Nhưng lúc này, dáng vẻ Kiều Vi mặc áo sơ mi trắng, lộ ra hai chân trắng lắc lư ở trước mắt anh.

Cô đã cầu hòa như vậy rồi, anh cũng nên tha thứ cho cô.

Không phải đã nói về sau tiếp tục sống sao.

Nói cô của trước kia đã chết.

Vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.

...!Những suy nghĩ lung tung này giằng co trong đầu Nghiêm Lỗi một hồi, cuối cùng anh quyết định chấp nhận ý “cầu hòa” của Kiều Vi, lập tức quay người lại!



Kiều Vi đã ngủ.

Nghiêm Lỗi chống người nhìn cô, cô thật sự đang ngủ, hô hấp đều đều, khuôn mặt bình thản.

Cô chỉ mặc áo lót, áo lót của nữ đồng chí đều kiểu che nửa, lộ ra phần bụng.

Vài ngày cô ra ngoài có vẻ càng gầy, eo càng thon.


Khi nằm nghiêng, phần eo xẹp xuống nhô lên giống như thung lũng.

Nghiêm Lỗi bất đắc dĩ nằm xuống.

Một lúc sau, hơi nóng trên người mới tản đi, anh nhắm mắt lại đi ngủ.

Anh không biết, Kiều Vi ngủ rất ngon.

Tuy rằng giường đất dưới thân không phải là Simmons, nhưng cũng là giường chân chính.

Giường bệnh trong bệnh viện vừa chật lại cứng, đệm giường bị quá nhiều người sử dụng thời gian dài, sờ lên phần ruột đệm thô ráp.

Bệnh nhân nằm lâu, dần dần bị lở loét, cực kỳ khó chịu.

Kiều Vi đã cực kỳ lâu rồi không được ngủ ngon như thế.

Một đêm không mộng mị.

Ngủ rất sâu, cho nên hôm sau không biết Nghiêm Lỗi rời đi khi nào.


Kiều Vi rời giường mặc áo sơ mi trắng đi ra, nhìn thấy Nghiêm Tương đang ngồi chơi ở trên nền nhà trong phòng khách.

“Mẹ.” Nghiêm Tương thấy cô đã dậy, gọi cô: “Buổi sáng ăn gì?”

Ăn gì, đúng là vấn đề khó khăn.

Dù sao không phải là thế giới cứ nằm trong chăn cầm điện thoại là có thể đặt mua đồ ăn ngoài.

Kiều Vi kiểm tra trí nhớ, lập tức quyết định: “Đi, chúng ta đi nhà ăn đại viện ăn sáng!”

Đại viện người nhà quân nhân có một nhà ăn nội bộ, giống như nhà tắm, không mở ra cho người ngoài.

Nhưng hàng nhập của nó là từ quân đội, bảo đảm hơn bên ngoài.

Khi vật tư túng thiếu, quán ăn quốc doanh cũng chưa chắc đã mạnh hơn nhà ăn quân đội.

Sủi cảo cô ăn ở bệnh viện ngày hôm qua đã coi như là thực phẩm tinh hoa ở thời đại này.

Vừa nghe thấy sẽ đi đại viện ăn sáng, Nghiêm Tương vui vẻ đứng lên: “Đi ~”

Kiều Vi giữ thằng bé lại: “Con đánh răng rửa mặt chưa?”

Kiều Vi canh chừng thằng bé rửa mặt xong, còn bản thân về phòng ngủ thay quần áo.

Sau khi lục lọi, một nửa quần áo của nguyên chủ đều là vải lụa.

Cô thuận tay treo chúng sang một bên, tìm váy liền áo thuần cotton trong đống quần áo còn lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương