Kể từ khi mở cửa trở lại, bệnh viện hải quân Đông Hải đã mở cửa ra cho bên ngoài.

Đồng thời, cấp trên chỉ đạo cắt giảm khoa trung y vắng vẻ không có bác sĩ giỏi, đẩy mạnh đào tạo nhân tài tây y cùng với trang thiết bị y tế tiên tiến, phấn đấu xây dựng bệnh viện quân y thành bệnh viện hiện đại hàng đầu cả nước.

Lãnh đạo bệnh viện cũng không muốn cắt giảm khoa trung y, nhưng cũng tích cực hưởng ứng lời kêu gọi giới thiệu nhân tài phát triển tây y.

Cố Bồi chính là nhân tài được đưa đi du học về theo chính sách này.

Cần nâng cao năng lực và trình độ của các bệnh viện quân y về mọi mặt chẩn đoán, điều trị cùng quản lý.

Anh vừa mới tới đây không lâu, cũng không ngồi khám bệnh, trước mắt vẫn còn đang ở phòng khám bệnh quan sát, cũng làm quen với các phương diện tình huống ở đây.

Chăm chú quan sát ở phòng khám bệnh cho đến trưa, thấy đã đến trưa, anh đang chuẩn bị đi ăn cơm thì nghe thấy xôn xao trong đám đông.

“Mẹ, mẹ bị sao vậy? Mới vừa rồi mẹ còn khỏe mà.

” Một người phụ nữ thét lên.


…“Cứu mạng, mẹ tôi tắt thở rồi, cứu với!” Người phụ nữ lại hét lên.

Là một bác sĩ tất nhiên anh có sự nhạy cảm của mình, mà bệnh nhân cũng phân theo nặng nhẹ, một số bệnh nhân nhìn thì nguy hiểm nhưng điều trị không khó, nhưng một số bệnh nhân trông có vẻ bình thường, đột nhiên phát bệnh có cứu chữa cũng không kịp.

Dựa trên sự nhạy bén tự nhiên của một bác sĩ, Cố Bồi cũng đi về phía người phụ nữ đang la hét, các bệnh nhân đang xếp hàng trước phòng khám bệnh, y tá và người thân của bệnh nhân cũng chạy nhanh về hướng đó.

Trong đám người có một cô gái có làn da trắng, khuôn mặt thanh tú lớn tiếng nói: “Chị ơi, có phải dì bị cao huyết áp không? Buổi sáng chị có cho dì đo huyết áp chưa? Với lại dì có từng bị chấn thương ở đầu không?”Bởi vì sáng sớm mẹ cô ấy thức dậy kêu chóng mặt, nên người phụ nữ dẫn mẹ đến khám bệnh.

Còn bà cụ kêu chóng mặt và đau đầu nhưng cô ấy cũng không quan tâm lắm.

Sau khi đỡ bà cụ đến phòng khám bệnh, chuẩn bị đi xếp hàng đăng ký, sau đó bà cụ ngồi xuống ghế do có người nhường chỗ ngồi.

Ai ngờ người phụ nữ vừa mới quay người, còn chưa kịp xếp hàng, mẹ của cô ấy đột nhiên túm lấy quần áo của cô ấy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hai mắt trợn ngược, ngất ngay tại chỗ.

Người phụ nữ hoảng sợ hét lên.


“Phòng cấp cứu ở đâu? Chỗ này có bệnh nhân bị sốc, mau đẩy xe lăn đến đây.

” Có người hô to.

Lại có người nói: “Bị nhồi máu cơ tim hay nhồi máu não, còn có thể cứu được sao?”Người phụ nữ bối rối như tê dại, toàn thân run rẩy, những giọt mồ hôi lớn nhỏ giọt trên trán, vừa khóc vừa kêu gào: “Mới vừa rồi mẹ tôi còn khỏe mạnh, mẹ ơi, mẹ mau tỉnh lại đi mẹ.

”Cô gái có khuôn mặt thanh tú vẫn còn nét trẻ con, nhưng động tác cực kỳ nhanh nhẹn, cô nhanh chóng mở chiếc cặp sách màu xanh lục ra, đầu tiên lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng bà cụ cho bà nuốt, sau đó lấy túi châm cứu ra.

Sát trùng, tìm huyệt vị, những giọt máu to như hạt đậu tuôn ra, cô ấy châm khai thông mười huyệt, chích máu.

Càng ngày càng có nhiều người vây xem, Cố Bồi cũng ở trong đám người.

Mọi người đang vây quanh nhìn cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ ngoài ngoan hiền nhưng thủ pháp châm cứu lại mạnh mẽ và vững vàng.

Thời gian tính bằng giây, chích máu, cứu người, một lọ lạp hoàn* nhanh như chớp lăn đến chân Cố Bồi, anh nhặt lên, trên lạp hoàn có khắc ba chữ Linh Đan Đường.

(*) Lạp hoàn dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên.

Người châm cứu đương nhiên là Lâm Bạch Thanh, mặc dù bà cụ còn chưa có phản ứng nhưng dái tai đã thấy có máu chảy ra.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương