Những con đường nhỏ ở nông thôn thường không có đèn đường, Tô Ái Quốc đi theo con đường từng đi qua, theo ánh sáng mờ ảo của ánh trăng , đạp xe đi .Đôi tay của Tô Dĩ Mạt nắm chặt khung ghế của ghế sau , mông bị xóc tới điên đi đau đến ê ẩm , nhưng là nàng lại không có oán giận.

Bởi vì vừa mới khi trời còn không có tối , ba ba bảo phải đi về sớm , là nàng kiên trì nói chờ thêm một chút.Cũng may cưỡi xe tầm mười phút liền đi đến đường lớn , bên này có đường đèn, nhưng thật ra không khó đi như vậy nữaHai người về đến nhà, người nhà trong khu tập thể vẫn ồn ào như cũ .Trương Chiêu Đệ nghe được động tĩnh, liền mở cửa cho hai người, nhìn đến bọn họ bình an không có việc gì trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi.Nhưng vẫn là nhịn không được oán giận trượng phu, “Như thế nào lại về muộn như vậy ? Con gái hiện tại liền đang ở thời kỳ phát triển, ngươi lại về muộn như vậy, nàng ngủ không đủ thời gian , quay đầu lại lớn không cao được thì phải làm sao bây giờ?”Tô Ái Quốc ngoan ngoãn nhận sai.Tô Dĩ Mạt có chút thẹn thùng, “Mẹ, không thể trách ba ba được , là ta kiên trì muốn đem bong bóng bán cho hết .”Trương Chiêu Đệ thấy nữ nhi ngoan ngoãn như vậy , không có trách móc nặng nề nàng, “Ngày mai đừng có về trễ như thế này, biết không? Buổi tối không an toàn.

Vạn nhất gặp được người xấu, các ngươi kiếm lại nhiều tiền cũng là làm đầy ví tiền của người khác mà thôi .”Bằng Thành lưu manh nhiều như lông trâu, vừa mới hai người chậm chạp không trở về, nàng sốt ruột đến muốn bốc hỏa , sợ hai người xảy ra chuyện gì .Tô Dĩ Mạt nhưng thật ra không nghĩ tới điểm này, liên tục gật đầu nhận sai.

Nàng mệt mỏi một ngày, tắm rửa xong đầu dính gối liền ngủ, Tô Ái Quốc cũng không so nàng tốt hơn bao nhiêu.

Tuy rằng tạo hình bong bóng cùng với bán bong bóng đều là nữ nhi.


Nhưng hắn cũng không phải nhìn bất động không làm gì , hắn muốn giúp đỡ bơm bóng , thuận tiện giúp đỡ thét to mời khách , toàn bộ quá trình đều là đứng.Đáng tiếc Trương Chiêu Đệ không bằng lòng hắn ý, truy vấn hắn ngày mai còn có đi hay không, hắn đành phải ngáp một cái trả lời vấn đề của nàng , “Đi chứ , như thế nào lại không đi.

Đêm nay còn có cái tiểu hài tử không mua được, ăn vạ trên mặt đất khóc đâu.”Trong giọng nói của hắn khó nén tự tin, Trương Chiêu Đệ lại là lo lắng sốt ruột.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, quơ quơ trượng phu đang ngồi ngủ gật , “Ngươi phía trước còn nói nàng sẽ chán , nhưng ta cảm thấy con gái kiếm tiền so với ngươi và ta đều tích cực.

Về sau muốn chậm trễ học tập thì phải làm sao bây giờ?”Trương Chiêu Đệ chính là ăn đủ rồi nỗi khổ của việc thất học.


Nữ nhi nếu là thật sự chỉ ba phút cả thèm chóng chán , thì nàng sẽ cảm thấy thật bình thường, tiểu hài tử dù sao cũng đều là như vậy.

Nhưng nữ nhi hiện tại chui vào lỗ đồng tiền, một lòng cân nhắc như thế nào bày quán kiếm tiền, nàng không thể lại để nữ nhi hồ nháo.Tô Ái Quốc xoa xoa giữa mày, “Hiện tại mới là lớp lá, sáu tháng cuối năm mới học tiểu học.

Chậm trễ không được học tập.”“Ai nói chậm trễ không được? Con gái của chúng ta có khi nào làm một chuyện liên tục thời gian dài như vậy, còn vẫn luôn có hứng thú?”Tô Ái Quốc thật đúng là bị hỏi đến nghẹn họng.

Nữ nhi của hắn từ nhỏ liền yêu thích đồ vật mới.

Tỷ như lần trước bán những cái món đồ chơi cecond-hand, mới vừa mua tới, dài nhất một tuần , ngắn nhất một giờ, thực mau liền chán.

Bày quán bán hàng kiếm tiền vất vả như vậy, còn muốn xem sắc mặt của người ta , nữ nhi lại hứng thú không giảm, xác thật là không bình thường.Hắn sờ sờ cằm hỏi tức phụ, “Nữ nhi có phải hay không thiếu tiền? Muốn mua cái đồ vật gì ?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương