Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lưu Ngọc Mai không quen nhìn Tô Duy Duy đắc ý, bà ta ném cái quốc ra, hùng hổ nói: “Cũng không biết cô đi đâu thông đồng với những người đàn ông hoang dã, người rẻ tiền chính là người rẻ tiền, đừng cho rằng tôi không biết cô ngoại tình với Tề Nguyên Tân kia! Tôi nói cho cô biết, gia cảnh của Tề Nguyên Tân kia tốt hơn cô nhiều, người ta không kết hôn không có con nên mới nhìn trúng cô! Cô đừng có nằm mộng nữa!”

“Đúng vậy!” Tạ Bảo Vân cau mày nói: “Gia đình của anh Tề rất tốt, người theo đuổi anh ấy cũng rất nhiều, ngay cả con gái của thị trưởng thị trấn cũng từ chối, có thể để ý cô chắc!”

Tô Duy Duy nghe xong nở nụ cười, cô lấy bộ quần áo mua ở hội chùa cho Tranh Tranh và Lương Tiểu Muội, tay cô giũ quần áo, cô vừa giũ vừa nói: “Anh ta có nhìn trúng tôi hay không tôi không biết nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy chướng mắt cô, nhung Bảo Vân à cô cũng đừng tức giận, chẳng phải trông cô chỉ hơi đen, hơi xấu, trong lòng có chút ác độc thôi sao? Không sao, chỉ có Tề Nguyên Tân chướng mắt cô thôi, chắc chắn vẫn còn người đàn ông không may mắn khác lấy, cô chắc chắn có thể gả ra ngoài, cố gắng lên!”

Tô Duy Duy tủm tỉm nói xong rồi giũ quần áo đi ra ngoài.

Tạ Bảo Vân tức giận đến mức thiếu chút nữa phụt máu, cô ta thích Tề Nguyên Tân, Tề Nguyên Tân lớn lên đẹp trai cao ráo nên con gái trong thôn đều thích, mắt nhìn của anh ta cao nhìn ai cũng không vừa mắt nhưng khi đối với Tô Duy Duy anh ta lại kính trọng vài phần. Cô ta tự nhận mình là người duy nhất đánh bại Tô Duy Duy nên tất nhiên không phục, Tô Duy Duy là một quả phụ khắc chết đàn ông dựa vào đâu tranh giành cùng cô ta?

Tạ Bảo Vân tức khóc, chỉ vào Tô Duy Duy rồi mắng: “Mẹ nhìn vô ta đi, sao cô ta có thể nói con như vậy...”



“Loại người rẻ tiền kia, con đừng tức giận, sau này mẹ sẽ con dạy cho cô ta một bài học!”

Nhưng Giang Đào chẳng quan tâm đến bọn họ, cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào mấy bộ quần áo của Tô Duy Duy, Tô Duy Duy đi đâu? Sao có thể mua được mấy bộ quần áo đẹp như vậy? Kiểu dáng hợp thời, màu sắc bắt mắt, Giang Đào đã đến thành phố hai lần, bọn trẻ ở thành phố đều ăn mặc như vậy, phong cách rất tây.

Tô Duy Duy mua hai bộ quần áo cho Tranh Tranh và Tiểu Muội, cô thật sự không chịu nổi khi thấy hai đứa ăn mặc xấu như vậy. Tiền lúc này thật sự rất có giá, mỗi người hai bộ, người bày sạp lấy giá hữu nghị, tổng cộng chưa đến ba tệ. Cô còn mua cho Tiểu Muội một đôi giày da đen, mua cho Tranh Tranh một đôi giày thể thao màu trắng, bảy tám món cộng lại mới chỉ tốn mười mấy tệ.

Tiểu Muội hâm mộ nhìn về phía đôi giày da đen kia, trong thôn vẫn chưa có ai đi loại giày da đen này, nhưng lúc cô bé đi lên thị trấn từng thấy có bạn nhỏ đi rồi. Trên giày da điểm xuyết nơ bướm, phối với bít tất màu trắng, thật sự giống như một cô công chúa nhỏ.

Trong mắt cô bé sáng lấp lánh, Tô Duy Duy cười rộ lên: "Em mặc thử xem?"

Lương Tiểu Muội kích động lau tay, sợ tay bẩn sẽ làm bẩn giày và quần áo, cô bé đứng ở đó mặc cho Tô Duy Duy kéo khóa váy giúp. Cô bé tưởng tượng mình đội vương miện trên đầu, tưởng tượng trong tay mình có một cây gậy phép thuật, tưởng tượng mình sẽ đi đôi giày da đen nơ bướm này đi lại bịch bịch trên mặt thảm của hoàng cung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương