Phong Đô cũng rất tốt, vậy là được rồi.
***
Ta dắt Thương Ly ung dung thong thả đi tới trước một lăng mộ sáng chói, chính xác mà nói là một ngọn núi, cây cối xanh um tươi tốt, một nơi vắng tiếng chim, tiếng suối chảy bên thành Bắc.
Đây chính là lăng mộ Quốc Vương nước Lỗ Tỵ, quan sát cẩn thận dấu vết dưới chân núi, hẳn là mới khép lại chưa lâu. Không sai, đây chính là nơi cô gái mà Chung Quỳ thích được chôn cất cùng. Ta và Thương Ly cùng nhau ăn bánh hoa đào xong, biến ra một chung trà, ngồi trên sườn núi với từng đợt gió mát lạnh khẽ thổi qua uống trà một hồi, ăn uống no nê mới đi vào trong ngọn núi.
Từng cửa ngôi mộ được xây bằng gạch đá kiên cố, có điều với bọn ta mà nói thì nó cũng chẳng là gì.
Trong ngôi mộ tối thui, Thương Ly tỏ ra vô cùng hào hứng, “Mẹ này, Ly Nhi chưa từng được tới lăng mộ bao giờ cả.”
Loại lăng mộ âm u quỷ quyệt thế này ngay cả âm sai Vô Thường cũng ít khi tới ấy chứ, thường thường thì hồn phách còn chưa được đưa vào quan tài thì đã bị chúng ta câu đi rồi, huống chi lăng mộ kiểu này thường sẽ có một vài yêu pháp tà trận nữa.
Ta cũng có phần hào hứng, chẳng qua là phải giữ chút uy nghi trước mặt con trẻ mà thôi, vả lại có thần khí thuần khiết của con trai ở đây, thánh khí thuần khiết xua đuổi ma quỷ, thế nên ta vô cùng bình tĩnh, “Yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Ngôi mộ tràn ngập khí vị cổ quái, Thương Ly đi được mấy bước bèn móc từ trong tay áo ra một viên dạ minh châu ngàn năm, ánh sáng trong trẻo lành lạnh chiếu khắp ngôi mộ, khiến những tượng gỗ chôn theo được chiếu rọi phát ra những ánh sáng màu lạnh lẽo, thê lương.
Viên dạ minh châu quá to, khiến thằng bé đành phải dùng cả hai tay để giữ lấy, “Mẹ, chỗ này tối quá, mẹ cẩn thận kẻo bị ngã đấy.”
Cõi lòng ta cảm động, nhưng ngoài miệng lại nói: “Viên dạ minh châu này là sao đây?”
Thằng bé ngọt ngào cười với ta, cố gắng nâng viên dạ minh châu lên mà nói: “Đây là lấy cho mẹ đấy, Ly Nhi tiện tay lấy ở Trùng Hoa cung ạ.”
Ta nhận lấy thầm ước lượng một chút, giá trị của viên dạ minh châu này tương đương với năm trăm năm bổng lộc của ta ấy chứ. Vốn cảm thấy không nên lấy đồ của người khác, ngẫm nghĩ một chút, lại thấy việc gì phải để tên đàn ông xấu xa phụ bạc kia được hời chứ, thế là ta yên tâm thoải mái nhận lấy, một tay nắm lấy nó soi sáng, một tay ta xoa đầu Ly Nhi, nói:
“Ngoan, đừng ngắm nghía nhiều, nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ không tốt đâu.”
Thương Ly chỉ về một phía, giọng nói non nớt: “Mẹ nhìn kìa, mắt người này phát ra ánh sáng màu xanh đấy.”
“Ngoan, đó là ảo giác thôi.”
“Mẹ, nhìn kìa, một thi thể màu đỏ rực luôn, sao nó lại lắc lư thế ạ?”
“Ngoan nào, đó là ảo giác thôi.”
“Mẹ, một con châu chấu to đùng luôn kìa, eo ôi, nó ăn thi thể đấy.”
Ta xoa đầu thằng bé một cái, “A di đà Phật, Phật viết, ‘Đời người như sương, cũng như chớp lóe; Đời người biến hóa như giấc mộng, tất cả đều là ảo giác.’ (*)
(* Được lấy từ bài kệ trong kinh Kim Cang của Đức Phật Đại Thừa giáo, nguyên văn:
“Nhất thiết hữu vi pháp,
Như mộng, huyễn, bào, ảnh,
Như lộ diệc như điện,
Ưng tác như thị quán.”
Dịch nghĩa:
“Tất cả pháp hữu vi,
Như mộng, huyễn, bọt, bóng,
Như sương, như chớp lóe,
Hãy quán chiếu như thế.”
Tư liệu chú thích được lấy từ “Bóng trúc bên thềm”của tác giả Tâm Chơn.)
Tác giả có lời muốn nói:
Ở chương này Tiểu Hắc đã nói hớ một câu, những lời này gần như đã tiết lộ thân phận của Tiểu Hắc đó…
Lúc nghe được tin này, ta đang câu hồn trên một cánh đồng hoang vu, vết bánh xe chằng chịt, thi thể nằm ngổn ngang, cờ xí rách nát nằm giữa sườn núi, khẽ phất phơ dưới ánh nắng chói chang. Mảnh đất Trung Nguyên bị chiến tranh tàn phá giống như bị thú rừng càn quét qua, lại giữa lúc Lung quốc đang một vùng phế tích, một hoàng thành rộng lớn được dựng lên. (xem lại câu này cho chị với nhé, chị không chắc lắm在珑国废墟间新起一整座恢弘王城.)
Chân tay bị cụt rải đầy trên đất, máu cũng đã khô cạn như mạt gỗ, khẽ chạm vào đã rời ra. Nhưng dù có than vãn công việc tồi tệ ra sao thì vẫn cứ phải làm, nhận không ít bổng lộc của Phong Đô rồi mà. Ta đi giữa cánh đồng hoang vu đầy máu me này, chỉ cảm thấy mặt trời chói chang, đèn lồng mẫu đơn trong tay cũng cháy rừng rực y như mặt trời vậy.
Du hồn quá nhiều, không thể không dùng hồn tỏa, khóa lại từng du hồn bằng xiềng xích giống như tù nhân. Một tay ta dắt chuỗi xích, một tay xách đèn lồng mở ra một con đường thông tới Quỷ thành, con đường u sâu với những đốm lửa xanh được mở ra, nền gạch âm u trải dài mãi tới cánh cửa đen kịt ở cuối đường.
Đến lúc ta vào tới Phong Đô, Ngưu đầu Mã diện (*) giữ ở cửa nhận lấy chùm khóa, giơ cây đuốc lên nói với ta: “Hoa Nhi gia, thiếu công tử gặp chuyện rồi.”
(*Ngưu đầu Mã diện: đầu trâu mặt ngựa)
Đã ba tháng rồi, ta cũng đã nói với bọn họ rất nhiều lần rồi, rằng đừng gọi ta là Hoa Nhi gia nữa, giờ đây ta không còn tu vi, cũng chỉ còn là một âm sai nhỏ nhoi mà thôi. Ta thầm nghĩ như vậy, rồi nói: “Ồ? Cuối cùng hắn cũng gây ra chuyện rồi ư?”
Vị thiếu công tử này bình thường vẫn thích nhất là quấy nhiễu sự thanh tịnh của nhân gian, những người tốt bụng, hiền lành mà có sinh tử mỏng manh, hắn thấy đáng thương là lại dứt khoát sửa lại trong sổ, cho họ thêm tuổi thọ, bao nhiêu lần khiến cho Thôi Phán quan tức giận đến dựng hết cả râu lên. Gần nửa năm qua lại nghe nói hắn đã phải lòng một cô gái, bảo là nhất kiến chung tình, ở Phong Đô tầm này khó mà tìm được bóng dáng của hắn. Giỏi thật đấy, việc chính không làm lại đi dụ dỗ con gái người ta, đối với chuyện lần này Diêm Vương cha vô cùng giận dữ, dạy bảo hắn mấy lượt không có hiệu quả gì, đành mặc kệ hắn vậy.
Một cô gái phàm trần, chuyện sinh tử chỉ trong chớp mắt, đợi nàng ấy chết rồi lại đến tìm nàng ấy lần nữa, nếu được thì nạp làm thiếp thôi, chứ hiếm khi thấy có thiếu công tử nào lại để tâm đến một cô gái như vậy.
Ngưu đầu Mã diện kể lại một lượt với ta, ta nhíu mày, lần này tốt thật rồi, là Chung Quỳ tự mình mắc vào thôi.
Đang nghĩ xem liệu Chung Quỳ định làm thế nào, lại thấy Tiểu Hắc đi về phía ta, ta nói với huynh ấy: “Không phải Chung Quỳ bị bệnh rồi chứ? Lại muốn cùng cô gái kia ở trong cổ mộ diễn vở ‘Thần điêu đại hiệp’cơ đấy”
Tiểu Hắc nói: “Diêm Vương đang muốn nói chuyện này với muội đấy, không chừng chuyện của Thiếu công tử chỉ có muội mới khuyên bảo nổi thôi.”
Ta gật đầu, đi về phía Thập Điện Diêm La, lại xoay người, nói: “Tiểu Hắc, mặc dù muội có quên vài chuyện, nhưng muội nhớ là huynh đã đồng ý với muội là trước khi muội đầu thai, sẽ cho muội nhìn mặt huynh kia mà.”
Tiểu Hắc thờ ơ nói: “Muội không phải là không đi đầu thai nữa rồi sao?”
Ta lườm huynh ấy: “Thôi đi, nếu không phải vì tiểu Ly, giờ muội đã ở gia đình phàm trần kia rồi nhé.”
Tiểu Hắc nói: “Lần sau muội đầu thai lại thì tính sau.”
“Lại còn có lần sau nữa ư? Tiểu Ly ở đây rồi thì không biết lần sau là mấy trăm ngàn năm sau nữa ấy.” Ta liếc huynh ấy.
Ta đi câu hồn ở nhân gian ba, bốn ngày, nghe Ngưu đầu Mã diện kể, lại nghe cha nói thì mới hiểu hết được đầu đuôi câu chuyện.
Chung Quỳ đúng là rất yêu mến cô gái kia, chỉ tiếc là đơn phương. Chuyện đau khổ nhất thế gian chính là chuyện người mình thích lại không thích mình, đó chính là tình hình của Chung Quỳ hiện thời. Giờ đây số mạng của cô gái kia đã đến, chết đi, gặp được Chung Quỳ, thế nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn phu quân khi còn sống, chỉ muốn kiếp sau được nối lại tiền duyên với chàng ta. Chung Quỳ vừa thấy dáng vẻ kia của cô gái thì biết nàng ta muốn nhanh chóng đi đầu thai, mà nàng ta đi đầu thai thì cũng không biết đến tận năm tháng nào mới gặp lại, kết quả là hắn bèn giở trò. Hắn bày kết giới ở nơi mà nàng ta qua đời, hai người họ đều ở trong kết giới, hắn chờ nàng ta hồi tâm chuyển ý.
Ta vừa nghe khóe miệng vừa giật giật. Một thiếu công tử bình thường luôn thông minh nhanh nhẹn, gặp cô gái kia thì đầu hóa ra thành úng nước luôn rồi. “Hắn cho là đang thẩm vấn phạm nhân chắc? Trái tim phụ nữ đã đóng lại, cho dù càng quan tâm, giam giữ, thì sẽ càng không có được mà thôi. Huynh nói xem, dáng vẻ Chung Quỳ trông giống một tiểu mỹ nhân như vậy, sao lại không hiểu được tâm tư của con gái như thế chứ? Hắn không giải thoát cho nàng ta, để vậy cho nàng ta hận hắn sao?”
Tiểu Hắc im lặng một lúc rồi mới nói: “Vậy thả nàng ấy ra, để tùy nàng ấy đi đầu thai mới là tốt sao?”
Ta nói: “Chúng ta có thể sống rất lâu mà, có thể từ từ suy tính, có thể từ từ bồi dưỡng tìn cảm, còn như Chung Quỳ vậy thì chắc chắn là không ổn. Đến lúc ấy muội nhất định phải hỏi hắn sao lại gây ra chuyện làm mất mặt Diêm Vương như thế mới được.”
***
Chuyện của Chung Quỳ đã cho ta có được hai ngày nghỉ, ta rảnh rỗi ngồi trong phòng uống trà, nghỉ ngơi mấy canh giờ, rồi đi rửa mặt để đi mua bánh hoa đào ở phố Tây. Lúc sắp đi thì tiểu Ly tung tăng đến tìm ta, mặc bộ quần áo vải màu lam mà ta may cho thằng bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần giờ này đang đỏ hồng.
“Mẹ…”
Nhìn thấy thằng bé lòng ta vui hẳn lên, bế thằng bé lên, hình dáng thằng bé cũng chỉ như một đứa bé sáu, bảy tuổi, thấp bé mà mũm mĩm rúc vào ngực ta cọ cọ. Ta đút cho nó một miếng bánh hoa đào, thằng bé nhóp nhép miệng ăn, ta lại đút thêm nửa chiếc bánh nữa rồi ăn nốt miếng bánh còn lại của thằng bé, lại xoa hết những vụn bánh còn vương quanh miệng thằng bé, sau đó cắn nhẹ một cái lên khuôn mặt mịn như cánh hoa của nó.
Ly Nhi nức nở một tiếng, chớp đôi mắt ngấn nước như lưu ly, nhìn ta nói: “Mẹ, mẹ cắn con mạnh thật đấy.”
“Là mẹ cắn yêu con thôi.” Ta híp mắt cười, lại cắn một cái nữa lên má bên kia, đôi má thơm ngào mịn màng, thật là thích, “Ly Nhi, có muốn đi câu hồn với mẹ không?”
Kết quả là hai mẹ con ta đi về phía lăng mộ triều Nguyên Hoàng.
Có lẽ cả thiên hạ này cũng chỉ có một bà mẹ như ta là đưa con mình tới nơi mồ mả âm u không bình thường như vậy thôi, nhưng mà như vậy thì có làm sao, ta là một âm sai, còn con trai ta là thần tiên cơ mà.
À, đúng rồi.
Nghe nói, phu quân của ta lúc ta còn sống là một thần tiên, năm đó ta mang bầu với thần tiên đó. Nhưng mà cái việc ‘nghe nói’ này cũng chẳng là điều gì to tát cả. Ba tháng trước ta tỉnh lại, có một thằng nhóc mặc đồ trắng tinh nằm trên người ta khóc ròng ròng, trông đáng thương vô cùng, thần khí quanh người rất mạnh khiến ta không sao mở nổi mắt.
Tên nhóc đó chính là Thương Ly, khuôn mặt hắn nhỏ nhắn, dễ thương, cứ khóc oa oa không ngừng.
Lúc ấy ta ở trong phòng Vương phủ Diêm Vương, ta nhớ được thằng bé, nhớ được Phong Đô, ta nhớ ta là đệ nhất bá chủ Diêm Vương, ta nhớ được tất cả những điều ấy. Nhớ Tiểu Hắc, nhớ Chung Quỳ, nhớ Diêm Vương, nhớ tiểu Bạch, rồi Mạnh Bà, ngay cả tiên nữ Ty Mệnh với bộ quần áo tím, hay Thần quân Cửu Khuyết với bộ đồ màu lam, ta cũng có ấn tượng nữa.
Đã uống canh Mạnh Bà, lẽ ra phải quên đi hết mọi thứ để đi đầu thai, thế nhưng đến nửa chừng, ta lại được uống thuốc giải của canh Mạnh Bà. Từ xưa đến nay, những âm hồn vô thường không phải ít, từ vạn năm trước đã có thuốc giải canh Mạnh Bà rồi. Cũng may là ta được uống thuốc giải kịp thời, canh Mạnh Bà mới phát tác một lượng nhỏ, ta chỉ quên mất phu quân của ta khi còn sống mà thôi.
Canh Mạnh Bà sẽ khiến người uống quên đi bắt đầu từ những chuyện sâu kín nhất nơi đáy lòng, nghĩ đến điều này, vậy hẳn là ta đã từng yêu phu quân của mình rất nhiều. Mặc dù nghe nói rằng, chàng ta là một thần tiên và không cần ta, thế nhưng người con gái khi yêu chính là thế này mà, người ấy có yêu mình hay không cũng chẳng sao cả, mình vẫn cứ yêu người ấy đến đậm sâu.
Khi ấy tỉnh lại ta hơi rối bời, từ từ nghĩ lại, hơn một trăm năm trí nhớ của ta trống rỗng, mơ hồ, ta chỉ đành dựa vào những đoạn ký ức ngắt quãng khi ở Phong Đô và ở cùng Công chúa Chiêu Cẩm để phán đoán về tình cảnh và thân phận của mình và phu quân mà thôi.
Đại khái là bản thân ta bị người kia làm tổn thương. Cách biệt về thân phận, bên cạnh chàng ta lại có Công chúa Chiêu Cẩm nữa. Nhưng dù gì ta cũng nhớ được là hình như năm ấy Thương Ly đã bị rơi xuống Nại Hà, mà ta cũng biết những sinh linh đã bị rơi xuống Nại Hà thì đều bị tan thành mây khói cả.
Ta bèn hỏi Ly Nhi.
Chính xác là bất kỳ sinh hồn nào rơi vào Nại Hà đều tan thành mây khói cả, có điều lại ngoại trừ Thần tộc, đây cũng chẳng phải là điều bí mật gì lớn lao cả, nhưng người biết cũng không nhiều. Vì cha của Ly Nhi là con trai trưởng của Đế quân Cửu Trùng Thiên, vậy đương nhiên là chính bản thân Ly Nhi được bảo vệ an toàn, và năm ấy, chính là chàng ta đã ôm thằng bé trở về.
Ta thầm nghĩ, thì ra năm ấy là chàng muốn độc chiếm Ly Nhi, hại ta suốt tám trăm năm vẫn luôn nghĩ rằng con trai mình đã chết, một lần nữa chắc chắn rằng chàng ta là một tên cặn bã.
“Cha nói sức khỏe Ly Nhi không tốt, nên cho tu hành ở chỗ Đông Hoa thúc thúc, mấy ngày trước cha tới đón con, bảo rằng mẹ đã trở về rồi, Ly Nhi quay về…” Lúc Ly Nhi nói như vậy, nước mắt đã lăn xuống từng giọt từng giọt, đôi mắt đỏ hồng lên, “Nhưng mà Ly Nhi quay về thì mẹ lại đi mất, Ly Nhi bèn đuổi theo. Có phải Ly Nhi đã làm sai điều gì không ạ?”
Ta ngẩn người, cha ư?
Cha của Ly Nhi…là ai?
Giờ đây, loại chuyện chẳng mấy quan trọng này ta cũng không nghĩ thêm nữa. Ta chỉ nhớ ba tháng trước ta ôm chặt lấy Ly Nhi, toàn thân đau đớn run rẩy, ta nhớ nước mắt ta chảy dài mà ta chẳng hề phát ra chút âm thanh nào, trong lòng như bùng nổ, cái cảm giác đau thương vô hạn khó hiểu, cùng với tình cảm không biết có được gọi là vui sướng ngập tràn hay không, đã chôn vùi mọi tri giác, mọi giác quan mất rồi.
Sau đó Ly Nhi đưa tay ra, bàn tay thằng bé rất nhỏ, vụng về lau đi nước mắt của ta, “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc mà.”
Trước đó Thương Ly luôn ở Thiên cung, giờ thì luôn chạy tới ở cùng ta, lúc nào cũng có thể thấy Tiên thúc, Tiên bá cung kính nghênh đón ở sau sân nhỏ nhà ta, một hàng binh tốt tiên khí rúng động.
Ta chưa từng gặp cha thằng bé, ta là một âm sai đương nhiên không thể lên trời được, mà chàng ta cũng chẳng hạ mình xuống dưới lần nào.
Ta từng hỏi Ly Nhi, vì sao vừa nhìn thấy ta đã biết ta chính là mẹ rồi.
“Bởi vì cha thường hay vẽ mẹ mà, vẽ xong lại treo lên tường, nói với Ly Nhi rằng, đó là mẹ, tuyệt đối không được quên.”
Ta ‘ờ’ một tiếng, cũng chẳng hiểu sao bỗng thấy trái tim khó hiểu.
Bất kể Thương Ly có nói tốt cho cha thằng bé ra sao, chàng ta vẫn là thật sự không cần ta, ta nghĩ ngợi một chút lại thấy hơi bực bội.
Dù có nghe người ngoài miêu tả ra sao, ta cũng cảm thấy mình không nên yêu loại người như vậy, ta cũng rất tin rằng Mẫu Đơn ta đây chẳng phải là loại người ham vinh hoa quyền quý. Nghe nói ta bị bỏ rơi, cũng nghe nói vừa hay chàng ta muốn thành thân với Công chúa Chiêu Cẩm, đến đây ta lại nhớ mang máng, rằng ta có giúp Chiêu Cẩm thúc đẩy nhân duyên, nhưng thúc đẩy nhân duyên với ai…ta lại không nhớ.
Là một người già mấy trăm năm tuổi rồi, cũng chẳng cần phải nhớ mọi thứ rõ ràng làm gì, quên đi vài chuyện cũng được mà.
Ta chỉ biết giờ đây ta có Thương Ly, cuộc sống ở Phong Đô cũng rất tốt, vậy là được rồi.
***
Ta dắt Thương Ly ung dung thong thả đi tới trước một lăng mộ sáng chói, chính xác mà nói là một ngọn núi, cây cối xanh um tươi tốt, một nơi vắng tiếng chim, tiếng suối chảy bên thành Bắc.
Đây chính là lăng mộ Quốc Vương nước Lỗ Tỵ, quan sát cẩn thận dấu vết dưới chân núi, hẳn là mới khép lại chưa lâu. Không sai, đây chính là nơi cô gái mà Chung Quỳ thích được chôn cất cùng. Ta và Thương Ly cùng nhau ăn bánh hoa đào xong, biến ra một chung trà, ngồi trên sườn núi với từng đợt gió mát lạnh khẽ thổi qua uống trà một hồi, ăn uống no nê mới đi vào trong ngọn núi.
Từng cửa ngôi mộ được xây bằng gạch đá kiên cố, có điều với bọn ta mà nói thì nó cũng chẳng là gì.
Trong ngôi mộ tối thui, Thương Ly tỏ ra vô cùng hào hứng, “Mẹ này, Ly Nhi chưa từng được tới lăng mộ bao giờ cả.”
Loại lăng mộ âm u quỷ quyệt thế này ngay cả âm sai Vô Thường cũng ít khi tới ấy chứ, thường thường thì hồn phách còn chưa được đưa vào quan tài thì đã bị chúng ta câu đi rồi, huống chi lăng mộ kiểu này thường sẽ có một vài yêu pháp tà trận nữa.
Ta cũng có phần hào hứng, chẳng qua là phải giữ chút uy nghi trước mặt con trẻ mà thôi, vả lại có thần khí thuần khiết của con trai ở đây, thánh khí thuần khiết xua đuổi ma quỷ, thế nên ta vô cùng bình tĩnh, “Yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Ngôi mộ tràn ngập khí vị cổ quái, Thương Ly đi được mấy bước bèn móc từ trong tay áo ra một viên dạ minh châu ngàn năm, ánh sáng trong trẻo lành lạnh chiếu khắp ngôi mộ, khiến những tượng gỗ chôn theo được chiếu rọi phát ra những ánh sáng màu lạnh lẽo, thê lương.
Viên dạ minh châu quá to, khiến thằng bé đành phải dùng cả hai tay để giữ lấy, “Mẹ, chỗ này tối quá, mẹ cẩn thận kẻo bị ngã đấy.”
Cõi lòng ta cảm động, nhưng ngoài miệng lại nói: “Viên dạ minh châu này là sao đây?”
Thằng bé ngọt ngào cười với ta, cố gắng nâng viên dạ minh châu lên mà nói: “Đây là lấy cho mẹ đấy, Ly Nhi tiện tay lấy ở Trùng Hoa cung ạ.”
Ta nhận lấy thầm ước lượng một chút, giá trị của viên dạ minh châu này tương đương với năm trăm năm bổng lộc của ta ấy chứ. Vốn cảm thấy không nên lấy đồ của người khác, ngẫm nghĩ một chút, lại thấy việc gì phải để tên đàn ông xấu xa phụ bạc kia được hời chứ, thế là ta yên tâm thoải mái nhận lấy, một tay nắm lấy nó soi sáng, một tay ta xoa đầu Ly Nhi, nói:
“Ngoan, đừng ngắm nghía nhiều, nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ không tốt đâu.”
Thương Ly chỉ về một phía, giọng nói non nớt: “Mẹ nhìn kìa, mắt người này phát ra ánh sáng màu xanh đấy.”
“Ngoan, đó là ảo giác thôi.”
“Mẹ, nhìn kìa, một thi thể màu đỏ rực luôn, sao nó lại lắc lư thế ạ?”
“Ngoan nào, đó là ảo giác thôi.”
“Mẹ, một con châu chấu to đùng luôn kìa, eo ôi, nó ăn thi thể đấy.”
Ta xoa đầu thằng bé một cái, “A di đà Phật, Phật viết, ‘Đời người như sương, cũng như chớp lóe; Đời người biến hóa như giấc mộng, tất cả đều là ảo giác.’ (*)
(* Được lấy từ bài kệ trong kinh Kim Cang của Đức Phật Đại Thừa giáo, nguyên văn:
“Nhất thiết hữu vi pháp,
Như mộng, huyễn, bào, ảnh,
Như lộ diệc như điện,
Ưng tác như thị quán.”
Dịch nghĩa:
“Tất cả pháp hữu vi,
Như mộng, huyễn, bọt, bóng,
Như sương, như chớp lóe,
Hãy quán chiếu như thế.”
Tư liệu chú thích được lấy từ “Bóng trúc bên thềm”của tác giả Tâm Chơn.)
Tác giả có lời muốn nói:
Ở chương này Tiểu Hắc đã nói hớ một câu, những lời này gần như đã tiết lộ thân phận của Tiểu Hắc đó…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook