Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Phì khóc thành tiếng, lúc này là khóc thật, vừa khóc vừa nói: “Con muốn về nhà, con muốn nói cho bà nội… Mẹ bắt nạt con.”

Làm quen đi, bắt nạt con đấy, sau này còn muốn bắt nạt con nhiều hơn.

Đến cùng thì nhà họ Diệp đối xử với Diệp Thanh Thanh tệ bao nhiêu?

Lẽ ra Diệp Chí Cường kiếm lời không ít tiền, chỉ có hai đứa bé này, dù có trọng nam khinh nữ cũng không thể trở thành dạng này chứ?

Tổng cộng có ba bộ quần áo, trong đó một bộ mua hồi hè năm ngoái, còn có hai bộ là nguyên thân đi chợ mua giá rẻ nhất.

Lục soát kí ức một chút, cái nồi này ông bà cụ nhà họ Diệp cũng là xui xẻo gánh lên, vẫn đề xuất hiện ở trên người nguyên thân mình.

Phương diện tiền tài xem như Diệp Chí Cường hào phóng, mỗi tháng cho nguyên thân năm trăm đồng tiền, ở năm chín mươi hai thì năm trăm thật sự không ít, nông thôn trồng trọt một năm có thể để dành được năm trăm đã coi như không tệ.

Kết quả nguyên thân thì hay rồi, tiết kiệm các kiểu, sau đó lấy tiền tiết kiệm cho nhà mẹ đẻ.

Sau khi hiểu rõ ràng, Thư Nhan càng ít đồng tình với nguyên thân hơn, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, lời này đúng thật không giả.



Chọn một bộ cho Diệp Thanh Thanh mặc vào: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài.”

Chính Thư Nhan rất thích con gái, khi về già có con gái nhờ, nhất định phải cho cô bé ăn mặc xinh đẹp, bây giờ cũng coi như là mộng tưởng trở thành sự thật, sau này ly hôn nhất định phải dẫn Diệp Thanh Thanh đi mua các loại quần áo

Lần này ra ngoài, cuối cùng Diệp Thiên Bảo không khóc nữa, thật ra nhóc con rất thông minh, cô càng phản ứng tới nó thì nó biết cô càng quan tâm tới nó, nếu cô không để ý tới nó, nó biết mình có náo loạn cũng vô dụng, lần sau cũng sẽ không náo loạn như thế.

“…” Thư Nhan đá đá chân cậu bé.

“Không dậy nổi.” Diệp Thiên Bảo bĩu môi cáu kỉnh với Thư Nhan.

Thư Nhan không muốn giảng đạo lý với nó, xốc cậu bé lên đi về hướng phòng tắm.

Hai chân Diệp Thiên Bảo đạp loạn, khí lực vẫn còn lớn, suýt chút nữa Thư Nhan không ôm nổi nó, đi mấy bước vào phòng tắm, nhanh chóng để Diệp Thiên Bảo đang giãy như cá chạch xuống đất, mở vòi hoa sen xối thẳng về hướng nó.

“Nhìn một cái xem? Bẩn như thế, không tắm rửa thì ra ngoài người khác cười chết con.” Thư Nhan tắm rửa sạch sẽ cho Diệp Thiên Bảo.

Động tác giống như trước kia mẹ cô tắm cho chó con, mang theo Diệp Thiên Bảo mông trần đi ra ngoài, ném lên trên giường giao cho Diệp Thanh Thanh trông em trai, tự mình đi tắm.

“Mẹ ơi có người gõ cửa.” Diệp Thanh Thanh đứng ở cửa phòng tắm nhỏ giọng nói.



Vừa rồi lúc Thư Nhan đi vào có nói, có người gõ cửa tuyệt đối không mở cửa, chờ cô ra mở.

Thư Nhan lên tiếng, thay quần áo ra đứng ở sau cửa hỏi: “Ai vậy?”

Mở lỗ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy quần áo cũng mơ hồ.

“Tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn, dưới lầu nói toilet rỉ nước, tôi tới xem nguyên nhân một chút.”

Giọng nói xa lạ, sự cảnh giác trong lòng Thư Nhan dâng cao lên trong nháy mắt: “Chúng tôi vừa rồi không dùng đến toilet, sao lại rỉ nước chứ?” Thư Nhan cố ý hỏi.

“Nhưng mà khách ở dưới lầu nói rỉ nước, tôi chỉ tới xác định vấn đề một chút, sẽ không quấy rầy cô quá lâu.” Nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải thích.

Thư Nhan do dự một chút: “Bây giờ tôi không tiện, một lát anh lại đến kiểm tra đi.”

“Nhưng mà khách ở lầu dưới đang chờ, cô có tiện hay không? Tôi chỉ là người làm công, nếu như khách ở dưới lầu khiếu nại, tiền lương tháng này của tôi cũng không còn.” Nhân viên phục vụ nói đặc biệt đáng thương.

“Vậy thì đổi phòng ở cho họ, tiền ghi vào cho tôi.” Cái này quá trùng hợp, cẩn thận không có sai lầm lớn, Thư Nhan tình nguyện dùng thêm mấy đồng tiền.

Một lát sau Thư Nhan không nghe thấy động tĩnh, cô không mở cửa ra xác định người đã đi hay chưa, nhiều phim và TV đã nói bởi vì người tò mò nên xảy ra chuyện, cô nhát gan nên không tò mò.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương