[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi
-
Chương 5: Tìm Bằng Chứng (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phục vụ ở đây quen mặt Thư Kiến Dương, mỉm cười dẫn họ vào căn phòng trên tầng hai, rõ ràng anh ấy thường xuyên đến đây uống trà.
“Nơi này rất an toàn, em muốn nói gì thì nói đi.” Nói xong, anh họ vỗ đùi mình một phát. Ngốc quá, em họ nhờ mình giúp đỡ cùng lắm là nhờ giữ thể diện thôi, có thể là chuyện lớn gì chứ.
“Trước khi nói, anh ba có thể đồng ý với em một việc không?” Trước khi đến tìm Thư Kiến Dương, Thư Nhan đã phân tích sơ lược tính cách của anh ấy. Rộng rãi, biết giữ lời, ăn mềm không ăn cứng.
Thư Kiến Dương nhíu mày.
“Không phải việc gì khó đâu ạ, chỉ là em không muốn dưới quê biết thôi, nhất là người nhà. Nếu như anh ba khó xử thì cứ xem như em chưa từng tới.” Thư Nhan nhanh chóng giải thích.
Thư Kiến Dương thầm ngạc nhiên, quan sát người em họ ở đối diện. Đúng là Thư Nhan rồi, nhưng sao thay đổi nhiều thế này: “Được, anh đồng ý, em nói đi.”
Thư Nhan bèn vừa kể vừa lau nước mắt: “Anh ba, Diệp Chí Cường ngoại tình, muốn ly hôn với em.”
“Cái gì?” Thư Kiến Dương sa sầm nét mặt, mặc dù anh ấy không quá thân thiết với Thư Nhan nhưng người ngoài muốn bắt nạt em gái anh ấy sao được.
Thật ra anh ấy từng thấy Diệp Chí Cường ở sàn nhảy mấy lần. Đàn ông ra ngoài làm ăn, gọi vài cô gái tới mua vui là chuyện bình thường nhưng ngoại tình thì khác rồi, đã vậy còn làm lớn chuyện đến mức ly hôn nữa chứ.
“Chuyện lớn như vậy sao phải giấu nhà? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đáng lý ra Thư Nhan nên tìm ba mẹ và anh em ruột của mình mới phải, đằng này không những giấu nhẹm mà còn tìm đến anh ấy?
Thư Nhan lắc đầu, nức nở đáp: “Anh ba, anh còn không hiểu ba mẹ và anh em của em thế nào sao? Không thể để họ biết chuyện này được, họ mà biết thì không bao giờ cho em ly hôn đâu.”
“Em muốn ly hôn ư?” Giờ thì đến phiên Thư Kiến Dương hết hồn, mở to mắt nhìn Thư Nhan.
Anh ấy cứ tưởng Thư Nhan tìm mình là muốn mình đe dọa Diệp Chí Cường, ép anh ta cắt đứt quan hệ với tình nhân và trở lại với cô chứ, đánh vỡ đầu cũng không ngờ Thư Nhan cũng muốn ly hôn.
“Là Diệp Chí Cường ép em ly hôn, anh ta quyết tâm ly hôn rồi, vì con đàn bà kia mà anh ta bỏ rơi cả hai đứa con chứ nói gì là em.” Thư Nhan sụt sịt: “Em đồng ý ly hôn, nhưng Diệp Chí Cường muốn bỏ rơi em dễ dàng như vậy thì đừng hòng. Anh ta muốn ly hôn thì được thôi, trừ khi tay trắng ra đi.”
Nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của em gái họ, Thư Kiến Dương nuốt nước miếng
cái ực. Người ta thường nói thâm hiểm nhất là lòng dạ đàn bà, phụ nữ mà điên lên thì đàn ông còn dám ho he gì?
“Em muốn làm gì?”
“Anh ba, anh biết thám tử tư trong phim Hồng Kông không?” Thư Nhan thấy Thư Kiến Dương gật đầu bèn nói tiếp: “Anh giúp em tìm thám tử tư chụp hình nhé, càng nhiều càng tốt, càng thân mật càng tốt, được thì thu âm, có cách bắt gian tại trận thì còn gì bằng.”
“Khụ...” Thư Kiến Dương nhấp một ngụm trà, khẽ hắng giọng, hơi hoảng hốt hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Tình nhân của Diệp Chí Cường đã có thai, anh ba có thể điều tra giúp em cô ta khám sức khỏe tại bệnh viện nào được không? Nếu lấy được báo cáo kết quả thì đó sẽ là chứng cứ vô cùng có lợi.”
Thư Kiến Dương không nói gì làm lòng Thư Nhan hơi sốt ruột, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình tĩnh. Hồi lâu sau, Thư Kiến Dương gật đầu: “Được, chuyện này giao cho anh.”
“Cảm ơn anh ba.” Thư Nhan nhẹ nhàng thở phào, lấy một cuộn tiền ra khỏi túi: “Em đi vội quá nên chưa kịp tới ngân hàng rút tiền, anh ba dùng tạm đi.”
“Lấy về đi.” Thư Kiến Dương nghiêm mặt, nói với vẻ không vui.
Thư Nhan lắc đầu: “Một mình anh ba không làm chuyện này được đâu. Anh là anh của em, không trả tiền cũng được nhưng đàn em thì phải trả tiền chứ. Anh ba, chỗ này không đáng bao nhiêu, anh nhận đi, đừng làm em khó xử.”
Phục vụ ở đây quen mặt Thư Kiến Dương, mỉm cười dẫn họ vào căn phòng trên tầng hai, rõ ràng anh ấy thường xuyên đến đây uống trà.
“Nơi này rất an toàn, em muốn nói gì thì nói đi.” Nói xong, anh họ vỗ đùi mình một phát. Ngốc quá, em họ nhờ mình giúp đỡ cùng lắm là nhờ giữ thể diện thôi, có thể là chuyện lớn gì chứ.
“Trước khi nói, anh ba có thể đồng ý với em một việc không?” Trước khi đến tìm Thư Kiến Dương, Thư Nhan đã phân tích sơ lược tính cách của anh ấy. Rộng rãi, biết giữ lời, ăn mềm không ăn cứng.
Thư Kiến Dương nhíu mày.
“Không phải việc gì khó đâu ạ, chỉ là em không muốn dưới quê biết thôi, nhất là người nhà. Nếu như anh ba khó xử thì cứ xem như em chưa từng tới.” Thư Nhan nhanh chóng giải thích.
Thư Kiến Dương thầm ngạc nhiên, quan sát người em họ ở đối diện. Đúng là Thư Nhan rồi, nhưng sao thay đổi nhiều thế này: “Được, anh đồng ý, em nói đi.”
Thư Nhan bèn vừa kể vừa lau nước mắt: “Anh ba, Diệp Chí Cường ngoại tình, muốn ly hôn với em.”
“Cái gì?” Thư Kiến Dương sa sầm nét mặt, mặc dù anh ấy không quá thân thiết với Thư Nhan nhưng người ngoài muốn bắt nạt em gái anh ấy sao được.
Thật ra anh ấy từng thấy Diệp Chí Cường ở sàn nhảy mấy lần. Đàn ông ra ngoài làm ăn, gọi vài cô gái tới mua vui là chuyện bình thường nhưng ngoại tình thì khác rồi, đã vậy còn làm lớn chuyện đến mức ly hôn nữa chứ.
“Chuyện lớn như vậy sao phải giấu nhà? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đáng lý ra Thư Nhan nên tìm ba mẹ và anh em ruột của mình mới phải, đằng này không những giấu nhẹm mà còn tìm đến anh ấy?
Thư Nhan lắc đầu, nức nở đáp: “Anh ba, anh còn không hiểu ba mẹ và anh em của em thế nào sao? Không thể để họ biết chuyện này được, họ mà biết thì không bao giờ cho em ly hôn đâu.”
“Em muốn ly hôn ư?” Giờ thì đến phiên Thư Kiến Dương hết hồn, mở to mắt nhìn Thư Nhan.
Anh ấy cứ tưởng Thư Nhan tìm mình là muốn mình đe dọa Diệp Chí Cường, ép anh ta cắt đứt quan hệ với tình nhân và trở lại với cô chứ, đánh vỡ đầu cũng không ngờ Thư Nhan cũng muốn ly hôn.
“Là Diệp Chí Cường ép em ly hôn, anh ta quyết tâm ly hôn rồi, vì con đàn bà kia mà anh ta bỏ rơi cả hai đứa con chứ nói gì là em.” Thư Nhan sụt sịt: “Em đồng ý ly hôn, nhưng Diệp Chí Cường muốn bỏ rơi em dễ dàng như vậy thì đừng hòng. Anh ta muốn ly hôn thì được thôi, trừ khi tay trắng ra đi.”
Nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của em gái họ, Thư Kiến Dương nuốt nước miếng
cái ực. Người ta thường nói thâm hiểm nhất là lòng dạ đàn bà, phụ nữ mà điên lên thì đàn ông còn dám ho he gì?
“Em muốn làm gì?”
“Anh ba, anh biết thám tử tư trong phim Hồng Kông không?” Thư Nhan thấy Thư Kiến Dương gật đầu bèn nói tiếp: “Anh giúp em tìm thám tử tư chụp hình nhé, càng nhiều càng tốt, càng thân mật càng tốt, được thì thu âm, có cách bắt gian tại trận thì còn gì bằng.”
“Khụ...” Thư Kiến Dương nhấp một ngụm trà, khẽ hắng giọng, hơi hoảng hốt hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Tình nhân của Diệp Chí Cường đã có thai, anh ba có thể điều tra giúp em cô ta khám sức khỏe tại bệnh viện nào được không? Nếu lấy được báo cáo kết quả thì đó sẽ là chứng cứ vô cùng có lợi.”
Thư Kiến Dương không nói gì làm lòng Thư Nhan hơi sốt ruột, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình tĩnh. Hồi lâu sau, Thư Kiến Dương gật đầu: “Được, chuyện này giao cho anh.”
“Cảm ơn anh ba.” Thư Nhan nhẹ nhàng thở phào, lấy một cuộn tiền ra khỏi túi: “Em đi vội quá nên chưa kịp tới ngân hàng rút tiền, anh ba dùng tạm đi.”
“Lấy về đi.” Thư Kiến Dương nghiêm mặt, nói với vẻ không vui.
Thư Nhan lắc đầu: “Một mình anh ba không làm chuyện này được đâu. Anh là anh của em, không trả tiền cũng được nhưng đàn em thì phải trả tiền chứ. Anh ba, chỗ này không đáng bao nhiêu, anh nhận đi, đừng làm em khó xử.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook