[Thập Niên 90] Vườn Trẻ Đều Trọng Sinh, Ngoại Trừ...
-
Chương 24: Bà Lão Xấu Xa (1)
Anh ấy vui vẻ hớn hở, nói: “Con nên nghe theo mẹ của con đi, ba đều nghe theo mẹ của con hết.”
Tuyết Bảo không có được cứu binh, chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng thật to ăn hết, sau khi ăn xong, cô bé lại diệt sạch nửa ly sữa tươi còn lại, rồi vỗ vỗ cái bụng nhỏ, nói: “Mẹ ơi, con ăn xong rồi.”
Đào Lệ Hoa: “Đi xuống chơi đi.”
Tuyết Bảo vừa nghe xong liền mở rộng cửa, đôi chân ngắn ngủn vội vàng chạy ra ngoài, cô bé vội vã xuống lầu, chỉ thấy nhóm bạn đều đến đông đủ đang đợi mình. Tuyết Bảo chạy thật nhanh tới. Thấy mấy đứa nhỏ đều đang lo lắng, Khổng Điềm Điềm vội nói: “Cậu đừng chạy, không gấp.”
Cô bé tiến lên muốn kéo Tuyết Bảo, cô nhóc mũm mỉm đầy thịt chạy đến, tay giữ không chặt liền lảo đảo một trận, vỗ ngực nói: “Sau này không được phép chạy như thế biết không? Sẽ bị ngã đó.”
Tuyết Bảo chớp chớp mắt.
Khổng Điềm Điềm: “Cho dù làm gì cũng không được nóng lòng vội vã, nếu như cậu ngã xuống sẽ bị đau lắm đó.”
Tuyết Bảo tiếp tục chớp mắt, cô bé mềm mại mà gọi: “Điềm Bảo.”
Khổng Điềm Điềm: “Sao vậy?”
Tuyết Bảo ngẩng mặt, tươi cười hớn hở, thật sự rất ngạc nhiên.
Giọng cô bé mang theo sự mềm mại khi mới tỉnh ngủ không bao lâu, nói: “Giọng điệu nói chuyện của cậu thật giống như mẹ của mình vậy.”
Nụ cười ngọt ngào của Khổng Điềm Điềm cứng ở trên mặt: “Ơ...”
Mấy người Hùng Bảo bật cười ha ha, Hùng Bảo càng không chút khách khí cười nhạo cô bé: “Cậu đây là tính tình của bà cô.”
Khổng Điềm Điềm nhìn về phía Hùng Xán Lạn, chống nạnh nói: “Mình thích vậy đó, cậu có ý kiến gì?”
Hùng Bảo không thể nhịn được nữa mà cười, cái miệng giống như đang cười khúc khích, nhưng mà ngoài miệng lại nói: “Không có ý kiến, mình làm gì dám có ý kiến chứ.”
Tuy nói là nói như vậy, nhưng khóe miệng cậu bé lại sắp cong lên tới khóe mắt luôn rồi, Khổng Điềm Điềm hừ một tiếng, Hùng Bảo nhịn không được lại cười.
Chủ yếu là, bây giờ Khổng Điềm Điềm không phải là người vợ có khuôn mặt tiều tụy vì ngày ngày bôn ba cho gia đình của ba mươi năm sau kia, hiện tại cô bé chính là hạt đậu nhỏ, là một đứa nhóc tóc vàng kẹp kẹp tóc hoa màu đồng, mặc quần áo được giặt sạch.
Một cô bé như vậy lại làm ra bộ dáng của người lớn, không phải là sẽ rất buồn cười sao?
Hùng Xán Lạn sốt sắng, Tô Manh và Nguyên Trạch cũng khó nén được ý cười, Tuyết Bảo không biết mọi người cười cái gì, nhưng mà con nít không thể không làm theo mọi người, thấy tất cả mọi người cười, cô bé cũng làm bộ bản thân đã hiểu, cũng học theo cười khanh khách.
Cười đủ rồi, cô bé ghé đầu nhỏ đến gần mấy người Điềm Bảo, hạ giọng xuống rồi nhỏ giọng nói: “Chúng ta có nên đi đến chỗ đó hay không???”
Mấy người Khổng Điềm Điềm, Tô Manh: “???”
Chỗ đó, là chỗ nào?
Tuyết Bảo chớp chớp đôi mắt to, tròng mắt đen nhánh quay tròn, bàn tay nhỏ bé vặn lại: “Có đi hay không đây!”
Khổng Điềm Điềm: “...”
Chúng ta thế mà lại không nhớ rõ chỗ đó là chỗ nào.
Cô bé nhìn lướt qua mấy người khác, mọi người đều mù tịt, Khổng Điềm Điềm hít sâu một hơi, cảm thấy chuyện này vẫn phải là dựa vào mình. Cô bé cười híp mắt nhìn Tuyết Bảo nói: “Đi vào trong đó hả, được thôi, đi! Mình và Tuyết Bảo cùng nắm tay đi.”
Tô Manh nhanh chóng tiến lên, chiếm vị trí thứ hai: “Mình cũng nắm tay cậu.”
Cùng đi theo Tuyết Bảo nhưng cũng không biết là đi đâu.
Nhưng Tiểu Tuyết Bảo lại giống như một con chuột nhỏ, thần bí nói: “Đừng để bị người lớn nhìn thấy.”
Câu này khiến cho mấy tên nhóc bạn cô bé càng thêm buồn bực tò mò, rốt cuộc là đang tính đi đâu đây. Mấy người đi theo Tuyết Bảo ra phía sau nhà trẻ của bọn họ, đi rồi lại đi... Hùng Bảo cuối cùng từ trí nhớ xa xôi lôi ra được rồi, cậu bé rốt cuộc đã biết được Tuyết Bảo muốn đi đến chỗ nào.
Chỗ đó...!!!
Tuyết Bảo không có được cứu binh, chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng thật to ăn hết, sau khi ăn xong, cô bé lại diệt sạch nửa ly sữa tươi còn lại, rồi vỗ vỗ cái bụng nhỏ, nói: “Mẹ ơi, con ăn xong rồi.”
Đào Lệ Hoa: “Đi xuống chơi đi.”
Tuyết Bảo vừa nghe xong liền mở rộng cửa, đôi chân ngắn ngủn vội vàng chạy ra ngoài, cô bé vội vã xuống lầu, chỉ thấy nhóm bạn đều đến đông đủ đang đợi mình. Tuyết Bảo chạy thật nhanh tới. Thấy mấy đứa nhỏ đều đang lo lắng, Khổng Điềm Điềm vội nói: “Cậu đừng chạy, không gấp.”
Cô bé tiến lên muốn kéo Tuyết Bảo, cô nhóc mũm mỉm đầy thịt chạy đến, tay giữ không chặt liền lảo đảo một trận, vỗ ngực nói: “Sau này không được phép chạy như thế biết không? Sẽ bị ngã đó.”
Tuyết Bảo chớp chớp mắt.
Khổng Điềm Điềm: “Cho dù làm gì cũng không được nóng lòng vội vã, nếu như cậu ngã xuống sẽ bị đau lắm đó.”
Tuyết Bảo tiếp tục chớp mắt, cô bé mềm mại mà gọi: “Điềm Bảo.”
Khổng Điềm Điềm: “Sao vậy?”
Tuyết Bảo ngẩng mặt, tươi cười hớn hở, thật sự rất ngạc nhiên.
Giọng cô bé mang theo sự mềm mại khi mới tỉnh ngủ không bao lâu, nói: “Giọng điệu nói chuyện của cậu thật giống như mẹ của mình vậy.”
Nụ cười ngọt ngào của Khổng Điềm Điềm cứng ở trên mặt: “Ơ...”
Mấy người Hùng Bảo bật cười ha ha, Hùng Bảo càng không chút khách khí cười nhạo cô bé: “Cậu đây là tính tình của bà cô.”
Khổng Điềm Điềm nhìn về phía Hùng Xán Lạn, chống nạnh nói: “Mình thích vậy đó, cậu có ý kiến gì?”
Hùng Bảo không thể nhịn được nữa mà cười, cái miệng giống như đang cười khúc khích, nhưng mà ngoài miệng lại nói: “Không có ý kiến, mình làm gì dám có ý kiến chứ.”
Tuy nói là nói như vậy, nhưng khóe miệng cậu bé lại sắp cong lên tới khóe mắt luôn rồi, Khổng Điềm Điềm hừ một tiếng, Hùng Bảo nhịn không được lại cười.
Chủ yếu là, bây giờ Khổng Điềm Điềm không phải là người vợ có khuôn mặt tiều tụy vì ngày ngày bôn ba cho gia đình của ba mươi năm sau kia, hiện tại cô bé chính là hạt đậu nhỏ, là một đứa nhóc tóc vàng kẹp kẹp tóc hoa màu đồng, mặc quần áo được giặt sạch.
Một cô bé như vậy lại làm ra bộ dáng của người lớn, không phải là sẽ rất buồn cười sao?
Hùng Xán Lạn sốt sắng, Tô Manh và Nguyên Trạch cũng khó nén được ý cười, Tuyết Bảo không biết mọi người cười cái gì, nhưng mà con nít không thể không làm theo mọi người, thấy tất cả mọi người cười, cô bé cũng làm bộ bản thân đã hiểu, cũng học theo cười khanh khách.
Cười đủ rồi, cô bé ghé đầu nhỏ đến gần mấy người Điềm Bảo, hạ giọng xuống rồi nhỏ giọng nói: “Chúng ta có nên đi đến chỗ đó hay không???”
Mấy người Khổng Điềm Điềm, Tô Manh: “???”
Chỗ đó, là chỗ nào?
Tuyết Bảo chớp chớp đôi mắt to, tròng mắt đen nhánh quay tròn, bàn tay nhỏ bé vặn lại: “Có đi hay không đây!”
Khổng Điềm Điềm: “...”
Chúng ta thế mà lại không nhớ rõ chỗ đó là chỗ nào.
Cô bé nhìn lướt qua mấy người khác, mọi người đều mù tịt, Khổng Điềm Điềm hít sâu một hơi, cảm thấy chuyện này vẫn phải là dựa vào mình. Cô bé cười híp mắt nhìn Tuyết Bảo nói: “Đi vào trong đó hả, được thôi, đi! Mình và Tuyết Bảo cùng nắm tay đi.”
Tô Manh nhanh chóng tiến lên, chiếm vị trí thứ hai: “Mình cũng nắm tay cậu.”
Cùng đi theo Tuyết Bảo nhưng cũng không biết là đi đâu.
Nhưng Tiểu Tuyết Bảo lại giống như một con chuột nhỏ, thần bí nói: “Đừng để bị người lớn nhìn thấy.”
Câu này khiến cho mấy tên nhóc bạn cô bé càng thêm buồn bực tò mò, rốt cuộc là đang tính đi đâu đây. Mấy người đi theo Tuyết Bảo ra phía sau nhà trẻ của bọn họ, đi rồi lại đi... Hùng Bảo cuối cùng từ trí nhớ xa xôi lôi ra được rồi, cậu bé rốt cuộc đã biết được Tuyết Bảo muốn đi đến chỗ nào.
Chỗ đó...!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook