[Thập Niên] Trở Về Thời Đại Thiếu Nữ
-
Chương 1: Trở về (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mười hai giờ khuya, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Thư Nghi, cô lấy bảng báo cáo được đặt tên là "Thiết kế poster - bản sửa đổi 14" gửi cho cho đối tác, dụi dụi đôi mắt, tầm mắt trước mắt trở nên mơ hồ, yên lặng cầu nguyện cho bản thảo lần này có thể được thông qua.
Coi như, cô đã liên tục thức đêm một tuần liền, mỗi ngày, cũng chỉ ngủ được bốn năm tiếng. Cô biết nếu làm vậy, sức khỏe sẽ không tốt, nhưng là chỉ là một nhân viên thiết kế nhỏ bé, cô không còn lựa chọn nào khác.
Bên phía đối tác cũng trả lời nhanh chóng như thường lệ, sau khi nhận được bản thảo, lập tức trả lời: “Cô thiết kế font chữ này, có chút giống như phần chữ art bên Word!"
Thư Nghi bị dọa đến nhanh chóng mở office, xem thử phần chữ art, nhưng mà nhìn tới nhìn lui, vẫn không nhìn ra có chỗ nào giống.
Nhìn phần chữ art thay đổi trên màn hình máy tính, Thư Nghi liền cảm thấy choáng váng: “Sao... Cái này cũng là phiên bản 2019, chữ art của office lại có thể xấu như vậy sao? Giống như năm 1999 vậy!
Trong lúc bất chợt, Thư Nghi liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng cô hoảng sợ, lấy điện thoại ra vội vàng gọi cấp cứu, nhưng mà tay chân lại không nghe lời.
Một giây kế tiếp, trước mắt Thư Nghi liền tối sầm.
Tỉnh lại lần nữa, Thư Nghi liền cảm thấy bên cạnh có người đang nhẹ đẩy cánh tay cô: “Thư Nghi, Thư Nghi! Đừng ngủ nữa, thầy tới!"
Thư Nghi nghe được chữ "Thầy", trong lòng liền cảm thấy kỳ quái, tự động hiểu thành đồng nghiệp lỡ lời, chợt ngẩng đầu lên: “Ông chủ tới?"
Một giây tiếp, Thư Nghi liền ngẩn người.
Trước mặt là màn hình máy tính đang mở phần văn bản Word, dừng lại ở phần chữ art, so với bản trước khi Thư Nghi ngất xỉu thì bản chữ art xấu hơn.
Thư Nghi nhớ lại, cô không phải ngủ, mà là té xỉu.
Không đúng, không chỉ phần bản chữ art, còn có màn hình máy tính trước mặt, bên cạnh là một cục CPU lớn!
Đây chắc chắn là kiểu máy tính của hai mươi năm trước?
Thư Nghi quay đầu, quan sát xung quanh. Cô đang ngồi ở trong một phòng máy, dàn máy cũ kỹ được xếp thành ba dãy, mỗi dãy có tám máy, tổng cộng hai mươi bốn máy.
Trước mỗi máy vi tính, bên trái bên phải là hai học sinh tiểu học đang chen chúc nhau.
Ánh mắt Thư Nghi dồn đến góc phòng học, dừng lại một chút, trước chiếc máy đầu tiên của góc phòng, có ba học sinh nam đang chen chúc nhau, đang cúi đầu cười cười nói nói, mới vừa rồi ba cái đầu chen chúc một chỗ, giống như là ba quả đào.
Bên ngoài, ánh mặt trời rất gay gắt, bên ngoài cửa sổ phòng học là một cánh đồng ngô lớn, ánh mắt trời xuyên qua từng chiếc lá, rơi trên sàn nhà trong phòng học, vỡ vụn thành những chùm ánh sáng loang lỗ, rõ ràng âm thầm.
Thư Nghi hoảng hốt, cô cảm giác như mình đang bị chìm sâu vào giấc mơ.
Cô đưa bàn tay xinh xắn trắng nõn lên nhìn một chút, lại nhìn chiếc khăn quàng cổ phía dưới, sau đó quay đầu nhìn lại người bạn cùng ngồi chung máy tính với mình.
Cô bạn ngồi cùng bàn là một cô bé tóc ngắn, tóc rất vàng, chỉ có chỗ hơi đen, chỗ vàng ấy giống như từng được nhuộm qua rồi. Nữ sinh ngồi cùng bàn vốn da đen, nên màu tóc vàng trông rất nổi bật, làm cho càng đen hơn. Nhưng trừ cái này ra, thì gương mặt dáng vẻ cũng rất xinh xắn, mắt to mũi cao, hốc mắt sâu, thần thái kiêu ngạo, mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra, sau này lớn lên dáng vẻ sẽ rất sáng sủa.
Đáng tiếc, ngũ quan xinh đẹp kết hợp với mái tóc khô xơ cùng với làn da đen bóng, giá trị nhan sắc nhanh chóng giảm đi mười phần.
Mười hai giờ khuya, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Thư Nghi, cô lấy bảng báo cáo được đặt tên là "Thiết kế poster - bản sửa đổi 14" gửi cho cho đối tác, dụi dụi đôi mắt, tầm mắt trước mắt trở nên mơ hồ, yên lặng cầu nguyện cho bản thảo lần này có thể được thông qua.
Coi như, cô đã liên tục thức đêm một tuần liền, mỗi ngày, cũng chỉ ngủ được bốn năm tiếng. Cô biết nếu làm vậy, sức khỏe sẽ không tốt, nhưng là chỉ là một nhân viên thiết kế nhỏ bé, cô không còn lựa chọn nào khác.
Bên phía đối tác cũng trả lời nhanh chóng như thường lệ, sau khi nhận được bản thảo, lập tức trả lời: “Cô thiết kế font chữ này, có chút giống như phần chữ art bên Word!"
Thư Nghi bị dọa đến nhanh chóng mở office, xem thử phần chữ art, nhưng mà nhìn tới nhìn lui, vẫn không nhìn ra có chỗ nào giống.
Nhìn phần chữ art thay đổi trên màn hình máy tính, Thư Nghi liền cảm thấy choáng váng: “Sao... Cái này cũng là phiên bản 2019, chữ art của office lại có thể xấu như vậy sao? Giống như năm 1999 vậy!
Trong lúc bất chợt, Thư Nghi liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng cô hoảng sợ, lấy điện thoại ra vội vàng gọi cấp cứu, nhưng mà tay chân lại không nghe lời.
Một giây kế tiếp, trước mắt Thư Nghi liền tối sầm.
Tỉnh lại lần nữa, Thư Nghi liền cảm thấy bên cạnh có người đang nhẹ đẩy cánh tay cô: “Thư Nghi, Thư Nghi! Đừng ngủ nữa, thầy tới!"
Thư Nghi nghe được chữ "Thầy", trong lòng liền cảm thấy kỳ quái, tự động hiểu thành đồng nghiệp lỡ lời, chợt ngẩng đầu lên: “Ông chủ tới?"
Một giây tiếp, Thư Nghi liền ngẩn người.
Trước mặt là màn hình máy tính đang mở phần văn bản Word, dừng lại ở phần chữ art, so với bản trước khi Thư Nghi ngất xỉu thì bản chữ art xấu hơn.
Thư Nghi nhớ lại, cô không phải ngủ, mà là té xỉu.
Không đúng, không chỉ phần bản chữ art, còn có màn hình máy tính trước mặt, bên cạnh là một cục CPU lớn!
Đây chắc chắn là kiểu máy tính của hai mươi năm trước?
Thư Nghi quay đầu, quan sát xung quanh. Cô đang ngồi ở trong một phòng máy, dàn máy cũ kỹ được xếp thành ba dãy, mỗi dãy có tám máy, tổng cộng hai mươi bốn máy.
Trước mỗi máy vi tính, bên trái bên phải là hai học sinh tiểu học đang chen chúc nhau.
Ánh mắt Thư Nghi dồn đến góc phòng học, dừng lại một chút, trước chiếc máy đầu tiên của góc phòng, có ba học sinh nam đang chen chúc nhau, đang cúi đầu cười cười nói nói, mới vừa rồi ba cái đầu chen chúc một chỗ, giống như là ba quả đào.
Bên ngoài, ánh mặt trời rất gay gắt, bên ngoài cửa sổ phòng học là một cánh đồng ngô lớn, ánh mắt trời xuyên qua từng chiếc lá, rơi trên sàn nhà trong phòng học, vỡ vụn thành những chùm ánh sáng loang lỗ, rõ ràng âm thầm.
Thư Nghi hoảng hốt, cô cảm giác như mình đang bị chìm sâu vào giấc mơ.
Cô đưa bàn tay xinh xắn trắng nõn lên nhìn một chút, lại nhìn chiếc khăn quàng cổ phía dưới, sau đó quay đầu nhìn lại người bạn cùng ngồi chung máy tính với mình.
Cô bạn ngồi cùng bàn là một cô bé tóc ngắn, tóc rất vàng, chỉ có chỗ hơi đen, chỗ vàng ấy giống như từng được nhuộm qua rồi. Nữ sinh ngồi cùng bàn vốn da đen, nên màu tóc vàng trông rất nổi bật, làm cho càng đen hơn. Nhưng trừ cái này ra, thì gương mặt dáng vẻ cũng rất xinh xắn, mắt to mũi cao, hốc mắt sâu, thần thái kiêu ngạo, mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra, sau này lớn lên dáng vẻ sẽ rất sáng sủa.
Đáng tiếc, ngũ quan xinh đẹp kết hợp với mái tóc khô xơ cùng với làn da đen bóng, giá trị nhan sắc nhanh chóng giảm đi mười phần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook