Thập Niên 90 Thần Thám Hương Giang
-
Chương 21: Đứa Con Ghẻ Đáng Yêu Nhất 2
Lúc này Dịch Gia Đống mới phát hiện ra mình để túi thức ăn trước sạp báo, anh ta vội vàng chạy về xách lên, móc tiền trong túi ra trả tiền báo, lại nhét hai quả dứa cho bác A Cam, không đợi đối phương nói gì, anh ta đã xách đồ ôm báo, túi to túi nhỏ khệ nệ chạy đi xa.
Lần đầu tiên, khi Dịch Gia Đống về nhà không nhẹ nhàng kín tiếng, anh ta không chỉ không sợ đánh thức các em trai em gái mà anh ta quả thật muốn đánh thức người trong toàn bộ tòa nhà này!
Cạch một tiếng đóng cửa, thịt thà rau xanh ném hết vào trong bếp, anh ta ôm báo đi một vòng quanh sô pha.
Phòng khách quá mức chật chội, anh ta đi hơi nhanh một chút đã trái va vào bàn ghế, phải đá vào thùng rác, thi thoảng phát ra tiếng cốp, thùng, rầm rầm.
“Đilas tớ tiêu diệt nhân loại đấy à?” Dịch Gia Như ngủ sớm là người đầu tiên bị đánh thức, cô ta đẩy cửa nhìn anh cả với vẻ mặt oán giận, kết quả vừa mới đẩy cửa đã bị một tờ báo làm cho ngớ người.
Sau một phút, cô ta cũng gia nhập vào liên minh tiếng ồn của Dịch Gia Đống, phát ra những tiếng ồn ào cao vút không có cách nào kiềm chế được: “Á! Là chị cả! Chị cả lên trang bìa rồi! Nữ cảnh sát xinh đẹp lập kỳ công, đạt kỷ lục phá án hiệu suất cao nhất ở cục cảnh sát Du Ma Địa!”
Rầm một tiếng, cửa phòng nam sinh bị đẩy ra, em trai mười hai tuổi Dịch Gia Tuấn mặc quần xà lỏn đẩy cửa chạy ra, hai tay cào mái tóc rối bù, sáp tới trước bàn, trừng to mắt, nôn nóng la lối: “Chị cả lên báo sao? Ở đâu? Ở đâu? Cho em xem với, em cũng muốn nhìn!”
Dịch Gia Di luống cuống tay chân mặc xong quần áo chạy ra ngoài, cũng nhào tới bên bàn, trông thấy chồng báo bày loạn trên đó, trừng mắt nhìn dòng chữ “Dịch Gia Di” to nhỏ phía trên với vẻ khó tin, thật sự sắp không nhận ra được ba chữ này đọc thế nào.
Còn có mấy bức ảnh với kích cỡ khác nhau đó nữa, cô ngẩng đầu lên với vẻ không dám tin, mắt to trừng mắt nhỏ với mấy anh em, ý thức được những người khác cũng đang cười hưng phấn, cô mới cong khóe miệng ngơ ngác.
Cô cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ rồi.
Em trai đang ở cái tuổi chó chê mèo ghét đột nhiên phát điên, lao tới bên cửa sổ, cạch một cái đẩy cửa sổ ra, la to với bên ngoài: “Chị cháu lên báo rồi, nữ cảnh sát phúc tinh, mang tới vận may cho chính nghĩa…”
Dịch Gia Đống và Dịch Gia Như cũng nhào tới mỗi người một bên, một người bịt miệng em trai lại, một người ôm eo cậu bé lôi vào phòng.
Dịch Gia Đống ấn chú khỉ con này xuống, xác nhận cậu bé sẽ không phát điên nữa mới thấp giọng trách cứ: “Cẩn thận người khác báo cảnh sát, sáng ngày mai chị em sẽ lại có thêm một tiêu đề quấy nhiễu hàng xóm bị gọi lên đồn hòa giải mất.”
Cho dù hai anh em đã đúng lúc ngăn cản hành vi ảo tưởng sức mạnh của Dịch Gia Tuấn, nhưng bên ngoài cửa sổ vẫn có tiếng mở cửa và tiếng hỏi như cũ:
“Chuyện gì đó?”
“Ai la lối om sòm vậy?”
Ở khu tập thể san sát nhau, tòa nhà này đánh rắm thì tòa bên cạnh còn có thể ngửi thấy mùi thối cho được, huống chi mới sáng sớm đã đẩy cửa sổ la hét đúng là giống như loa phát thanh toàn khu vậy.
Dịch Gia Đống thấy rất nhiều người bám vào cửa sổ hỏi, chỉ đành đẩy cửa ra giải thích: “Dì Linh, là hôm qua Gia Di bắt được hung thủ ở cục cảnh sát có công lao, sáng nay được đăng lên báo ạ.”
Chị gái lầu dưới vừa mới mua bánh bao chiên về nghiêng đầu cười bảo: “Mấy tờ báo lên trang nhất đó hả, ảnh chụp đẹp lắm, A Đống, em gái lớn nhà em lợi hại thật đấy.”
“Nói là vụ án dự tính phải ngâm một năm mới có thể phá được của giới cảnh sát, nhưng Gia Di nhãn lực tốt, phát hiện ra hung khí mà mọi người chưa tìm được, lập được công lớn.”
“Ôi chao, phía sau còn nói Gia Di dũng cảm bắt hung thủ trên đường, còn dùng vũ lực nữa, sau này cần Gia Di bảo vệ trị an ở Minh Đức Thôn chúng ta rồi.” Một ông bác dậy sớm khác vừa cười vừa ngửa đầu báo tin.
Lần đầu tiên, khi Dịch Gia Đống về nhà không nhẹ nhàng kín tiếng, anh ta không chỉ không sợ đánh thức các em trai em gái mà anh ta quả thật muốn đánh thức người trong toàn bộ tòa nhà này!
Cạch một tiếng đóng cửa, thịt thà rau xanh ném hết vào trong bếp, anh ta ôm báo đi một vòng quanh sô pha.
Phòng khách quá mức chật chội, anh ta đi hơi nhanh một chút đã trái va vào bàn ghế, phải đá vào thùng rác, thi thoảng phát ra tiếng cốp, thùng, rầm rầm.
“Đilas tớ tiêu diệt nhân loại đấy à?” Dịch Gia Như ngủ sớm là người đầu tiên bị đánh thức, cô ta đẩy cửa nhìn anh cả với vẻ mặt oán giận, kết quả vừa mới đẩy cửa đã bị một tờ báo làm cho ngớ người.
Sau một phút, cô ta cũng gia nhập vào liên minh tiếng ồn của Dịch Gia Đống, phát ra những tiếng ồn ào cao vút không có cách nào kiềm chế được: “Á! Là chị cả! Chị cả lên trang bìa rồi! Nữ cảnh sát xinh đẹp lập kỳ công, đạt kỷ lục phá án hiệu suất cao nhất ở cục cảnh sát Du Ma Địa!”
Rầm một tiếng, cửa phòng nam sinh bị đẩy ra, em trai mười hai tuổi Dịch Gia Tuấn mặc quần xà lỏn đẩy cửa chạy ra, hai tay cào mái tóc rối bù, sáp tới trước bàn, trừng to mắt, nôn nóng la lối: “Chị cả lên báo sao? Ở đâu? Ở đâu? Cho em xem với, em cũng muốn nhìn!”
Dịch Gia Di luống cuống tay chân mặc xong quần áo chạy ra ngoài, cũng nhào tới bên bàn, trông thấy chồng báo bày loạn trên đó, trừng mắt nhìn dòng chữ “Dịch Gia Di” to nhỏ phía trên với vẻ khó tin, thật sự sắp không nhận ra được ba chữ này đọc thế nào.
Còn có mấy bức ảnh với kích cỡ khác nhau đó nữa, cô ngẩng đầu lên với vẻ không dám tin, mắt to trừng mắt nhỏ với mấy anh em, ý thức được những người khác cũng đang cười hưng phấn, cô mới cong khóe miệng ngơ ngác.
Cô cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ rồi.
Em trai đang ở cái tuổi chó chê mèo ghét đột nhiên phát điên, lao tới bên cửa sổ, cạch một cái đẩy cửa sổ ra, la to với bên ngoài: “Chị cháu lên báo rồi, nữ cảnh sát phúc tinh, mang tới vận may cho chính nghĩa…”
Dịch Gia Đống và Dịch Gia Như cũng nhào tới mỗi người một bên, một người bịt miệng em trai lại, một người ôm eo cậu bé lôi vào phòng.
Dịch Gia Đống ấn chú khỉ con này xuống, xác nhận cậu bé sẽ không phát điên nữa mới thấp giọng trách cứ: “Cẩn thận người khác báo cảnh sát, sáng ngày mai chị em sẽ lại có thêm một tiêu đề quấy nhiễu hàng xóm bị gọi lên đồn hòa giải mất.”
Cho dù hai anh em đã đúng lúc ngăn cản hành vi ảo tưởng sức mạnh của Dịch Gia Tuấn, nhưng bên ngoài cửa sổ vẫn có tiếng mở cửa và tiếng hỏi như cũ:
“Chuyện gì đó?”
“Ai la lối om sòm vậy?”
Ở khu tập thể san sát nhau, tòa nhà này đánh rắm thì tòa bên cạnh còn có thể ngửi thấy mùi thối cho được, huống chi mới sáng sớm đã đẩy cửa sổ la hét đúng là giống như loa phát thanh toàn khu vậy.
Dịch Gia Đống thấy rất nhiều người bám vào cửa sổ hỏi, chỉ đành đẩy cửa ra giải thích: “Dì Linh, là hôm qua Gia Di bắt được hung thủ ở cục cảnh sát có công lao, sáng nay được đăng lên báo ạ.”
Chị gái lầu dưới vừa mới mua bánh bao chiên về nghiêng đầu cười bảo: “Mấy tờ báo lên trang nhất đó hả, ảnh chụp đẹp lắm, A Đống, em gái lớn nhà em lợi hại thật đấy.”
“Nói là vụ án dự tính phải ngâm một năm mới có thể phá được của giới cảnh sát, nhưng Gia Di nhãn lực tốt, phát hiện ra hung khí mà mọi người chưa tìm được, lập được công lớn.”
“Ôi chao, phía sau còn nói Gia Di dũng cảm bắt hung thủ trên đường, còn dùng vũ lực nữa, sau này cần Gia Di bảo vệ trị an ở Minh Đức Thôn chúng ta rồi.” Một ông bác dậy sớm khác vừa cười vừa ngửa đầu báo tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook