Kiều Vi tạm thời không để ý đến anh, trước tiên cô hỏi Nghiêm Tương xem cậu bé đã ăn trưa chưa.

"Ăn rồi ạ." Nghiêm Tương nói: "Nhà dì Dương làm bánh xèo hành lá ăn ngon lắm."

Dì Dương mà Nghiêm Tương nhắc đến chính là người hàng xóm được nguyên chủ gửi gắm con mình.

Đây là khu an trí người nhà quân nhân, đương nhiên hàng xóm xung quanh cũng đều là người nhà quân nhân.

Chồng của đối phương là đoàn trưởng Triệu, chiến hữu của Nghiêm Lỗi.

Kiều Vi nhìn kỹ Nghiêm Tương, thấy ngoại trừ một chút cảm xúc tủi thân ra, tinh thần và diện mạo của cậu bé đều rất tốt, quần áo trên người nhìn cũng sạch sẽ, cũng biết mấy ngày qua "dì Dương" đã chăm sóc cậu bé rất tốt.

Trong sách, Nghiêm Tương được miêu tả là một thiếu niên sống hướng nội và kiệm lời.


Mặc dù miêu tả rằng cậu bé được mẹ kế chăm sóc chu đáo, dạy dỗ lễ phép, sau này cũng rất có tiền đồ, nhưng Kiều Vi luôn cảm thấy những lời miêu tả đó trông đầy hoa mỹ, trên thực tế lại mang theo một loại mùi vị u ám nào đó.

Vì trong nguyên tác chưa từng miêu tả cậu bé có đôi mắt sáng ngời và thích cười như bây giờ cả.

Vậy sau này những ý cười trong ánh mắt ấy đã đi đâu? Và cả tia sáng trong mắt cậu bé nữa?

Biến mất hết rồi.

Kiều Vi cảm thấy lòng mình đầy khó chịu.

Cô sờ mặt Nghiêm Tương.

Đứa trẻ này từ nay sẽ là con trai cô, cô sẽ không để nụ cười trên môi cậu bé biến mất.

Cô đã hứa với Kiều Vi Vi rồi.


Kiều Vi bây giờ chính là Kiều Vi Vi.

Kiều Vi để Nghiêm Tương tự chơi một mình rồi đi đến nhà chính nhưng không tìm thấy bóng dáng Nghiêm Lỗi đâu.

Cô bước ra khỏi nhà chính, nhìn thấy trên bếp than dưới mái hiên có đặt một chiếc ấm nhôm, đang đun nước.

Một người đã quen với các loại thiết bị điện và những món đồ dùng cá nhân nhỏ gọn như Kiều Vi, khi nhìn thấy cái ấm nhôm kia chỉ cảm thấy nó quá lớn.

Cô nhìn trái ngó phải, thấy căn phòng xép phía Tây có chút động tĩnh.

Cô bước qua đó, thấy cửa sổ được mở ra, có bóng người thấp thoáng nơi cửa sổ.

Cô bước vào bên trong, gian phòng xép này là phòng bếp, bên trong có một chiếc bếp hình vuông.

Đây là một bếp củi rất truyền thống, có ống thổi, trên bếp còn có một chiếc nồi kim loại rất to và đủ loại chai lọ vại bình khác.

Nghiêm Lỗi đã cởi bộ quân phục màu xanh lục ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, cầm một cái xô thiếc đổ nước vào bồn sắt lớn trong phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương