Khi Giang Nhu qua nhà hàng xóm, thím Vương đang ở trong nhà giặt quần áo.

Bà ấy không giống Giang Nhu, chỉ cần giặt sạch quần áo của một người, chú Vương không chỉ bán thịt heo còn phải giết heo, quần áo bình thường trên người rất bẩn, phải dùng tro than gói lại. Trái lại trong nhà có bột giặt quần áo, nhưng sau khi dùng một khoảng thời gian thì cảm thấy có hơi phí, vẫn là tro than tốt, quan trọng là không tốn tiền.

Cửa sân trong nhà thím Vương mở rộng ra, nhìn thấy Giang Nhu lại đây, vẻ mặt bà ấy kinh ngạc, vui mừng ngẩng đầu nhìn, "Sao lại đây vậy?"

Vội đứng lên, lau bàn tay dính nước lên tạp dề trước người, sau đó đi vào trong nhà cầm một cái ghế lại cho Giang Nhu, miệng vui vẻ nói chuyện, "Ai nha, từ sau khi con gái thím thi đậu đại học, trong nhà đều quạnh quẽ hơn rất nhiều, mỗi ngày chỉ có một mình thím, bình thường thật muốn tìm người trò chuyện."

Đặt ghế dựa tới phía sau Giang Nhu, "Lại đây, ngồi đi."

Trong lòng Giang Nhu buồn cười, tuy rằng hôm qua mới quen biết bà thím này, nhưng phát hiện mỗi lần chỉ cần bà ấy vừa mở miệng, nói chưa đến hai câu sẽ nhắc tới đứa con gái học đại học một chút, đã thành câu cửa miệng rồi.

Cô cầm cái dĩa trong tay đưa cho bà ấy, "Thím, tối hôm qua cháu kho phần ruột heo này, cháu lấy một ít lại đây cho thím nếm thử, không biết thím có thích hay không?"

Thím Vương liên tục "Ôi" hai tiếng, nhanh chóng xua tay bảo không cần, "Con, đứa nhỏ này thật là, thím đưa đồ cho cháu nào có lý muốn trả lại chứ? Thật sự là quá khách sáo, không đáng mấy đồng bạc, tự cháu cầm về ăn đi."

"Trong nhà còn nữa, một mình cháu ăn không hết, lấy một ít lại đây cho các thím nếm thử hương vị." Giang Nhu nhét cái dĩa vào trong tay bà ấy.

Thấy Giang Nhu không phải nói giỡn, thím Vương từ chối hai câu rồi cũng không khách sáo với cô nữa, "Được, thế thím nhận vậy."

Nhận lấy cái dĩa của Giang Nhu, còn thuận tay cầm một miếng bỏ vào trong miệng, vốn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy mùi vị rất thơm, còn thơm hơn bà ấy dùng ớt khô xào, nào biết sau khi ăn một ngụm ánh mắt lập tức mở to, nhịn không được lại nếm thử một miếng, bà ấy nhìn về phía Giang Nhu, "Mùi vị này ngon quá, cũng không hôi chút nào, làm như thế nào vậy, còn ngon hơn thím làm nữa."

Ăn vào miệng thơm ngon mỡ màng, nhưng không ngấy, còn rất có độ dai.



Giang Nhu mím môi cười, "Thím thích là được, cháu còn sợ thím không thích hương vị này."

Thím Vương cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "Món này ăn ngon, chú cháu chắc chắn cũng thích, thím dọn ra dĩa cho cháu."

Cầm cái đĩa đi vào phòng bếp, bỏ ruột heo vào trong chén nhà mình, còn rửa đĩa cho Giang Nhu.

Khi bà ấy trở lại sân, Giang Nhu đang ngồi ở trên ghế may quần lót trẻ con, nhìn xong cảm thấy quần áo trẻ con này trông kỳ lạ quá, vốn còn chuẩn bị hỏi ruột heo làm như thế nào, nhìn thấy thứ này lại nhịn không được mở miệng, "Đây là quần áo của đứa nhỏ nhỉ?"

Giang Nhu gật đầu, "Đúng vậy, áo liền quần ạ."

Cầm quần áo mở ra cho bà ấy xem, giải thích hình thức một chút.

Thím Vương nghe một hồi, lại cảm thấy quần áo này cũng rất tốt, về sau con gái bà ấy lập gia đình mang thai, bà ấy cũng có thể may hai bộ cho đứa nhỏ.

Nghĩ như vậy, trong lòng ghen tị, đột nhiên cảm thấy người vợ mà Lê Tiêu cưới thật tốt, trông gầy teo ốm yếu lại rất có năng lực.

Giang Nhu tỉ mỉ nói về ưu điểm của kiểu quần áo này, "Đứa nhỏ của cháu sinh ra vào thời tiết lạnh, nếu đi tiểu cởi ra hay mặc vào quần nhỏ không tiện, dễ bị bệnh, kiều quần áo này thì thuận tiện hơn rất nhiều, chỉ cần cởi nút ra là được."

"Đứa trẻ này cháu thật đúng là có tâm."

Giang Nhu cười tủm tỉm còn nói một ít, ngược lại hỏi bà ấy những việc chú ý lúc mang thai, thím Vương là người biết nói, nghĩ đến cha mẹ Giang Nhu không ở bên cạnh, mẹ chồng lại đầu óc mơ hồ không đáng tin cậy, bèn nói tất cả kinh nghiệm lúc trước mình mang thai ra, nói đến chỗ kích động còn mắng hai câu năm đó mẹ chồng bà ấy làm chuyện vô liêm sỉ.

Ngược lại lại an ủi Giang Nhu, "Mẹ chồng cháu không ở bên cạnh chướng mắt cũng tốt, thím lúc đó, đã mang thai tám tháng sắp sinh rồi, bà ta còn bảo thím ra bờ sông giặt quần áo của cả nhà, mùa đông đó rất lạnh, giặt xong quần áo tay cũng đều đông cứng, người cũng mệt mỏi đứng không nổi, trên đường trở về còn giẫm một bước vào trong hố băng, nửa ống quần đều ướt, bây giờ nhớ tới đều cảm thấy khốn khổ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương