Nhà máy cũng không quan tâm, sau khi báo hỏng thì sẽ được đóng dấu và trực tiếp vứt đi như rác thải, đến mức dưới chân núi bên ngoài cửa sau nhà máy sản xuất hoa nhựa đã chất thành một núi rác thải.

Lần nào cũng đợi đến lúc chất đống nhiều quá không chứa nổi nữa mới cho mấy chiếc xe tải vận chuyển đến bãi rác lớn ở vùng ngoại ô.

Giá đỡ của hoa nhựa là dây kẽm, cũng không phải không có ai để ý, nhưng bác bảo vệ trong nhà máy là ba của giám đốc. Mà ông bác này ghét nhất là những người đầu cơ trục lợi, cho dù bây giờ chưa có cách nói này, nhưng ông ấy vô cùng chán ghét những cá nhân mua bán, kinh doanh kia.

Cho dù trong nhà máy không cần rác thải báo hỏng, nhưng chỉ cần có người tới lấy, ông ấy đều cảm thấy đây là đào góc tường của xã hội, mắng chửi người ta. Lúc tâm trạng không tốt còn muốn thả chó, cực kỳ hung dữ.

Một lần rồi hai lần, cũng không còn ai đến đây nữa.

Thay vì đắc tội ông ấy, mọi người chẳng thà chờ nhà mấy vận chuyển rác đi rồi lấy, dù sao sớm muộn gì cũng phải vận chuyển đến đó.

Bởi vậy nên bên này cũng không có ai đến tìm xúi quẩy.

Khổng Điềm Điềm nghĩ tới những việc này, Tô Manh cũng nghĩ tới. Mặc dù trước kia sau khi học đại học cô đã rời khỏi thành phố Thẩm, thế nhưng dù sao vẫn học cấp ba ở đây, những chuyện này đều nhớ được đôi chút. Cô thấp giọng nói: “Không biết ông già thối kia có cho chúng ta nhặt phế liệu ở đây không.”

Khổng Điềm Điềm ngược lại rất chắc chắn: “Có thể, cậu yên tâm, mình chắc chắn là có thể.”

"Tại sao?"

Không chỉ Tô Manh, ngay cả Khương Như Ngưng đi cùng cũng hỏi, bọn họ đều đã nghe qua sự tích huy hoàng của ông Cẩu.

"Cậu đúng là có lòng tin với Tưởng Hàn ghê."

Khổng Điềm Điềm ‘xùy’ một tiếng, xua tay: "Cái gì mà có lòng tin với Tưởng Hàn chứ? Mình không thèm tin tưởng cậu ấy đâu, người mình tin là Thôi Phong cơ. Có cậu ấy ở đây đảm bảo mọi chuyện sẽ thành."

Trên mặt mọi người đều đầy dấu chấm hỏi, ngược lại Thôi Vũ ở bên cạnh Khương Như Ngưng lại gật đầu: "Đúng đó, anh của mình không thành vấn đề."

Kiếp trước anh của cô làm gì?

Là cảnh sát địa phương.

Tình hình nhà ai như thế nào anh ấy đều nắm rõ, ngay cả mèo nhà ai buổi tối sắp sinh con, anh ấy cũng đều biết.

Việc am hiểu nhất chính là kết thân với những người trung niên và cao tuổi.

“Thôi Phong có thể thu phục ông Cẩu.” Khổng Điềm Điềm phụ họa.

Tuyết Bảo nhìn Tiểu Phong đi tít đằng trước, nhìn không ra Tiểu Phong làm sao có thể thu phục được ông Cẩu.

Hơn nữa, Tuyết Bảo vô cùng mờ mịt: “Ông Cẩu là ai?”

Cô bĩu bĩu môi, nói: “Tại sao các cậu đều biết mà mình không biết vậy?”

Các cậu trừ mình ra, lén có bí mật nhỏ.

Tuyết Bảo vừa mất mát vừa tổn thương.

Cô nhóc tủi thân bi bô: “Không phải đã nói tất cả chúng ta là bạn tốt sao? Các cậu bỏ mình, giấu giếm bí mật nhỏ với nhau.”

Dáng vẻ vừa buồn vừa tủi thân của cô bé thật sự khiến người khác đau lòng muốn chết, Khổng Điềm Điềm vội vàng chạy tới ôm cô, nói: "Bé ngoan đừng buồn, bọn mình không có giấu cậu, sẽ không bao giờ giấu Tuyết Bảo đâu, chúng ta phải làm bạn tốt cả đời."

Tuyết Bảo: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật."

Mấy bé gái đều dừng bước chân, sôi nổi tha thiết bày tỏ sự chân thành của mình: "Mình thích Tuyết Bảo nhất."

"Mình mới là người thích Tuyết Bảo nhất."

"Tuyết Bảo lại đây, ôm một cái nào."

Mọi người đều như vậy, hàng mi dài của Tuyết Bảo chớp chớp, nũng nịu nói: “Chúng ta đều là bạn tốt.”

Khóe miệng Tuyết Bảo lại cong lên, ngoan ngoãn mỉm cười, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có chút khó hiểu, nói: “Dạo này các cậu đều hơi là lạ.”

Mấy người lập tức chột dạ, ánh mắt bắt đầu có có chút lơ lửng, lập tức hỏi: “Có, có hả?”

Tuyết Bảo liên tục gật đầu, nói: “Có, các cậu đều có.”

Cô là một bé gái thông minh, đã phát hiện ra rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương