Thập Niên: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính
-
Chương 26: Bán Ruột Heo Kho 3
"Như vậy có thể không tốt lắm không?"
"Có cái gì không tốt? Ruột heo ai ăn? Chỉ có năm mới người ta mua về đổ lạp xưởng, trong cái chợ này thím cũng không nhìn thấy nhà ai bán món này, đến lúc đó chúng ta tăng giá cả một chút, năm đồng tiền một cân, cháu làm thím bán…"
Càng nghĩ càng kích động, thím Vương dường như đã nhìn thấy dáng vẻ mình đếm tiền.
Nhà bà ấy tuy rằng bán thịt, nhưng trong chợ còn có mấy nhà khác bán thịt, kiếm được cũng không quá nhiều, đến lúc đó khi khách mua ruột heo ở trước quầy hàng nhà bà ấy, nói không chừng thuận tiện cũng mua ít thịt tươi về.
Dù sao trong nhà buôn bán, thím Vương cảm thấy vẫn có mắt nhìn một chút, cảm thấy vụ làm ăn này có thể làm.
Kiếm tiền là chuyện tốt, làm gì phải đẩy cho bên ngoài? Cũng là Lê Tiêu không ở nhà, Giang Nhu bụng lớn, loại chuyện tốt này mới có thể rơi xuống trên người bà ấy, nếu không e rằng không tới phần mình.
Bà ấy chỉ có một đứa con gái, không anh em không chị em, bây giờ còn không chịu thua kém thị đậu đại học, kiếm tiền nhiều mới là sức mạnh.
Nghĩ như vậy, thím Vương không kiềm được sự kích động nói: "Cháu à, cháu đợi một lát, trong nhà còn có ruột heo tươi mới đó, hôm nay cháu cầm về kho đi, ngày mai thím mở bán ngay, chiều hôm nay thím phải đi thu dọn quầy hàng của chú cháu ra ngoài, trong nhà cháu có đủ củi không, thím chia một ít cho cháu."
Giang Nhu cũng không khách sáo với bà ấy, "Được, thím có bao nhiêu cháu lấy bấy nhiêu đi, ruột heo kho có thể giữ hai ngày, không sợ bán không hết, sáng ngày mai cháu có thể kho xong, củi thì không cần, trong nhà vẫn còn."
"Được."
Thím Vương cũng không giặt sạch quần áo nữa, trực tiếp đi vào nhà bếp lấy ruột heo ra, sau khi cầm cảm thấy nặng, còn muốn đưa Giang Nhu về đến nhà.
Sau đó bản thân bận rộn, trong lòng còn nghĩ đứa nhỏ Giang Nhu này không tệ, chỉ là mệnh quá khổ gả cho Lê Tiêu, đã mang thai còn nghĩ cách kiếm tiền, nhưng cũng bởi vì theo Lê Tiêu mới có thể biết công thức này.
Bà ấy có nghe nói, năm đó bà nội Lê Tiêu còn từng làm đầy tớ cho nhà địa chủ, nói không chừng chính là biết được từ nhà địa chủ, đồ của nhà đại địa chủ có thể kém sao?
Sau khi Giang Nhu về nhà đã sắp đến mười một giờ, cô cũng không sốt ruột, trước tiên nấu cơm trưa cho mình, ăn cơm xong còn đánh một giấc ngon lành, ngủ xong thức dậy mới bắt đầu rửa ruột heo.
Nếu tìm được công việc có thể kiếm tiền, quần áo trẻ con cũng lười làm, chuẩn bị chờ sau khi cầm được tiền sẽ nhờ người ta may, cô may vừa chậm vừa xấu, ngược lại có thể đổi thành tã và khăn yếm.
Cô cũng là người có mắt nhìn, dù sao anh trai cô và chị dâu cô đều là người có sự nghiệp thành công, thường xuyên nói một vài cách buôn bán ở trên bàn cơm, nghe nhiều, Giang Nhu cũng không ngốc, cho nên khi nói chuyện với thím Vương cố ý khen đối phương nhiều một chút, lại than thở tỏ ra tội nghiệp, lại so sánh, nâng người ta lên thật cao, việc buôn bán cũng cứ thế mà thành, khi hợp tác người ta cũng không dễ ức hiếp cô.
Đương nhiên, lôi Lê Tiêu ra, không chỉ là vì tỏ ra tội nghiệp, cũng là nhắc nhở thím Vương sau lưng cô có người, nếu hãm hại cô, tên lưu manh Lê Tiêu đó cũng không dễ chọc.
Dù cho lúc ấy thím Vương nghĩ cái gì, dù sao mục đích của Giang Nhu đã đạt được.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi thím Vương lại đây lấy ruột heo kho, lại cho Giang Nhu một rổ ruột heo mới, nhưng lúc đi còn dặn trước: "Ngày đầu tiên buôn bán có thể không tốt lắm, cháu đừng hy vọng quá lớn, chúng ta từ từ sẽ được."
Sợ bán không tốt làm cho Giang Nhu thất vọng, dù sao nhà bọn họ không dựa vào cái này ăn cơm, nhưng Giang Nhu hẳn là đặt tất cả hy vọng vào cái này.
Giang Nhu gật đầu, vẻ mặt hiểu chuyện, "Cháu hiểu mà, thím cũng đừng có gánh quá lớn, chúng ta không gấp."
Trái lại còn an ủi bà ấy.
"Ai."
Việc này khiến trong lòng thím Vương khoan khoái hơn, cảm thấy ở chung với Giang Nhu thật là thoải mái.
Cầm một chậu ruột heo kho to kích động rời đi.
Buổi sáng Giang Nhu không có việc làm, bèn giặt sạch quần áo, sau đó ngồi ở dưới gốc cây to trong sân may tã của đứa nhỏ.
Khoảng gần mười giờ, cổng sân bị người gõ cửa, Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là thím Vương, hô một tiếng với bên ngoài, "Ai vậy?"
Bên ngoài lặng im một chút, sau đó một giọng nói của phụ nữ truyền đến, "Giang Nhu, là tớ."
"Có cái gì không tốt? Ruột heo ai ăn? Chỉ có năm mới người ta mua về đổ lạp xưởng, trong cái chợ này thím cũng không nhìn thấy nhà ai bán món này, đến lúc đó chúng ta tăng giá cả một chút, năm đồng tiền một cân, cháu làm thím bán…"
Càng nghĩ càng kích động, thím Vương dường như đã nhìn thấy dáng vẻ mình đếm tiền.
Nhà bà ấy tuy rằng bán thịt, nhưng trong chợ còn có mấy nhà khác bán thịt, kiếm được cũng không quá nhiều, đến lúc đó khi khách mua ruột heo ở trước quầy hàng nhà bà ấy, nói không chừng thuận tiện cũng mua ít thịt tươi về.
Dù sao trong nhà buôn bán, thím Vương cảm thấy vẫn có mắt nhìn một chút, cảm thấy vụ làm ăn này có thể làm.
Kiếm tiền là chuyện tốt, làm gì phải đẩy cho bên ngoài? Cũng là Lê Tiêu không ở nhà, Giang Nhu bụng lớn, loại chuyện tốt này mới có thể rơi xuống trên người bà ấy, nếu không e rằng không tới phần mình.
Bà ấy chỉ có một đứa con gái, không anh em không chị em, bây giờ còn không chịu thua kém thị đậu đại học, kiếm tiền nhiều mới là sức mạnh.
Nghĩ như vậy, thím Vương không kiềm được sự kích động nói: "Cháu à, cháu đợi một lát, trong nhà còn có ruột heo tươi mới đó, hôm nay cháu cầm về kho đi, ngày mai thím mở bán ngay, chiều hôm nay thím phải đi thu dọn quầy hàng của chú cháu ra ngoài, trong nhà cháu có đủ củi không, thím chia một ít cho cháu."
Giang Nhu cũng không khách sáo với bà ấy, "Được, thím có bao nhiêu cháu lấy bấy nhiêu đi, ruột heo kho có thể giữ hai ngày, không sợ bán không hết, sáng ngày mai cháu có thể kho xong, củi thì không cần, trong nhà vẫn còn."
"Được."
Thím Vương cũng không giặt sạch quần áo nữa, trực tiếp đi vào nhà bếp lấy ruột heo ra, sau khi cầm cảm thấy nặng, còn muốn đưa Giang Nhu về đến nhà.
Sau đó bản thân bận rộn, trong lòng còn nghĩ đứa nhỏ Giang Nhu này không tệ, chỉ là mệnh quá khổ gả cho Lê Tiêu, đã mang thai còn nghĩ cách kiếm tiền, nhưng cũng bởi vì theo Lê Tiêu mới có thể biết công thức này.
Bà ấy có nghe nói, năm đó bà nội Lê Tiêu còn từng làm đầy tớ cho nhà địa chủ, nói không chừng chính là biết được từ nhà địa chủ, đồ của nhà đại địa chủ có thể kém sao?
Sau khi Giang Nhu về nhà đã sắp đến mười một giờ, cô cũng không sốt ruột, trước tiên nấu cơm trưa cho mình, ăn cơm xong còn đánh một giấc ngon lành, ngủ xong thức dậy mới bắt đầu rửa ruột heo.
Nếu tìm được công việc có thể kiếm tiền, quần áo trẻ con cũng lười làm, chuẩn bị chờ sau khi cầm được tiền sẽ nhờ người ta may, cô may vừa chậm vừa xấu, ngược lại có thể đổi thành tã và khăn yếm.
Cô cũng là người có mắt nhìn, dù sao anh trai cô và chị dâu cô đều là người có sự nghiệp thành công, thường xuyên nói một vài cách buôn bán ở trên bàn cơm, nghe nhiều, Giang Nhu cũng không ngốc, cho nên khi nói chuyện với thím Vương cố ý khen đối phương nhiều một chút, lại than thở tỏ ra tội nghiệp, lại so sánh, nâng người ta lên thật cao, việc buôn bán cũng cứ thế mà thành, khi hợp tác người ta cũng không dễ ức hiếp cô.
Đương nhiên, lôi Lê Tiêu ra, không chỉ là vì tỏ ra tội nghiệp, cũng là nhắc nhở thím Vương sau lưng cô có người, nếu hãm hại cô, tên lưu manh Lê Tiêu đó cũng không dễ chọc.
Dù cho lúc ấy thím Vương nghĩ cái gì, dù sao mục đích của Giang Nhu đã đạt được.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi thím Vương lại đây lấy ruột heo kho, lại cho Giang Nhu một rổ ruột heo mới, nhưng lúc đi còn dặn trước: "Ngày đầu tiên buôn bán có thể không tốt lắm, cháu đừng hy vọng quá lớn, chúng ta từ từ sẽ được."
Sợ bán không tốt làm cho Giang Nhu thất vọng, dù sao nhà bọn họ không dựa vào cái này ăn cơm, nhưng Giang Nhu hẳn là đặt tất cả hy vọng vào cái này.
Giang Nhu gật đầu, vẻ mặt hiểu chuyện, "Cháu hiểu mà, thím cũng đừng có gánh quá lớn, chúng ta không gấp."
Trái lại còn an ủi bà ấy.
"Ai."
Việc này khiến trong lòng thím Vương khoan khoái hơn, cảm thấy ở chung với Giang Nhu thật là thoải mái.
Cầm một chậu ruột heo kho to kích động rời đi.
Buổi sáng Giang Nhu không có việc làm, bèn giặt sạch quần áo, sau đó ngồi ở dưới gốc cây to trong sân may tã của đứa nhỏ.
Khoảng gần mười giờ, cổng sân bị người gõ cửa, Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là thím Vương, hô một tiếng với bên ngoài, "Ai vậy?"
Bên ngoài lặng im một chút, sau đó một giọng nói của phụ nữ truyền đến, "Giang Nhu, là tớ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook