Thập Niên 90: Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ
-
8: Hóa Ra Còn Phải Ngồi Tù Nữa Sao
Người bên ngoài phòng nghe thấy động tĩnh cũng nháo nhào ùa vào trong, nhìn thấy ba người đánh nhau túi bụi, thế này còn có gì không rõ nữa.Cường Ngốc nói lời thô tục: “Ả đàn bà này bụng đã to như thế rồi vẫn không quên ăn vụng, thế này phải lẳng lơ cỡ nào…”Một đám đàn em của anh ta thì lại nháy mắt, liếc nhìn nửa người trên trắng trẻo của A Liên, miệng không sạch sẽ nổi: “Phụ nữ ba mươi như sói như hổ, Trư Nhục Vinh lại vô sinh, còn không phải cô ta phải ra ngoài mượn giống hay sao?”Lúc này đã không còn ai để ý đến Tô Niệm Tinh và bà A Hương nữa, nhân lúc bọn họ đang xem náo nhiệt hăng say, hai người lặng lẽ chen ra khỏi đám đông chuồn mất.“Bà A Hương này, cháu tính chuẩn không cần chỉnh luôn, giờ chúng ta đổi địa điểm chắc chắn có thể kiếm được tiền.”Xuống tầng, Tô Niệm Tinh nôn nóng mở cửa.
Vừa rồi bọn họ chỉ mới cắt đuôi mấy tên lưu manh kia, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời.
Nếu trở về bày sạp tiếp thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm tới cửa.
Bây giờ hai người cũng không có tiền trả cho bọn họ nhưng cô cũng không có chứng minh thư và không tìm được một công việc tốt, cách tốt nhất chính là bày sạp ở một chỗ khác.
Nghề này kiếm được tiền nhanh, hơn nữa nếu như gặp phải các sir thì cô cứ trực tiếp bỏ chạy thôi.Bà A Hương lại lắc đầu nói mình không thể rời khỏi Vịnh Đồng La: “Bà phải đợi cháu gái bà nữa.”Tô Niệm Tinh cho rằng bà ta định đón cháu gái tan học nên cũng không kiên trì nữa, hay là cô tới chỗ khác bày sạp nhỉ?Ra khỏi tòa nhà, đập vào ngay trước mặt là một xe cảnh sát, bà A Hương nhanh chóng kéo Tô Niệm Tinh lách về tòa nhà, trốn bên góc tường thò đầu nhìn ra bên ngoài một vòng, sau đó quay đầu lại nhìn cô: “Cháu cũng không thể bày sạp được đâu, cảnh sát mặc quân trang đi tuần phố suốt hai mươi tư tiếng, lỡ như gặp phải cảnh sát mặc quân trang, bọn họ sẽ lập tức đưa cháu đến cục di dân ngay, sau đó cháu sẽ bị trục xuất về nội địa ngồi tù.”Bà ta vung ngón tay miêu tả: “Chí ít cũng phải ngồi tù tám tháng, cháu chịu được không?”Tô Niệm Tinh lộ ra vẻ mặt kinh hãi, cô cứ tưởng bị bắt thì cùng lắm là bị trục xuất về nội địa thôi, nhưng hóa ra còn phải ngồi tù nữa sao?Nhưng bây giờ trên người cô không có một đồng một cắc nào, còn không tìm được mẹ ruột của nguyên chủ nữa chứ, cứ trở về như thế, đợi cô ngồi tù xong cũng sẽ bị cha của nguyên chủ bán luôn rồi, lúc đấy sống còn không bằng chết quách đi cho rồi.
Không được, cô tuyệt đối không thể tay không trở về được.Bà A Hương thấy cô nghe lời khuyên vì thế cũng đưa ra sáng kiến giúp cô, tạm thời cứ đi làm chui trước đã, góp ít tiền rồi lại về Thâm Quyến sau.Tô Niệm Tinh vốn cũng dự định như vậy nhưng làm chui cũng nguy hiểm quá, đặc biệt là không thể đảm bảo an toàn cho bản thân.Bà A Hương tỏ vẻ mình sẽ dẫn cô đến nhà một người quen, mỗi ngày đôi vợ chồng này đều bày sạp bán cá viên chiên, nếu đã phải bán đồ ăn sáng để kiếm kế sinh nhai vậy đến tối cũng phải kiếm cơm ở chợ đêm, từ rất lâu đã muốn thuê người giúp làm cá viên chiên rồi.“Bọn họ không cần công nhân bản địa mà chỉ cần người làm chui, mỗi tiếng chỉ mười đô la Hồng Kông, một ngày làm mười tiếng, tiền lương thanh toán theo ngày, còn bao ăn bao ở nữa.”Tô Niệm Tinh khen ngợi phần tiền lương này thật sự không tồi, làm chui mà còn có thể được mười đô la Hồng Kông vậy một tháng có thể kiếm được ba nghìn đô rồi còn gì.
Chỉ cần làm đủ một năm thì cô có thể gom đủ tiền vốn về Thâm Quyến rồi.Bà A Hương thấy gương mặt cô lộ ra vẻ vui mừng lại nhanh chóng bổ sung: “Nếu có người điều tra đến nơi, cháu cứ trực tiếp bỏ chạy, cho dù bị bắt cũng đừng khai bọn họ ra, bên này pháp luật quy định chủ thuê mướn người nhập cảnh bất hợp pháp vào làm sẽ bị phạt năm mươi nghìn đô la Hồng Kông và bị tạm giam một năm.”Tô Niệm Tinh đồng ý ngay tắp lự, tuyệt đối sẽ không khai ra bọn họ.Bà A Hương hài lòng gật đầu, hai người lại đi mất một tiếng, càng đi càng heo hút hơn, xung quanh rất hoang vắng, cách đó không xa có một thôn xóm, bà A Hương giải thích chỗ này là thôn nên cảnh sát mặc quân trang rất ít khi tuần tra ở bên này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook