Tưởng Xuân Hoa trong nhà không khách sáo mở lời: "Anh cả có thể đưa rau đến nhà máy của chúng em, cũng là nhờ em nói tốt trước mặt giám đốc nhà máy, chị dâu, tiền hoa hồng em không lấy vì tình nghĩa gia đình nhưng tiền sính lễ của Đại Quân, anh cả là anh cả, phải cho chúng em một nửa chứ.

"
Tào Cần tức đến bật cười: "Em ba, không thể tính toán như vậy được.

"
Bà đẩy ông chồng bên cạnh đang im như thóc, nói với Tưởng Xuân Hoa.

"Anh chị chỉ làm ăn nhỏ, sáng tối vất vả mới kiếm được chút tiền, mấy năm trước sinh Trình Trình, tiền phạt kế hoạch hóa gia đình cũng không ít, lúc đó anh cả còn phải mặt dày đến vay tiền em.

"
Mục đích Tào Cần nói vậy là muốn bà ta biết khó mà lui.

Dù sao năm năm trước Tưởng Kiến Quốc đến vay tiền Tưởng Xuân Hoa, bà ta không những không cho vay mà còn không khách sáo đuổi anh cả ra khỏi cửa.

Nhưng Tào Cần không ngờ, mặt mũi Tưởng Xuân Hoa rất dày.


Nghe vậy, bà ta vẫn ngồi im như bưng.

"Bây giờ khác xưa rồi, anh cả phát đạt rồi, cũng không thể quên chúng em là em trai em gái được.

"
Tưởng Kiến Quốc vẫn không lên tiếng, đến lúc này mới hỏi một câu: "Tiền sính lễ cưới của Đại Quân là bao nhiêu?"
"Không nhiều.

" Tưởng Xuân Hoa thấy có hy vọng, lập tức cười tươi như hoa: "Mười nghìn.

"
"Mười nghìn!"
Tào Cần kích động đứng bật dậy: "Thế thì chị thà đưa mạng chị và anh chị cho em còn hơn.

"
Một năm họ chỉ kiếm được vài nghìn, Tưởng Xuân Hoa mở miệng đòi mười nghìn, đúng là công phu sư tử ngoặm.


"Chị dâu nói vậy là khách sáo rồi.

"
Bị bà quát một câu, Tưởng Xuân Hoa có chút không vui.

"Đại Tráng nhà chị ngốc nghếch, mấy năm nay cũng không thấy cưới được vợ, đứa nhỏ kia còn chưa đi học, có chỗ nào cần dùng tiền.

"
Nghe Tưởng Xuân Hoa dùng giọng điệu này nói về con mình, Tào Cần càng tức giận hơn.

"Đại Tráng mới vừa trưởng thành, anh chị không vội!"
"Hơn nữa, một gia đình lớn như anh chị, ăn mặc ở đâu cũng cần tiền, nợ nần từ năm sinh Trình Trình vẫn chưa trả hết, không có tiền thừa để cho em.

"
Tưởng Xuân Hoa lập tức nhìn về phía Tưởng Kiến Quốc: "Anh cả, anh mới là trụ cột gia đình, không giúp chúng em thật sao?"
Thấy Tưởng Kiến Quốc không lay chuyển được, Tưởng Xuân Hoa nghiến răng nói thêm một câu.

"Mười nghìn này coi như chúng tôi vay anh, anh cả, anh phải giúp chúng tôi chứ.

"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương