Thập Thất Thiếp
-
Chương 7: Xa xem phong ba (3)
Bên trong Thụy vương phủ, phi phàm náo nhiệt.
Vương công đại thần, các thiên kim tiểu thư đều tề tụ trong hoa viên vương phủ.
Trước lúc Thập Thất đi tìm Nhạc Âm đồng hành, đã ‘tỉ mỉ’ hoá trang, lúc này không phải là hồng phối lục, mà là y phục màu lam bình thường, kiểu tóc cũng là đơn giản nhất, khuôn mặt được trang điểm khiến Cẩm Sắc không dám gật bừa.
“Tiểu thư, dưới con mắt người bôi một tầng đen lòm, nhìn qua nháy mắt già đi năm tuổi, hơn nữa lại giống như bị bệnh nguy cấp vậy, đây là sao? Tiểu thư như vậy căn bản không thể khiến cho Vương gia chú ý được đâu. Hãy để Cẩm Sắc trang điểm lại cho tiểu thư đi.” Cẩm Sắc đoạt lấy son phấn muốn trang điểm lại cho Thập Thất.
Thập Thất lắc đầu cự tuyệt: “Ta muốn chính là như vậy.” Nàng cũng không muốn trước khi rời khỏi vương phủ, oan ức bản thân phát sinh quan hệ với Độc Cô Ngạo Thiên! Lại càng không muốn tối ngủ gặp ác mộng! Hơn nữa… thời đại này, nam nhân có nữ nhân nhiều như vậy, mà nữ nhân còn hồng hạnh ra tường, chắc là mang rất nhiều loại bệnh, nàng vẫn còn muốn trường mệnh trăm tuổi.
Cẩm Sắc lại kinh ngạc vạn phần, không nghĩ ngợi nói: “Hay là tiểu thư dùng cách tương phản? Dùng phương pháp đặc biệt thu hút Vương gia chú ý?” Tựa hồ thật đúng là như vậy, bằng không sao tiểu thư lại thay đổi nhiều đến vậy? Chỉ là, thị thiếp trong phủ, người người xinh đẹp như hoa, tiểu thư lại khác biệt như vậy, sẽ khiến Vương gia thích không? Cẩm Sắc vô cùng lo lắng.
Thập Thất bỗng nhiên cảm giác có vài con quạ đen từ đỉnh đầu bay qua. Cẩm Sắc này sức tưởng tượng… thật không nhỏ a.
Khi nàng cùng Nhạc Âm tới hoa viên cử hành yến hội thì không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, phóng nhãn nhìn quanh, mỹ nhân muôn phần muôn vẻ cái gì cần có đều có, nàng cùng Nhạc Âm đứng bên trong, thật đúng là bình thường đến cực điểm. Cũng khó trách không có người chú ý.
Nhất đẳng thị thiếp ngồi ở phía trước, mà nàng mượn hơi Nhạc Âm ngồi ở nơi giành cho tam đẳng.
Đối diện bên nữ quyến là chỗ của các vị thiên kim đại thần, người người xinh đẹp như hoa, kiều diễm động lòng người.
Thập Thất như có như không đảo tầm mắt qua các vị nữ tử, ẩn giấu hào quang, sau khi nhìn qua mọi người, Thập Thất nhíu mày, Trình Tuyết Nhi cũng không có ở trong đó!
Chẳng lẽ nàng không thích Độc Cô Ngạo Thiên?
“Trình Tuyết Nhi vậy mà chưa tới.” Nhạc Âm cạnh bên thấp giọng nói.
Thập Thất nghiêng đầu nhìn sang Nhạc Âm, hớn hở nói: “Nàng không đến thì tốt quá.”
“Hy vọng là như vậy.” Sắc mặt Nhạc Âm hơi trầm xuống, có chút khẩn trương nói. Không biết sao, nàng có dự cảm bất an, Trình Tuyết Nhi không có khả năng không đến.
Thu hồi tầm mắt, Thập Thất lại bắt đầu đánh giá mọi người ở đây.
Lúc này thời gian chưa tới, nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện.
Khi Thập Thất thu hồi tầm mắt cúi đầu che giấu tính toán, thì nàng chạm phải một đường nhìn sắc bén!
Nữ tử vận xiêm y màu hồng cánh sen, dáng người thon thả, tóc dài đen như mực, dung mạo cực kỳ tú lệ, như vầng sáng của minh châu, mỹ ngọc oánh quang, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo có thanh khiết. Nhưng nữ tử dịu dàng này, vậy mà lại có ánh mắt sắc bén! Trong lòng Thập Thất cả kinh, nàng này là nhất đẳng thị thiếp Lưu Uyển Nhi, vào phủ ba năm, vẫn được Độc Cô Ngạo Thiên sủng ái, trong lòng các vị thị thiếp, địa vị của nàng rất cao, cũng không nên cùng nàng là địch. Nàng lấy dịu dàng rộng lượng đến phục nhân. Nhân vật như vậy, lại càng đáng sợ! Nàng hướng về phía Thập Thất ưu nhã cười khẽ.
Thập Thất làm như bị chấn kinh cúi đầu. Nữ tử trong vương phủ này, không hề đơn giản, tựa như Nhạc Âm, tuy rằng tâm cơ không sâu, nhưng đủ độc.
Hai ba nhóm thị thiếp trò chuyện thành đàn, sau mấy khắc đồng hồ, chợt nghe đến một tiếng hô lớn, “Hoàng thượng đến, quý phi nương nương đến, Tam Vương gia đến, Tứ Vương gia đến, Ngũ Vương gia đến, Minh Thụy vương đến…”
Khi tiếng kêu cao vang gọi tên những người đó, thì trong đầu Thập Thất hiện ra một loạt thông tin.
Hoàng thượng Hiên Viên Hạo, có khuôn mặt lãnh tuấn cao ngạo, đôi mắt như sao sáng của trời đêm, bề ngoài dịu dàng bình tĩnh, nhưng khó giấu được một thân khí phách vương giả, ánh mắt quét đến nơi đâu thì đều khiến người khác không tự chủ được cúi đầu. Nghe nói ngôi vị hoàng đế của hắn là đoạt được từ trong tay Hiên Viên Mặc.
Quý phi đi bên cạnh hắn là Nhị tiểu thư phủ Thừa tướng – Mai quý phi, nàng xinh đẹp tú nhã, dáng người mềm mại, mắt ngọc mày ngài, nước da nõn nà, vô cùng mịn màng, như tơ lụa nhẵn bóng. Ngũ quan cân đối đến không thể xoi mói, cẩn thận kiến tạo ra đường nét tuyệt mỹ, mâu quang lưu chuyển thản nhiên, khí chất hồn nhiên cao quý thiên thành mà u buồn, như hoa lan tuyết trắng nơi đáy cốc sâu thẳm. Qủa là một mỹ nhân! Hai mắt Thập Thất không khỏi nhìn vài lần.
Tam vương gia Hiên Viên Mặc, đường viền trên mặt hắn rất rõ nét, như đao gọt, mũi thẳng tắp cùng chóp mũi hơi vểnh. Hai hàng lông mày như là dùng bút chấm loại mực tốt nhất mà họa nên. Nam tử này rõ ràng có hào quang bắn ra bốn phía mạnh mẽ, nhưng lại có loại kiềm nén khó hiểu. Thập Thất dường như từ trên người hắn, cảm thấy được hơi thở của đồng loại.
Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh so sánh với Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Mặc, thì hơi bình thường, một thân khí chất nho nhã, ôn nhuận như gió. Trên mặt mang theo ý cười, nơi đáy mắt, có một chút dửng dưng. Người này vừa nhìn liền biết là vô dục vô cầu.
Ngũ Vương gia Hiên Viên Diệp, tuấn mỹ tuyệt luân, có đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, làn môi hồng nộn so với nữ tử càng yêu dã hơn.
Về phần Độc Cô Ngạo Thiên, thân hình hắn cao ngất, đôi mắt đen như mực, lạnh như hàn đàm, vẫn không vì hôm nay là sinh nhật hắn, mà trên mặt có nửa điểm vui vẻ. Sau khi tầm mắt của hắn giống như vô ý từ trên người các vị thiên kim đảo quanh, mâu quang thâm thâm, tuy rằng hắn che giấu vô cùng tốt, thế nhưng Thập Thất lại bắt được đáy mắt hắn có tia thất vọng.
Mấy nam nhân vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây. Các thiếu nữ, nhóm thị thiếp, tim đều đập thình thịch.
Mọi người đứng dậy hành lễ, dưới một tiếng hô to, vài đại nhân vật ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối Thập Thất đều khiêm tốn cúi đầu, bất luận kẻ nào cũng không chú ý tới, ngay cả những thị thiếp bên người nàng, cũng đều không đặt nàng vào mắt, dường như đều đã quên cây gây cười Mộ Dung Thập Thất này!
“Chúc mừng sinh nhật Thụy Vương…”
Các vị vương công đại thần lại bắt đầu tranh nhau nịnh bợ chúc mừng, ai cũng đều biết Độc Cô Ngạo Thiên chính là tâm phúc trước mặt hoàng thượng, tuổi còn nhỏ đã được phong vương, chỉ cần có thể kết thân với hắn, về sau con đường làm quan nhất định bình thượng thanh vân. (ý là nhẹ nhàng như mây)
Các vị tiểu thư đều tự đánh chủ ý, cho dù hôm nay không thể được Độc Cô Ngạo Thiên tuyển làm phi, nhưng có thể được Hoàng thượng cùng vài vị Vương gia tuyển làm phi, cũng là lựa chọn rất tốt!
Thập Thất cười thầm. Mấy nam nhân này không có ai là tầm thường, cùng bọn họ thiếp lập quan hệ, không có lợi!
Vương công đại thần, các thiên kim tiểu thư đều tề tụ trong hoa viên vương phủ.
Trước lúc Thập Thất đi tìm Nhạc Âm đồng hành, đã ‘tỉ mỉ’ hoá trang, lúc này không phải là hồng phối lục, mà là y phục màu lam bình thường, kiểu tóc cũng là đơn giản nhất, khuôn mặt được trang điểm khiến Cẩm Sắc không dám gật bừa.
“Tiểu thư, dưới con mắt người bôi một tầng đen lòm, nhìn qua nháy mắt già đi năm tuổi, hơn nữa lại giống như bị bệnh nguy cấp vậy, đây là sao? Tiểu thư như vậy căn bản không thể khiến cho Vương gia chú ý được đâu. Hãy để Cẩm Sắc trang điểm lại cho tiểu thư đi.” Cẩm Sắc đoạt lấy son phấn muốn trang điểm lại cho Thập Thất.
Thập Thất lắc đầu cự tuyệt: “Ta muốn chính là như vậy.” Nàng cũng không muốn trước khi rời khỏi vương phủ, oan ức bản thân phát sinh quan hệ với Độc Cô Ngạo Thiên! Lại càng không muốn tối ngủ gặp ác mộng! Hơn nữa… thời đại này, nam nhân có nữ nhân nhiều như vậy, mà nữ nhân còn hồng hạnh ra tường, chắc là mang rất nhiều loại bệnh, nàng vẫn còn muốn trường mệnh trăm tuổi.
Cẩm Sắc lại kinh ngạc vạn phần, không nghĩ ngợi nói: “Hay là tiểu thư dùng cách tương phản? Dùng phương pháp đặc biệt thu hút Vương gia chú ý?” Tựa hồ thật đúng là như vậy, bằng không sao tiểu thư lại thay đổi nhiều đến vậy? Chỉ là, thị thiếp trong phủ, người người xinh đẹp như hoa, tiểu thư lại khác biệt như vậy, sẽ khiến Vương gia thích không? Cẩm Sắc vô cùng lo lắng.
Thập Thất bỗng nhiên cảm giác có vài con quạ đen từ đỉnh đầu bay qua. Cẩm Sắc này sức tưởng tượng… thật không nhỏ a.
Khi nàng cùng Nhạc Âm tới hoa viên cử hành yến hội thì không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, phóng nhãn nhìn quanh, mỹ nhân muôn phần muôn vẻ cái gì cần có đều có, nàng cùng Nhạc Âm đứng bên trong, thật đúng là bình thường đến cực điểm. Cũng khó trách không có người chú ý.
Nhất đẳng thị thiếp ngồi ở phía trước, mà nàng mượn hơi Nhạc Âm ngồi ở nơi giành cho tam đẳng.
Đối diện bên nữ quyến là chỗ của các vị thiên kim đại thần, người người xinh đẹp như hoa, kiều diễm động lòng người.
Thập Thất như có như không đảo tầm mắt qua các vị nữ tử, ẩn giấu hào quang, sau khi nhìn qua mọi người, Thập Thất nhíu mày, Trình Tuyết Nhi cũng không có ở trong đó!
Chẳng lẽ nàng không thích Độc Cô Ngạo Thiên?
“Trình Tuyết Nhi vậy mà chưa tới.” Nhạc Âm cạnh bên thấp giọng nói.
Thập Thất nghiêng đầu nhìn sang Nhạc Âm, hớn hở nói: “Nàng không đến thì tốt quá.”
“Hy vọng là như vậy.” Sắc mặt Nhạc Âm hơi trầm xuống, có chút khẩn trương nói. Không biết sao, nàng có dự cảm bất an, Trình Tuyết Nhi không có khả năng không đến.
Thu hồi tầm mắt, Thập Thất lại bắt đầu đánh giá mọi người ở đây.
Lúc này thời gian chưa tới, nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện.
Khi Thập Thất thu hồi tầm mắt cúi đầu che giấu tính toán, thì nàng chạm phải một đường nhìn sắc bén!
Nữ tử vận xiêm y màu hồng cánh sen, dáng người thon thả, tóc dài đen như mực, dung mạo cực kỳ tú lệ, như vầng sáng của minh châu, mỹ ngọc oánh quang, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo có thanh khiết. Nhưng nữ tử dịu dàng này, vậy mà lại có ánh mắt sắc bén! Trong lòng Thập Thất cả kinh, nàng này là nhất đẳng thị thiếp Lưu Uyển Nhi, vào phủ ba năm, vẫn được Độc Cô Ngạo Thiên sủng ái, trong lòng các vị thị thiếp, địa vị của nàng rất cao, cũng không nên cùng nàng là địch. Nàng lấy dịu dàng rộng lượng đến phục nhân. Nhân vật như vậy, lại càng đáng sợ! Nàng hướng về phía Thập Thất ưu nhã cười khẽ.
Thập Thất làm như bị chấn kinh cúi đầu. Nữ tử trong vương phủ này, không hề đơn giản, tựa như Nhạc Âm, tuy rằng tâm cơ không sâu, nhưng đủ độc.
Hai ba nhóm thị thiếp trò chuyện thành đàn, sau mấy khắc đồng hồ, chợt nghe đến một tiếng hô lớn, “Hoàng thượng đến, quý phi nương nương đến, Tam Vương gia đến, Tứ Vương gia đến, Ngũ Vương gia đến, Minh Thụy vương đến…”
Khi tiếng kêu cao vang gọi tên những người đó, thì trong đầu Thập Thất hiện ra một loạt thông tin.
Hoàng thượng Hiên Viên Hạo, có khuôn mặt lãnh tuấn cao ngạo, đôi mắt như sao sáng của trời đêm, bề ngoài dịu dàng bình tĩnh, nhưng khó giấu được một thân khí phách vương giả, ánh mắt quét đến nơi đâu thì đều khiến người khác không tự chủ được cúi đầu. Nghe nói ngôi vị hoàng đế của hắn là đoạt được từ trong tay Hiên Viên Mặc.
Quý phi đi bên cạnh hắn là Nhị tiểu thư phủ Thừa tướng – Mai quý phi, nàng xinh đẹp tú nhã, dáng người mềm mại, mắt ngọc mày ngài, nước da nõn nà, vô cùng mịn màng, như tơ lụa nhẵn bóng. Ngũ quan cân đối đến không thể xoi mói, cẩn thận kiến tạo ra đường nét tuyệt mỹ, mâu quang lưu chuyển thản nhiên, khí chất hồn nhiên cao quý thiên thành mà u buồn, như hoa lan tuyết trắng nơi đáy cốc sâu thẳm. Qủa là một mỹ nhân! Hai mắt Thập Thất không khỏi nhìn vài lần.
Tam vương gia Hiên Viên Mặc, đường viền trên mặt hắn rất rõ nét, như đao gọt, mũi thẳng tắp cùng chóp mũi hơi vểnh. Hai hàng lông mày như là dùng bút chấm loại mực tốt nhất mà họa nên. Nam tử này rõ ràng có hào quang bắn ra bốn phía mạnh mẽ, nhưng lại có loại kiềm nén khó hiểu. Thập Thất dường như từ trên người hắn, cảm thấy được hơi thở của đồng loại.
Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh so sánh với Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Mặc, thì hơi bình thường, một thân khí chất nho nhã, ôn nhuận như gió. Trên mặt mang theo ý cười, nơi đáy mắt, có một chút dửng dưng. Người này vừa nhìn liền biết là vô dục vô cầu.
Ngũ Vương gia Hiên Viên Diệp, tuấn mỹ tuyệt luân, có đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, làn môi hồng nộn so với nữ tử càng yêu dã hơn.
Về phần Độc Cô Ngạo Thiên, thân hình hắn cao ngất, đôi mắt đen như mực, lạnh như hàn đàm, vẫn không vì hôm nay là sinh nhật hắn, mà trên mặt có nửa điểm vui vẻ. Sau khi tầm mắt của hắn giống như vô ý từ trên người các vị thiên kim đảo quanh, mâu quang thâm thâm, tuy rằng hắn che giấu vô cùng tốt, thế nhưng Thập Thất lại bắt được đáy mắt hắn có tia thất vọng.
Mấy nam nhân vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây. Các thiếu nữ, nhóm thị thiếp, tim đều đập thình thịch.
Mọi người đứng dậy hành lễ, dưới một tiếng hô to, vài đại nhân vật ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối Thập Thất đều khiêm tốn cúi đầu, bất luận kẻ nào cũng không chú ý tới, ngay cả những thị thiếp bên người nàng, cũng đều không đặt nàng vào mắt, dường như đều đã quên cây gây cười Mộ Dung Thập Thất này!
“Chúc mừng sinh nhật Thụy Vương…”
Các vị vương công đại thần lại bắt đầu tranh nhau nịnh bợ chúc mừng, ai cũng đều biết Độc Cô Ngạo Thiên chính là tâm phúc trước mặt hoàng thượng, tuổi còn nhỏ đã được phong vương, chỉ cần có thể kết thân với hắn, về sau con đường làm quan nhất định bình thượng thanh vân. (ý là nhẹ nhàng như mây)
Các vị tiểu thư đều tự đánh chủ ý, cho dù hôm nay không thể được Độc Cô Ngạo Thiên tuyển làm phi, nhưng có thể được Hoàng thượng cùng vài vị Vương gia tuyển làm phi, cũng là lựa chọn rất tốt!
Thập Thất cười thầm. Mấy nam nhân này không có ai là tầm thường, cùng bọn họ thiếp lập quan hệ, không có lợi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook