Manh Bảo nghịch ngợm nhất! Manh Bảo đụng vào máy may, Manh Bảo còn muốn cắt rèm cửa nữa!

Manh Bảo siêu nghịch ngợm luôn!

Cô bé chống nạnh, chỉ huy mấy người khác: “Các cậu, khuyên nhủ đi.”

Không cần khuyên Manh Bảo, Manh Bảo và Tuyết Bảo là bạn tốt.

Tuyết Bảo sợ, vậy Manh Bảo sẽ không cắt rèm cửa sổ vào nhà.

Đúng là một tình bạn khiến trời đất cảm động mà.

Nhưng Nguyên Bảo lại rất rầu rĩ, cậu bé thấp giọng nói thầm với Hùng Bảo: "Mình còn muốn xem, Tô Manh có phải là đứa trẻ đầu tiên bị đánh sau khi chúng ta trở về hay không.”

Nói tới đây, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Hùng Bảo. Hùng Xán Lạn suýt nữa thì giậm chân, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, nhỏ giọng nói bên tai Nguyên Trạch: "Chắc chắn không phải mình!”

Nguyên Bảo: “À.”

Hùng Bảo nghiến răng, nhưng mà, Nguyên Bảo không quan trọng.

Cái tên này, tuyệt đối, không quan trọng.

Cậu bé trợn mắt với Nguyên Trạch, đảo mắt một cái đã nở nụ cười xán lạn, cậu bé cũng biết dỗ trẻ con: "Tuyết Bảo, vậy chúng ta chơi cái gì? Bọn mình đều nghe lời cậu.”

Tuyết Bảo nghiêng đầu, nói: "Vậy nhảy ô vuông có được không?”

Mấy đứa trẻ đồng loạt gật đầu đồng ý. Chẳng qua, rất nhanh đã lại bắt đầu mơ màng, ai bảo bọn họ đều là trẻ con với trái tim trưởng thành của người đầu ba mươi chứ.

Qua ba mươi năm.

Bọn họ đã quên cách chơi rồi.

Xấu hổ, chuyện này quá xấu hổ.

Nhưng có đôi khi sự lúng túng cũng rất dễ hóa giải. Bọn họ đang lo không biết chơi nhảy ô vuông như thế nào, chợt nghe được giọng nữ cao vút: "Tuyết Bảo!”

Tiểu Tuyết Bảo đang kiêu ngạo vì khuyên được Tô Manh, cô bé là một đứa trẻ ngoan, cô bé còn dẫn dắt những bạn nhỏ khác làm đứa trẻ ngoan. Đang đắc ý muốn chuẩn bị bắt đầu trò chơi mới, chợt cô bé nghe thấy có người gọi mình.

Cô bé thò đầu ra nhìn, bèn thấy một nhà ba người đang đi tới từ phía xa, Tuyết Bảo lập tức múa máy móng vuốt nhỏ rồi ra sức kêu to: "Bác hai, dượng hai, anh họ.”

Người tới là chị hai Dung Gia Tuệ của Dung Gia Đống.

Bọn Khổng Điềm Điềm thấy bọn họ, lập tức nghĩ đến tình huống của nhà họ Dung.

Dung Gia Đống có hai chị gái, chị cả Dung Gia Anh là nhóm sinh viên đại học đầu tiên sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học năm 77, thi đậu vào một trường đại học ở tỉnh khác của thành phố Lâm Hải.

Trong thời gian học đại học thì yêu đương với bạn trai là bạn cùng lớp, hai vợ chồng đều ở lại trường và ổn định gia đình ở đấy. Sau đó sinh một cặp song sinh, một trai một gái, chỉ tới tết mới trở về.

Người trước mặt đây chính là chị hai Dung Gia Tuệ của nhà họ Dung. Dung Gia Tuệ không thể so được với chị cả Dung Gia Anh, cô ta không thích học tập, miễn cưỡng lắm mới tốt nghiệp trung học cơ sở rồi ở nhà lăn lộn hai năm, bề ngoài nhìn không khác gì một đứa trẻ.

Ông cụ Dung mặt dày tìm cho cô ta một công việc ở nhà máy thực phẩm. Lúc đó là năm 80 nên tìm việc rất khó khăn, tuy là xưởng công nhân, nhưng đã rất khó có được.

Bạn trai của cô ta thì hơi kém một chút, điều kiện gia đình còn không bằng nhà cô ta, là công nhân tạm thời của nhà máy thực phẩm. Mặc dù người yêu không bằng mình, nhưng hai người là tự do yêu đương.

Sau khi kết hôn thì sinh một đứa con trai, năm nay bảy tuổi, qua mùa thu là chuẩn bị lên lớp một.

Cô ta được coi là kết hôn sớm, Đường Vũ nhà cô ta chỉ nhỏ hơn cặp song sinh của nhà chị cả một tháng.

Dung Gia Tuệ ở địa phương, cuộc sống không bằng chị cả, cũng không bằng em trai, nhưng tuần nào cũng trở về nhà mẹ đẻ. Chẳng qua là sau khi cô ta về, mấy người ở xưởng nói không dễ nghe lắm.

Có rất nhiều đồng chí nữ chê cười sau lưng rằng gia đình cô ta có điều kiện tốt mà lại không tìm được đàn ông tử tế, phải quay về nhà mẹ đẻ để tránh gió thu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương