Ánh mắt Thẩm Việt nhìn cô giống như là đang nhìn một người xa lạ chưa từng gặp mặt, không quan tâm đến lời nói của cô.
Chỉ thấy anh tự đi về phía bàn trà, cầm lấy ấm trà trực tiếp ngửa đầu uống một ngụm.
Đường Thư nhìn bóng lưng đối phương, mím mím môi, đang do dự nên mở miệng lần nữa như thế nào, Thẩm Việt đột nhiên quay đầu lại nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi: "Cô đã đi đâu?"
Đi đâu?
Đường Thư ngây ngẩn cả người.
Hành lý cô mang theo rời nhà còn chưa kịp thu dọn.
Mặc dù đồ không nhiều, nhưng túi hành lý đặt trước mắt không lừa được người.
Trong nguyên tác Thẩm Việt dường như cũng biết cô lên đường bỏ chạy trước, nhưng cũng không biết cô đi đâu, ngay từ đầu cũng không định đi tìm cô.
Sau đó Thẩm Việt đi tìm đứa bé, đó cũng là chuyện sau nửa năm, anh căn bản không quan tâm nguyên chủ có chạy hay không, nói không chừng còn hận không thể để cô sớm chạy trốn, vui vẻ yên tĩnh.
Đường Thư đón ánh mắt của anh, nói: "Muốn đi phương nam, kết quả gặp phải kẻ bắt cóc bán phụ nữ."
Đường Thư vừa mở miệng, phòng khách nhỏ hẹp lại lâm vào tĩnh mịch, bầu không khí trở nên ngày càng vi diệu.
Ánh mắt Thẩm Việt lạnh lẽo như nước, bình tĩnh nhìn cô.
Đường Thư cầm bát lên lại uống một ngụm nước nhỏ, biểu tình bình tĩnh, sau đó giương mắt nhìn anh, không tránh không né.
Lại nói tiếp, kỳ thật quan hệ của Đường Thư và Thẩm Việt cũng không tốt, số lần cùng nhau ăn cơm dùng đầu ngón tay cũng đếm được.
Mặc dù trong sách Thẩm Việt xuất hiện rất nhiều lần, nhưng liên quan tới gia đình của anh lại ít khi được đề cập tới, chỉ biết là từ nhỏ anh đã theo bà ngoại lớn lên, nhưng bà ngoại anh đã qua đời năm năm trước.
Từ sau đó, Thẩm Việt vẫn luôn sống một mình, trải qua cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai.
Mãi đến khi cô cưỡng ép chuyển vào.
Quan hệ gia đình nguyên chủ thoạt nhìn đơn giản kỳ thật rất phức tạp, cha mẹ ruột của cô đều là cảnh sát, nhưng đã qua đời trong lần giải cứu một trận lũ lụt năm 1982, chỉ để lại một mình cô, sau đó nguyên chủ được gửi cho người ta để nuôi dưỡng.
Bởi vì cha mẹ đều là nhân viên công chức, sau trận lũ lụt, cô trở thành con gái của liệt sĩ, còn lấy được một số tiền trợ cấp lớn.
Nhưng bởi vì lúc đó tuổi của nguyên chủ còn quá nhỏ, chỉ có thể nương nhờ vào họ hàng để sống.
Khi đó người người đều nghèo xơ xác, nhìn nguyên chủ nhận một phần tiền trợ cấp, mấy nhà thân thích đều muốn tranh nhau nuôi dưỡng cô.
Đầu tiên cô đến nhà chú thím ở, nhưng năm năm sau chú thím đi xuống phía nam làm việc, lúc ấy nguyên chủ còn đang học tiểu học, chỉ có thể dọn đến nhà cậu.
Có lẽ khi đó tiền trợ cấp còn dư lại một ít.
Ngay từ đầu cậu mợ đối xử với cô còn coi như là ôn hòa.
Nhưng sau khi dùng hết tiền trợ cấp, cậu mợ liền bắt đầu đối xử với cô hô tới quát lui, không chỉ phải gánh vác tất cả công việc trong nhà, còn phải làm đủ loại công việc nhà nông.
Lúc cô chuẩn bị lên cấp ba còn xúi giục cô ra ngoài làm việc sớm một chút để kiếm tiền nuôi gia đình.
Nguyên chủ cũng là người không có tâm tư đi học, nếu không phải bởi vì có chính sách thêm điểm, cô cũng thi không đậu trung học huyện.
Nhưng nguyên chủ thấy bạn thân nhất của mình đi học cấp ba, cô cũng đi học theo.
Hai năm trước, nguyên chủ trổ mã xinh đẹp, tướng mạo nảy nở, còn thường xuyên nhận được thư tình của nam sinh lén nhét vào túi sách, em gái họ nói chuyện này cho cậu mợ, bọn họ đại khái cũng không muốn để nguyên chủ đi học, chỉ muốn gả cô ra ngoài, thuận tiện nhận một khoản tiền mừng phong phú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook