"Con không đi, chắc chắn không thể đi.

""Con phải ở nhà làm việc.

"Tất cả mọi người trong gia đình đều nghe Tô Thắng Dân nói nhảm, họ đã quen với miệng lưỡi trơn tru của Tô Thắng Dân rồi.

Dù sao đi nữa, toàn thân của Tô Thắng Du, có mỗi cái miệng của ông là khiến cho người ta yêu thích mà thôi.

Ông toàn nói một đằng làm một nẻo, lúc làm việc, ông có thể biểu diễn cho người ta xem ba trăm sáu mươi cách trốn việc.

Đồng chí Tô Thắng Dân, co được dãn được.

Mặt nóng dán mông lạnh, ông nội Tô không thèm để ý đến ông, thế nhưng Tô Thắng Dân vẫn có thể bày ra gương mặt tươi cười, hớn hở.


Tô Trà yên lặng quan sát một lúc lâu, trong lòng âm thầm bội phục.

Tục ngữ nói quá đúng mà, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.

Cô và cặp cha mẹ hời này, đúng là! Quá hợp!Tô Trà tổng kết kinh nghiệm: miệng cha mẹ, có thể dỗ quỷ!Kết thúc bữa cơm trưa, bà nội Tô đưa cho Vương Tú Mi mười đồng tiền, sau đó Vương Tú Mi đến cái đầu cũng không thèm quay lại, dẫn con gái đi thẳng ra cửa, hoàn toàn phớt lờ tầm mắt đau khổ và đáng thương của Tô Thắng Dân và đứa con trai út Tô Bảo.

Tô Thắng Dân: Vợ, anh cũng muốn đi.

Tô Bảo đáng thương: Mẹ, con là con mẹ mà, mang theo con với.

Đồng chí Vương Tú Mi tỏ vẻ: Không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết.

Hai người đàn ông cao lớn như thế, sao có thể suốt ngày bám đuôi phụ nữ được cơ chứ?Cho nên, hai người thành thật ở nhà ra đồng làm việc đi!Con đường đất nhỏ ngoằn ngoèo, Tô Trà đi theo sau lưng mẹ già, gương mặt cô bị mặt trời phơi đến đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm cổ và đầu tóc cô.

Cô cảm giác như mình giống như một miếng thịt nước vậy, chính là cái loại thịt nướng béo ngậy kia ấy.


Nóng quá!Nhưng mà lúc này lại không có xe lên thị trấn, người trong thôn đều ra đồng làm việc hết rồi, ai rảnh mà chạy lên thị trấn như họ đâu.

Cho nên, tự lực cánh sinh đi thôi.

Đi khoảng một tiếng bốn mươi phút, hai mẹ con Tô Trà mới lên đến thị trấn.

Khi được tận mắt nhìn thấy trấn trên, trong lòng Tô Trà cảm nhận được sự chênh lệch vô cùng to lớn.

Hôm nay trời nóng nực, cho nên trấn trên cũng không có nhiều người.

Những tòa nhà xám xịt, bụi bặm, mặt đường gập ghềnh, có vài ổ gà còn lộ rõ bùn đất.

"Con gái, chúng ta đến trạm xá trước, chúng ta kiểm tra một chút.

" Vương Tú Mi nói, sau đó dẫn Tô Trà đi đến một trạm xá.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương