Vợ chồng già, sao vẫn còn cảm giác này.

Rõ ràng đã lâu không chung giường, anh cũng đã quen rồi.

Cứ vậy đi, miễn là cô không bỏ đi, cũng không đòi ly hôn nữa, cứ tạm bợ thế này mà sống tiếp là được.

Trái tim Kiều Vi đã chết lặng, Nghiêm Lỗi cũng vậy, anh không còn bất kỳ hy vọng nào vào cuộc hôn nhân này nữa.

Cứ thoải mái là được.

Một nhà ba người ngồi ăn cơm trong sân, còn đốt cả nhang muỗi, khá mát mẻ.

Phải nói rằng, tuy thịt không nhiều, nhưng các món ăn vẫn được xào rất ngon.

Tỷ lệ hành, gừng, tỏi, nước tương, giấm đều rất vừa phải.

Nghiêm Tương ăn rất ngon miệng, còn nói: "Chắc chắn là chị Lâm nấu."


Kiều Vi hỏi: "Sao con biết?"

"Từ khi chị Lâm đến, chị ấy đều là người nấu cơm." Nghiêm Tương phồng má: "Chú Triệu và dì Dương đều khen chị ấy nấu ăn ngon, còn khen chị ấy chăm chỉ.

Còn bảo chị Anh Tử học hỏi chị Lâm nhiều hơn."

Thực sự không quen khi không có khăn giấy dùng một lần.

Kiều Vi đành dùng ngón tay lau sạch vết dầu trên khóe miệng Nghiêm Tương: "Con nuốt đi rồi hãy nói, khi miệng còn thức ăn thì không được nói, ngậm miệng lại ăn cơm, không được nhai chóp chép, như vậy không tốt."

Nghiêm Tương vô cùng ngoan ngoãn, lập tức ngậm miệng nhai.

Má phồng lên, giống như một chú chuột hamster nhỏ.

Cậu bé đáng yêu như vậy, phải cảm ơn vì có một người cha là nam chính.

Kiều Vi nhìn vết dầu trên ngón tay, nhìn trái nhìn phải cũng không có chỗ nào để lau, vô thức liếc Nghiêm Lỗi.

Nghiêm Lỗi khựng lại, lấy một thứ gì đó trong túi quần ra ném lên bàn.


Thì ra là một chiếc khăn tay?

Kiều Vi hơi ngạc nhiên: "Anh mang theo khăn tay bên người?"

Nghiêm Lỗi nhìn cô: "Không phải em bắt anh mang theo sao?"

Anh cưới một người vợ có học thức.

Hồi đó, trong buổi xem mắt tập thể, một sĩ quan quân đội trẻ như anh là đối tượng được nhiều người săn đón.

Lãnh đạo và chiến hữu đều khuyên anh nên cân nhắc kỹ càng, họ nói: "Cô gái đó nhìn là biết không phải người có thể chịu khổ chịu khó."

Nhưng bản thân anh đã không có học thức nên rất muốn tìm một người có học thức.

Trình độ cấp ba đã được coi là trình độ văn hóa rất cao, hơn nữa cô cũng rất xinh đẹp.

Sau đó, sự thật đã chứng minh lãnh đạo và chiến hữu nói đúng.

Cô không chỉ không thể chịu khổ, mà tư tưởng tiểu tư sản cũng rất nghiêm trọng.

Lười biếng, còn coi thường những người nông dân chất phác, vất vả.

Nghiêm Lỗi nhai hai miếng, xác nhận vừa nãy mình không nhai chóp chép.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương