Thập Niên Sau Khi Xuyên Thư Tôi Xúi Giục Em Trai Nữ Chính
-
Chương 49: Mất Mặt 3
Lê Tuyết nghi ngờ mình nghe nhầm, vừa quay đầu liền thấy cậu bé nhíu mày thật chặt, vẻ mặt nghiêm túc, răng cô chợt đau nhức.
Cô liếc nhìn xung quanh, cha Lục và Triệu Cầm vẫn đang nói chuyện với người ta ở cách đó không xa.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành ôm cậu bé xuống khỏi ghế: "Em nhịn một chút, chị dẫn em đi tìm."
Nói xong cô nhanh chóng dẫn cậu bé ra ngoài.
Ở đây tương tự như một rạp chiếu phim, nhưng nó lớn hơn nhiều, liếc mắt nhìn toàn thấy chỗ ngồi và người.
Cô thậm chí không nhớ mình đã đi vào từ đâu.
"Chị ơi, sắp ra rồi."
Cậu bé gấp đến mức đỏ mặt.
Lê Tuyết cũng gấp, cô bế cậu vào trong lòng, mơ hồ đi về hướng mình đi vào đây, lại ngại không dám hỏi người ta, không thể trực tiếp hỏi thẳng những ông lớn này là nhà vệ sinh ở đâu đúng không?
Thật là.
Cứ phải vào lúc này mới chịu cơ!
"Em nhịn một lúc nữa đi."
"Không được, thật sự sắp ra rồi chị ơi."
Nói xong cơ thể nhỏ bé vặn vẹo.
Có thể thấy cậu bé thực sự không thể nhịn được nữa rồi.
Lê Tuyết ôm chặt lấy cái mông nhỏ của thằng bé, may mà cô tìm được lối ra, vội vã đi ra ngoài, dọc theo hành lang, cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh ở nơi trong cùng.
Lê Tuyết cũng không thèm nghĩ ngợi gì, định đưa cậu bé vào nhà vệ sinh nữ, nhưng ai mà ngờ thắng bé lại không muốn vào, nó chỉ vào hình người nhỏ bé mặc váy bên trên: "Đó là nhà vệ sinh nữ, em nên đi đến đó!"
Ngón tay nhỏ hướng về phía đối diện.
Lê Tuyết tức giận đập cậu bé: "Em không đi thì phải làm sao? Em biết tự cởi quần không?"
Hôm nay cậu bé mặc một bộ đồ vest và đeo thắt lưng, nên một mình nó hoàn toàn không cởi được.
Thằng nhóc cúi đầu nhìn, ngoan ngoãn lắc đầu nhưng vẫn vùng vẫy: "Em không đi! Em muốn đi bên kia."
Bày ra dáng vẻ sống chết cũng không chịu.
Lê Tuyết thở gấp, cuối cùng không còn cách nào khác, cô nhìn quanh không thấy ai, đành đặt cậu bé xuống nói nhỏ: "Em vào xem có ai không, nếu không có chị sẽ đi cùng em."
Thằng bé biết chị gái mình đã thỏa hiệp nên nhanh chóng quay người chạy vào nhà vệ sinh nam xem từng vị trí, sau đó chạy ra cửa vui vẻ lắc đầu: "Mau vào đi chị ơi, không có ai ở đây cả!"
Nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của cậu bé, cứ nghĩ là cô nóng lòng muốn đi vào lắm ấy.
Lê Tuyết đỏ mặt nhìn ra bên ngoài lần nữa, thấy không có ai tới nên nhanh chóng chui vào.
May mắn là nhà vệ sinh nam có ngăn cách, cô tìm vị trí trong cùng, kéo cậu bé vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
"Chị ơi, nhanh lên, em sắp ra thật rồi."
"Đừng nói chuyện với chị!"
Lê Tuyết ngồi xổm xuống cởi thắt lưng cho nó, sau đó lau chùi mép bồn cầu rồi bế nó lên.
Thằng bé sợ cô bỏ đi nên đã nắm lấy tay cô.
"Chị ơi, em..."
Lê Tuyết không vui che miệng cậu bé lại và nhìn nó chằm chằm: "Nói ít thôi, mau đi nhanh đi, thối chết đi được."
Thằng bé bĩu môi, sau đó mím môi bắt đầu ra sức.
Tai đều đỏ cả lên.
Lê Tuyết thấy thế mà khóe mắt co giật.
Khoảng mười phút sau.
Sau khi đã giải quyết xong, Lê Tuyết vừa thắt dây lưng cho cậu bé xong thì bên ngoài có tiếng bước chân.
Mặt cô lập tức đỏ bừng.
Nghe tiếng cửa phòng bên cạnh đóng lại, cô nhanh chóng lén mở cửa ra và bảo thằng nhóc ra ngoài cửa trước xem có ai qua không.
Thằng nhóc cũng thông minh, chạy nhanh ra ngoài, không thấy ai thì quay lại cửa, có lẽ đang mừng rỡ khôn xiết nên quên hết trời đất, lớn tiếng nói: "Không có ai, chị mau ra đi!"
Âm thanh bên cạnh đột ngột dừng lại.
Lê Tuyết đỏ mặt.
Cô dừng lại một hồi, không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa, đẩy cửa chuẩn bị chạy đi, ai mà biết tình cờ gặp người đi ra từ phòng bên cạnh.
Cô ngẩng đầu lên, lại còn là người quen.
Là Lục Lương!
Mặt lại đỏ bừng, cô liếc nhìn cậu sau đó cúi đầu chạy ra ngoài.
Trong nháy mắt, bóng người đã biến mất.
Lục Lương mím môi, trên mặt có chút nóng lên.
Cậu khẽ cúi đầu, quay mặt đi, liếc nhìn nhà vệ sinh phía sau rồi lại nhìn vách ngăn bên cạnh.
Vừa rồi cậu nghe thấy giọng nói của trẻ con, lúc đó còn không chắc lắm, không ngờ đó lại là...
Nghĩ đến âm thanh vừa rồi của mình, trong mắt cậu hiện lên một chút ngượng ngùng.
Cô liếc nhìn xung quanh, cha Lục và Triệu Cầm vẫn đang nói chuyện với người ta ở cách đó không xa.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành ôm cậu bé xuống khỏi ghế: "Em nhịn một chút, chị dẫn em đi tìm."
Nói xong cô nhanh chóng dẫn cậu bé ra ngoài.
Ở đây tương tự như một rạp chiếu phim, nhưng nó lớn hơn nhiều, liếc mắt nhìn toàn thấy chỗ ngồi và người.
Cô thậm chí không nhớ mình đã đi vào từ đâu.
"Chị ơi, sắp ra rồi."
Cậu bé gấp đến mức đỏ mặt.
Lê Tuyết cũng gấp, cô bế cậu vào trong lòng, mơ hồ đi về hướng mình đi vào đây, lại ngại không dám hỏi người ta, không thể trực tiếp hỏi thẳng những ông lớn này là nhà vệ sinh ở đâu đúng không?
Thật là.
Cứ phải vào lúc này mới chịu cơ!
"Em nhịn một lúc nữa đi."
"Không được, thật sự sắp ra rồi chị ơi."
Nói xong cơ thể nhỏ bé vặn vẹo.
Có thể thấy cậu bé thực sự không thể nhịn được nữa rồi.
Lê Tuyết ôm chặt lấy cái mông nhỏ của thằng bé, may mà cô tìm được lối ra, vội vã đi ra ngoài, dọc theo hành lang, cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh ở nơi trong cùng.
Lê Tuyết cũng không thèm nghĩ ngợi gì, định đưa cậu bé vào nhà vệ sinh nữ, nhưng ai mà ngờ thắng bé lại không muốn vào, nó chỉ vào hình người nhỏ bé mặc váy bên trên: "Đó là nhà vệ sinh nữ, em nên đi đến đó!"
Ngón tay nhỏ hướng về phía đối diện.
Lê Tuyết tức giận đập cậu bé: "Em không đi thì phải làm sao? Em biết tự cởi quần không?"
Hôm nay cậu bé mặc một bộ đồ vest và đeo thắt lưng, nên một mình nó hoàn toàn không cởi được.
Thằng nhóc cúi đầu nhìn, ngoan ngoãn lắc đầu nhưng vẫn vùng vẫy: "Em không đi! Em muốn đi bên kia."
Bày ra dáng vẻ sống chết cũng không chịu.
Lê Tuyết thở gấp, cuối cùng không còn cách nào khác, cô nhìn quanh không thấy ai, đành đặt cậu bé xuống nói nhỏ: "Em vào xem có ai không, nếu không có chị sẽ đi cùng em."
Thằng bé biết chị gái mình đã thỏa hiệp nên nhanh chóng quay người chạy vào nhà vệ sinh nam xem từng vị trí, sau đó chạy ra cửa vui vẻ lắc đầu: "Mau vào đi chị ơi, không có ai ở đây cả!"
Nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của cậu bé, cứ nghĩ là cô nóng lòng muốn đi vào lắm ấy.
Lê Tuyết đỏ mặt nhìn ra bên ngoài lần nữa, thấy không có ai tới nên nhanh chóng chui vào.
May mắn là nhà vệ sinh nam có ngăn cách, cô tìm vị trí trong cùng, kéo cậu bé vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
"Chị ơi, nhanh lên, em sắp ra thật rồi."
"Đừng nói chuyện với chị!"
Lê Tuyết ngồi xổm xuống cởi thắt lưng cho nó, sau đó lau chùi mép bồn cầu rồi bế nó lên.
Thằng bé sợ cô bỏ đi nên đã nắm lấy tay cô.
"Chị ơi, em..."
Lê Tuyết không vui che miệng cậu bé lại và nhìn nó chằm chằm: "Nói ít thôi, mau đi nhanh đi, thối chết đi được."
Thằng bé bĩu môi, sau đó mím môi bắt đầu ra sức.
Tai đều đỏ cả lên.
Lê Tuyết thấy thế mà khóe mắt co giật.
Khoảng mười phút sau.
Sau khi đã giải quyết xong, Lê Tuyết vừa thắt dây lưng cho cậu bé xong thì bên ngoài có tiếng bước chân.
Mặt cô lập tức đỏ bừng.
Nghe tiếng cửa phòng bên cạnh đóng lại, cô nhanh chóng lén mở cửa ra và bảo thằng nhóc ra ngoài cửa trước xem có ai qua không.
Thằng nhóc cũng thông minh, chạy nhanh ra ngoài, không thấy ai thì quay lại cửa, có lẽ đang mừng rỡ khôn xiết nên quên hết trời đất, lớn tiếng nói: "Không có ai, chị mau ra đi!"
Âm thanh bên cạnh đột ngột dừng lại.
Lê Tuyết đỏ mặt.
Cô dừng lại một hồi, không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa, đẩy cửa chuẩn bị chạy đi, ai mà biết tình cờ gặp người đi ra từ phòng bên cạnh.
Cô ngẩng đầu lên, lại còn là người quen.
Là Lục Lương!
Mặt lại đỏ bừng, cô liếc nhìn cậu sau đó cúi đầu chạy ra ngoài.
Trong nháy mắt, bóng người đã biến mất.
Lục Lương mím môi, trên mặt có chút nóng lên.
Cậu khẽ cúi đầu, quay mặt đi, liếc nhìn nhà vệ sinh phía sau rồi lại nhìn vách ngăn bên cạnh.
Vừa rồi cậu nghe thấy giọng nói của trẻ con, lúc đó còn không chắc lắm, không ngờ đó lại là...
Nghĩ đến âm thanh vừa rồi của mình, trong mắt cậu hiện lên một chút ngượng ngùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook