[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi
-
Chương 24: Ly Hôn (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Được.” Diệp Chí Cường cắn răng nghiến lợi nói ra: “Tiền mặt của công ty có thể đợi một thời gian không? Một trăm năm mươi vạn nhiều lắm, trong một lúc tôi không bỏ ra nhiều tiền mặt như vậy được.”
“Không được.” Thư Nhan từ chối một câu: “Tôi không tin nhân phẩm của anh.”
Sớm cầm tiền rời đi, ở lại Tây thành càng lâu thì càng bất lợi với cô.
Mặt Diệp Chí Cường càng đen hơn, siết nắm đấm: “Tôi chỉ có thể tìm người kiếm được ba mươi vạn, cô là một người phụ nữ dắt theo trẻ con cũng không tốn nhiều, coi như cho tôi mượn, tôi tính cho cô hai phần lãi.”
Thư Nhan vẫn lắc đầu: “Tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, trong ba ngày, số tiền kia nhất định phải ghi vào sổ của tôi. Mặc khác trong vòng ba ngày, nếu như tôi và có gặp nguy hiểm gì thì tôi đều tính sổ lên đầu anh, đến lúc đó tôi làm gì cũng khó mà nói được.”
Nói đùa, tiền này có mượn còn lấy về được à? Đó chính là dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về.
Không khỏi đêm dài lắm mộng, buổi chiều bọn họ đi làm thủ tục sang tên, Thư Kiến Dương tìm một người quen, một đường thông thuận, hơn một giờ đã giải quyết xong toàn bộ, Diệp Chí Cường phất tay áo rời đi, trên sổ tiết kiệm của Thư Nhan đã nhiều hơn ba mươi vạn.
Thư Nhan vô cùng may mắn bây giờ là thập niên chín mươi, cái này nếu là ở thế kỷ mười chín, tuyệt đối không thể để Diệp Chí Cường tách khỏi nhà, cho dù da mặt có dày một chút nhưng không tồn tại uy hiếp.
Lý Kiều Kiều thấy Diệp Chí Cường mặt mày u ám, có hơi khiếp đảm: “Ông xã sao vậy?”
“Không có gì. Mấy ngày nữa anh phải ly hôn, em có vui vẻ không?” Diệp Chí Cường ôm Lý Kiều Kiều, yếu ớt cười hỏi.
“Cô ta đồng ý ly hôn?” Mắt Lý Kiều Kiều sáng lên, không tự chủ sờ xuống bụng nhỏ, ôn nhu hỏi: “Cô ta không uy hiếp anh sao?”
Diệp Chí Cường giận tái mặt: “Cô ta muốn tất cả nhà và xe.”
“Đây là cô ta dùng công phu sư tử ngoạm à.” Lý Kiều Kiều kinh ngạc kêu lên.
“Không còn cách nào.” Diệp Chí Cường thở dài một hơi: “Nếu thật sự lên tòa án thì không có lợi cho chúng ta.” Diệp Chí Cường đùa giỡn lòng người, không nói tình hình thực tế cho Lý Kiều Kiều biết.
Ngày hôm sau, trên danh nghĩa của Thư Nhan lại nhiều thêm một căn nhà, thở phào một hơi, từ khi xuyên đến cho tới bây giờ, cuối cùng cũng thu hoạch được giai đoạn thắng lợi đầu tiên.
Trên đường trở về, Thư Nhan đưa xe và chìa khóa cho Thư Kiến Dương. Hôm qua lúc sang tên, cô trực tiếp viết tên Thư Kiến Dương, sau đó anh ấy đi bổ sung một chút thủ tục là được.
“Em làm cái gì vậy?”
“Anh ba, anh đừng từ chối vội, anh nghe em nói hết lời. Xem như anh cũng hiểu rõ người tên Diệp Chí Cường này, lần này em bức ép anh ta thành như vậy, nhất định anh ta sẽ có biện pháp trả thù, anh cũng đều hiểu rõ người nhà mẹ em bên kia, biết trên tay em có tiền, sau này em và các con cũng đừng mong có ngày yên tĩnh. Em định bán bất động sản ở đây thành tiền, mang theo con đến những thành phố khác bắt đầu lại từ đầu. Em cũng không biết lái xe, vứt thì phí, vậy anh ba hãy thương xót đưa phật đưa đến tây thiên, giúp em lái chiếc xe này đi, để nó khỏi biến thành sắt vụn.” Nếu không phải Thư Kiến Dương giúp đỡ chạy trước chạy sau, Thư Nhan cũng không chiếm được cái gì.
“Nói bậy bạ gì đó, xe này bảo dưỡng rất tốt, ít nhất có thể bán được mười mấy vạn, thứ này quá quý giá, anh không thể nhận.”
“Đồ của Diệp Chí Cường không lấy thì phí.” Thư Nhan trực tiếp nhét đồ vào ngực Thư Kiến Dương, không cho từ chối.
Tính cách của Thư Nhan rất đơn giản, anh tốt với tôi vậy thì tôi cũng đối xử tốt với anh, anh đối với tôi không tốt thì xin lỗi, đừng mong tôi moi tim móc phổi đối với anh, anh em ruột cũng không được, ba mẹ thì hoàn thành nghĩa vụ là được, không có khả năng móc tim móc phổi.
“Được.” Diệp Chí Cường cắn răng nghiến lợi nói ra: “Tiền mặt của công ty có thể đợi một thời gian không? Một trăm năm mươi vạn nhiều lắm, trong một lúc tôi không bỏ ra nhiều tiền mặt như vậy được.”
“Không được.” Thư Nhan từ chối một câu: “Tôi không tin nhân phẩm của anh.”
Sớm cầm tiền rời đi, ở lại Tây thành càng lâu thì càng bất lợi với cô.
Mặt Diệp Chí Cường càng đen hơn, siết nắm đấm: “Tôi chỉ có thể tìm người kiếm được ba mươi vạn, cô là một người phụ nữ dắt theo trẻ con cũng không tốn nhiều, coi như cho tôi mượn, tôi tính cho cô hai phần lãi.”
Thư Nhan vẫn lắc đầu: “Tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, trong ba ngày, số tiền kia nhất định phải ghi vào sổ của tôi. Mặc khác trong vòng ba ngày, nếu như tôi và có gặp nguy hiểm gì thì tôi đều tính sổ lên đầu anh, đến lúc đó tôi làm gì cũng khó mà nói được.”
Nói đùa, tiền này có mượn còn lấy về được à? Đó chính là dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về.
Không khỏi đêm dài lắm mộng, buổi chiều bọn họ đi làm thủ tục sang tên, Thư Kiến Dương tìm một người quen, một đường thông thuận, hơn một giờ đã giải quyết xong toàn bộ, Diệp Chí Cường phất tay áo rời đi, trên sổ tiết kiệm của Thư Nhan đã nhiều hơn ba mươi vạn.
Thư Nhan vô cùng may mắn bây giờ là thập niên chín mươi, cái này nếu là ở thế kỷ mười chín, tuyệt đối không thể để Diệp Chí Cường tách khỏi nhà, cho dù da mặt có dày một chút nhưng không tồn tại uy hiếp.
Lý Kiều Kiều thấy Diệp Chí Cường mặt mày u ám, có hơi khiếp đảm: “Ông xã sao vậy?”
“Không có gì. Mấy ngày nữa anh phải ly hôn, em có vui vẻ không?” Diệp Chí Cường ôm Lý Kiều Kiều, yếu ớt cười hỏi.
“Cô ta đồng ý ly hôn?” Mắt Lý Kiều Kiều sáng lên, không tự chủ sờ xuống bụng nhỏ, ôn nhu hỏi: “Cô ta không uy hiếp anh sao?”
Diệp Chí Cường giận tái mặt: “Cô ta muốn tất cả nhà và xe.”
“Đây là cô ta dùng công phu sư tử ngoạm à.” Lý Kiều Kiều kinh ngạc kêu lên.
“Không còn cách nào.” Diệp Chí Cường thở dài một hơi: “Nếu thật sự lên tòa án thì không có lợi cho chúng ta.” Diệp Chí Cường đùa giỡn lòng người, không nói tình hình thực tế cho Lý Kiều Kiều biết.
Ngày hôm sau, trên danh nghĩa của Thư Nhan lại nhiều thêm một căn nhà, thở phào một hơi, từ khi xuyên đến cho tới bây giờ, cuối cùng cũng thu hoạch được giai đoạn thắng lợi đầu tiên.
Trên đường trở về, Thư Nhan đưa xe và chìa khóa cho Thư Kiến Dương. Hôm qua lúc sang tên, cô trực tiếp viết tên Thư Kiến Dương, sau đó anh ấy đi bổ sung một chút thủ tục là được.
“Em làm cái gì vậy?”
“Anh ba, anh đừng từ chối vội, anh nghe em nói hết lời. Xem như anh cũng hiểu rõ người tên Diệp Chí Cường này, lần này em bức ép anh ta thành như vậy, nhất định anh ta sẽ có biện pháp trả thù, anh cũng đều hiểu rõ người nhà mẹ em bên kia, biết trên tay em có tiền, sau này em và các con cũng đừng mong có ngày yên tĩnh. Em định bán bất động sản ở đây thành tiền, mang theo con đến những thành phố khác bắt đầu lại từ đầu. Em cũng không biết lái xe, vứt thì phí, vậy anh ba hãy thương xót đưa phật đưa đến tây thiên, giúp em lái chiếc xe này đi, để nó khỏi biến thành sắt vụn.” Nếu không phải Thư Kiến Dương giúp đỡ chạy trước chạy sau, Thư Nhan cũng không chiếm được cái gì.
“Nói bậy bạ gì đó, xe này bảo dưỡng rất tốt, ít nhất có thể bán được mười mấy vạn, thứ này quá quý giá, anh không thể nhận.”
“Đồ của Diệp Chí Cường không lấy thì phí.” Thư Nhan trực tiếp nhét đồ vào ngực Thư Kiến Dương, không cho từ chối.
Tính cách của Thư Nhan rất đơn giản, anh tốt với tôi vậy thì tôi cũng đối xử tốt với anh, anh đối với tôi không tốt thì xin lỗi, đừng mong tôi moi tim móc phổi đối với anh, anh em ruột cũng không được, ba mẹ thì hoàn thành nghĩa vụ là được, không có khả năng móc tim móc phổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook