Thập Thất Thiếp
-
Chương 5: Xa xem phong ba (1)
Nếu trêu chọc nàng, nhất định phải trả giá đắt!
Nhưng mà… thời cơ chưa tới. Nàng muốn chính là, làm cho kẻ khác trả giá đồng thời còn phải cảm tạ nàng! Như vậy mới là làm người thành công, chỉ có tự nàng biết mình gian trá, nhưng người khác lại cho rằng nàng là Bồ Tát sống.
Lúc này, hai người kia hoàn toàn không biết, hành vi tranh công của các nàng, đã đụng chạm nguyên tắc làm người của Thập Thất! Khiến hai người sau này, vô cùng hối hận.
“Nhạc Âm tỷ tỷ, muội muội thực sự biết sai rồi. Hôm qua lúc tỉnh lại, bởi vì miệng vết thương đau đớn vạn phần, nhìn thấy nhị vị tỷ tỷ, giống như gặp được thân nhân, nên không có để ý nhiều, mà nói sai mạo phạm hai vị tỷ tỷ. Hy vọng hai vị tỷ tỷ đừng so đo với muội muội. Muội muội mới vừa vào phủ không bao lâu, cho nên có làm sai chút chuyện, lỡ nói lời mạo phạm. Hu hu hu…” Thập Thất khóc lóc thổ lộ chân tình, khiến ba người kia rất ư là giật mình.
Đây là cái ả Mộ Dung Thập Thất không biết tốt xấu kia sao?
Hôm qua không phải là bộ dáng này! Hay là sau khi trải qua một đêm, nàng thoát thai hoán cốt? Biết bản thân có bao nhiêu cân lượng?
Nhạc Âm càng thêm hài lòng, thầm nghĩ, nàng ta có thể vì nàng sử dụng, nữ tử vô tri như vậy, rất dễ lợi dụng. Xoay người lại nhìn sang Thập Thất, nở nụ cười ôn hòa: “Muội muội dưỡng thương cho tốt đi, đợi vết thương tốt hơn, thì hãy đến thăm tỷ tỷ.”
Hai người kia còn đang ngây ngốc, có làm sao cũng nghĩ không thông, một người sao lại biến hóa lớn đến vậy! Từ vênh váo hung hăng thay đổi thành kẻ nhát gan? Có thể sao?
Hai người còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Nhạc Âm, chỉ có thể đem lòng đầy nghi vấn nuốt trở lại trong bụng, cùng Nhạc Âm rời đi.
Đợi sau khi ba người đi khỏi, Cẩm Sắc xoa xoa nước mắt, nhìn sang Thập Thất, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, Nhạc Âm tiểu thư cứ khinh địch buông tha chúng ta như vậy à!” Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân tiểu thư bảo nàng khóc lớn sao?
Thập Thất nheo mắt, khẽ cười một tiếng, không có trả lời Cẩm Sắc, mà phân phó: “Chuẩn bị nước sạch.” Son phấn có lượng chì quá nhiều, sẽ làm hư da nàng mất.
Mười ngày trôi qua.
Cái mông của Thập thất đã tốt hơn phân nửa, có thể xuống giường, còn có thể ngồi.
Ngày đầu tiên ra cửa, nàng liền cùng Cẩm Sắc đi gặp Nhạc Âm.
Khi Nhạc Âm nhìn thấy Thập Thất, thập phần kinh ngạc.
Mà Thập Thất vừa thấy Nhạc Âm, liền tiến lên thân thiết kêu: “Hôm nay thân thể tốt hơn một chút liền lập tức tới gặp tỷ tỷ. Tỷ tỷ hôm nay đẹp quá à! Phóng nhãn trong chúng tỷ muội, có thể cùng tỷ tỷ đánh đồng hầu như không có ai!” Lời Thập Thất nói rất tự nhiên, ánh mắt chân thành tha thiết.
Thập Thất đầu tiên mở miệng đã lên tiếng khen ngợi, khiến cho bờ môi Nhạc Âm rộng mở, gật đầu cười nói: “Mười ngày không gặp, khí sắc của muội muội tốt hơn nhiều.” Nhạc Âm cao thấp đánh giá Thập Thất, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, chỉ là, ý tứ của nàng không có hiện lên trên mặt.
Mạt ngực màu hồng, vốn kiều diễm động lòng người, nhưng nàng lại phối với tấm lụa mỏng lớn màu xanh biếc ! Lớp phấn trên mặt quá dày, hai gò má hồng lòe giống như đít khỉ, nhìn qua tổng thể, tựa như gái quê! Có điều, nàng càng như thế thì càng tốt! Ý cười nơi khóe miệng của Nhạc Âm lại thâm sâu vài phần.
Trong lúc a dua nịnh hót, ở nơi sâu trong đáy mắt của Thập Thất xẹt qua một tia sáng xảo quyệt: “Nhờ có tỷ tỷ mười ngày trước đến thăm, khiến lòng muội muội không còn áy náy, nên mới yên lòng dưỡng thương. Nay tỷ tỷ ở trong lòng muội muội tựa như thân tỷ tỷ. Về sau muội muội ngàn vạn sẽ không chống đối tỷ tỷ.”
“Tốt tốt tốt, muội muội có thể nghĩ như vậy, tỷ tỷ rất hài lòng.” Nhạc Âm kéo Thập Thất đến ngồi bên cạnh nàng. Dáng vẻ cực kỳ thân thiết.
Thập Thất đơn giản nói mấy câu đã khiến cho Nhạc Âm buông phòng bị, xưng hô tỷ muội với nhau, làm cho Cẩm Sắc đứng ở cạnh bên xem đến hoa mắt. Sao nàng cảm thấy trong nụ cười của tiểu thư có một thanh chủy thủ sắc bén thế nhỉ? Lắc lắc đầu, chắc nàng nhìn nhầm rồi, tiểu thư cười thực xán lạn, có lẽ sau khi tiểu thư bị đánh, đã thực sự hiểu rõ, ở trong vương phủ, không thể đối địch với kẻ khác.
Sau nửa canh giờ, Nhạc Âm cùng Thập Thất trò chuyện rất vui, Nhạc Âm lấy vòng tay yêu thích tặng cho Thập Thất. Mà Thập Thất cố ý chống đẩy khước từ rồi mới nhận lấy. Nực cười, dùng tiền thiết lập quan hệ, đã đặt vào tay, nàng có thể không nhận sao?
“Được rồi, muội muội, ít bữa nữa là ngày sinh của Vương gia, đương kim hoàng thượng hạ lệnh tổ chức yến hội trong vương phủ, đến lúc đó thị thiếp chúng ta đều tham gia. Đúng giờ muội muội đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ dẫn muội muội đi.” Nhạc Âm cười nói. Lúc đầu nàng đã căn dặn kẻ dưới, lệnh cho hạ nhân không cho phép Thập Thất tham gia yến hội, nhưng hôm nay cùng Thập Thất nói chuyện, lại nhìn dáng vẻ nàng vô cùng tục khí, Nhạc Âm yên lòng, để nàng đi cũng tốt, vừa vặn cùng nàng ngồi chung một chỗ, dùng tục khí của nàng ta làm nổi bật lên sự cao nhã của nàng.
Yến hội? Cơ hội có thể nhìn thấy Độc Cô Ngạo Thiên. Thập Thất trong lòng đánh bàn tính, nhưng nét mặt lại kinh ngạc vạn phần: “Muội muội có thể đi sao?”
Nhạc Âm vừa lòng với phản ứng của nàng, gật đầu cười nói: “Đương nhiên có thể đi, có điều…” Nhạc Âm bỗng dưng ngừng lại, trong ánh mắt lại hiện nên vẻ đau thương.
“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Thập Thất phối hợp hỏi.
Nhạc Âm thở dài một hơi trả lời: “Lần yến hội này chủ yếu là vì tuyển chính vì cho Vương gia. Nếu như Tuyết Nhi tiểu thư xuất hiện, cơ hội chúng ta có thể ở lại vương phủ e rằng đã ít nay càng ít.” Nghĩ tới đây, Nhạc Âm liền cảm thấy rất phiền muộn, nàng đã chờ đợi nhiều ngày, ả nữ nhân kia tốt nhất đừng xuất hiện.
“Ớ? Vì sao nàng xuất hiện chúng ta sẽ không thể ở trong phủ chứ?” Ánh mắt Thập Thất sáng ngời, có lẽ yến hội này là một cơ hội! Trong đầu hiện nàng bỗng lên hình dáng một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, Trình Tuyết Nhi. Nàng là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân, khiến cho nam nhân trong thiên hạ điên cuồng, theo lời đồn, Độc Cô Ngạo Thiên yêu say đắm nàng này.
“Haiz, nàng làm sao có thể cùng nhiều nữ tử chia sẻ Vương gia chứ.” Nhạc Âm lại thở dài.
Thập Thất thầm cười lạnh, tên Độc Cô Ngạo Thiên ấy sắc tâm đã thấm vào xương, sao lại ngại việc nhiều nữ nhân! Song, nàng vẫn rất hy vọng Trình Tuyết Nhi có thể mê đảo Độc Cô Ngạo Thiên, để cho nàng thuận lợi rời khỏi nơi thị phi này.
—————————————-
~~~ Nhìn xem Thập Thất như thế nào lừa gạt mọi người, khiến cho người đắc tội nàng trả giá, làm cho Độc Cô Ngạo Thiên cam tâm tình nguyện để nàng rời đi. Mà trong yến hội , nàng lại kinh thế hãi tục ra sao~~~
Nhưng mà… thời cơ chưa tới. Nàng muốn chính là, làm cho kẻ khác trả giá đồng thời còn phải cảm tạ nàng! Như vậy mới là làm người thành công, chỉ có tự nàng biết mình gian trá, nhưng người khác lại cho rằng nàng là Bồ Tát sống.
Lúc này, hai người kia hoàn toàn không biết, hành vi tranh công của các nàng, đã đụng chạm nguyên tắc làm người của Thập Thất! Khiến hai người sau này, vô cùng hối hận.
“Nhạc Âm tỷ tỷ, muội muội thực sự biết sai rồi. Hôm qua lúc tỉnh lại, bởi vì miệng vết thương đau đớn vạn phần, nhìn thấy nhị vị tỷ tỷ, giống như gặp được thân nhân, nên không có để ý nhiều, mà nói sai mạo phạm hai vị tỷ tỷ. Hy vọng hai vị tỷ tỷ đừng so đo với muội muội. Muội muội mới vừa vào phủ không bao lâu, cho nên có làm sai chút chuyện, lỡ nói lời mạo phạm. Hu hu hu…” Thập Thất khóc lóc thổ lộ chân tình, khiến ba người kia rất ư là giật mình.
Đây là cái ả Mộ Dung Thập Thất không biết tốt xấu kia sao?
Hôm qua không phải là bộ dáng này! Hay là sau khi trải qua một đêm, nàng thoát thai hoán cốt? Biết bản thân có bao nhiêu cân lượng?
Nhạc Âm càng thêm hài lòng, thầm nghĩ, nàng ta có thể vì nàng sử dụng, nữ tử vô tri như vậy, rất dễ lợi dụng. Xoay người lại nhìn sang Thập Thất, nở nụ cười ôn hòa: “Muội muội dưỡng thương cho tốt đi, đợi vết thương tốt hơn, thì hãy đến thăm tỷ tỷ.”
Hai người kia còn đang ngây ngốc, có làm sao cũng nghĩ không thông, một người sao lại biến hóa lớn đến vậy! Từ vênh váo hung hăng thay đổi thành kẻ nhát gan? Có thể sao?
Hai người còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Nhạc Âm, chỉ có thể đem lòng đầy nghi vấn nuốt trở lại trong bụng, cùng Nhạc Âm rời đi.
Đợi sau khi ba người đi khỏi, Cẩm Sắc xoa xoa nước mắt, nhìn sang Thập Thất, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, Nhạc Âm tiểu thư cứ khinh địch buông tha chúng ta như vậy à!” Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân tiểu thư bảo nàng khóc lớn sao?
Thập Thất nheo mắt, khẽ cười một tiếng, không có trả lời Cẩm Sắc, mà phân phó: “Chuẩn bị nước sạch.” Son phấn có lượng chì quá nhiều, sẽ làm hư da nàng mất.
Mười ngày trôi qua.
Cái mông của Thập thất đã tốt hơn phân nửa, có thể xuống giường, còn có thể ngồi.
Ngày đầu tiên ra cửa, nàng liền cùng Cẩm Sắc đi gặp Nhạc Âm.
Khi Nhạc Âm nhìn thấy Thập Thất, thập phần kinh ngạc.
Mà Thập Thất vừa thấy Nhạc Âm, liền tiến lên thân thiết kêu: “Hôm nay thân thể tốt hơn một chút liền lập tức tới gặp tỷ tỷ. Tỷ tỷ hôm nay đẹp quá à! Phóng nhãn trong chúng tỷ muội, có thể cùng tỷ tỷ đánh đồng hầu như không có ai!” Lời Thập Thất nói rất tự nhiên, ánh mắt chân thành tha thiết.
Thập Thất đầu tiên mở miệng đã lên tiếng khen ngợi, khiến cho bờ môi Nhạc Âm rộng mở, gật đầu cười nói: “Mười ngày không gặp, khí sắc của muội muội tốt hơn nhiều.” Nhạc Âm cao thấp đánh giá Thập Thất, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, chỉ là, ý tứ của nàng không có hiện lên trên mặt.
Mạt ngực màu hồng, vốn kiều diễm động lòng người, nhưng nàng lại phối với tấm lụa mỏng lớn màu xanh biếc ! Lớp phấn trên mặt quá dày, hai gò má hồng lòe giống như đít khỉ, nhìn qua tổng thể, tựa như gái quê! Có điều, nàng càng như thế thì càng tốt! Ý cười nơi khóe miệng của Nhạc Âm lại thâm sâu vài phần.
Trong lúc a dua nịnh hót, ở nơi sâu trong đáy mắt của Thập Thất xẹt qua một tia sáng xảo quyệt: “Nhờ có tỷ tỷ mười ngày trước đến thăm, khiến lòng muội muội không còn áy náy, nên mới yên lòng dưỡng thương. Nay tỷ tỷ ở trong lòng muội muội tựa như thân tỷ tỷ. Về sau muội muội ngàn vạn sẽ không chống đối tỷ tỷ.”
“Tốt tốt tốt, muội muội có thể nghĩ như vậy, tỷ tỷ rất hài lòng.” Nhạc Âm kéo Thập Thất đến ngồi bên cạnh nàng. Dáng vẻ cực kỳ thân thiết.
Thập Thất đơn giản nói mấy câu đã khiến cho Nhạc Âm buông phòng bị, xưng hô tỷ muội với nhau, làm cho Cẩm Sắc đứng ở cạnh bên xem đến hoa mắt. Sao nàng cảm thấy trong nụ cười của tiểu thư có một thanh chủy thủ sắc bén thế nhỉ? Lắc lắc đầu, chắc nàng nhìn nhầm rồi, tiểu thư cười thực xán lạn, có lẽ sau khi tiểu thư bị đánh, đã thực sự hiểu rõ, ở trong vương phủ, không thể đối địch với kẻ khác.
Sau nửa canh giờ, Nhạc Âm cùng Thập Thất trò chuyện rất vui, Nhạc Âm lấy vòng tay yêu thích tặng cho Thập Thất. Mà Thập Thất cố ý chống đẩy khước từ rồi mới nhận lấy. Nực cười, dùng tiền thiết lập quan hệ, đã đặt vào tay, nàng có thể không nhận sao?
“Được rồi, muội muội, ít bữa nữa là ngày sinh của Vương gia, đương kim hoàng thượng hạ lệnh tổ chức yến hội trong vương phủ, đến lúc đó thị thiếp chúng ta đều tham gia. Đúng giờ muội muội đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ dẫn muội muội đi.” Nhạc Âm cười nói. Lúc đầu nàng đã căn dặn kẻ dưới, lệnh cho hạ nhân không cho phép Thập Thất tham gia yến hội, nhưng hôm nay cùng Thập Thất nói chuyện, lại nhìn dáng vẻ nàng vô cùng tục khí, Nhạc Âm yên lòng, để nàng đi cũng tốt, vừa vặn cùng nàng ngồi chung một chỗ, dùng tục khí của nàng ta làm nổi bật lên sự cao nhã của nàng.
Yến hội? Cơ hội có thể nhìn thấy Độc Cô Ngạo Thiên. Thập Thất trong lòng đánh bàn tính, nhưng nét mặt lại kinh ngạc vạn phần: “Muội muội có thể đi sao?”
Nhạc Âm vừa lòng với phản ứng của nàng, gật đầu cười nói: “Đương nhiên có thể đi, có điều…” Nhạc Âm bỗng dưng ngừng lại, trong ánh mắt lại hiện nên vẻ đau thương.
“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Thập Thất phối hợp hỏi.
Nhạc Âm thở dài một hơi trả lời: “Lần yến hội này chủ yếu là vì tuyển chính vì cho Vương gia. Nếu như Tuyết Nhi tiểu thư xuất hiện, cơ hội chúng ta có thể ở lại vương phủ e rằng đã ít nay càng ít.” Nghĩ tới đây, Nhạc Âm liền cảm thấy rất phiền muộn, nàng đã chờ đợi nhiều ngày, ả nữ nhân kia tốt nhất đừng xuất hiện.
“Ớ? Vì sao nàng xuất hiện chúng ta sẽ không thể ở trong phủ chứ?” Ánh mắt Thập Thất sáng ngời, có lẽ yến hội này là một cơ hội! Trong đầu hiện nàng bỗng lên hình dáng một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, Trình Tuyết Nhi. Nàng là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân, khiến cho nam nhân trong thiên hạ điên cuồng, theo lời đồn, Độc Cô Ngạo Thiên yêu say đắm nàng này.
“Haiz, nàng làm sao có thể cùng nhiều nữ tử chia sẻ Vương gia chứ.” Nhạc Âm lại thở dài.
Thập Thất thầm cười lạnh, tên Độc Cô Ngạo Thiên ấy sắc tâm đã thấm vào xương, sao lại ngại việc nhiều nữ nhân! Song, nàng vẫn rất hy vọng Trình Tuyết Nhi có thể mê đảo Độc Cô Ngạo Thiên, để cho nàng thuận lợi rời khỏi nơi thị phi này.
—————————————-
~~~ Nhìn xem Thập Thất như thế nào lừa gạt mọi người, khiến cho người đắc tội nàng trả giá, làm cho Độc Cô Ngạo Thiên cam tâm tình nguyện để nàng rời đi. Mà trong yến hội , nàng lại kinh thế hãi tục ra sao~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook