Bên cạnh nguyên chủ lui tới đều là thanh thiếu niên, ai nẫy đều thanh xuân dào dạt, sức sống tràn đầy, làm sao để ý đến người đàn ông già mà cậu mợ tìm cho cô.
Sau đó không biết cậu mợ nghe nói ở đâu Thẩm Việt là con trai của một ông chủ lớn trong thành phố, trong nhà mở công ty công trình, tài sản hơn mấy trăm vạn.
Thập niên 90 có một vạn tệ đã rất lợi hại, hơn mấy trăm vạn này đối với dân chúng bình thường mà nói, đó chính là phú hào bậc cao cấp.
Quan trọng nhất là nguyên chủ đã ăn nhờ ở đậu đủ rồi, cấp thiết muốn chuyển ra khỏi nhà cậu.
Vừa vặn xuất hiện một Thẩm Việt, đối phương lại dáng vẻ tuấn tú, nguyên chủ liền lên kế hoạch chuốc thuốc Thẩm Việt, bá vương ngạnh thượng cung với anh.
Bởi vì nguyên chủ là con cái liệt sĩ, hơn nữa lại một lòng ăn vạ anh, sau khi việc này truyền ra, Thẩm Việt không thể không nhận.
Mặc dù nguyên chủ đã vào ở, nhưng Thẩm Việt cũng không thường xuyên ở nhà.
Anh thường xuyên đi chỗ khác ở, trong thành phố, trong huyện, trong trấn, nhưng lại không chạy về trong nhà.
Ngay từ đầu nguyên chủ còn vui vẻ yên tĩnh.

Dù sao tính tình của Thẩm Việt không tính là tốt, đánh nhau ẩu đả với người khác là chuyện thường xảy ra.


Có một lần còn bởi vì đánh gãy ba cái răng của người ta, vào cục cảnh sát ngồi xổm mấy ngày, nguyên chủ vẫn như thường chẳng hề quan tâm.
Nhưng ngay từ đầu nguyên chủ đã nhắm vào gia thế của Thẩm Việt, sau khi cô biết mình mang thai liền để Thẩm Việt dẫn cô đi tìm cha anh đòi tiền.
Ai biết Thẩm Việt không hiểu sao lại nổi giận đùng đùng.

Mặc dù không ra tay đánh cô, nhưng sau lần đó cô cũng bị dọa đến sợ hãi.

Sau đó một câu cũng không dám nói với anh.

Mỗi lần Thẩm Việt ở nhà cô đều rụt cổ ở một góc làm một cô vợ câm.
Nhưng sau lần này, nguyên chủ biết mình bị lừa.
Thẩm Việt căn bản cũng không phải là con trai phú hào gì, chính là một kẻ nghèo rớt mồng tơi!

Chuyện này có sai lệch rất lớn so với dự đoán của nguyên chủ, cho nên khi cô gặp được kẻ buôn người kia nói muốn dẫn cô xuống phía nam đãi vàng thì đã động lòng.
Sau đó có chuyện nguyên chủ mang bụng bầu chạy đi, Thẩm Việt đoán chừng cũng biết, chỉ là không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp nói ra, càng không nghĩ tới cô còn sẽ trở về.
Nguyên chủ không muốn sống cả đời với Thẩm Việt, cô cũng vậy.
Nếu không phải đứa bé sắp ra đời, Đường Thư trước tiên chính là vào bệnh viện, bỏ nó đi.
*
Con ngươi Thẩm Việt trầm xuống, đen chẳng khác nào một hồ nước đọng, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười nhạt hờ hững.

Bởi vì ngũ quan sắc xảo, góc độ này trông anh có chút âm trầm.
Không biết có phải là đang khắc chế cảm xúc hay không, qua một hồi lâu, Thẩm Việt mới không mặn không nhạt "A" một tiếng, mở miệng: "Cô có thể đi, để đứa bé lại cho tôi."
Đường Thư nhìn vẻ trào phúng chợt lóe lên trong mắt anh, lắc đầu: "Tôi không đi."
Mặc dù thủ đoạn của Thẩm Việt tàn nhẫn, nhưng đối với đứa bé thật sự rất cẩn thận.

Hơn nữa theo tình hình hiện tại mà nói, cô quả thật cần một người giúp đỡ chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô.
"Tùy cô."
Lời nói của Thẩm Việt không có chút cảm xúc nào, dường như cũng không cảm thấy khó hiểu với một loạt hành vi kỳ quái của Đường Thư, càng sẽ không tò mò.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương